Ngụy Mông đang ngủ say thì bị gọi dậy, chải tóc qua loa rồi chạy vào thư phòng.
Phản ứng đầu tiên chính là chiến sự bên Thanh Dương Quan xảy ra rủi ro, vừa bước vào cửa đã nói: “Bị đánh bại rồi?”
Bùi Nguyên không nói một câu, đưa bức thư cho hắn, đầu tiên sắc mặt Ngụy Mông khẩn trương, sau đấy từ từ buông lỏng, rồi chuyển thành dáng vẻ không thể tin: “Đây là sự thực?”
Chữ viết trên thư xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như chữ gà bới, nhiều chữ còn không đọc được, miễn cưỡng mới hiểu được ý nghĩa, là hộ vệ bên cạnh Bùi Triệt thuật lại đơn giản. Chủ yếu nói sơ qua Bùi Triệt vượt ngục như nào, cuối cùng nói tình hình bây giờ của Bùi Triệt không tốt, trong trại bọn hắn có trăm huynh đệ nhưng gần hết tiền và lương thực, cần được viện trợ. Tin cuối cùng nói, nếu nguyện ý tương trợ, có thể đi về hướng tây bắc núi Tề Liên, dưới một gốc cây tùng cao chừng ba trượng sẽ có người chờ.
Bùi Nguyên hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngụy Mông xem lại bức thư một lần nữa, ánh mắt dừng ở bút kí, đọc thành tiếng: “A Sửu?”
Bùi Nguyên và hắn nhìn nhau, nghĩ đến cùng một chuyện: “Ngày Lạc Từ rời đi, người của chúng ta theo chân hắn, khi trở về bẩm báo thế nào? Có phải trong đêm tối Lạc Từ đến núi Tề Liên, dưới chân núi có một nữ tử đứng chờ hắn, vóc dáng nữ tử kia không cao, dung mạo không xuất chúng. Người đi theo cảm thấy nữ tử này có phần kỳ lạ, còn cố ý vẽ lại chân dung, bức chân dung kia đặt ở đâu?”
Ngụy Mông tiến lên một bước mở ngăn kéo phía đông, mở ra quyển trục.
Trước đây Bùi Nguyên từng nhìn qua tấm chân dung này, khi đó hắn không để ý, càng không nghĩ có liên quan đến cô nương què chân gặp ở cửa tiệm tào phớ. Nhưng bây giờ cẩn thận quan sát lại, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vi diệu. Hai người này có thể là một, nữ tử trên bức họa kia chính là A Sửu!
Kể từ lần gặp mặt đó, Bùi Triệt bị thương nặng, Lạc Từ đến cứu chữa, A Sửu đứng dưới chân núi đón. Có thể Lạc Từ nói cho A Sửu hắn đã về Bắc Yên, đã suy nghĩ chuyện cầu viện nhưng sợ hắn từ chối, vì vậy đến cửa tiệm thăm dò.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bức thư này gửi tới ngay đêm nay.
Nàng ta không chờ hắn đã vội vàng rời đi, có lẽ nhận được tin tức bệnh tình Bùi Triệt chuyển biến tích cực.
Điều mà Bùi Nguyên không biết là, khi A Sửu gửi bức thư này chuyện đã trôi qua gần nửa tháng, một là vì muốn chăm sóc Bùi Triệt, hai là toàn bộ sơn trại không có một người biết viết chữ. Chỉ có nhóm tiểu hài thường xuyên đọc sách, mới đi học hai tháng thì gia cảnh suy tàn. Bởi vì không dám tiết lộ chuyện này cho người khác, cũng không thể tìm người viết thay, A Sửu chỉ đành nhờ đứa bé kia, đồng thời giả bộ lơ đang hỏi Lạc Từ vài chữ không biết, chỉ mấy dòng chữ mà viết tới mười mấy ngày mới xong.
Nhận được tin tức này, trong lòng Bùi Nguyên kích động, thở sâu một hơi, lập tức cầm kiếm ra ngoài: “Ngay đêm nay theo ta lên núi Tề Liên một chuyến.”
“Tiểu tướng quân, ngươi ở lại đây đi, ta có thể dẫn người về.” Ngụy Mông khuyên can nói: “Thanh Dương Quan đang xảy ra giao chiến ác liệt, huyện Phong cũng gấp rút phòng thủ, đề phòng có kẻ địch đánh lén, ngươi ở đây phù hợp hơn so với ta. Hơn nữa, chỉ là đón người về thôi, huy động nhiều nhân lực không phải lựa chọn tốt, ngươi ở lại phủ an bài công việc, buổi trưa ngày mai ta nhất định đưa Đại Hoàng tử an toàn trở về!”
Bùi Nguyên đồng ý với hắn.
Ngụy Mông lập tức kiểm lại nhân mã, trở bề phòng thay y phục lấy kiếm.
Nghe cửa phòng vang lên, Mẫn Mẫn ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Nàng mặc bộ áo lót màu bạc nằm trên giường, híp mắt thành đường nhỏ, nhìn chằm chằm nam nhân đứng dưới ánh đèn dắt thanh kiếm bên hông, ánh mắt nghi hoặc.
Ngụy Mông xin lỗi nói: “Ta đánh thức nàng?”
“Thiếp chưa ngủ say.” Mẫn Mẫn thân mật rời khỏi giường, đi đến trước mặt Bùi Nguyên, đưa tay giúp hắn sửa soạn quần áo, nhẹ giọng hỏi, “Đã trễ thế này, tướng quân muốn đi đâu? Đi nhớ phải về sớm, Mẫn Mẫn ngủ một mình sẽ sợ.”
Nàng hỏi nửa câu đầu, Ngụy Mông không định đáp lại, nhưng nàng còn nói sẽ sợ, lòng Ngụy Mông lập tức mềm nhũn.
Hắn thầm nghĩ, dù sao chuyện này không cần giấu diếm, chờ Bùi Triệt về nhất định sẽ ở lại Vương phủ, chắc chắn Mẫn Mẫn sẽ biết, không cần bí mật như người ngoài, cũng giúp nàng an tâm.
Ngụy Mông nói: “Đi lên phía tây đón một người, trưa ngày mai ta sẽ về. Nếu nàng sợ, ta gọi thị nữ đến ngủ cùng nàng.”
Mẫn Mẫn chớp mắt, tiến lên một bước vùi mặt trước ngực Ngụy Mông, ân cần nói: “Không sao, Mẫn Mẫn ngủ một mình được. Tướng quân xin cứ yên tâm làm việc, nhưng nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, Mẫn Mẫn ở nhà chờ chàng về.”
Ngụy Mông vui vẻ ôm nàng, nói khẽ: “Được rồi, nàng ngủ đi, ta đi đây.”
Mẫn Mẫn tiễn hắn ra ngoài, đến khi bóng lưng hắn khuất hẳn mới lưu luyến không rời trở về phòng.
Trên đường đi, Ngụy Mông nghĩ minh có nên tích lũy tiền mua viện tử riêng?
Trước kia hắn lẻ loi một mình, mua viện tử cũng để đấy không dùng, mặt dày ở lại phủ thượng của Bùi Nguyên. Nhưng bây giờ không được, hắn coi như đã lập gia đình, ăn nhờ ở đậu cũng không tốt, Mẫn Mẫn cũng chịu ủy khuất. Chờ chiến sự bên Thanh Dương Quan bình định, hắn có thời gian nhàn rỗi sẽ đưa Mẫn Mẫn đi chọn viện tử nàng thích.
Chắc nàng sẽ rất vui?
***
Sau khi Ngụy Mông đi Mẫn Mẫn lên giường ngủ, đến nửa canh giờ sau, toàn bộ Vương phủ chìm vào giấc ngủ sâu, nàng mới mở sắc ra, mánh ắt trong trẻo không có nửa phần buồn ngủ.
Nàng mặc thêm y phục vội vàng ra ngoài, giả bộ như đi tiểu tiện, lách qua nha hoàn đang ngủ say trên ghế, đi thẳng ra cửa sau.
Đến một chỗ thầm kín, Mẫn Mẫn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, không lâu sau, bên kia bức tường cao cũng truyền đến tiếng ho khan. Mẫn Mẫn lùi lại một bước, buộc tờ giấy vào một hòn đá nặng, dùng sức ném ra ngoài, tờ giấy kia dễ dàng bay qua bức tường cao lớn, rơi xuống phía đối diện.
Bên kia lại truyền đến vài tiếng ho khan, Mẫn Mẫn biết đối phương đã nhận được, không ở lại nữa, bó lại vạt áo quay người về phòng.
Người kia tức tốc đi đến một chỗ an toàn, mở tờ giấy kia ra, thấy một đoạn văn không phải chữ Hán.
Đại ý là: Ngụy Mông phụng lệnh tiến về tây sơn đón người, có thể chặn đánh, để mà ly gián.
***
A Sửu nhận được tin tức Bùi Triệt tỉnh lại tức tốc chạy về núi Tề Liên.
Lạc Từ ở đây chữa trị hơn nữa tháng, số lần châm cứu và số thuốc đã uống nhiều không đếm xuể, nhưng bệnh tình của Bùi Triệt không có chuyển biến tốt đẹp, ngày càng gầy gò, có một lần A Sửu hoài nghi Lạc Từ lừa tiền của nàng, thậm chí định giết hắn. Cho đến vài ngày trước, Lạc Từ đã thêm một vị thuốc mới —— đó là máu của hắn. A Sửu không biết vì sao máu của Lạc Từ có tác dụng thần kì đến vậy, có hiệu quả ngay lập tức, chỉ mấy ngày sắc mặt Bùi Triệt dần hồng lên, tin tức tốt liên tục truyền đến.
Mặc dù mắt Bùi Triệt đã nhìn thấy nhưng thân thể vẫn còn yếu như trước, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
A Sửu chột dạ nói rõ với hắn chuyện nàng tự quyết định: “…Ta biết tình huynh đệ giữa Tế Bắc Vương và ngài sâu sắc, thăm dò cảm thấy lòng hắn vẫn còn đạo nghĩa, có lòng thương hại, nếu biết hoàn cảnh của chúng ta nhất định sẽ đứng ngồi không yên mà tìm đến. Mấy ngày nay ta đi tìm thầy hỏi thuốc, vại gạo của chúng ta đều trống rỗng, trên núi nhiều người há miệng chờ cơm ăn, ta không còn cách nào khác, chưa được ngài cho phép, liền đưa tin tới Tế Bắc Vương. Nếu tính toán bây giờ hắn đã nhận được tin, nếu tình huống tốt, có lẽ đã phái người chạy đến…”
“Nàng không cần bối rối, ta không hề có ý trách cứ.” Bùi Triệt ôn hòa nhìn nàng, “Cám ơn nàng, A Trù.”
A Sửu gãi gãi mang tai, ngượng ngùng cười.
Thực ra, đây là tên thật của nàng, cái tên A Trù này nghe có vẻ nho nhã, giống như khuê danh của tiểu thư nhà quyền quý. Chỉ là dung mạo nàng không dễ nhìn, ban đầu mọi người trêu đùa gọi là “A Sửu”, sau này truyền ra, liền cho rằng A Sửu là tên của nàng, không có ai gọi nàng là “A Trù”. Ngoại trừ Bùi Triệt.
Trong lòng A Sửu nghĩ đến, Đại Hoàng tử thật sự là người hiền lành nhân hậu.
A Sửu vừa mở miệng muốn nói thêm gì đó, bên ngoài có người tiến vào truyền tin: “A Sửu cô nương, Ngụy Mông tướng quân đến rồi.”
A Sửu vui vẻ nói với Bùi Triệt: “Ngày mai chính là song hỉ lâm môn!”
Nàng đắp thảm lên đùi Bùi Triệt, an ủi hắn: “Công tử, ngài ở đây một hồi, ta rất nhanh sẽ về.”
A Sửu nói xong cũng đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến âm thanh la hét huyên náo, càng lúc càng lớn, hình như có người xâm nhập, lông mày A Sửu nhíu lên, trong lòng có dự cảm không tốt. Những kẻ đến không giống người tốt, cũng không hòa khí. Nàng đi nhanh hai bước, muốn ra ngoài xem rõ ngọn ngành, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, hình như ở trên núi truyền tới.
A Sửu linh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
Có người chạy vào, kinh hoảng nói: “A Sửu cô nương, bên ngoài có đánh nhau! Những người Ngụy Mông đưa tới ra tay trước, cầm đao chém người chúng ta, bọn hắn người đông thế mạng, các huynh đệ ngăn cản không nổi! Đây là chuyện gì chứ!”
Tâm A Sửu bỗng nhiên rớt xuống, ánh mắt phiếm hồng, im lặng nửa ngày, cắn răng nói: “Bùi Nguyên, tên tiểu nhân hèn hạ, ta và ngươi không đội trời chung!”
***
Lúc Ngụy Mông chạy đến, dưới tán cây tùng không có một bóng người.
Hắn tưởng rằng A Sửu vẫn chưa tới, nhẫn lại hai canh giờ chờ đợi, ý thức có gì đó không đúng, nhanh chóng dẫn người lên núi.
Hắn quen thuộc với địa hình của núi Tề Liên, Bùi Nguyên đã lên kế hoạch tìm kiếm khắp ngọn núi nhưng chưa có cơ hội hành động. Sơn phỉ trên núi quá cường hãn, cộng thêm tuần tra nghiêm ngặt, gió vừa tổi cỏ vừa lay đã phản kích, thủ đoạn vô cùng kịch liệt,thậm trí còn nói mấy lời như nếu tấn công sẽ phóng hỏa đốt rừng. Phía đông núi Tề Liên có mảnh ruộng lớn, còn có cả thôn xóm, nếu trên núi không khống chế được nữa người dân phía dưới sẽ gặp tai họa, đó cũng là nguyên nhân các quan binh trước đó không đánh.
Dù không thể đánh hạ sơn trại, nhưng Ngụy Mông dẫn người đi vòng quanh núi Tề Liên mấy lần, biết đại khái vị trí, đến đó không mắt nhiều thời gian.
Nhưng khi nhìn thấy biển máu trước mặt, dù mũi đao Ngụy Mông đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, lông tơ cũng không khỏi dựng đứng.
Hắn tức giận quát: “Đây là chuyện gì!”
Rất nhanh có binh sĩ đi thăm dò tình huống, quay lại bẩm báo: “Tướng quân, có người tới trước chúng ta một bước, sơn trại bị huyết tẩy, không có ai còn sống, nhưng không tìm thấy thi thể nữ tử.
Lại có binh sĩ tới, hành lễ nói: “Tướng quân, có tất cả một trăm ba mươi thi thể, trong đó mười tám người ngoại bang, nhìn thân hình và ánh mắt, hẳn là người Hung Nô.
Ngụy Mông hỏi từng câu từng chữ: “Cho nên, có người chạy đến trước chúng ta, tàn sát cả ngọn núi?”
Binh sĩ do dự nói: “Đại khái là như thế.”
Ngụy Mông nhắm mắt lại, từ từ thở ra, quát to: “Hồi binh!”
***
Ngụy Mông không nghĩ tới, chờ khi hắn về phủ, còn có một màn kịch hay đang chờ hắn.
Người thiếp mà hắn hết mực yêu thương, Mẫn Mẫn, đã vì nước nước quên tình nhà, dâng lên ba bức thư tố giác hắn cấu kết kết với kẻ giặc cho Bùi Nguyên, tự mình quỳ gối trước thư phòng khóc đến lê hoa đái vũ.
*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bảo Ninh đứng dưới gốc cây mận cách đó không xa, hái một bông hoa hồng cài lên đầu Cát Tường, nhìn Lưu ma ma nói: “Ma ma, người nói xem Cát Tường nhà chúng ta có phải có năng lực ngoại cảm hay không? Sao có thể kì diệu như vậy được, nó chán ghét ai thì đấy là người xấu.”
Lưu ma ma thở dài nói: “Chỉ đáng tiếc cho Ngụy tướng quân, khó khăn có được tâm tình, chung quy vẫn tính toán sai.”
Bảo Ninh gật đầu nói: “Hi vọng hắn không bị tổn thương đến thấu tâm, sau này vẫn sẽ tin tưởng thế gian này thực sự có tình cảm.”
Lưu ma ma nói: “Chỉ mong là vậy.”