Lúc về đến nhà thì trời đã tối, bầu trời đầy sao.
A Hoàng ở trong sân chờ đến sốt ruột, lỗ tai nó rất thính nghe được tiếng xe ngựa từ đằng xa, lao ra cổng sủa oang oang, đến khi Bảo Ninh vén rèm xe lên gọi nó một tiếng, nó mới yên tĩnh.
Là Tam tỷ phu Trương Hòa Dụ đưa bọn họ về, đằng sau còn có binh lính dưới trướng Khâu Minh Sơn đi theo, những binh lính kia có lẽ đã được căn dặn nên không dám đến quá gần, xa xa đi theo bảo vệ an toàn cho bọn họ.
"Xuy ——" Trương Hòa Dụ kêu lên, xe ngựa vững vàng dừng lại.
Bùi Nguyên đã tỉnh, dụi trán vào lớp vải mềm trên bụng của Bảo Ninh, trầm giọng hỏi: "Đến rồi?"
Hắn thật sự rất yếu, suốt quãng đường đều nhắm nghiền mắt, lúc đầu còn có thể tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó chịu không nổi nữa, nằm nghiêng, gối đầu lên đùi Bảo Ninh, mơ màng ngủ thiếp đi.
Bảo Ninh sợ hắn ngã, một tay đỡ sau đầu hắn, một tay ôm lấy vai hắn, "ừm" một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng không?"
Bùi Nguyên nhíu mày: "Ta không muốn ăn bánh phù dung, rất dễ nghẹn."
*芙蓉糕: Bánh Phù dung hay còn gọi là bánh làm từ hạt sen
Vừa rồi trên đường, Bảo Ninh cho hắn uống chút nước và ăn nửa miếng điểm tâm, Bùi Nguyên miễn cưỡng nuốt xuống, trên đường xóc nảy thiếu chút nữa ói hết ra.
Bảo Ninh đau lòng xoa lông mày hắn: "Có ta ở đây người không cần ăn những cái kia, người muốn ăn gì cũng được, ta làm cho người."
"Ta muốn ăn sườn sốt tương."
*酱骨头 Sườn sốt tương:
Bảo Ninh lắc đầu: "Người đang bệnh, không thể ăn mấy món dầu mỡ."
Bùi Nguyên khẽ nhỏm người dậy, nhìn nàng có chút không vui nói: "Nàng nói, ta muốn ăn gì cũng sẽ làm cho ta."
Bảo Ninh bật cười, nàng không nghĩ Bùi Nguyên lại đáng yêu thế, hành động như một đứa trẻ.
Bảo Ninh dỗ dành hắn: "Điện hạ ngoan nào, bữa tối ăn thanh đạm thôi, chờ ngày mai, người muốn ăn gì cũng nghe theo người."
Bùi Nguyên không lên tiếng.
Bảo Ninh biết hắn im lặng chính là đồng ý, gãi cằm hắn: "Được rồi đã đến nhà, ngồi dậy, chúng ta xuống xe."
. . .
Trương Hòa Dụ ở ngoài xe nghe được tất cả, không khỏi sửng sốt.
Hắn vẫn nhớ dáng vẻ Tứ Hoàng Tử khi đó rút đao ra, toàn thân sát khí, hoàn toàn khác với bây giờ, không ngờ Bảo Ninh lại có sức mạnh thần kỳ như vậy, chỉ nói mấy câu đã xua đi lửa hận trong hắn, khiến hắn phục tùng giống như con chó nhỏ.
Bảo Ninh đẩy cửa xe ra, đỡ Bùi Nguyên đi xuống, Trương Hòa Dụ muốn giúp một tay, Bảo Ninh nhẹ nhàng từ chối.
Bùi Nguyên không thích người ngoài đụng vào hắn.
Hôm nay nàng mới phát hiện ra hắn còn có cái tính dở hơi này.
Trương Hòa Dụ thu tay về, chỉ vào một chiếc xe ngựa khác, vui vẻ nói: "Bảo Ninh, Tam tỷ của muội mang cho muội một vài thứ, y phục, thức ăn và một số thuốc, ta kêu người khiêng vào trong sân cho muội."
Bảo Ninh quay lại cảm ơn hắn.
Trương Hòa Dụ cười thật thà. So với Bùi Nguyên, hắn là một nam nhân rất bình thường, không quá anh tuấn nhưng cũng không xấu, thân hình cường tráng, ánh mắt sáng ngời, Bảo Ninh rất cảm mến người Tam tỷ phu này, hắn trầm tĩnh dịu dàng, đối xử với Tam tỷ tỷ rất tốt. Bọn họ kết duyên với nhau quả là một may mắn.
Hai người đứng trong sân lễ phép hàn huyên vài câu, cũng chỉ mới nói đúng hai câu thôi, Bùi Nguyên kéo tay nàng, giọng không kiên nhẫn.
"Vào nhà được chưa?"
Bảo Ninh mỉm cười xin lỗi Trương Hòa Dụ, vỗ nhẹ lưng Bùi Nguyên an ủi: "Người lạnh sao? Chúng ta vào nhà ngay, người nằm nghỉ một lát, ta đi tiễn Tam tỷ phu."
Bùi Nguyên lạnh lùng nói: "Ta sắp chết rồi, nàng còn mặc kệ ta, còn ở đó nói với hắn mấy lời nhảm nhí."
Bảo Ninh kinh hãi: "Điện hạ nói gì thế?"
Người này lại điên rồi. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói chuyện với nàng được một lúc sau đó liền trở mặt, không cần biết nàng nghe vào có lọt tai hay không, miễn là hắn hả hê là được.
"Không sao không cần tiễn, ta biết đường." Trương Hòa Dụ vội vàng khoát tay, nhìn đằng sau: "Đồ đạc cũng sắp chuyển xong, ta cũng nên về rồi, hai người mau vào đi, ta đưa bọn họ về. Sau này có thời gian rảnh thì tới thăm Tam tỷ của muội, nàng ấy rất nhớ muội."
Trương Hòa Dụ có chút khó xử: "Muội cũng biết, hôn sự của ta và Tam tỷ muội không được nhạc phụ đồng ý, mấy năm nay vẫn cứ gay gắt. . ."
Bảo Ninh gật đầu: "Được. . ."
Bùi Nguyên nhíu mày ngắt lời: "Còn chưa xong nữa sao?"
Trương Hòa Dụ thấy thế không nói nữa, chào tạm biệt hai người họ, quay người đi về.
Bảo Ninh nhìn khuôn mặt vô cảm của Bùi Nguyên mà tức muốn chết, muốn nhéo cánh tay hắn một cái, lại nghĩ tới hắn vừa nôn máu, thân thể yếu, cuối cùng vẫn không nỡ, im lặng đỡ hắn vào cửa.
"Được rồi, lần này vui chưa?" Bảo Ninh để Bùi Nguyên ngồi trên giường, quay đầu đi nhóm lửa, tiếng xe ngựa cộc cộc đã đi xa, nàng ra nhìn một chút rồi đóng cửa lại.
A Hoàng từ khe cửa chui vào, nhảy đến bên cạnh Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên im lặng đẩy nó ra, A Hoàng ủy khuất nghẹn ngào một tiếng, tìm chỗ trống nằm xuống.
Bảo Ninh nhét cỏ khô vào lò nhóm lửa, quay đầu nhìn Bùi Nguyên: "Sao vẫn chưa thay y phục?"
Nàng đứng dậy di chuyển thùng tắm ra: "Ăn cơm trước hay tắm trước? Vẫn là ăn cơm trước đi, cả ngày chưa có gì vào bụng rồi, điện hạ có muốn ăn món gì không?"
Bùi Nguyên nằm trên giường, rủ mắt xuống, không trả lời cũng không nhúc nhích.
Bảo Ninh thở dài, lấy vải khô lau tay, ngồi bên cạnh hắn, vén vài sợi tóc trên trán hắn, nói khẽ: "Lại giận dỗi cái gì thế?"
Bùi Nguyên cuối cùng mở miệng: "Ta tìm nàng suốt cả đêm, cả ngày không ăn không uống gì, ta còn thổ huyết, nhưng nàng lại mặc kệ ta, chỉ lo nói chuyện với nam nhân khác thôi, nàng cũng không biết. . ."
Bùi Nguyên muốn nói, nàng cũng không biết đau lòng ta. Nhưng vẫn không nói ra miệng. Lời này nghe quá nhu nhược.
Bảo Ninh vừa tức vừa đau lòng: "Cái gì mà nam nhân lạ, người nói gì thế? Ta nào có bỏ mặc người, người giở tính trẻ con vừa phải thôi."
Bùi Nguyên im lặng hồi lâu.
Bảo Ninh nghĩ, nếu không phải lần này do hắn sinh bệnh, thì dựa vào những câu nói kia của hắn, nàng nhất định sẽ bỏ mặc hắn vài ngày, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng nhợt nhạt của hắn lại không nỡ.
"Được rồi, là ta sai, ta không nên để người đứng bên ngoài hứng gió, ta xin lỗi người được không?" Bảo Ninh nhẫn nhịn dỗ dành hắn: "Lần sau sẽ không như vậy."
Bùi Nguyên nói: "Không có lần sau."
Bảo Ninh tự an ủi mình, hắn là bệnh nhân, không cần phải tranh với hắn.
"Được, không có lần sau, sau này dù có chuyện gì cũng phải nghĩ đến người trước."
Sắc mặt Bùi Nguyên dịu xuống.
Bảo Ninh nói: "Nào cởi y phục trước đi, nằm nghỉ một lát rồi ăn cơm, sau đó tắm rửa ngủ một giấc, được không?"
Bùi Nguyên nói: "Ta khó chịu, không cởi được."
Bảo Ninh bất đắc dĩ: "Duỗi tay ra."
Bùi Nguyên ngoan ngoãn duỗi cánh tay, Bảo Ninh giúp hắn cởi đai lưng, cởi bỏ ngoại y và trung y ra, chỉ còn lớp áo trong.
"Mồ hôi dính vào, không thoải mái."
Bảo Ninh mím môi, lại giúp hắn cởi áo trong, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch.
"Lần này xong chưa?"
Bùi Nguyên "ừm" một tiếng, liếc nhìn nàng chợt mỉm cười.
Bảo Ninh nhìn hắn, giống một đứa trẻ sắp được ăn kẹo, mặc dù vẫn còn giận hắn nhưng cũng vơi đi một ít, nhéo vành tai hắn: "Rốt cuộc người bị làm sao vậy? Trước khi cáu kỉnh cũng không xem thử mình bao nhiêu tuổi, tin này mà truyền đi, để xem người có mất mặt không."
Bùi Nguyên chợt nắm lấy cổ tay nàng kéo qua, dùng sức ngậm lấy đầu ngón tay nàng, hắn dùng môi lưỡi mút̼ lấy, ngước nhìn nàng.
Ngón tay nàng bị ɭiếm ướt sũng, trong lòng khẽ run, chỉ cảm thấy sau lưng tê dại muốn nổ tung.
Bùi Nguyên mơ hồ, thấp giọng nói: "Nàng không nói thì đâu ai biết."
"Điện hạ thực phiền. . ." Bảo Ninh rút tay về giấu sau lưng, gương mặt đỏ bừng.
Nàng chùi chùi đầu ngón tay bị hắn chạm vào, quay đầu đi ra: "Ta muốn đi làm cơm."
Ánh mắt Bùi Nguyên dõi theo bóng dáng nàng, nhìn nàng rửa rau, vo gạo nấu cơm, lại trộn cám ra ngoài cho gà ăn, đến khi nàng ra khỏi tầm mắt hắn, Bùi Nguyên mới nhắm mắt lại.
Thật ra vừa rồi lúc hắn nói với Trương Hòa Dụ những lời kia, hắn cảm nhận được Bảo Ninh tức giận. Hắn có hơi hối hận và bối rối, nhưng lý trí vẫn bị khuất phục bởi cảm tính, tiếp tục nói những lời cay độc kia.
Hắn cảm thấy Bảo Ninh quan tâm hắn chưa đủ nhiều, có quan tâm nhưng vẫn chưa đủ. Nếu như trong tay Bảo Ninh có một trăm viên đường, cho hắn chín mươi chín viên, nhưng còn lại một viên bố thí cho người khác, hắn liền cảm thấy không đủ.
Nói một cách khác, bao nhiêu ngọt ngào của Bảo Ninh đều phải thuộc về hắn.
Bùi Nguyên biết mình cố chấp, nhưng hắn không kiểm soát được, trước đây hắn không phải như thế, từ khi gặp Bảo Ninh, hắn hận không thể chiếm hữu toàn bộ tâm tư nàng.
Bùi Nguyên hiểu rằng, hắn đang ép buộc loại giao dịch này.
Hắn có thể đem hết tất cả giao cho Bảo Ninh, như một con sói hoang, luôn luôn trong tư thế phòng bị, nhưng cam tâm lộ ra khuyết điểm mềm mại, yếu ớt nhất cho nàng thấy. Hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, cũng hi vọng nàng cũng sẽ tin tưởng hắn, con người hắn vừa nhạy cảm vừa ích kỷ, chỉ cần cảm nhận được nàng tốt với người khác một chút, hắn liền ghen muốn phát điên.
Nhưng hắn lại là một người sĩ diện, hắn không nói, nhưng lại trông mong nàng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.
. . .
Bữa tối hôm nay có món thịt viên kho tàu và canh bí đao, Bảo Ninh vẫn không nói câu nào, bầu không khí im lặng.
Bùi Nguyên lén nhìn nàng vài lần, không chịu hạ mình lên tiếng trước, ăn qua loa xong một bữa.
Ăn xong cơm thể lực hồi phục không ít, sắc mặt hắn nhìn khá hơn nhiều, Bảo Ninh đã chuẩn bị xong nước tắm, lấy quần áo dơ, dặn dò hắn vài câu rồi đi ra.
Bùi Nguyên nhìn thùng tắm bốc khói nghi ngút, hơi thất vọng nhíu mày, hắn vốn cho rằng Bảo Ninh sẽ ở lại với hắn, chí ít cũng nên giúp hắn kỳ lưng.
Nhưng nàng cứ thế mà đi.
Bảo Ninh ôm A Hoàng ngồi ngoài cửa, ngửa đầu ngắm sao. Nàng muốn cho Bùi Nguyên biết, hắn thật sự quá đáng, nàng đang giận hắn.
Bảo Ninh không dám yêu cầu xa vời, có lẽ từ trước đến nay nàng luôn tự ti, nên ở trước mặt hắn nàng luôn yếu thế, cái này có lẽ liên quan đến xuất thân của nàng, Di nương nàng ở trước mặt phụ thân vẫn luôn yếu thế, trong lúc vô thức nàng cũng trở nên giống vậy.
Cho dù bây giờ rõ ràng là hắn sai, nàng muốn cho hắn biết mình đang không dỗi, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không lưu vết tích.
Hôm qua Bùi Nguyên đã nói, muốn cùng nàng làm đôi phu thê bình thường, phu thê bình thường giận nhau, trượng phu cũng nên đến dỗ dành thê tử?
Nhưng hắn không có. Ngay cả một câu dịu dàng cũng không.
Bảo Ninh chỉ muốn Bùi Nguyên có thể dỗ dành nàng một câu.
Tiếng nước trong phòng đã ngừng. Bảo Ninh sắp xếp lại suy nghĩ, vỗ nhẹ đất trên váy xoay người bước vào nhà, Bùi Nguyên đã nằm xuống, quay lưng lại với nàng.
Chăn đắp đến khuỷu tay, lộ ra bả vai khỏe khoắn, Bảo Ninh nhìn chằm chằm một hồi, Bùi Nguyên có lẽ cảm nhận được tầm mắt của nàng, nhưng không phản ứng.
Bảo Ninh nhanh chóng thu dọn phòng, rửa mặt xong, đến nằm bên cạnh hắn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Bảo Ninh dậy rất sớm, đi xem con đỉa kia. Trước khi nàng đi có để trong hũ rất nhiều ốc đồng, sẽ không lo nó đói, tối qua trước khi ngủ có liếc nhìn thử, bụng nó đã rất to như muốn nứt ra, nàng vẫn luôn lo lắng, tỉnh dậy liền đi xem.
Mở nắp ra, Bảo Ninh vô cùng ngạc nhiên khi nhận được tin vui đầu tiên trong một thời gian dài như vậy.
Tác giả có lời nói: Bùi ca đã được chẩn đoán là bị bệnh tâm thần, đang được điều trị.