Ngụy mông hô xong nhưng đám người kia vẫn không dám động, bên ngoài có tiếng chó sủa hung hồn vang dội, hai tai A Hoàng run rẩy cũng kêu theo.
Bình thường trong nhà chỉ có một con chó là nó, nó là đại vương, lúc nào sủa cũng thấy tinh thần phấn chấn, bây giờ so với con ngoài kia, khác biệt hoàn toàn, tiếng kêu của A Hoàng mềm nhũn như túi khí. Nó kêu hai tiếng rồi ngậm miệng, cụp đuôi chạy đến bên người Bảo Ninh, bộ dạng uỷ khuất.
Bảo Ninh lập tức nhớ đến lời hôm qua Quý Uẩn nói, muốn đưa cho nàng một con chó ngao.
Quý Uẩn và Ngụy mông ở bên ngoài sắp đánh nhau, Bảo Ninh lo lắng Quý Uẩn bị bắt nạt, nàng nhanh chóng ngồi dậy sửa soạn y phục, đẩy Bùi Nguyên một cái: "Đừng ngủ nữa, đệ đệ nhà ta tới."
Bùi Nguyên đã sớm thức giấc. Hắn đang muốn tính sổ với Quý Uẩn, tiểu tử này suy nghĩ thật chu đáo, muốn dụ Bảo Ninh rời khỏi hắn, cả nhà cửa cũng chuyển bị xong, có chỗ nào giống việc một tiểu cữu tử nên làm?
Hắn không nhúc nhích, vẫn nằm đó ngửa mặt nhìn trần nhà, rồi nhìn Bảo Ninh đang mặc y phục.
Bảo Ninh mím môi, nàng không biết Bùi Nguyên nghĩ gì, nhưng bây giờ không rảnh nói chuyện với hắn, nàng buộc đai lưng rồi vội vàng đi mở cửa.
"Quý Uẩn, đệ cầm cây thương làm gì, mau bỏ xuống!"
Nghe thấy giọng của Bảo Ninh, Quý Uẩn cảm thấy nhẹ nhõm, cầm cây thương bạc giả vờ tung một chiêu trước mặt Ngụy ʍôиɠ, thừa lúc hắn không chú ý chạy vội đến bên cạnh Bảo Ninh: "Tỷ, tên tặc nhân kia đối xử với tỷ thế nào!"
Lần này Quý Uẩn thực sự tức giận, ngoài mặt lười quan tâm đến Bùi Nguyên, vừa mở miệng đã gọi hắn là tặc nhân. Gọi Ngụy ʍôиɠ là tên mắt xanh.
Bảo Ninh trấn an hắn: "Ta rất tốt, đệ đừng suy nghĩ nhiều.."
Lời còn chưa dứt, Quý Uẩn đã cắt ngang: "Ta muốn đánh hắn!"
"Đệ muốn làm gì?"
Bảo Ninh sửng sốt, nàng kịp phản ứng vội đi cản, Quý Uẩn bước vào cửa trước nàng, cầm chuôi thương đập trêи đất, quát to: "Tên tặc nhân vô sỉ, ngươi mau cút ra đây!"
Bảo Ninh cảm thấy đầu mình hơi choáng. Nàng bước nhanh vào phòng trong, muốn khuyên Bùi Nguyên đừng chạy ra gây chuyện, sau đó khuyên Quý Uẩn rời đi. Nhưng nàng còn chưa đi vào, Bùi Nguyên đã thong thả bước ra, người hắn vẫn như tối hôm qua, chỉ mặc một cái quần đùi màu trắng, thân trêи để trần, lộ ra vòng eo gầy gò.
Đầu Bảo Ninh càng choáng.
Bùi Nguyên đứng vững, một tay chống vào hông, ngón cái tay kia đè lên thái dương, ngẩng đầu thản nhiên hỏi: "Ngươi nói ai vô sỉ?"
"Tự ngươi đang chửi mình!" Quý Uẩn nghiến răng: "Trời sáng chưng ngoài kia, đến quần áo cũng không ngay ngắn, đây là điều vô sỉ thứ nhất. Vô duyên vô cớ bám lấy tỷ tỷ ta, đây là điều vô sỉ thứ hai. Nửa đêm đột nhiên chạy đến, bao vây viện tử của người khác, đây là điều vô sỉ thứ ba. Ngươi có gì muốn giải thích không?"
Bùi Nguyên nhướn mày nhìn hắn, gật đầu nói: "Không giống tiểu tử thối từng đọc sách, cách nói chuyện khác xa nhau."
Quý Uẩn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi!"
Bùi Nguyên lạnh giọng nói: "Tiên sinh nhà ngươi không dạy qua lễ nghi tôn ti sao? Ta là tỷ phu của ngươi, mà ngươi nói ta là tặc nhân, vô sỉ, ngươi vẫn thấy mình có lý sao?"
Quý Uẩn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Ai là tỷ phu của ta, ngươi đừng thừa nhận lung tung, tự cho mình là đúng!"
Bùi Nguyên khoanh tay nhìn hắn: "Ngươi muốn thế nào?"
Quý Uẩn giơ cây thương ra phía trước: "Ta muốn đuổi ngươi ra ngoài!"
Nghe hai người họ cãi nhau, huyệt thái dương của Bảo Ninh phồng lên đau nhức. Hai người này lúc nào cũng không hợp nhau, bây giờ bước qua giới hạn, ai cũng không biết xấu hổ.
Trong lòng Bảo Ninh vẫn hướng về đệ đệ của mình, hắn còn quá nhỏ, nếu đánh nhau nhất định bị thiệt.
Trước tiên Bảo Ninh khuyên Bùi Nguyên: "A Nguyên, chàng đừng chọc giận đứa nhỏ, mau về phòng nằm đi."
Quý Uẩn mỉa mai châm chọc: "Ta còn tưởng thanh danh Tứ Hoàng tử ngày xưa oanh liệt như nào, danh tiếng gì mà dũng mãnh biết bao. Bây giờ chỉ là tên bệnh tật."
Ánh mắt Bùi Nguyên lập tức lạnh xuống.
"A Uẩn." Bảo Ninh nhanh chóng khuyên Quý Uẩn, kéo cánh tay hắn ra ngoài: "Đệ bớt giận, về nhà đi, không thì cha đến thư viện tìm không thấy, đệ phải chịu đòn."
Bùi Nguyên "ồ" một tiếng, nhíu mày nói: "Ta còn tưởng Quý tiểu công tử tuổi nhỏ tài cao, là người có kinh tài tuyệt diễm như nào mới mua được trang viên, thì ra vẫn phải đọc sách, không nghe lời lại bị đánh."
Quý Uẩn còn là thiếu niên trẻ vốn có lòng háo thắng, bị Bùi Nguyên công kϊƈɦ hắn không thể chịu đựng, đạp về phía trước một bước rồi chĩa cây thương vào mũi Bùi Nguyên: "Có gan đến đây đánh một trận!"
"Miệng còn hôi sữa, tỷ thí với ngươi chẳng khác gì ta khi dễ kẻ yếu." Bùi Nguyên chậm rãi đứng thẳng người, hất cằm nói: "Ta đứng im ở đây, cho ngươi tung hai mươi chiêu trước, nếu ngươi làm rách một mẩu da của ta, coi như ta thua."
Bảo Ninh nhíu mày gọi hắn: "Bùi Nguyên, chàng lớn rồi còn nháo cái gì!"
Quý Uẩn nâng thương tiến lên.
Hắn từng học qua võ nghệ, được coi là người giỏi nhất trong đám bạn đồng trang lứa nên có chút tự phụ. Bản lĩnh của hắn có thể địch nổi mấy tên du côn lưu manh, nhưng trong mắt Bùi Nguyên chẳng khác gì khoa chân múa tay.
Quý Uẩn dùng hết sức tấn công Bùi Nguyên mười chín chiêu, phá vỡ ba bình hoa cùng hai cái ghế trong nhà. Bùi Nguyên vẫn không hao tổn một sợi tóc, ra hiệu "một chiêu" với Quý Uẩn rồi khiêu khích nói: "Tiểu cữu tử, chỉ còn một chiêu cuối, dùng hết sức đi."
Mới đầu Bảo Ninh còn cảm thấy lo lắng, nhưng về sau như chết lặng, nàng đứng từ xa xem kịch.
Quý Uẩn cắn chặt răng lao tới, vung thương lên chém xuống.
Mũi thương màu bạc xoẹt qua mặt, Bùi Nguyên nghiêng người ra sau né tránh, đỉnh đầu suýt chạm đất, Quý Uẩn ra sức quá lớn, nhất thời không thu lại được, hắn cũng tiến về phía trước hai bước. Bùi Nguyên bỗng nhiên bật dậy, tay nắm chuôi thương của Quý Uẩn, dùng sức một chút đã nghe thấy tiếng "răng rắc", cây thương trong tay Quý Uẩn bị bẻ làm đôi.
Đầu thương "leng keng" rơi xuống đất, Quý Uẩn trợn mắt há mồm nhìn.
Bùi Nguyên cười, bước hai bước vỗ vai hắn: "Tiểu cữu tử, nếu ngươi muốn học công phu, sau này chịu khó đến đây, tỷ phu dạy ngươi mấy chiêu.."
Bùi Nguyên còn chưa nói hết, một bông hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt, Quý Uẩn dùng ám chiêu, rắc một ít thịt bò khô lên người Bùi Nguyên, quay người gọi lớn: "Cát Tường!"
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn.
Con chó ngao dù tráng kiện hung mãnh nhưng mới hai tháng tuổi, trông chẳng khác gì chó con. Nó sớm bị Ngụy ʍôиɠ chế phục, thở hồng hộc nằm sấp trong ngực hắn. Chợt nghe thấy Quý Uẩn gọi tên mình, chó ngao ngẩng đầu, ngửi thấy mùi thịt bò hai mắt nó loé sáng, hai chân sau đạp mạnh vào ngực Ngụy ʍôиɠ, lực của nó rất lớn, Ngụy ʍôиɠ bị đạp ngửa người ra sau, xém chút ngã ngồi xuống đất.
Cát Tường lao đến Bùi Nguyên như điên, Bùi Nguyên nghiêng người né tránh, dù thoát khỏi răng của nó, nhưng tay vẫn bị móng vuốt sượt qua, ngay lập tức nhìn thấy máu.
Bảo Ninh sợ hãi: "Quý Uẩn, đệ làm gì!"
Quý Uẩn cũng hơi choáng váng, hắn tự biết mình đuối lý, vừa rồi hắn hành động nóng nảy, thấy Bùi Nguyên bị thương mới biết mình đã sai.
Chó ngao muốn công kϊƈɦ tiếp, vừa nhún nhảy lên gáy Bùi Nguyên đã bị hắn túm cổ ném xuống, nó nhất thời không phản ứng kịp, hạ nhân nhanh chóng cầm xích tới, Ngụy ʍôиɠ tranh thủ thời gian buộc cổ nó.
Loài chó này tính tình quyết liệt, người ta đồn nó có thể đấu với hổ, giết được sói, xem ra không phải giả. Tuy nhiên, nó mới được hai tháng tuổi, còn chưa nhận chủ, nếu được nuôi dạy đúng cách sẽ là chú chó trung thành, hung mãnh.
Vết thương trêи cánh tay Bùi Nguyên vẫn chảy máu, sắc mặt Bảo Ninh khó coi, Quý Uẩn không dám cãi, hạ nhân không dám ở lại lâu, hắn trói con chó dưới cửa sổ rồi vội vã chạy đi.
Bảo Ninh lấy thuốc băng bó cho Bùi Nguyên xong, nàng kéo Quý Uẩn ra ngoài.
Quý Uẩn đứng một góc cúi gằm mặt, Bảo Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng day trán: "Đệ trẻ tuổi nóng tính, muốn đánh nhau thì đánh, đánh không được thì nhận thua. Ai dạy đệ dùng ám chiêu!"
"..."
Quý Uẩn nâng mắt liếc nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu: "Nhị tỷ phu."
Bảo Ninh nhíu mày: "Đệ chỉ được theo hắn học kinh doanh, còn những thứ khác tuyệt đối không được học."
Giọng Quý Uẩn uỷ khuất: "Ta biết sai rồi."
Bảo Ninh nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng nàng thở dài, tiến lên chỉnh cổ áo cho hắn, thanh âm cũng ôm nhu hơn: "A Uẩn, tỷ tỷ biết lòng đệ nghĩ gì."
"Thật ra." Môi Quý Uẩn kéo căng: "Ta chỉ muốn tỷ sống tốt."
Bảo Ninh ôm mặt hắn, nhìn vành mắt phiếm hồng, nàng cảm thấy đau lòng: "Ta hiểu."
Quý Uẩn không cao hơn Bảo Ninh là mấy, hắn chần chờ, tiến lên ôm lấy vai nàng: "Trêи đời này, chỉ có tỷ và mẫu thân tốt nhất, từ bé ta đã lập lời thề, nhất định bảo vệ hai người thật tốt."
Bảo Ninh cười nhìn hắn: "A Uẩn là đệ đệ tốt nhất."
Quý Uẩn liếc mắt vào phòng, nhỏ giọng nói: "Hôm qua ta muốn hận chết hắn."
Bảo Ninh biết hắn đang nói tới ai, nàng không đáp. Quý Uẩn dừng lại một lúc, nói: "Nhưng hôm nay xem ra, tội nặng không phải không thể tha, ta cho hắn một cơ hội."
Bảo Ninh dỗ hắn: "Ừ, cho chàng ấy một cơ hội."
Quý Uẩn nói: "Tỷ phải nhớ kĩ, đây là trang viên của tỷ, do tỷ làm chủ, nếu hắn dám khi dễ tỷ lần nữa, tỷ chỉ cần thả Cát Tường đuổi hắn đi. Tỷ chăm sóc thật tốt, chờ ba tháng nữa nó trưởng thành, đừng nói một Bùi Nguyên, đến ba Bùi Nguyên cũng không đánh nổi nó."
Quý Uẩn oán hận nói: "Cắn chết hắn!"
Bảo Ninh cười lên: "Đúng vậy, cắn chết hắn."
Quý Uẩn lại nói: "Ta mãi mãi là chỗ dựa của tỷ, tỷ đưa ra bất kỳ quyết định gì ta đều ủng hộ. Chờ ta trưởng thành, không cần công tước danh vị, chỉ cần có tiền trong tay, ta sẽ đưa tỷ và mẫu thân đi du ngoạn khắp nơi, ngắm sơn thanh thuỷ tú. Chúng ta sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp nhất, để mặc tên Bùi Nguyên kia sống chết."
Bảo Ninh gật đầu: "Được."
Quý Uẩn chùi mắt: "Sáng mai ta về kinh."
"Khi về nhớ học thật giỏi." Bảo Ninh cười nắm tay hắn, đi ra ngoài, "Mấy ngày nay ta đã chuẩn bị vài thứ cho đệ, có thức ăn và quần áo, còn số ít chưa thu dọn xong, buổi tối sẽ sai người mang cho đệ."
Quý Uẩn lên tiếng đồng ý, vừa muốn nói gì chợt nghe tiếng bước chân sau lưng.
Không biết Bùi Nguyên đi tới từ lúc nào, chân hắn dài, chỉ đi mấy bước đã tới bên người Quý Uẩn, khoác vai hắn, chiếm vị trí của Bảo Ninh.
Bảo Ninh bị hất ra, không còn cách khác đành đi bên cạnh Bùi Nguyên.
Quý Uẩn đột nhiên bị Bùi Nguyên ôm, hắn hết sức khó chịu.
Từ tận đáy lòng, cái nhìn của hắn về Bùi Nguyên đã có chuyển biến, trước kia hắn cho rằng người này lạnh lùng kiêu căng, xem ra da mặt ngày càng dày. Mới vừa rồi còn ra tay đánh nhau, đảo mắt như chưa có chuyện gì xảy ra, thật biết diễn kịch, không biết ở trước mặt tỷ tỷ hắn giả vờ giả vịt như nào? Nhưng giả thì giả, cần gì thân thiết đến mức ôm ấp, đáng ghét.
Bùi Nguyên đưa Quý Uẩn ra tiểu viện tử, vỗ vai hắn, ân cần nói: "Đi chậm một chút ngày khác ta tới bái kiến nhạc mẫu."
Quý Uẩn không đối phó được vẻ dối trá của Bùi Nguyên, quay người chắp tay với hắn, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bùi Nguyên tự thấy mình hành xử không tệ. Bảo Ninh luôn phê bình thái độ của hắn với người nhà nàng, vừa rồi hắn còn đi tiễn khách, nói vài lời xã giao, tính tình coi như cải thiện không ít?
Bảo Ninh đã về phòng, hắn vui vẻ đi theo. Vừa bước vào đã thấy nàng khom lưng thu dọn mảnh sứ vỡ do Quý Uẩn và hắn bày ra.
Trong lòng Bùi Nguyên lộp bộp một tiếng, lúc này hắn mới ý thức được, chuyện này chưa kết thúc.
Bảo Ninh nghe thấy tiếng bước chân của hắn, chỉ tay lên giường nói: "Chàng có mệt không, cứ ngồi đó đi."
Nói xong, nàng đi đến ngăn tủ lấy cây kim, đốt nến hơ đầu kim.
Bùi Nguyên hỏi: "Nàng định làm gì?"
"Tối qua ta thấy mấy bọng nước trêи chân chàng, nhưng lúc ấy muộn chưa kịp xử lý." Bảo Ninh thổi đầu kim nóng: "Ta chọt cho chàng luôn."