Miêu Tiểu Quang tỉnh lại tìm kiếm khắp nơi, không thấy đồng bạc nào, nương theo ngọn nến nhìn thấy một đôi giày đen giá không thấp.
Hắn hơi sửng sốt, thuận theo chân người kia, đối diện ánh mắt không kiên nhẫn của Thường Hỉ.
Lần này Miêu Tiểu Quang tỉnh hẳn. Làm việc trong cung lâu ngày, đương nhiên hắn từng gặp qua Đại thái giám bên cạnh Thái tử, đó chính là đỉnh cao của quan đồ mà hắn không thể chạm tới! Nhân vật lớn đột nhiên giáng lâm, Miêu Tiểu Quang vừa vui mừng, lại hoảng hốt, vội vàng đứng lên hành lễ, cung kính hỏi: “Thường công công, ngài tới đây có việc gì không?
Thường Hỉ nhìn hắn một lúc, hạ giọng nói: “Ra đây nói chuyện.”
Miêu Tiểu Quang vui vẻ đi ra ngoài. Thường Hỉ dẫn hắn đến một góc đường yên ắng, quay đầu nhìn chung quanh không có bóng người, móc một thỏi bạc trong tay áo ra: “Sư phụ của ngươi là quản sự trong Tế Bắc Vương phủ?”
Miêu Tiểu Quang nhìn thấy bạc, tròng mắt muốn rớt xuống, liên tục gật đầu nói: “Dạ, dạ.”
Thường Hỉ hỏi: “Vậy ngươi có thể tuỳ ý ra vào Tế Bắc Vương phủ?”
Miêu Tiểu Quang đáp: “Đương nhiên.”
“Giúp ta một việc, bạc này chính là của ngươi.” Thường Hỉ xoa cằm nhìn hắn, lại lấy một ống trúc từ tay áo ra, “Đây là mật tín, giao cho Tế Bắc Vương phi. Thế nào, đơn giản không?”
Miêu Tiểu Quang không phải người ngu, hắn do dự hỏi: “Ngài nhờ nô tài dò hỏi thông tin? Không được, cái này không thể được, nô tài sẽ bị đuổi ra ngoài!”
“Không phải dò hỏi.” Thường Hỉ lườm hắn một cái, “Chỉ cần người truyền bức thư này, lại nói thêm vài câu, làm chân chạy vặt thôi. Ngay cả khi hai nước giao chiến còn cần đến sứ giả, ngươi truyền lời thì có gì sai, nếu Vương phi hỏi, ngươi nói thật là được.”
Miêu Tiểu Quang mím môi: “Đơn giản như vậy, vì sao phải trả giá cao cho nô tài?”
Thường Hỉ bị nghẹn. Hắn có thể làm gì, Vương phi coi giữ Vương phủ nghiêm như thùng sắt, thị vệ canh phủ như cọc gỗ, nếu biết người của phủ Thái tử đến, còn chẳng thèm truyền lời, xem bọn họ như con cóc độc, chỉ chưa đến mức cầm giáo đuổi người. Hắn không tìm được cách nào khác, ngoại trừ tên thiếu tiền sắp chết Miêu Tiểu Quang này.
Thường Hỉ không trả lời câu hỏi kia, hắn trầm mắt thu thỏi bạc về, hù doạ nói: “Nếu ngươi không đồng ý thì thôi. Chỉ là trước kia quan hệ của ta và sư phụ ngươi không tệ, nghĩ đến phù sa không đắp ruộng người ngoài, thấy ngươi không thiếu chút tiền này, thôi, ta đành tìm ngươi khác…” Hắn quay người muốn rời đi.
“Thường công công!” Miêu Tiểu Quang vội vàng kéo hắn lại. “Đương nhiên không có vấn đề gì, đây là chuyện nhỏ thôi! Chì là, nô tài có thể xem trước trong thư này viết gì không? Nếu là câu từ phản nghịch, nô tài sợ mình sẽ rơi đầu!”
Thường Hỉ nói: “Tuỳ ngươi.” Hắn ném ống trúc vào ngực Miêu Tiểu Qouang.
Miêu Tiểu Quang bắt được, mượn ánh nắng ban mai mờ nhạt đọc chữ, chỉ thấy mỗi vài danh tự: Phùng Vĩnh Gia, Từ Nghiễm, Chu Giang Thành, Khâu Linh Quân…
Miêu Tiểu Quang hỏi: “Ngài cần chuyển những lời gì?”
Thường Hỉ nói: “Ngươi chỉ cần hỏi Vương phi một câu, nàng có muốn biết những người này ra sao không.”
Việc này không khó, hẳn cũng không có nguy hiểm gì, Miêu Tiểu Quang yên tâm.
Hắn vỗ ngực dám chắc nói: “Thường công công, ngài yên tâm, nô tài chắc chắn làm được!”
Thường Hỉ dặn dò: “Nhớ kỹ phải tránh mặt Vương gia, tìm cơ hội lúc nào Vương gia không ở trong phủ, ngươi mới được hành động. Nếu làm tốt ta cho ngươi thêm một thỏi vàng!”
Miêu Tiểu Quang nói “được”, sau đó vui vẻ lấy thỏi bạc từ chỗ Thường Hỉ, cho lên miệng cắn thử, nói “cám ơn” rồi tiến vào y quán.
Thường Hỉ nghịch lọn tóc mai, ý vị thâm trường cười một tiếng, cũng vui vẻ đi đến chỗ dừng xe ngựa.
Hắn không tin, nếu Vương phi biết những người kia chết thảm như nào, biết tên Bùi Nguyên kia là người ngoan tâm ngoan tay độc như này, nàng sẽ không sợ? Chỉ cần là người đơn thuần sẽ càng sợ.
***
Lại qua hai ngày, Bảo Ninh đến ý quán thăm Miêu quản sự.
Tinh thần của hắn hình như tốt hơn rất nhiều, tựa lưng vào nhuyễn tháp uống canh, Bảo Ninh an ủi hắn, khuyên hắn nghỉ ngơi thật tốt, nói sẽ thuê cho hắn một căn nhà nhỏ, hai ngày nữa để hắn dọn đến đó dưỡng thương. Sau khi nghe được Miêu quả sự khiếp sợ, Bảo Ninh muốn mượn việc này đuổi hắn ra ngoài!
Hắn lo lắng sợ hãi, vội vàng nhận lỗi sai của mình, Bảo Ninh không nghe, để lại chút tiền, cười từ biệt hắn rồi về phủ.
Mấy ngày nay nàng phiền muộn, làm sao để nhổ cái đinh mà Chu Đế đóng vào, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cát Tường chỉ cần cắn hắn một cái đã giải quyết được rắc rối trong lòng nàng.
Khi Bùi Nguyên về nhà, Bảo Ninh đang nấu sườn linh khoai tây, vừa bước vào sân đã ngửi được mùi thịt thơm phức.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì? Làm nhiều thịt cá như này.” Bùi Nguyên đặt thanh kiếm xuống, đi vào phòng bếp, “Nàng sắp phát tài?”
“Nhìn dáng vẻ oan uất của chàng kìa, làm như lúc chưa phát tài ta cho chàng ăn canh rau dại?” Bảo Ninh gọi hắn tới, cầm đũa gắp miếng xương sườn lên cho hắn nhìn, “Nhìn mà xem, miếng sườn xốp giòn, vừa cắn một cái hương vị đã tan ra, vô cùng ngon miệng.”
Bùi Nguyên nói: “Cho ta nếm thử.”
Bảo Ninh chọn một miếng thịt, dùng tay hứng đút vào miệng Bùi Nguyên, hỏi: “Có mặn quá không?”
“Vừa miệng.” Tay Bùi Nguyên tự nhiên khoắc tay lên eo nàng, “Uống thêm ngụm rượu càng ngon hơn.”
Bảo Ninh hừ một tiếng: “Nói hay lắm, đời này chàng đừng nghĩ được uống rượu.”
Nàng nhớ tới gì đó, uy hiếp ắn: “Ngày mai chàng đi ra ngoài, không có ta canh chừng, chàng đừng nghĩ vụng trộm uống rượu được. Ta sẽ để Trần Già đi cùng chàng, nếu chàng uống trộm, đừng mong bước vào cửa lần nữa.”
Đào Mậu Binh chết trong vụ ám sát kia, trọng chức canh giữ kinh thành vẫn chưa tìm được người thay thế thích hợp, Bùi Nguyên nhận một phần trách chức trách, cứ nửa tháng đi tuần tra vài ngày. Đêm nay xuất phát, phải sáng hai ba ngày sau mới hồi phủ.
Bùi Nguyên hỏi: “Vậy lúc khát ta uống gì, nàng nhìn xem, ngoài trời nóng bức, nước để lâu cũng ấm lên, uống vào không thể giải khát.”
“Ta đã suy nghĩ chuyện này rồi!”
Bảo Ninh đặt nồi xuống, kiễng chân lấy một chuếc bình bọc da trên kệ, đưa cho Bùi Nguyên như hiến dâng vật quý. “Đây là nước táo hầm đường đỏ, nước vẫn lạnh! Thứ này được chế tác tinh xảo, giữa lớp ngoài và trong có khoảng trống nhỏ ở giữa, bên trong đều là vụn đá lạnh, để từ sáng đến tối vẫn không tan. Nước này uống vào có tác dụng giải khát, còn bồi bổ thân thể.”
Bùi Nguyên sờ cái túi kia, nó quả thật lạnh buốt, rất nhẹ nhàng khoan thái.
“Sao nàng không đựng nước khác, cứ nhất định là đồ uống bồi bổ. Mùi vị của nó mà lan ra ngoài, thuộc hạ hỏi ta đang uống gì, ta mất hết mặt mũi!”
Bùi Nguyên nói: “Thì chàng tỏ ra nghiêm khắc, ai dám hỏi chàng? Muốn bàn luận về chàng cũng chỉ len lén nói sau lưng, chàng cũng không nghe thấy, cứ xem như không biết. Dù sao nhất định phải uống, ta kêu Trần Già nhìn chàng, nếu chàng dám đổ đi, đừng có mà về nhà.”
Sắc mặt Bùi Nguyên khó coi, Bảo Ninh kéo cánh tay hắn: “Mau đặt bánh bao sang một bên, ăn cơm xong còn chút thời gian, dẫn chàng đi nhìn đàn gà ta mới nuôi.”
Cơm tối vẫn ăn trong viện, gió buổi tối mát lạnh dễ chịu, còn thoang thoảng hương hoa.
Bánh bao được hấp trong nồi hầm sườn, phần đế bánh thấm hương vị thịt hầm, vừa cắn một cái đã thấy thơm. Bùi Nguyên nhìn đĩa bánh bao kia, chợt nhớ tới lúc mới thành hôn, hai người cũng ngồi trong tiểu viện đơn sơ ăn như này.
Khi đó Bảo Ninh thường xuyên làm những món này, viện tử rất nhỏ, trời mới đầu xuân nên còn lạnh giá, trong viện nuôi nhiều con vật nhỏ, đó cũng là đầu tiên hắn nhận thấy cuộc sống thú vị đến vậy. Không cần chinh chiến nơi sa trường, không cần đao quang huyết ảnh, chỉ cần một chút việc vụn vặt đã đậm sắc màu.
Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên ăn hết nồi canh sườn, ném xương cho hai con chó, nàng hài lòng kéo Bùi Nguyên đến nam viện: “Mấy ngày nay chàng về muộn, trời tối, đám gà con cũng sớm chui vào ổ, chàng không thể nhìn thấy. Lần này vừa đúng lúc, dẫn chàng đi nhìn một chút, lông bọn chúng vàng vô cùng thú vị!”
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm đôi chân ngắn ngủn của nàng, không biết làm sao, đột nhiên hỏi một câu: “Ninh Ninh, nàng nhảy lên có thể đánh tới đầu ta không?”
Bảo Ninh ngạc nhiên dừng chân, hoài nghi hỏi lại hắn: “Chàng nói cái gì?”
Bùi Nguyên nghiêm mặt: “Không có gì.”
Bảo Ninh đã hiểu, tức giận nói: “Chàng đang chế giễu ta.”
“Ta không có.” Bùi Nguyên xoa má nàng: “Nghe nói nhảy nhiều sẽ cao lên. Như vậy đi, chút nữa về phòng, nàng đứng sát vào tường để ta đo thử chiều cao, lúc ta không có nhà, nàng thử nhảy lên chạm vào khung cửa, chờ ta về, chúng ta đo lại, xem thử có hữu dụng không.”
Bảo Ninh đẩy tay hắn: “Ta còn không ghét bỏ dung mạo chàng đen, chàng còn chê ta không cao. Chàng cũng thử cách tương tự cho mình đi, dùng nhọ nồi bôi đen hàm răng, sau đó soi gương nhìn lại, da mặt chàng trắng hơn đấy.”
Bùi Nguyên bật cười.
Bảo Ninh cũng cười theo hắn, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sốt ruột nói: “Muộn rồi, đi nhanh một chút, nhìn xong đám gà con ta tiễn chàng lên đường.”
Bùi Nguyên hỏi: “Ta phải ra ngoài vài ngày, nàng không nhớ ta sao?”
Bảo Ninh kéo tay hắn lại, cười nói: “Sau này chàng phải thường xuyên xuất phủ, ta không thể lúc nào cũng ngóng trông chàng, suy nghĩ quá nhiều. Chàng ở bên ngoài làm thật tốt việc của mình, ta ở nhà nuôi gà nuôi vịt, mở cửa tiệm, chờ chàng trở về, chúng ta vui vẻ ở bên nhau, ta làm đồ ăn ngon cho chàng, không phải rất tốt sao?”
“Tiểu vô tâm.” Bùi Nguyên híp mắt, véo mũi nàng một cái: “Nếu chó và dê của nàng xuất phủ vài ngày, nàng cũng nghĩ như vậy.”
Bảo Ninh nói: “Chàng có thành kiến gì với bọn chúng?”
Bùi Nguyên nói: “Ta ghen.”
Bảo Ninh buồn cười, thấy hắn không có tiền đồ. Ăn cơm tối no bụng, đi dạo quanh nam viện một vòng, lại đi quanh bờ hồ một vòng, nhìn rùa đen bò qua bò lại dưới lá sen, trời đã tối. Trần Già đợi từ lâu, quanh Vương phủ đều là thân binh trấn giữ, không cần đến hắn, Trần Già liền trở về đội, thăng chức đến hai bậc, bây giờ vô cùng oai phong lẫm liệt.
Bùi Nguyên về phòng thay áo giáp, Bảo Ninh ngồi dưới ngưỡng cửa nhìn hắn.
Lần đầu tiên nàng thấy ắn mặc trang phục như này, càng tô điểm bả vai rộng lớn, vòng eo hẹp, gương mặt càng đẹp mắt. Bảo Ninh cắn quả lê trong tay, có chút kiêu ngạo suy nghĩ, nàng nuôi Bùi Nguyên rất tốt, còn cường tráng hơn cả Cát Tường.
Bùi Nguyên thay y phục, sắc mặt nghiêm chỉnh không ít, cũng không trêu chọc với nàng, đưa tay nói: “Kiếm.”
Bảo Ninh không hiểu hỏi: “Có ý gì?”
Bùi Nguyên quay sang: “Nàng mang kiếm tới đây.”
Bảo Ninh kịp phản ứng, vội vàng lấy bội kiếm treo trên tường, đặt vào tay hắn.
Bùi Nguyên cúi đầu nhìn nàng một hồi, trong mắt không rõ cảm xúc, lại thấy Bảo Ninh vẫn vui vẻ như cũ, nuối tiếc ôm eo nàng, kề tai nói nhỏ: “Tiểu bạch nhãn lang.”
Bảo Ninh thuận thế hôn hắn một cái: “Thực ra ta rất nhớ chàng, về sớm một chút”
Sắc mặt Bùi Nguyên hơi dịu, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, mang theo kiếm đi ra ngoài.
Bảo Ninh dựa vào cửa nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới gì đó, cất giọng nói: “Ta hầm canh táo đỏ cho chàng, nhớ phải uống đấy!”
Bảo Ninh quay đầu liếc nhìn nàng một cái, khoát khoát tay, cùng Trần Già rời đi.
Bảo Ninh ăn hết quả lê, ném hạt vào chỗ A Hoàng. Ánh trăng sáng tỏ, lòng nàng cũng tĩnh lặng, nhìn tiểu viện tử của nàng một vòng, chỉ cảm thấy trước kia nàng lo xa. Chỉ là đổi nơi ở mới, một vài người đổi cách xưng hô với mình, không có ảnh hưởng gì lớn. Bùi Nguyên vẫn là Bùi Nguyên, hắn vĩnh viễn không thay đổi.
***
Miêu Tiểu Quang nắm vuốt ốm sáo trúc Thường Hỉ giao cho, nhìn Bảo Ninh đang xem sổ sách của Như Ý lâu.