Trận ác chiến này diễn ra từ canh ba đến rạng sáng, quân Hung Nô liên tục thất bại rút lui. Tra Nhĩ Qua dẫn binh chống cự ba canh giờ, nhưng mỗi lần tấn công đều bị đánh đến mặt đầy tro bụi quay về, lần nào cũng có một số tướng lính cấp cao thương vong, binh sĩ biểu lộ ngày càng hoảng hốt và sa sút tinh thần, binh sĩ Hung Nô muốn chạy khỏi chiến trường đều bị chặt đầu, cuối cùng Tra Nhĩ Qua không cam lòng tiếp nhận sự thật bi thương này ——
Hai tháng nay bọn họ chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ, thề son sắc rằng chiến trận này chắc chắn giành được thắng lợi.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua tầng mây mỏng rơi xuống mặt đất, Tra Nhĩ Qua nhìn lưỡi kiếm sắp gãy, còn có xác binh sĩ Hung Nô chất đống trên đất bẩn, hắn miễn cưỡng nhắm mắt lại, hạ lệnh rút lui.
Lúc này, hơn ba mươi lăm vạn binh mã chỉ còn lại hơn hai mươi vạn, tuy rằng thương vong gần nửa nhưng vẫn bảo toàn phần lớn lực lượng, nếu có thể kịp thời chạy trốn về Vương đình, sau này còn hy vọng xoay chuyển tình thế.
Dưới ánh nắng ban mai chói lọi, Tra Nhĩ Qua cưỡi ngựa dẫn đầu đám tàn binh bại tướng, chạy thục mạng về hướng đông bắc huyện Phong.
…Nhưng chưa chạy được hai mươi dặm, bọn hắn đụng phải hai mươi vạn đại quân do Khâu Minh Sơn suất lĩnh.
Tra Nhĩ Qua gần như tuyệt vọng.
Ngay sau đó, binh sĩ do Túc Duy và Tiền Phong suất lĩnh chạy đến, chưa đến nửa canh giờ, đại quân tụ họp bao vây Tra Nhĩ Qua và tàn binh của hắn không một kẽ hở.
Biết rằng không có khả năng thắng trận, Tra Nhĩ Qua rút kiếm tự sát, thuộc hạ còn lại cũng ngã xuống.
***
Đi cùng với Lưu ma ma, Bảo Ninh bước từng bước trên thềm đá vẫn nhuộm sương sớm, đến nơi cao nhất trên tường thành, lo lắng nhìn xuống dưới.
Khắp nơi chất đầy thi hài cao như núi, máu chảy thành sông, khi gió thổi qua có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Bảo Ninh nhịn không nôn mửa, liếc từng binh sĩ mặc áo giáp màu đen, muốn tìm Bùi Nguyên trong số đó.
Biển người mênh mông rộng lớn, không thể nhìn rõ ai với ai.
Bảo Ninh không nản chí, nàng tiếp tục chờ, nhìn chằm chằm hướng cửa thành, thấy đoàn quân chiến thắng xếp thành hàng dài tiền vào. Các tướng lĩnh quan trọng dẫn đầu, Bảo Ninh nhận ra Túc Duy, Tiền Phong, thậm chí là cả Ngụy Mông… Nhưng khi binh sĩ cưỡi ngựa cuối cùng bước qua cửa thành, Bảo Ninh vẫn không nhìn thấy Bùi Nguyên.
Gió mùa đông giá lạnh thổi qua má nàng, Bảo Ninh rùng mình, nàng dần dần nghĩ đến chiều hướng không tốt, sắc máu trên mặt cũng nhạt dần.
“Vương phi, người chớ suy nghĩ lung tung.” Lưu ma ma khép chặt cổ áo Bảo Ninh, đau lòng ôm nàng, nhẹ giọng an ủi, “Có thể chúng ta tới muộn, Vương gia đã về nhà hoặc chúng ta không nhìn thấy người. Vương gia tài trí hơn người, vũ lực cao cường, người đã trải qua bao trận đại chiến, Vương phi phải tin tưởng người. Đi thôi, chúng ta về nhà một chuyến?”
Vành mắt Bảo Ninh đỏ ngầu nhìn về phía bà, ánh mắt mê man bối rối: “Ma ma… Ta rất sợ.”
“Sao phải sợ?” Lưu ma ma nắm chặt tay nàng, kéo này đi xuống thành luỹ, nhanh chân hướng về phía Vương phủ, “Chúng ta sống sót qua đại chiến, những chuyện dường như không thể giải quyết đã được thu xếp xong, bây giờ kẻ giặc bị đánh lùi, ông trời chiếu cố chúng ta. Người phải vui lên, nếu không khi về đến nhà Vương gia thấy người khóc sẽ rất đau lòng.”
Bảo Ninh miễn cưỡng mỉm cười.
Nhưng khi về đến nhà, Bùi Nguyên vẫn không ở đây.
Bảo Ninh hoàn toàn rối tung lên.
Nàng phái người đi tìm Tiền Phong, đi tìm Túc Duy, muốn mau chóng nhận được tin tức liên quan đến Bùi Nguyên. Nhưng chiến sự vừa mới qua, Túc Duy và Tiền Phong đều bận tối mày tối mặt, hạ nhân được phái đi gần như không thấy bóng dáng bọn hắn. Bảo Ninh lo nghĩ chờ đợi tin tức, nhưng lần lượt nhận lại thất vọng tràn trề, nàng ngồi trước ngưỡng cửa ngơ ngác nhìn hướng đại môn, trong lòng không phải nghĩ đến hậu quả đáng sợ nhất, đao binh trên chiến trường không có mắt, ngộ ngỡ hắn bị thương thì sao?
Bảo Ninh bị ý nghĩ này doạ sợ, nhưng do dự một hồi, nàng đỏ mắt kéo tay áo Lưu ma ma: “Ma ma, bà lại phái người đến trại thương binhh hỏi thăm một chút…”
Nàng không thể nghĩ ra cách nào khác.
Trong lòng Lưu ma ma chua xót không thôi, không khỏi cũng đỏ mắt theo nàng, nhanh chóng phái người đi hỏi thăm.
Bảo Ninh nhìn bà đi xa, bất lực vùi mặt vào đầu gối, không nhịn được nhỏ giọng sụt sịt khóc.
Bao lâu nay nàng vẫn chưa gục ngã vì bắt nguồn từ lòng tin —— Bùi Nguyên nhất định sẽ trở về. Ngay lúc mọi người hoài nghi, Bảo Ninh là người duy nhất kiên định đến cùng, một khắc cũng không dao động. Khi nghe tin quân tiếp viện tới, nàng thở phào nhẹ nhõm, ngọn núi mà nàng có thể dựa vào cuối cùng đã trở về, nàng không cần tỏ ra kiên cường, đau khổ chèo chống… Bảo Ninh tràn đầy chờ mong đón nhận viên mãn, cho đến khi hy vọng hụt mất, thất vọng to lớn gần như muốn vao phủ nàng.
Lòng tin của nàng bỗng nhiên sụp đổ, tâm trạng cũng trống rỗng.
Bảo Ninh ngơ ngác ngồi đấy, đang lúc mê man, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng các nha hoàn nói chuỵện phiếm của mấy tiểu nha hoàn cách đó không xa, trong đó có một người nói: “A Liên, ngươi nghe nói gì chưa, chết kiểu kia cũng quá thảm rồi, thi thể chưa được chôn cất đã được nhìn thấy, mấy tiểu binh lần đầu nhìn thấy đều sợ phát khóc, họ nói kiếm đâm xuyên bụng, ruột bụng cũng bị cắt nát, mặt không nhìn rõ dung mạo, từ khoé mắt đến khoá miệng có vét đao dài như này, chết cũng thành quỷ mặt sẹo…”
Nha hoàn tên A Liên kia cũng nói: “Thật đáng tiếc, khi còn sống là người uy phong chói mắt mọi người, ai có thể nghĩ tới…”
Bảo Ninh bối rối nhìn qua, nàng không biết các nàng đang nói tới ai, nhưng trong lòng có dự cảm không tốt, lo sợ ngày càng sâu.
Lưu ma ma trở về nghe thấy một đám tiểu nha hoàn tụ tập nói chuyện xấu, bất mãn đi đến khiển trách: “Không có chuyện gì làm à? Đứng chỗ này là gì, đi làm việc đi!”
Mấy tiểu nha hoàn hai mặt nhìn nhau, lập tức giải tán.
Tầm mắt Lưu ma ma lại hướng vào trong viện, vượt qua góc tường, nhìn thấy sắc mặt Bảo Ninh trắng như tờ giấy, giật nảy mình: “Vương phi?”
Lưu ma ma vội vàng chạy tới ôm nàng, lo lắng hỏi: “Vương phi sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất tốt…”
Bảo Ninh vùi mặt trước ngực bà, không thể nhịn khóc lớn lên: “Ma ma, bà nói hắn có thể đã xảy ra chuyện, nên không về được, phải không?”
Lưu ma ma “phi” mấy tiếng: “Vương phi nói lời ngốc gì vậy, đừng nói nữa.”
Bà cương quyết kéo Bảo Ninh vào phòng, đưa nàng ngồi lên giườn, cởi giày, dùng chăn bọc kỹ rồi an xủi: “Chúng ta ăn cơm trước được không? Ăn cơm xong Vương gia sẽ về.”
“Bà gạt ta.” Bảo Ninh thút tha thút thít, “Ta ăn nhiều cơm như vậy nhưng hắn vẫn chưa về. Ta không ăn.”
Lưu ma ma bất lực lại đau lòng, không có cách nào khác ngoài nhìn Bảo Ninh như vậy. Bà muốn khuyên Bảo Ninh kiên cường một chút, nhưng nói không lên lời, Bảo Ninh của bà đã chịu đựng quá nhiều, nàng chỉ là cô nương còn quá trẻ, cần được che trở và yêu thường, nàng đang trong độ tuổi trưởng thành.
Lưu ma ma có thể lý giải tâm trạng Bảo Ninh lúc này, nhưng không tìm thấy từ ngữ thích hợp để an ủi, nghĩ đi nghĩ lại, khoé mắt bà cũng đỏ lên.
***
Thời điểm Bùi Nguyên đẩy cửa phòng đi vào, Bảo Ninh đã khóc đến nấc lên. Lúc đầu nàng rơi nước mắt vì thương tâm, nhưng sau đó biến thành phát tiết cảm xúc, như thế muốn thông qua cách này giãi bày uỷ khuất đã tích luỹ bao lâu nay, nàng giấu trong lòng quá lâu, kìm nén đến đau lòng.
Bùi Nguyên không muốn nhìn nàng khóc.
Hắn mang theo áy náy và tự trách về đây, trên đường đi hắn suy nghĩ vô số cách để dỗ nàng vui, suy nghĩ vô số lời ngon ngọt trước kia hắn nói không lên lời, Bùi Nguyên thề rằng mình nhất định sẽ dỗ được Bảo Ninh.
Cho tới bây giờ, hắn bỗng hiểu được những gì hắn nợ Bảo Ninh không thể giải quyết đơn giản bằng vài lời nói dễ nghe, hoặc là vài nụ hôn nồng thắm.
Cả đời này hắn không thể trả hết.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau hắn đã nợ nàng, rồi hai người nhanh chóng rơi vào ân nghĩa xen lẫn tình yêu, không thể tách rời.
May mắn hắn còn quãng đời dài dằng dặc phía trước, không tiếc nuối dâng dâng hết cho nàng.
Bùi Nguyên thở dài đi vào, ôm Bảo Ninh từ tay Lưu ma ma, đôi môi hôn lên con mắt đẫm lệ của nàng: “Bảo bảo ngoan, ta đã về rồi. Mở mắt ra nhìn ta được không?”