Ngay sau đó, Quý Gia Doanh được dẫn vào. Cả đường nàng ta thúc roi ngựa bôn ba trở đến đây, vì gió ngày đông lạnh buốt, da thịt trên mặt không còn sáng loáng như trước kia mà trở nên đỏ ửng, hai tay thì tê cóng đầy vết nứt lẻ, từ ngoài bước vào cửa đã ôm mặt khóc, vừa nhìn thấy Bùi Nguyên thì vui mừng khôn xiết, “bịch” một tiếng quỳ dưới chân Bùi Nguyên, khóc lớn nói: “Vương gia, thỉnh ngài cứu thần nữ, thần nữ không có ý phản quốc, càng không muốn chết! Thần nữ biết ngày trước mình đã hành xử bất kính với ngài, đối với hiền muội không tốt, thần nữ đã biết sai, thần nữ hồ đồ mượn gió bẻ măng, hôm nay ở đây dập đầu thỉnh tội với ngài, nhưng cầu ngài xin hãy giúp thần nữ! Bùi Tiêu tuyệt đối không thể đăng cơ, hắn là tên mặt người dạ thú, nếu hắn đạt được ý nguyện, cả Đại Chu này sẽ gặp đại nguy!”
Bùi Nguyên cau mày một cái, cho người đỡ nàng ta lên: “Ban thưởng ghế ngồi. Ngươi uống chút nước trà, từ từ nói.”
Đối với Quý Gia Doanh, Bùi Nguyên cũng chỉ có chút chán ghét, trước kia nàng ta hành động theo cảm tính, nhưng nếu ác độc cũng không đến mức. Bảo Ninh nặng thân tình, không thích bào tỷ này nhưng không cần thiết phải dây dưa không ngớt, đẩy nàng ta vào chỗ chết. Hơn nữa, hai người có thể thành thân, trời đất xui khiến, còn muốn cảm tạ Quý Gia Doanh vì lúc đó đã ngang ngược từ hôn. Cho nên, thái độ của Bùi Nguyên với Quý Gia Doanh bình thản như nước, cũng không kháng cự làm thân, như thể đối xử với người xa lạ.
Thái độ của Bùi Nguyên ngược lại khiến Quý Gia Doanh hoảng sợ, nàng ta không dám đứng dậy, không ngừng dập đầu tạ lỗi: “Vương gia, thỉnh ngài đại nhân nhân đại lượng tha thứ cho thần nữ, thần nữ biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa. Sau này, thần nữ sẽ gọi Bảo Ninh là “tỷ tỷ” được không? Thần nữ sẽ trả những đồ vật năm đó cướp của nàng, thần nữ chỉ ngu ngốc, nhưng thật sự không xấu xa như vậy. Van xin ngài, Vương gia, xin ngài mau cứu thần nữ, mau cứu Đại Chu!”
Bùi Nguyên và Túc Duy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin được.
Trước kia Quý Gia Doanh ngang ngược như nào bọn hắn đều biết, nhưng chuyện gì đã xảy ra khiến nàng ta trở lên sợ hãi như này?
Túc Duy đích thân đỡ Quý Gia Doanh đứng dậy, ôn hoà nói: “Quý phu nhân, ngài không cần sợ hãi, có gì cứ nói ra.”
Quý Gia Doanh ngồi trên ghế, che mặt khóc nấc lên: “Vương gia, Bùi Tiêu hắn, hắn hạ độc thần nữ, bắt ép thần nữ dụ dỗ Phùng tướng quân và cùng ông ta tằng tịu với nhau. Loại độc này tên Tịnh Đế Liên, lưu lại trên người nữ tử thì không sao, nhưng nếu nữ tử chung nam nhân khác làm chuyện nam nữ, chất độc lập tức bị truyền đi. Độc này sẽ gây chết người đấy! Bùi Tiêu uy hiếp thần nữ, nếu thần nữ dám nói là hắn làm, hắn sẽ không cho thần nữ thuốc giải, sau đấy hắn đưa thần nữ đến phủ Tướng quân, bắt thần nữ giả dạng người không chốn nương thân, Phùng tướng quân thích thần nữ, không từ chối thần nữ… Thần nữ phạm phải sai lầm lớn!”
Nàng ta càng khóc lớn hơn: “Nhưng thần nữ rất sợ hãi, hối hận… Thần nữ biết làm vậy là không đúng, còn không dám đi gặp Bùi Tiêu, thần nữ sợ bị chết trong tay hắn, hoặc bị sử dụng như món đồ giúp hắn làm chuyện xấu. Thần nữ hỏi người trong phủ Tướng quân để tìm hiểu tình hình, thần nữ muốn đánh cược một lần, lập tức đi tìm người kia, thần nữ nói cho hắn biết mình là ai, sau đó lên đường đến nơi này…”
Túc Duy lo lắng hỏi: “Hiện tại Phùng tướng quân thế nào?”
“Thần nữ không biết.” Quý Gia Doanh đờ đẫn nói: “Có khả năng sẽ giống thần nữ. Phùng tướng quân không chịu về phe Bùi Tiêu, Bùi Tiêu sẽ không bỏ qua cho ông ấy.”
Nàng ta kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay chồng chất vết sẹo, bên trên còn có chấm đỏ bao phủ một mảng và mụn nước, rất nhiều nơi đã lở loét và chảy mủ, nhìn kinh dị lạ thường, Túc Duy nhìn thấy cũng hít một hơi lạnh.
“Tìm Lạc đại phu đến, đưa nàng ta xuống dưới chữa trị, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Bùi Nguyên phân phó xong, chuyển động xe lăn đi ra ngoài. “Lão tướng quân, ngươi đi cùng ta đến gặp Đại điện hạ.”
***
Ngày Bùi Nguyên tỉnh lại, hắn lập tức phái người đưa Lạc Từ và Bùi Triệt về.
Lúc ấy A Sửu phản đối kịch liết, nàng cố chấp cho rằng người đưa quân tàn sát núi Tề Liên chính là Bùi Nguyên, cảm thấy hắn rắp tâm làm loạn, suýt chút nữa cùng tiểu đội đón người đồng quy vô tận. Sau đấy Bùi Triệt nghe được động tĩnh bên người, đích thân ra xem, nghe Lạc Từ và Túc Duy thuyết phục, đồng ý cùng bọn hắn trở lại huyện Đại.
Thân thể của Bùi Triệt đã tốt hơn nhiều, hắn mất đi cánh tay phải, nhưng cánh tay trái dần dần hồi khí lực, còn đang học biết chữ bằng tay trái.
Hắn không chỉ thông mình mà còn kiên nhẫn, chỉ qua nữa tháng chữ đã rõ nét.
Bùi Nguyên phớt lờ ánh mắt tràn ngập địch ý của A Sửu, Túc Duy đẩy đến bên cạnh Bùi Triệt, lặng lẽ nhìn hắn biết xong bài «Xuân hiểu».
Bùi Nguyên hỏi: “Tiết trời vẫn là mùa đông, sao hiền huynh lại nghĩ được bài thơ này?”
Bùi Triệt cười ôn hoà trả lời: “Sắp sang năm mới, qua cuối đông đến đầu xuân, băng trên sông sẽ tan, chim én sẽ bay về, nói mùa xuân xa cũng không xa mấy.”
Bùi Nguyên gật nhẹ đầu. Hắn là người không thích nói nhiều, cho dù đối với huynh trưởng cùng lớn lên cũng như vậy, Bảo Ninh từng dạy hắn gặp ai cũng phải hàn huyên, hắn không học được.
Sau một hồi gần như không nói gì, hai người đồng thời mở miệng.
Bùi Nguyên hỏi: “Hiền huynh nhớ mẫu hậu không?”
Bùi Triệt hỏi: “Chiến sự sao rồi?”
Bùi Nguyên thả lỏng người dựa vào thành ghế, hồi đáp trước: “Thế cục vẫn giằng co, nhưng rất nhanh sẽ có động tĩnh. Tính thời gian, người mà Thuần Vu Loan phái đi mượn binh sắp về, có rút lui hay không, chỉ chờ hai ba ngày sắp tới. Đến lúc đó, hoặc đánh một trận ác liệt, hoặc ai về nhà người nấy, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Bùi Triệt cười nói: “Đệ hy vọng là cái nào.”
“Ta hy vọng trận chiến này sẽ khai hoả.” Ánh mắt Bùi Nguyên nặng nề nhìn chằm chằm hắn, “Thuần Vu Loan khiến ta trúng hai mũi tên, suýt chút nữa chết trên núi tuyết, hắn còn để ta rời khỏi nhà lâu như vậy, ta không giáo huấn lại hắn thì mồ hôi và máu đã đổ xuống chẳng phải là vô ích sao? Ta phải chặt đầu hắn, giết quân đội của hắn mới có thể rửa sạch mối thù về hắn trong lòng ta!”
Bùi Triệt hỏi: “Không sợ thua sao?”
Bùi Nguyên nói: “Không sợ. Bởi vì ta nhất định sẽ thắng.”
Bùi Triệt nhìn thấy bản lĩnh và lòng tự tin của hắn, mặc dù bây giờ hắn chỉ ngồi được một chỗ, cũng không tổn hại một chút uy phong trời sinh.
“Vừa rồi đệ hỏi gì về mẫu hậu?” Bùi Triệt gác bút lại, lúc lời này vang lên mực trên giấy đã khô, hắn chậm rãi cuộn lại, vừa nói: “Ta đến huyện Đại đã lâu, đệ chưa từng nói về mẫu hậu, sao đột nhiên hỏi câu này. Không lẽ trong kinh xảy ra chuyện gì?”
“Đúng.” Bùi Nguyên không dài dòng nữa, đem tình hình thực tế nói ra, “Bệnh tình của bệ hạ lâm vào nguy kịch, sắp không chịu được nữa, Bùi Tiêu và Đổng Ngọc liên hợp đoạt vị, Đại tướng quân Phùng Hổ Xương bị ám sát, bây giờ bị bệnh liệt giường, không có cách nào chủ sự. Sức Hoàng hậu yếu, mặc dù Thẩm gia một môn năm hầu nhưng mấy năm nay bị tước bỏ thực quyền, hiện tại chỉ còn danh hảo, không chống đỡ được bao lâu…”
Bùi Nguyên nhì sắc mặt Bùi Triệt dần trở nên trịnh trọng, nghiêng người khoác tay lên vai hắn: “Đại ca, huynh là Thái tử, huynh phải trở về.”
Bùi Triệt trầm mặc hồi lâu, nhắm mắt nói: “Ta trở về có ích gì, bây giờ ta chỉ là tên phế nhân.”
“Huynh đừng nói như vậy, mẫu hẫu hẳn sẽ thương tâm.” Bùi Nguyên cầm tay trái của hắn, gằn từng chữ, “Mỗi ngày bà ấy ngóng trông huynh trở về, hiện tại tứ cố vô thân, huynh nhẫn tâm núp một góc trong huyện Đại, trơ mắt nhìn Bùi Tiêu hại bà ấy, từng bước thao túng Thẩm gia đến không còn gì sao? Huynh mới là Thái tử thật sư, từ nhỏ nhận được giáo dưỡng dành riêng cho Thái tử, nhận được kính yêu của bá tánh, sao huynh có thể chắp tay dâng giang sơn cho gian thần tặc tử!”
Mắt Bùi Triệt dần ẩm ướt: “Tứ nhi, ta không có cách nào thuyết phục chính mình. Một năm này, ta giống như phế nhân sống trên núi Tề Liên, đẩy thế cục rối rằm cho đệ. Thời điểm đệ giẫm trên băng mỏng ta không ở đó, khi đệ bị bao vây tứ phía ta cũng không ở đó, nhưng bây giờ, Hoàng vị ở ngay trước mắt, ta lại đột nhiên xuất hiện. Ta làm như vậy, có khác gì cường đạo? Đệ có thể làm chủ giang sơn, vị trí này không nên thuộc về ta, nó lẽ ra là của đệ.”
Bùi Nguyên bỗng nhiên bật cười: “Huynh đang nói lời ngốc gì vậy, lúc trước ta không biết huynh có trái tim nhân hậu đến vậy.”
Bùi Triệt nói: “Những gì ta vừa nói đều phát ra từ tấm lòng…”
Bùi Nguyên cắt ngang lời hắn: “Ta không từ chối huynh. Nói thật, ta từng muốn ngồi trên vị trí kia, nhưng bây giờ không muốn nữa.”
Bùi Triệt không hiểu: “Vì sao lại thay đổi tâm ý?”
Bùi Nguyên nói: “Bởi vì trong Hoàng cung không thể nuôi gà.”
“…” Bùi Triệt thất thần nhìn hắn, “Hả?”
***
Bùi Triệt vẫn lên đường, sáng ngày hôm sau, cùng một đội gần ngàn người hộ vệ và A Sửu rời huyện Đại.
Bùi Nguyên viết thư cho Triệu Quý phi đóng giữ ở Lâm Phần mượn binh,
Thời gian gần đây Triệu Quý phi chỉ lo thân mình, nên đã sớm chờ lệnh của Chu đế, mang theo Bùi Dương đến đất phong, không ngưỡng mộ phồn hoa, chỉ muốn an hưởng tuổi giả. Nhưng ý nghĩ này xem ra chỉ là hy vọng xa vời, Bùi Dương về kinh phụ dưỡng bệnh, tình thế nguy cấp, nếu Triệu Quý phi không có hành động gì, Bùi Dương sẽ lâm vào nguy hiểm. Bà là người thông minh, hẳn sẽ hiểu đạo lý này, chắc chắn dốc toàn lực ủng hộ Bùi Triệt.
Bùi Nguyên có thể tưởng tượng sắc mặt lúc đó của Bùi Tiêu, chắc chắn cảm thấy Bùi Triệt đã chết? Cho nên mới dám bày ra thế diện này, cho rằng không hề có sai sót.
Đợi đến khi Bùi Triệt mang theo binh lính Lâm Phần hiện thân ở kinh thành, trò hay mới chính thức bắt đầu.
Bùi Nguyên đứng trên toà tháp nhìn Bùi Triệt rời đi, đến khi đội ngũ biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới quay người về.
Chân vừa mới chạm đất liền nhìn thấy Túc Duy vội vàng chạy đến, sắc mặt vừa khẩn trương vừa phấn chấn, “Vương gia, trạm canh gác kia trước truyền đến tin tức, Hung Nô gửi viện binh tới, khí thế hùng vĩ oai nghiêm, đoán chừng đêm nay đến dưới thành huyện Phong, tụ hợp với Thuần Vu Loan.”
Ánh mắt hắn sáng lên: “Vương gia đoán xem, tướng lĩnh chỉ huy là ai.”
Nghe giọng điệu này của hắn, trong lòng Bùi Nguyên lập tức có đáp án nhưng không nói ra miệng, hỏi: “Là ai?”
“Thân tín của Nạp Châu Thiền Vu – Đại tướng Mông Giai và Nguỵ tướng quân – Nguỵ Mông!”