Cao Phi Hà là chính thê của Bùi Tiêu, xuất thân từ danh môn Cao gia, tổ phụ là Thái phó của đương kim Thánh thượng, cô mẫu là thân sinh của Bùi Tiêu – Cao quý phi.
Nàng xinh đẹp yêu kiều nhưng được nuông chiều từ nhỏ, tính tình trở thành kiêu xa, trời còn chưa tối trong phủ Thái tử đã thắp sáng đèn.
Ngồi trước bàn trang điểm được chạm khắc từ gỗ hoa lê, Cao Phi Hà nâng mi cài bông hoa lên tóc, nghiêng đầu hỏi lão ma ma: “Đứa bé kia vứt ở đâu?”
Ma ma cúi đầu nói: “Vứt sang trấn Lật Hồ cách đây trăm dặm, nó chỉ là đứa bé năm tuổi, sẽ không biết đường về, qua nửa tháng chắc chắn chết đói. Việc này chúng ta ra tay thầm kín, không ai biết được, thần nói với người trong phủ do nhũ mẫu dẫn nó ra ngoài chơi gây sơ sẩy, đi nhầm xe ngựa. Nương nương xin yên tâm.”
Ánh mắt Cao Phi Hà lóe lên tia tàn khốc: “Chết mới tốt! Ta không hiểu điện hạ là người anh minh lại va vào tình trường của nữ nhi bình thường, chính phi còn chưa cưới đã khiến mỹ nhân thông phòng sinh nhi tử, nếu ta sinh con trai mà đứa bé kia còn sống, ai là trưởng tử? Đứa bé kia tồn tại quả thực sỉ nhục ta!”
“Nương nương nói đúng, đứa bé kia nên chết.” Ma ma phụ họa, cười nói: “Vừa hay hôm qua là sinh nhật của Trắc phi nương nương, điện hạ cho nàng ta ra phủ du ngoạn, tự nàng ta đòi mang đứa bé kia đi. Bây giờ nó mất tích, việc này cứ đổ lên đầu nàng ta.”
Cao Phi Hà cong môi: “Quý Gia Doanh là đồ ngu xuẩn, chỉ biết đi nịnh bợ đứa nhóc đầu óc có bệnh. Nàng ta ngóng trông đứa bé kia lên làm Hoàng đế, mang lại lợi ích cho mình?”
Ma ma bóp vai cho nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương anh minh, vừa nhổ cái gai trong lòng, vừa kiến Trắc phi nương nương và điện hạ sinh khoảng cách, sau này có kịch hay để xem.”
***
Buổi tối Bùi Tiêu hồi phủ không thấy Viên Tử, lúc này hắn mới biết Viên Tử mất tích cả ngày.
Quý Gia Doanh quỳ gối dưới chân hắn khóc, Cao Phi Hà lo lắng đứng một bên, thấy sắc mặt Bùi Tiêu đột nhiên thay đổi, nàng ta cũng quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Do thần thiếp lo nghĩ không chu toàn mới khiến tiểu điện hạ mới mất tích. Trắc phi có lòng đưa tiểu điện hạ ra ngoài chơi, vì lo lắng mới giấu diếm không báo sớm, do thần thiếp không kịp thời chú ý mới gây nên tai họa này…”
Nghe hai nữ nhân khóc sướt mướt, Bùi Tiêu bực bội, lồng ngực nóng ran, hắn quay lưng lại, cổ họng không ngăn được ho khan.
Đứa bé kia quá quan trọng, so với trưởng tử của Thái tử còn quan trọng hơn nhiều.
Bùi Tiêu không dám tưởng tượng nếu không tìm thấy Viên Tử, hắn không có gông cum giềng xích trói buộc con trai của Công Tôn Trúc, cũng không có thuốc giải cho chính mình.
Vài giọt máu bắn ra lòng bàn tay, Bùi Tiêu nắm thành quyền, đáy mắt hừng hực lửa giận, khàn giọng quát: “Tìm đi, dù đào sâu đất ba thước cũng phải đưa tiểu điện hạ về đây cho bản cung!”
***
Viên Tử ngồi trong tiểu viện của Bảo Ninh, cúi đầu nhìn ngón tay mình, Bảo Ninh mang hết đồ chơi của nàng để dưới đất nhưng Viên Tử không để ý.
Hắn đắm chìm trong thế giới của mình, không ngừng cậy móng tay đến nhỏ máu rồi cho vào miệng mút, rồi tiếp tục cậy như không biết đau.
Bảo Ninh thấy móng tay mình phát nhói.
“Trần Già.” Bảo Ninh ra hiệu gọi Trần Già qua: “Ngươi giữ tay hắn, đừng để hắn cắn, Lưu ma ma lấy thuốc trị thương tới đây bôi cho hắn.”
Viên Tử chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, hài tử da vẻ trắng nõn, con ngươi đen sáng, lông mi dày đậm nhìn rất đẹp. Nhưng không giống bình thường. Hỏi danh tự mấy chục lần hắn mới mở miệng nói một từ, cả ngày nay hắn mới nói một từ đấy.
Trần Già nắm tay, Lưu ma ma rất nhanh mang thuốc tới, nhẹ nhàng dỗ hắn bôi thuốc.
“Viên Tử ngoan, không đau chút nào, ngươi nhắm mắt lại là xong ngay.” Lưu ma ma dỗ: “Bôi thuốc xong cho ngươi ăn kẹo.”
“Thuốc…” Lúc đầu viên tử yên lặng, sau khi nghe được lời này đột nhiên kích động dùng lực tránh thoát, nói không rõ: “Đừng, đừng!”
Trần Già vội vàng đè vai hắn, nhưng lực của tiểu hài kinh người, hắn nghiêng đầu cắn người bên cạnh, Trần Già bị đau không chú ý, Viên Tử bật dậy chạy về phía Bảo Ninh.
Bảo Ninh kinh hãi, Lưu ma ma lập tức đưa tay bắt nhưng Viên Tử chạy nhanh như chó con, hắn ôm chặt chân Bảo Ninh.
Bị va chạm đột ngột, rau hẹ trong tay Bảo Ninh rơi xuống, Viên Tử không chịu buông tay, nước mắt nước mũi cọ lên váy nàng, trong miệng gọi: “Nương, nương.”
Bảo Ninh choáng váng. Nhưng nàng không thể nhẫn tâm đẩy đứa trẻ vừa trắng vừa mềm, cao chưa đến thắt lưng nàng ra, huống chi hắn còn gọi nàng là nương.
Lưu ma ma bối rối.
Viên tử không ngừng gọi nàng là nương, Bảo Ninh mềm lòng, ôn nhu vuốt ve mặt hắn, trấn an: “Viên Tử đừng sợ, ngươi không cắn ngón tay không ai bắt ngươi bôi thuốc nữa, được không?”
Hai mắt Viên Tử đẫm lệ nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái.
Tiểu hài vừa xinh đẹp vừa ngoan, lòng Bảo Ninh sắp bị cảm hóa, nhu tình như được đẩy lên, khom người muốn ôm hắn dỗ. Tay vừa đụng vào mông Viên Tử, tiếng nói dữ dội ngoài cửa chợt truyền tới: “Con hoang này ở đâu!”
Bảo Ninh nâng mắt nhìn sang, Bùi Nguyên cần chuôi roi đứng ở cửa, vẻ mặt không ngờ, đi về hướng Trần Già, nhấc chân đạp hắn một cước: “Ta nuôi ngươi ăn ở, cái gì cũng dám nhặt về nhà, ngươi thật to gan!”
Vết cắn trên tay Trần Già còn chảy máu, mông bị Bùi Nguyên đạp một cước đến đau, hắn cảm thấy mình quá oan uổng nhưng không dám giải thích, lúng túng không nói gì.
Hành động của Bùi Nguyên ý chỉ giết gà dọa khỉ, dạy dỗ Trần Già xong, hắn nghiêm mặt đi về hướng Bảo Ninh, một tay kéo Viên Tử trong lòng nàng ra, răn dạy nàng: “Ai cũng dám ôm, nàng có công phu kia sao không biết…” Bùi Nguyên muốn nói sao không biết ôm ta, nhưng trong viện quá nhiều người ngoài, hắn nói không nên lời.
“Nàng không biết dọn dẹp nhà cửa, làm nhiều đồ ăn ngon chờ ta à!”
Bệnh cũ của hắn lại tái phát.
Hạ nhân còn ở đây, Bảo Ninh cho hắn mặt mũi, kéo cánh tay xoa dịu: “Là tiểu hài tử đáng yêu, hắn đi lạc không tìm được phụ mẫu, ta mới báo quan, giờ hắn không có chỗ nương thân, trước tiên ở trong nhà chúng ta hai ngày.”
Sắc mặt Bùi Nguyên hơi dịu, nhíu mày hỏi: “Bé nam hay nữ?”
“Là đứa bé trai, tên Viên Tử.” Bảo Ninh kéo tay Bùi Nguyên ra khỏi cổ áo Viên Tử: “Gan đứa bé này nhỏ, chàng đừng túm hắn, dọa hắn sợ thì sao. Buổi tối chúng ta ăn đồ nướng đi, bếp lò đã chuẩn bị xong, về khuya trời lạnh nhanh, chúng ta ngoài ăn, ta hâm rượu cho chàng.”
Bùi Nguyên không buông tay, hắn quay đầu gọi Trần Già đem Viên Tử sang viện lạc khác.
Bùi Nguyên đối với Viên Tử không vừa lòng, lớn tiếng nói: “Không phải nàng sinh thì để bụng làm gì, để hạ nhân chăm sóc hắn là được, chờ quan phủ tìm được phụ mẫu lập tức dẫn đi!”
Tay áo hắn bị giật nhẹ, Bùi Nguyên không để ý, muốn nói gì tiếp nhưng tay áo lại bị giật.
Bùi Nguyên cúi đầu nhìn con mắt sáng bóng của Viên Tử, hắn nắm tay áo Bùi Nguyên, nói một từ không rõ ràng.
“Không nghe thấy.” Bùi Nguyên không kiên nhẫn: “Nói lại lần nữa hoặc cút.”
“Cha!” Viên Tử khiến đầu lưỡi mình thẳng hết mức có thể, gọi lại lần nữa: “Cha.”
Bùi Nguyên mờ mịt nhìn Bảo Ninh, không thể tin hỏi: “Hắn vừa gọi ta là gì?”
***
Lưu ma ma ở trong viện trông hài tử và nhóm lửa, Bảo Ninh kéo Bùi Nguyên ra vườn hái rau.
Suy nghĩ của Trần Già quá thật, kêu hắn hái một nắm rau hẹ hắn chỉ hái một nắm, còn chưa đủ một người nhét kẽ răng. Quý Uẩn vừa mua trang viên đã thuê người quản lý vườn rau, sắc xanh bao trùm khoảng lớn, cung cấp đủ cho toàn bộ trang viên trong mùa hè, ngoài rau xanh còn có các loại củ quả khác.
Bùi Nguyên ngồi bên bờ, thuận tay hái quả cà chua, lấy vạt áo cọ qua rồi cho vào miệng nhai.
Bảo Ninh đang hái đậu que, nghe thấy thanh âm quay lại nhìn hắn, Bùi Nguyên đưa nửa quả cà đến miệng nàng: “Muốn cắn một miếng?”
Bảo Ninh ghét bỏ nghiêng đầu: “Còn chưa rửa, bên trên bám đầy bụi đất, chàng tự ăn đi.”
“Ta lau rồi.” Bùi Nguyên mở rộng cổ áo, hơi nóng trong người hắn toả ra: “Dù không sạch ăn vào vẫn không bị bệnh, nhiều người nghèo không có mà ăn.”
Bảo Ninh kéo hắn tới đây để tránh Viên Tử, sợ hai người này ở chung sinh giận dỗi, nàng không trông cậy hắn làm gì nên chuyện.
Cái rổ đặt dưới chân nàng, vừa vặt đậu que vừa nói chuyện cùng hắn: “Trần Già nói chàng nhặt được cô nương, thật sao?”
Bùi Nguyên giật mình. Lúc hắn quay về bị chuyện của tiểu hài kia giày vò, quên mất không nói chuyện Tô Minh Dứu cho nàng.
“Ừm…” Bùi Nguyên cẩn thận nhìn sắc mặt Bảo Ninh: “Nàng không tức giận.”
“Sao lại thế.” Bảo Ninh gẩy gẩy cây đậu que, hái gần xong, nàng chọn quả cà chua chín mọng nhất, ba quả là đủ.
Nàng trả lời Bùi Nguyên: “Ta tin chàng có nguyên nhân riêng, sẽ không đưa mỹ nhân về để thông phòng, cũng không phải thổ phỉ.”
Bùi Nguyên vui vẻ, thân hắn cong lại kéo Bảo Ninh vào ngực, hôn mạnh lên má nàng: “Ta biết Ninh Ninh là người tốt nhất, trên đời không tìm được tiểu tiên nữ như nàng.”
“Không cho phép chàng gọi ta là tiểu tiên nữ, quá khó nghe.” Bảo Ninh lau nước bọt của hắn dính trên mặt mình, giật hắn một cái, đem quả cà chua nhét vào miệng: “Đồ ăn không chặn nổi miệng chàng.”
Bùi Nguyên mỉm cười. Mặt trời chưa xuống núi hẳn, một chút tầng nắng sót lại vương trên lá rau xanh biếc. Ở nơi xa, ve đang vẫy gọi ngày hạ.
Bôn ba một ngày, tới bây giờ Bùi Nguyên mới tìm được nơi thực sự yên bình, cả người thả lỏng.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay đầy vết chai sần, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Hắn cố ý đưa lên mặt Bảo Ninh khoe khoang: “Nhìn được không?”
Bảo Ninh đang bận, đẩy tay hắn ra, lấy lệ nói: “Đẹp mắt.”
“Móng tay ta dài.” Bùi Nguyên vuốt tóc mai của Bảo Ninh, nhỏ giọng nói: “Ai đó giúp ta sửa đi.”
Bảo Ninh bất lực nhìn hắn: “Ta sửa, ta sửa, đừng giày vò nữa được không, để ta làm xong việc.”
Bùi Nguyên rút tay về, cánh tay chống sau lưng, hai chân chuyển hướng, ngẩng đầu nhìn sắc mây trên bầu trời, nhớ tới cái gì, nhìn về phía Bảo Ninh nói: “Không cần hái nhiều, ta mang cho nàng hai cái móng giò, nấu nhiều ăn không hết.”
“Bây giờ mới nói…” Vẻ mặt Bảo Ninh đau khổ nhìn rổ rau đầy, lại liếc mắt coi việc của Bùi Nguyên không liên quan đến mình, mím môi nói: “Đồ ta làm ngon hơn, chàng tìm cách nhét hết vào bụng đi, thừa lại một cọng rau buổi tối không được lên giường.”
“Đừng nghiêm trọng vậy.” Bùi Nguyên ủ rủ tiến về phía Bảo Ninh, muốn hôn lên khoé môi nàng: “Ta hôn nàng một cái, nàng sẽ vui chứ?”
“Bảo nhi.” Đến lúc này Bùi Nguyên thân mật gọi nhũ danh của nàng: “Tiểu biệt thắng tân hôn, không lên giường không được, cầu nàng nương tay với ta.”
***
Ra khỏi vườn rau, Bùi Nguyên chỉnh y phục ngay ngắn, trở lại bộ dáng nghiêm túc như lúc mới đi.
Bảo Ninh thấy hắn đổi mặt quá nhanh.
Bếp lò có hai tầng, được ngăn cách nhau bằng tấm lưới sắt, bên dưới là than củi đang cháy. Sợ đồ ăn bị dính lên lưới sắt, Bảo Ninh lấy da heo xoa một lần cho thấm mỡ, rồi đặt xiên lên nướng.
Lưu ma ma và Trần Già lui xuống chuẩn bị đồ ăn, bây giờ trang viên náo nhiệt hẳn, buổi tối hạ nhân quây quần đốt bếp lò nướng thịt.
Bảo Ninh hưởng thụ quá trình nấu nướng, nàng càng thích làm với Bùi Nguyên. Nơi nào đông vui mới gọi nhà, không sợ bữa cơm này không giải quyết được.
Tiểu viện tử của hai người không ai lui tới, Bùi Nguyên dứt khoát cởi áo ném một bên, thân trên để trần ngồi nướng thịt xiên. Viên Tử quay lại, nhìn chằm chằm ngón tay hắn. Có lẽ vì tiếng gọi kia nên Bùi Nguyên không còn chán ghét với đứa nhỏ như lúc đầu, Viên Tử cảm nhận được thiện ý, cọ lên tay hắn.
Bùi Nguyên thấy phiền, lạnh giọng: “Nhóc con tránh sang một bên, chó nằm ở góc tường đấy, đi tìm chúng đi đừng làm phiền ta.”
Bảo Ninh nhíu mày: “Hắn có danh tự, đừng gọi chung chung là nhóc con.”
Bùi Nguyên nhíu mày, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Viện Tử cắn ngón tay không nói.
“Đừng lúc nào cũng cắn móng tay.” Bùi Nguyên kéo ngón tay mũm mĩm xuống, uy hiếp hắn: “Cắn nữa ta đánh ngươi.”
Bảo Ninh cảm thấy hắn quá thô bạo, lo lắng Viên Tử bị hù dọa, nâng mắt nhìn qua, quả thật sắc mặt hắn lộ rõ sợ hãi. Tay giấu sau lưng không cắn nữa.
Bùi Nguyên hài lòng, lại hỏi hắn: “Nghe nói ngươi có tên, gọi là gì?”
Viên Tử lo lắng gọi: “Cha, cha.”
“Hắn đang lấy lòng ta?” Bùi Nguyên kinh ngạc nhìn Bảo Ninh: “Tiểu hài nàng thông minh như vậy, có chỗ nào giống bị bệnh.”
“A Nguyên, đừng hung dữ với đứa nhỏ.” Bảo Ninh đưa xiên rau hẹ nướng cho hắn, chỉ về phía Viên Tử: “Cho hắn ăn đi, kiên nhẫn một chút.”
Bùi Nguyên nhận lấy.
Hắn nhìn về phía Viên Tử, Viên Tử cũng nhìn hắn.
Bùi Nguyên hỏi: “Muốn ăn?”
Viên Tử gật đầu.
Bùi Nguyên cảm thấy tâm tư đứa nhỏ này nặng nề, còn nhỏ buồn bực không tốt, phải dỗ hắn cười.
Bùi Nguyên giơ xiên rau lên cao, đùa hắn: “Gọi gia gia đi?”