Bảo Ninh không hiểu chuyện gì nhìn bóng lưng khôi ngô của Ngụy Mông, sao bỗng nhiên hắn lại có địch ý lớn như thế với nàng?
Có phải bởi vì Bùi Nguyên hôm qua thất hứa, vừa rồi lại cùng ăn điểm tâm với nàng khiến Ngụy Mông sốt ruột chờ? Có lẽ thế. Bọn họ đúng là hơi quá đáng, Bảo Ninh có chút áy náy.
Giàn nho nằm ở phía đông tiểu viện, cách cửa phòng chính tầm ba bốn trượng, ngồi ở cửa ra vào không nghe rõ bên kia nói chuyện nhưng có thể nhìn thấy cử chỉ. Buổi sáng trời bắt đầu âm u, Bảo Ninh lo lắng cho thân thể của Bùi Nguyên, bê cái ghế đẩu ngồi trước cửa xay đậu nành, vừa chú ý đến tình huống bên kia.
Thuốc Bùi Nguyên bôi cho nàng vào tối hôm qua rất tốt, phía dưới mặc dù có chút sưng nhưng đã không còn cảm thấy đau.
Bảo Ninh gọi A Miên đến, bây giờ nó đã là một con cừu lớn, bởi vì ăn ngon nên thân hình béo tốt, Bảo Ninh cầm dây thừng buộc lên sừng của nó, đầu kia buộc vào cối xay đá, nhìn A Miên kéo cối xay từng vòng từng vòng.
Tối hôm qua Lưu ma ma đã ngâm hạt đậu, hoa hoè cũng ngâm trước bữa sáng, táo đỏ đã tách hạt, chuẩn bị xong Bảo Ninh bốc ba thứ từ từ thả vào cối xay. Không bao lâu đã chảy ra mùi thơm ngát, bởi vì có thêm táo đỏ nên có màu hồng nhạt nhìn rất đẹp. Nhìn sắc màu Bảo Ninh nghĩ thầm chắc là sẽ uống rất ngon.
Bên kia, Ngụy Mông trải bản đồ địa hình núi Nhạn Đãng Sơn lên mặt bàn, cầm cán bút chỉ vào một địa điểm nhìn Bùi Nguyên nói: “Mấy ngày trước chúng ta đã đi lên núi nhìn qua, cũng phân tích, căn cứ vào độ dốc cây cối um tùm của ngọn núi, địa điểm Bùi Tiêu lựa chọn phục kích chắc chắn tại đây. Ven đường cách đó không xa có rất nhiều hòn đá kỳ quái, bóng cây lại rậm rạp, thích hợp ẩn nấp. Nhưng buổi tối hôm qua lúc ta từ kinh thành trở về đi ngang qua chỗ kia, lại phát hiện mấy khối đá đã biến mất. Trên đường không tiện dừng lại, cũng có thể là hoa mắt mắt, cho nên sau khi đến Lật hồ ta lại quay lại nhìn.”
Bùi Nguyên ngước mắt lên nhìn hắn: “Cái gì?”
“Những khối đá dùng để che chắn quả thật đã bị chuyển đi, vị trí ban đầu của chúng còn lưu lại vết tích ẩm ướt và rong rêu. Ta dẫn người tìm kiếm phát hiện hòn đá bị chuyển đến một hẻm núi sâu cách đó một dặm, ở chỗ này.” Ngụy Mông lại chỉ vào chỗ được khoanh tròn màu đen, vỗ vỗ cằm, nhíu mày nói, “Bùi Tiêu là người cẩn thận, hắn tạm thời muốn sửa đổi địa điểm kế hoạch cũng có thể lý giải. Nhưng ta lo lắng có phải hắn phát hiện gì đó, cho nên mới đổi chỗ?”
“Không có khả năng.” Bùi Nguyên nói ngay, “Nếu hắn thật lòng nghi ngờ hoặc nghe phong thanh được cái gì, thì càng không có khả năng đổi địa điểm. Bởi vì ta hiểu rõ hành động của hắn, hắn cũng sẽ hành động, hắn cũng hiểu hành động của chúng ta. Theo sự hiểu biết của ta đối Bùi Tiêu, hắn sẽ chuẩn bị một nhóm người, trước khi chúng ta kịp ra tay đã giết quân mai phục của chúng ta. Cho nên hôm qua hắn rời vị trí của hòn đá, chủ yếu là đề phòng thận trọng hành động.”
“Như thế ta yên tâm.” Ngụy Mông suy nghĩ một lát, cảm thấy Bùi Nguyên nói rất có lý, gật đầu nói, “Kế hoạch này không ảnh hưởng gì đến hành động của chúng ta, chỉ là chuyển sang chỗ khác theo hắn mà thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng tim Bùi Nguyên vẫn không tránh khỏi chùng xuống. Hắn luôn cảm thấy Bùi Tiêu sẽ không khinh suất như vậy lựa chọn một địa điểm khác, động tĩnh như vậy, nói không chừng có âm mưu khác, bọn họ không nên khinh địch.
Hắn vuốt bút lông chưa chấm mực, đánh dấu cẩn thận nghiên cứu đã nghiên cứu, ý đồ nhìn ra manh mối khác.
Ngụy Mông nói: “Binh lính đã chuẩn bị tốt, tất cả chỉ có mười một người nhưng đều là mãnh sĩ có bản lĩnh cao siêu, am hiểu nhất bắn cung. Lần này chúng ta không nên mang quá nhiều người, vương vị của ngươi đã tước bỏ, đáng ra không nên có tư binh, nếu mang theo một đội nhân mã lao ra cứu giá coi như chuyện thành thì cũng bị hoài nghi, không biết chừng Bùi Tiêu sẽ dựa vào đó đem lần hành thích này giá hoạ lên đầu chúng ta. Mặt khác ta chuẩn bị hai trăm người mai phục tại đỉnh núi cao hơn, bất đắc dĩ lắm mới ra tay, chỉ sử dụng bảo đảm tính mạng.”
Phương án này đã được xem xét nhiều lần đề phòng tình huống xấu nhất, Ngụy Mông lại cùng Bùi Nguyên xem xét lại từ đầu. Bắn cung khoảng cách xa nên tuyển binh sĩ cung thủ tốt nhất, ẩn thân trên cây, lấy mưa tên áp đảo quân địch. Thánh thượng ngồi trong chiếc xe thứ ba, Bùi Tiêu nhận được tin tức phục kích chiếc xe thứ mười ba, khoảng cách giữa hai chiếc xe tầm năm trượng cũng sẽ không vô tình bị thương.
Nhưng Bùi Nguyên càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mọi chuyện dường như quá dễ dàng, làm sao lại dễ dàng như vậy.
Đến cùng vì sao Bùi Tiêu lại thay đổi địa điểm kế hoạch?
Bùi Nguyên hồi tưởng lại hẻm núi Nhạn Đãng Sơn mà mình đã âm thầm đi một trăm tám mươi lượt, trong chốc lát nghĩ đến, sở dĩ Bùi Tiêu chọn địa điểm đó vì hai bên trồng trồng chi chít hoa quế dại.
Ngụy Mông coi như là chuyện hôm nay đã bàn xong, đứng lên vỗ vỗ áo choàng muốn đi, Bùi Nguyên chợt cắn răng nói: “Chúng ta đã sai!”
Ngụy Mông kinh hãi quay đầu: “Ngươi nói cái gì? “
Bùi Nguyên hỏi: “Ngươi còn nhớ hai bên núi Nhạn Đãng Sơn trồng cây gì không?”
Ngụy Mông hồi tưởng nói: “Hình như là cây bạch dương hoặc cây ngân hạnh.”
Bùi Nguyên híp mắt nói: “Hai loại cây này trồng thưa thớt, cành lá cũng không sum xuê, cho nên trước đó chúng ta đã thử qua bắn tên từ đằng xa, mười phần thì năm sáu phần có thể bắn xuống mặt đường.”
Ngụy Mông khó hiểu nói: “Vậy sao lại là thất sách?”
“Nhưng địa điểm mới Bùi Tiêu chọn hai bên trồng chính là hoa quế dại. Cây hoa quế tán rộng lớn rạp, có thể chặn đường mũi tên, mũi tên bắn từ xa đến mục tiêu theo đường vòng cung, mà cây hoa quế lớn có thể chặn được phần lớn cung tên. Hắn lựa chọn nơi này xuất phát từ việc cân nhắc đề phòng tên bắn lén.” Bùi Nguyên chỉ một điểm trên bản đồ, “Lần này Thánh thượng xuất hành, Đào Mậu Binh là thống lĩnh, hắn là người của thái tử, kế hoạch này chắc chắn sẽ phòng thủ hai bên đường chặt chẽ, nếu chúng ta an bài ở gần đường chắc chắn bị hắn giết sạch.”
Lúc này Ngụy Mông mới kịp phản ứng, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thể dùng tên, cũng chỉ có thể chiến đấu đơn độc chém giết ở cự ly gần. Không thể mai phục gần, chờ người của chúng ta từ vị trí mai phục chạy đến chỗ đội xe, nói bất kính là chờ chúng ta đến, xe ngựa của Thánh thượng đã bị chặt thành vách quan tài!”
Ngón tay Bùi Nguyên xoay bút, nhíu mày nói: “Chỉ còn thời gian ba ngày, nhất định phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn một lần nữa, bằng không phí công nhọc sức.”
Ngụy Mông như con ruồi không đầu, sắc mặt xanh xám, đi đi lại lại.
Nếu như việc này thất bại, nguyên nhân một phần do hắn thất trách, hắn quá chủ quan tự kiêu mới xem Bùi Tiêu là đồ đần, không ngờ tới hắn lại có biện pháp dự phòng.
Bọn hắn nói chuyện cũng đã qua một canh giờ. Bên kia Bảo Ninh đã xay xong sữa đậu và đun nóng, trong viện không có hạ nhân, nàng lo lắng Bùi Nguyên đói bụng, bưng cho hắn một bát sữa đậu nành lót dạ. Thuận tiện mang cho Ngụy Mông một bát.
Sữa đậu nành hoa hoè táo đỏ, có vị ngọt thanh của táo, lại có mùi hoa hoè thơm ngát, chứa trong chén sứ thanh hoa tinh xảo, là một loại hưởng thụ.
“Ta không có quấy rầy hai người chứ?” Bảo Ninh đặt hộp cơm lên bàn, cẩn thận từng li từng tí hỏi Bùi Nguyên, “Sữa đậu nành mới xay, ta vừa uống rất ngon, hai người mệt mỏi cũng uống một bát đi, không đủ ta lại đi nấu.”
Nói xong, nàng đem hai cái chén nhỏ bưng ra đặt trước mặt hai người.
Bùi Nguyên nhìn bàn tay như búp măng trắng nõn cầm bát của nàng, bỗng nhiên cảm thấy mây mờ trăng sáng, tâm trạng nôn nóng vừa rồi tiêu tan, tâm tình tốt hơn.
Hắn cầm tay Bảo Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Mệt không? Đi ngủ trưa đi, chúng ta bên này nàng không cần quan tâm, nàng trở về nghỉ ngơi, cơm trưa ta bưng cho nàng.”
Bảo Ninh xấu hổ rút tay ra, Bùi Nguyên không xấu hổ khi thân mật trước mặt người ngoài, nàng không có năng lực như thế .
“Vậy ta đi trước?”
Bùi Nguyên nói: “Trở về ngủ đi, tỉnh ngủ ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Ngụy Mông trừng mắt nhìn bọn họ. Hắn không biết tại sao Bùi Nguyên lại cười, còn có tâm tình lôi kéo tay mỹ nhân, nói lời ngọt ngào. Trong mắt Ngụy Mông, Bùi Nguyên chính là hôn quân bị tình sắc chậm trễ chính sự.
Bảo Ninh đứng dậy, vừa định đi , liếc mắt thì nhìn sắc mặt Ngụy Mông, nàng dừng lại lo lắng hỏi: “Ngụy tướng quân làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Ngụy Mông thô lỗ nói: “Cực kỳ thoải mái, không nhọc tiểu phu nhân quan tâm, người mau trở về ngủ trưa đi!”
Ngữ khí của hắn khiến Bùi Nguyên bất mãn, Bùi Nguyên cau mày muốn răn dạy hắn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống. Hiện tại tùy hắn điên khùng đi, đến lúc đó hắn sẽ hối hận cầu xin tha thứ.
Bùi Nguyên nháy mắt với Bảo Ninh, bảo nàng đừng để ý đến thằng chó dại này, Bảo Ninh mím môi, xách theo hộp cơm đi.
Ngụy Mông hừ một tiếng, hắn thấy Bùi Nguyên không tức giận, cho rằng Bùi Nguyên chột dạ vì bị sắc đẹp mê hoặc, càng thêm làm càn, nói một mình còn cất cao giọng, cố ý nói cho Bảo Ninh nghe: “Nữ tử khó nuôi, yếu ớt, còn cực kỳ vô dụng, ngoại trừ thêm phiền phức còn có tác dụng gì? Thân thể yếu đuối, dễ dàng mệt, vậy đừng đi ra đi vào lung tung, nằm ở trên giường thôi, cũng đỡ phiền mắt người khác.”
Hắn nổi nóng nặng lời, Bảo Ninh quay đầu liếc hắn một cái, dù thuyết phục chính mình không thèm để ý, nhưng vẫn là có chút ủy khuất. Nàng không nói chuyện, trực tiếp đi về phòng.
Bùi Nguyên không nghĩ tới Ngụy Mông vô lễ như vậy, tức giận hung hăng đạp hắn một cước: “Ngươi vừa rồi thả cái rắm gì thế?”
Ngụy Mông hùng hổ ngồi trên ghế: “Ta nói sai sao?”
“Tốt, tốt.” Bùi Nguyên giận quá mà cười, “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, là ngươi đừng quá càn rỡ, ngươi vừa rồi thả cái rắm, lúc nữa sẽ phải ngoan ngoãn nuốt lại cho ta!”
Ngụy Mông hừ hừ một tiếng, cúi đầu không tin cũng không nói .
“Mới nói đến chuyện không thể dùng cung tên bắn từ xa được.” Bùi Nguyên cúi người gần sát hắn, cười hỏi, “Có lẽ, ngươi nghe nói đến nỏ liên hoàn của Gia Cát chưa?”
*Nỏ liên hoàn của Gia Cát Lượng có thể bắn tới 15 mũi tên trong 10 giây, trở thành vũ khí đáng sợ trên các chiến trường của Trung Quốc thời cổ đại.
Ngụy Mông chấn động, con mắt lóe sáng nói: “Tất nhiên nghe qua! Gia Cát tiên sinh tài trí kinh người, tạo ra được nỏ liên hoàn cần tay có thể đánh gần, một hộp tên bên trong có thể cất mười mũi tên sắt, uy lực vô cùng, còn có thể vừa chạy vừa bắn tên.”
Nói xong, hắn lại chần chờ: “Nhưng nghe nói thứ này chế tác cực kì tinh vi phức tạp, bây giờ có thể làm được nỏ Gia Cát lác đác không có mấy người, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta đi đâu tìm ra người?”
Bùi Nguyên ngồi lại vị trí, cầm chén sữa đậu nành còn ấm lên uống, mùi thơm ngát nồng hậu thuần khiết thấm vào cơ thể, tuyệt vời. Bùi Nguyên không khỏi tán thưởng tay nghề của Bảo Ninh.
Ngụy Mông lo lắng nói: “Đến lúc này ngươi còn ăn uống cái gì!”
Bùi Nguyên không nhanh không chậm uống xong, đứng lên nói với Ngụy Mông: “Ta dẫn ngươi tới chỗ này.”
Bộ dạng thần thần bí bí, Ngụy Mông đứng yên sững sờ một lúc, nhíu mày đuổi theo. Đến một chỗ cửa đóng then cài không quá lớn, trước kia là phòng để củi, về sau Bảo Ninh cho sửa lại. Ngụy Mông biết nhưng chưa từng đi vào. Cửa không khóa, đẩy nhẹ là ra, Bùi Nguyên lấy ngọn nến đốt đèn, nói với Ngụy Mông: “Tùy tiện xem một chút đi.”
Ngụy Mông kinh ngạc nhìn một hàng xếp trên ngăn tủ, trên đó trưng bày những thứ đồ chơi nhỏ hắn đã nhìn thấy, chưa nhìn thấy, thậm chí còn chưa từng nghe qua. Đều là Bảo Ninh tỉ mẩn làm ra.
Ngụy Mông cầm lấy một con ngựa gỗ nhìn bình thường, nghịch một chút phát hiện phần đuôi của ngựa gỗ xoay được. Hắn xoay một vòng bên trong kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, đặt ngựa gỗ xuống đất, Ngụy Mông kinh ngạc thấy ngựa gỗ nhỏ vậy mà có thể tự đi.
Bùi Nguyên nói: “Trong bụng nó có lò xo, là một miếng sắt rất cứng nhưng cũng rất mềm mại… Ài, nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Ngụy Mông lại nhìn về phía máy bắn đá. Máy bắn đá không khó làm, nhưng tinh xảo lại nhỏ như vậy, lớn chừng bàn tay, cần chế tác cực kì tinh tế. Phải thật kiên nhẫn cùng cẩn thận mới có thể làm ra từng linh kiện nhỏ lắp ráp lại được. Ngụy Mông không thể tin hỏi: “Đây đều do tiểu phu nhân làm?”
“Đương nhiên.” Bùi Nguyên thản nhiên nói, “Nàng còn mở cửa hàng đồ chơi, gọi Như Ý lâu, ngươi không biết đâu? Ta nghe nói Như Ý lâu nổi danh khắp kinh thành, nhiều phu nhân gia đình quyền quý đều muốn đến mua đồ. Bảo Ninh đang định mở chi nhánh, đáng tiếc gần đây không có thời gian.”
Biểu cảm của Bùi Nguyên nhàn nhạt, nhưng Ngụy Mông rõ ràng nhìn ra trong mắt Bùi Nguyên đầy kiêu ngạo, giống như người làm ra những vật nhỏ tinh xảo này là hắn vậy.
Ngụy Mông chua xót nói: “Ngươi tự hào cái gì?”
“Ta có một đôi mắt sáng.” Bùi Nguyên chỉ vào mắt mình , lại khinh miệt liếc nhìn Ngụy Mông một cái, “Nhưng ngươi thì không có.”
Bùi Nguyên thổi tắt ngọn nến đi ra ngoài, Ngụy Mông hoang mang rối loạn đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Đã thế tiểu tướng quân, ngươi đi khuyên nhủ phu nhân, để nàng thử một chút, có thể làm ra một cái nỏ Gia Cát?”
“Nàng bị ngươi nói chọc giận, nếu nàng bận bịu không muốn giúp, ta sao có thể ép buộc nàng.” Bùi Nguyên chắp tay, ngửa đầu nhìn trời, “Cởi chuông phải do người buộc chuông, vấn đề là ở ngươi, giờ ngươi nên nghĩ làm sao bây giờ. Là làm trâu làm ngựa, hay là bò trên mặt đất?”