Giấy viết thư này còn có tuổi đời lớn hơn Bảo Ninh, nàng lấy ở đâu?
Bùi Nguyên muốn đặt lại chỗ cũ. Hắn không hoài nghi Bảo Ninh vụng trộm làm gì đó sau lưng hắn, có lẽ đây chỉ là một vài lời bình trong sách cổ, hay nàng nhặt được ở đâu đó, cảm thấy cũng thú vị nên mang về. Hơn nữa, đây là đồ đạc của nàng, nếu như hắn tùy tiện động, đến lúc bị Bảo Ninh phát hiện, chắc hẳn nàng sẽ nổi nóng.
Bùi Nguyên chuẩn bị nhét tờ giấy kia vào lại tay áo nàng, nhưng ham muốn nhìn trộm cứ ngo ngoe khuyến khích hắn. Hay là nhìn một chút?
Do dự trong chốc lát, Bùi Nguyên thẳng thắn mở tờ giấy ra, đi đến cạnh ngọn đèn, trải thẳng nhìn.
Trong lòng hắn nghĩ đến, cùng lắm chút nữa đến thư phòng cầm vài phong thư về, cho Bảo Ninh tùy tiện đọc qua, hai người có qua có lại, xem như công bằng phải không?
Đến cùng nàng viết cái gì?
Bùi Nguyên mang ý cười đọc hàng chữ thứ nhất, chợt cứng người.
Hắn nhận ra đây là bút tích của mẫu thân hắn, viết —— Minh Sơn thân mến.
Trong đầu “bộp” một tiếng, giống như dây cung bị kéo đứt, mí mắt Bùi Nguyên giật giật, suy nghĩ bỗng nhiên trở lại một năm trước, cái đêm hắn đoạn tuyệt với Khâu Minh Sơn. Nguyên nhân hai người biệt ly rất tư mật, kể cả Ngụy Mông, Bùi Nguyên cũng chỉ nói úp mở cho qua, bởi vì hắn không nói lên lời!
Hắn sao có thể nói cho người khác, rằng Khâu tướng quân mà hắn luôn tôn kính như trưởng bối, ở chỗ không người, vén áo trước chân dung của mẫu thân hắn, chẳng nhẽ uống say sinh chuyện?
Điều này khiến hắn ghét cay ghét đắng, không thể nào tiếp nhận được!
Mà phong thư trước mắt này.
Bùi Nguyên đè xuống phiền muộn trong lòng, cẩn thận đọc từng chữ một.
…….
Những bút tích màu đen này như hóa thành vô số lưỡi đao sắc bén, phô thiên cái địa kéo đến, phá tan những thứ hắn từng tin tưởng thành trăm mảnh. Trong nháy mắt, Bùi Nguyên đọc hết những dòng chữ chữ vuông vắn quen thuộc này, hắn lại không biết gì trong số đó, thậm chí còn muốn hỏi: Hắn là ai? Hắn là gì trên đời này?
*Phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.
Hỗn loạn và dơ bẩn.
Hắn không thể dùng từ ngữ này phán xét mẫu thân hắn, cũng chỉ có thể phán xét chính mình theo cách này. Hắn tựa như rác rưởi bò ra từ vũng bùn thối nát, vô cùng bẩn thỉu.
Phong thư này vừa đáng xấu hổi lại nực cười, Bùi Nguyên cảm thấy phẫn nộ, nhưng ngọn lửa này không biết phát trút giận vào ai, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy nhưng việc mình làm không có ý nghĩa gì.
Hắn nên lấy thân phận gì để đặt chân vào Hoàng thành, hắn phải đối mặt với Chu đế như nào, hắn phải đối mặt với Bảo Ninh như nào?
Thật đúng là buồn nôn.
Ngón tay Bùi Nguyên vô thức siết chặt, tờ giấy viết thư vốn mỏng manh nay bị bóp nát, rách một lỗ hổng lớn.
Lồng ngực hắn chập trùng, cuối cũng nhịn không nổi, bỗng nhiên đưa tay, hất tất cả chén trà và bát đĩa trên bàn xuống đất.
Thịt lựu màu đỏ hồng rơi khắp nơi, máu tươi trên tay Bùi Nguyên ứa ra do bị lưỡi dao quẹt rách, chảy dọc theo đầu ngón tay rơi xuống đất.
Hắn như không thấy đau, mặt không đổi sắc gấp lại phong thư, đặt lại chỗ cũ, tiếp đó cúi người nhặt những mảnh sứ vỡ vụn trên đất.
***
Bảo Ninh ngồi tại cửa viện bóc tỏi cùng Lưu ma ma, vốn là tiếng nói cười hân hoan, nhưng nghe trong phòng truyền đến tướng vang mạnh, hai người đột nhiên im bặt.
Tâm Bảo Ninh đột ngột rơi xuống, có dự cảm không lành ập đến.
“Đây là sao vậy?” Lưu ma ma lo lắng đứng lên, hỏi thăm ý kiến Bảo Ninh, “Tiểu tỳ vào xem?”
Bảo Ninh chợt tỉnh táo lại! Lá thư đó nàng để ở đâu?
Tối hôm qua sau khi rời khỏi cung, nàng quá mỏi mệt, ném chuyện này ra sau đầu, cho tới bây giờ mới nhớ tới.
Trong nháy mắt trên trán Bảo Ninh lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng chưa nghĩ kĩ có nên cho Bùi Nguyên xem không, nếu như hắn đọc được sẽ nói gì. Nàng không thể tưởng tượng Bùi Nguyên sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy bức thư này.
Hắn kính trọng mẫu phi của mình như vậy…
“Đừng đi vào!” Lưu ma ma đi về hướng căn phòng, Bảo Ninh trông thấy, kinh thanh ngăn cản, Lưu ma ma bị dọa giật nảy mình, khó khăn lắm mới dừng chân.
Bảo Ninh cũng phát hiện phản ứng của mình quá kích động, nàng miễn cưỡng nở nụ cười: “Tỏi còn chưa bóc xong đâu. Mì cũng sắp chín rồi phải không? Ngươi cứ ở đây đi, ta vào xem thử.”
Lưu ma ma nghe theo.
Lồng ngực Bảo Ninh đập mạnh, nàng hít sâu một hơi, đi tới cửa.
Chắc hẳn hôm qua nàng giấu phong thư trong váy, trước khi ra ngoài nàng thoái nhìn, y phục kia gấp gọn trên đầu giường.
Bảo Ninh đứng tại cửa, thấy sắc mặt Bùi Nguyên như thường ngày, nhặt mảnh sứ vỡ bỏ vào trong ống nhổ, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng đảo mắt thấy vết thương trên tay hắn. Một đường rách dài như vậy, máu vẫn không nhừng chảy ra, hòa cùng màu lựu đỏ rơi trên đất, nhìn thấy mà giật mình.
Bảo Ninh hít sâu một hơi, vội vàng đi đến kéo cổ tay hắn: “Chàng làm sao vậy!”
Bùi Nguyên bấm cái ống nhổ, nói khẽ: “Cái chén vỡ cắt tay ta.”
“Đừng lộn xộn, đợi chút nữa có người tới thu dọn.” Bảo Ninh đẩy hắn ngồi xuống, xoay người đi tìm hòm thuốc, “Ta xử lý vết thương cho chàng.”
Bùi Nguyên ngửa người ra sau dựa vào tường, nhanh thản nhấc chân lên: “Không cần phiền phức, chỉ là một vết cắt, không đau lắm, bữa tối ăn thêm một miếng thịt bù lại.”
Bảo Ninh nghi ngờ liếc hắn một cái, cảm thấy Bùi Nguyên không khác gì ngày thường, nhưng chỗ nào đó có chút xíu khác biệt.
Nàng cầm băng gạt và thuốc bột tới, ngồi bên người Bùi Nguyên, cầm tay hắn đặt lên chân mình, một bên băng bó, một bên hỏi: “Sao vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy?”
“Không cẩn thận thôi mà.” Bùi Nguyên hỏi lại: “Động tĩnh rất lớn sao? Vậy lần sau ta sẽ chú ý.”
“Được.” Bảo Ninh băng bó xong đặt tay hắn lên gối, dặn dò, “Vài ngày tới đừng để dính nước, khi nào rửa mặt nhớ gọi ta.”
“Ta không yếu ớt như vậy.” Bùi Nguyên nhíu mày, sử dụng hết ngón tay còn tốt kéo Bảo Ninh vào ngực, cúi đầu cắn môi nàng, thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì, vừa rồi vội vã chạy về, là lo lắng cho ta? Lúc ấy nàng còn tức giận, nhăn mặt với ta, ta còn chưa kịp dỗ nàng, không tức giận nữa?”
“Cái gì, chàng thật sự không hiểu gì cả.” Bảo Ninh ghé sát ngực hắn, nhỏ giọng nói, “Lúc đầu cũng không tức giận, chỉ đùa giỡn với chàng, chàng còn tưởng là thật.”
Bùi Nguyên nói: “Ta tưởng thật, vô cùng thương tâm. Nàng đền bù cho ta như nào, hay là nói câu dễ nghe dỗ dành ta.”
Bảo Ninh ngẩng đầu liếc hắn một cái, gương mặt ửng hồng, quay đầu nói: “Không muốn, không thể nói.”
Ánh mắt Bùi Nguyên tối sầm lại
Giờ đây trong lòng hắn như thiếu một mảnh, lạc lõng trống trải, chỉ có ôm Bảo Ninh mới cảm giác được lấp đầy. Hắn biết Bảo Ninh nhất định đã xem qua bức thư này, nàng biết tất cả mọi chuyện. Rõ ràng nàng đơn thuần như viên ngọc trắng, sẽ không vì chuyện hắn là Tứ Hoàng tử hay Hoàng tử giả mà phiền não, nàng không để ý tới những hư danh kia, nàng sẽ không vì quá khứ của những người đi trước mà khinh thường hắn, nhưng Bùi Nguyên vẫn cảm thấy bất an.
Bảo Ninh từ chối càng khiến hắn thêm hoảng hốt.
“Nàng phải nói.” Bùi Nguyên kiềm chế xao động trong lòng, hắn không muốn hù dọa nàng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán, màng theo giọng điệu khẩn cầu: “Bảo bảo, ta muốn nghe.”
“Ừm…” Bảo Ninh mềm lòng, nàng nghĩ một chút, thở dài nói, “Ta không nói ra được.”
Hơi thở của Bùi Nguyên ngừng lại một lúc, hắn nhập ngừng hỏi nàng: “Tại sao?”
Bảo Ninh nói: “Giờ ta quá ham chơi, không đọc nhiều sách, đến lúc cần mới thấy không có kiến thức, bây giờ trong đầu trống không, không nghĩ được lời gì tốt đẹp!”
Nàng kéo ngón út Bùi Nguyên, thương lượng với hắn: “Ta hôn chàng một cái được không?”
Bùi Nguyên lắc đầu: “Không được.”
Bảo Ninh ảo não gục đầu xuống, một lát sau lại nâng lên, vòng tay qua cổ hắn nhẹ nhàng nói: “A Nguyên, ta thích chàng nhất, một giây không nhìn thấy chàng ta đã nhớ. Chàng là mỹ nam tuấn tú nhất ta từng gặp, quả thực giống tiên tử từ trên trời rơi xuống, ta chỉ cần nhìn chàng, không cần ăn cơm đã thấy no bụng, đây chính là tú sắc khả đan. Sao ta lại thích chàng như vậy chứ, từ mắt của chàng, lông mày và bờ môi, như khắc ghi vào trái tim ta, ai da, ta thích chàng rất nhiều, một đời một kiếp không thể rời khỏi chàng.”
*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.
Bùi Nguyên im lặng rất lâu, thản nhiên mở miệng nói: “Thì ra thầy giáo nói người ta nên đọc nhiều sách một chút, thực sự có đạo lý.”
Bảo Ninh oán hận đẩy hắn ra, nhảy xuống đất: “Đã nói chàng biết ta rất ít đọc sách, do chàng nhất quyết muốn nghe, bây giờ ghét bỏ ta, thật là đáng ghét.”
Bùi Nguyên cười rộ lên.
Bảo Ninh nhìn hắn cười, chân tâm cũng an bình lại.
Chắc hắn không nhìn thấy lá thư này, nếu không, sẽ không bĩnh tĩnh như thế.
Ngoài cửa sổ bay đến mùi thịt muối, Lưu ma ma gõ cửa nói: “Vương gia, Vương phi, bữa tối đã làm xong, bây giờ ăn luôn ạ?”
Bảo Ninh nói: “Dọn vào đi.”
Hai người bình tĩnh ăn xong bữa cơm, vẫn giống như bình thường, Bảo Ninh đi tắm, Bùi Nguyên ngồi trước ngưỡng cửa, hắn cầm cái lược cũ không dùng nữa của Bảo Ninh, chậm rải chải lông cho hai con chó. Tâm tư hắn không đặt ở đây, tay không nặng không nhẹ làm đau A Hoàng, nó kêu lên một tiếng rồi chạy đi, lược rơi xuống đất.
Bùi Nguyên trầm mặc nhặt lên, lấy sạch lông tóc trên lược, hỏi Cát Tường: “Đến ngươi, có chải không?”
Cát Tường nhìn hắn sủa một tiếng, cũng cụp đuôi chạy đi.
Bảo Ninh dang ngâm mình trong thùng tắm, thầm nghĩ, nàng nên nói chuyện phong thư này với Bùi Nguyên như nào, nàng không có tư cách giấu diếm hắn. Nhưng mà, nàng không hi vọng Bùi Nguyên vì chuyện này chịu thương tổn. Nếu Bùi Nguyên vẫn vui vẻ, bình thản nhắc đến chuyện này, có thể tốt hơn không?
Khi nào hắn vui nhất?
Suy tư vấn đề này, mặt Bảo Ninh dần đỏ lên.
Nàng tạt nước vào mặt, hạ quyết tâm.
***
Bùi Nguyên ngồi bên ngoài hóng gió lạnh nửa canh giờ, xác định tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh, không còn xao đông, không có bất kì xung đột nào mới đi lên đi vào phòng.
Trong phòng điểm huân hương, hương vị nhè nhẹ, hơi ngọt, Bùi Nguyên nhíu mày.
Hắn phát hiện có gì đó không thích hợp.
Giọng nói Bảo Ninh từ nội thất truyền đến, mềm mại vang lên: “Nhớ khoá kỹ cửa.”
Bùi Nguyên xoay người, khoá cửa chính lại, do dự bước về hướng phát ta âm thanh.
Bảo Ninh nằm nghiêng người trên giường, không mặc áo khoác, chỉ phủ một tầng sa mỏng màu hồng khói. Lấy tay chống đầu, tóc dài rơi xuống, mong muốn nhìn hắn.
Bùi Nguyên bị gió đêm làm bừng tỉnh, so với ngày trước còn khô nóng hơn.
Hắn nghe cổ họng mình ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước miếng.