Bảo Ninh căng thẳng cắn vào môi dưới Bùi Nguyên một ngụm, máu tươi nhanh chóng trào ra, Bùi Nguyên “hừ” một tiếng, không quên đưa viên kẹo kia vào miệng mình.
Bảo Ninh vừa xấu hổ vừa giận dữ, nàng ép bản thân phải bình tĩnh, nhìn Quý Hướng Chân nói: “Đại tỷ, chàng ấy nói đau răng, ta chỉ…”
Quý Hướng Chân hỏi: “Đau răng còn ăn kẹo?”
“Đúng… Đau răng không nên ăn kẹo đường, càng ăn càng đau, đau nhiều thành thói quen.” Bảo Ninh chui từ ngăn tủ ra ngoài, nàng vội vàng giải thích, lời nói lộn xộn, thấy mình càng tô càng đen, dứt khoát khép miệng lại.
Bùi Nguyên đứng sau lưng nàng, bờ môi rách mảnh da lớn, hắn dùng mu bàn tay lau máu tươi, trong lòng thầm nghĩ tiểu hèn nhát này điên thật rồi, hàm răng trắng nhỏ còn lợi hại hơn răng chó.
Cũng may Quý Hướng Chân không nhắc lại việc này, đưa tay chỉ vào nội thất, nhìn Bảo Ninh nói khẽ: “Ta làm đổ nửa bình mê hương, chỉ còn lại một chút, không biết có đủ để hắn ngủ hai canh giờ không. Bây giờ ta lập tức đến thư phòng tìm mật báo, muội ở lại viện trông chừng hắn, nếu hắn tỉnh hãy giữ hắn lại.”
Bảo Ninh nói: “Ta hiểu.”
Quý Hướng Chân nhìn gương sửa sang lại đầu tóc, sau đó vội vàng rời đi.
Trời bước vào ngày sơ phục, thời tiết dù khô nóng nhưng vẫn có thể chịu đựng. Bảo Ninh vào bếp nhỏ tìm cái quạt hương bồ, ngồi dưới cây đại thụ lớn hóng gió cùng Bùi Nguyên. Trong tiểu viện của Quý Hướng Chân có không ít nha hoàn, nhưng họ đều được quản giáo nghiêm minh, không nhìn xung quanh, cũng không tám chuyện phiếm, ai lấy tự làm việc của mình.
*Ba mươi ngày nóng nhất của mùa hè gọi là phục nhật, được chia thành ba kỳ: sơ phục, trung phục, hạ phục.
Hiện tại Bảo Ninh lấy thân phận Hoàng tử phi, Bùi Nguyên diễn vai thị vệ của nàng, nàng ngồi ở kia, hắn phải đứng sau lưng nàng, chậm rãi phe phẩy quạt.
Trong sân có một chậu cây cao chừng một thước, bên trong không được trồng hoa lên mọc đầy cỏ dại, những cánh bướm tinh khôi bay lượn. Bảo Ninh ngắm nhìn bọn chúng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Chàng có nhớ Viên Tử không?”
“Hả?” Bùi Nguyên đang tính toán hành động mấy ngày nữa, không nghe rõ nàng nói gì.
Bảo Ninh nói: “Ta nhớ đứa nhỏ, không biết hắn sống cùng Bùi Tiêu có tốt không, nếu như hắn có thể tới sống cùng chúng ta, thật tốt biết bao.”
“Tốt cái rắm.” Bùi Nguyên đổi tư thế, tiếp tục quạt cho nàng: “Nuôi nhi tử của ai cũng không được, nuôi nhi tử của Bùi Tiêu… Lời này không đúng, nuôi nhi tử của ai cũng không được, chúng ta tự sinh.”
Bảo Ninh hỏi: “Chàng tìm được người thả kẹo từ trên cây xuống chưa?”
Bảo Ninh nói: “Vẫn đang tra.”
Bảo Ninh “ừm” một tiếng. Tiểu viện tử vắng lặng, ánh nắng rọi xuống những bông hoa trắng xoá trên mặt đất, lòng nàng cũng bình yên đến lạ, thầm suy nghĩ những ngày tiếp theo.
Nàng hiểu chuyện gì sắp xảy ra, Bùi Tiêu có ý đồ mưu phản, Bùi Nguyên phải giằng co với hắn. Bùi Tiêu muốn giữ ngôi vương, Bùi Nguyên bảo vệ phụ hoàng của hắn, muốn lấy lại long sủng. Nhưng Bùi Nguyên có thành công hay không, sau khi thành công sẽ nảy sinh thêm chuyện gì, Bảo Ninh không biết. Bùi Tiêu có bị xử tử không, có thể sẽ không, dòng dõi của Thánh thướng thưa thớt, mỗi một người con ông đều coi như bảo bối, dù chúng có phơi bày trước thiên hạ ông sẽ không giết Bùi Tiêu. Bùi Nguyên sẽ trở thành Thái tử sao, thậm chí, về sau hắn sẽ làm Hoàng đế sao?
Có lẽ tâm tư nàng quá rộng, nghĩ quá xa, nhưng Bảo Ninh không muốn Bùi Nguyên ngồi trên chi vị cao, nàng ích kỷ, tự ti, nàng sợ hãi.
Nàng đã quen quãng thời gian yên bình, không muốn giao du với người khác, không muốn Bùi Nguyên dành quá nhiều tâm tư cho chuyện khác, nàng thậm chí không muốn về kinh thành. Nàng là thương nhân, nàng thích tiền, thích được thiên hạ coi trọng mấy phần, nhưng nàng sợ bị vướng vào trong tranh loạn, những vui vẻ sẽ qua đi, Bảo Ninh sợ mình biến thành người tham lam, khiến người ta chán ghét. Nàng cũng sợ Bùi Nguyên biến thành người thực dụng, trục quyền, trở thành nam nhân có tam thê tứ thiếp vây quanh.
Nếu thời gian vĩnh viễn dừng ở thời khắc này, hai người cùng chung sống trong trang viên ở Lật Hồ, không lo giàu sang, trân quý những gì mình đang có, thật tốt biết bao.
Tương lai có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng nàng nhát gan không dám nhìn con đường phía trước, vì nàng sợ mình trở nên kém cỏi.
Bùi Nguyên đứng sau lưng Bảo Ninh, thấy nàng nửa ngày không động, tưởng rằng nàng ngủ thiếp đi, bóp gáy đánh thức nàng: “Trời nổi gió, nàng đừng ngủ gật, nếu không miệng méo mắt lác, phải châm cứu nàng mới trở lại bình thường.”
Bảo Ninh bị chọc phát cười, quay lại hỏi: “Chàng từng bị rồi à? Sao biết rõ vậy.”
Bùi Nguyên nói: “Ta không có, Ngụy Mông từng bị bị vậy, lúc ánh hắn rất đáng thương.”
Bảo Ninh nâng má nhìn hắn, ánh mắt nàng ôn nhu dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp, Bùi Nguyên nhìn lại nàng, bất giác bị nàng hấp dẫn, càng đi càng lún dâu.
Hắn ngồi xổm xuống, ngữ khí chuyển thành ôn nhu sủng ái: “Ninh Ninh làm sao vậy?”
Bảo Ninh chợt hỏi: “A Nguyên, ta đáng giá không?”
Trong mắt nàng thoáng qua trống rỗng, cau may nói: “Ta chỉ là thứ nữ, xuất thân của ta không tốt, gả cho chàng là bị ép buộc…”
Mặt Bùi Nguyên trầm xuống, hắn không biết Bảo Ninh nói lời này có ý gì, cắt ngang nói: “Ta không thể giúp nàng cảm thấy an tâm?”
Bảo Ninh chỉ muốn nói: Hai ta còn chưa bái đường, ta có được tính là thê tử chân chính của chàng không?
Nhưng nàng cảm thấy những lời này không hay, sẽ tổn thương Bùi Nguyên, đành nuốt lời này xuống.
Kỳ thật, Bùi Nguyên cho nàng cảm nhận được an tâm, nhưng đôi lúc nàng khó tránh khỏi nghĩ nhiều, tựa như những lời Đào thị nói lúc đầu vậy, gả cho Bùi Nguyên là nàng trèo cao, tìm kiếm tiện nghi. Trước kia Bảo Ninh không nghĩ như vậy, Bùi Nguyên nằm trên giường nhỏ trong tiểu viện đổ nát, thân thể cũng không tốt, khi ấy Bảo Ninh xem địa vị của hai người ngang nhau, nàng chăm sóc hắn từ chân tâm, thấy Bùi Nguyên khỏe nàng như đạt được mong muốn của bản thân.
Nhưng bây giờ, nàng biết Bùi Nguyên có thể chiếm cứ đích long, nếu hắn nguyện ý, có một ngày hắn sẽ bước lên tầng mây đến nơi cao nhất.
Khi ấy, nàng có thể sóng vai cùng hắn không?
“Nàng mệt không?” Bùi Nguyên không đành lòng nhìn dáng vẻ mất mát của Bảo Ninh, cũng cảm thấy ngữ khí của mình vừa rồi hơi nặng, thanh âm chậm rãi nói: “Chút nữa chúng ta tìm nhà trọ, ta đưa nàng nghỉ ngơi một lát.”
“Ta không mệt…” Bảo Ninh lắc đầu, nàng định nói thêm gì nữa nhưng bị tiếng cửa đánh thức.
Bùi Nguyên đừng thẳng nhìn sang, vừa hay Giả Linh cũng nhìn qua, hắn đứng đấy duỗi người, chưa kịp nhìn mặt, Bùi Nguyên nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nước mắt Giả Linh dâng lên, không nhìn rõ dáng vẻ của Bùi Nguyên, chỉ thấy một tiểu mỹ nhân ngồi nghỉ chân dưới gốc cây. Hắn không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không nhớ rõ chuyện đang xảy ra, nghĩ một lúc mới nhớ lại, “A ——” một tiếng thật dài, đi về phía Bảo Ninh nói: “Là Ngũ muội muội đúng không.”
Hắn vỗ đầu mình, cười nói: “Nhìn ta xem, tỷ phu thật sự đã thất lễ, Ngũ muội muội còn ở đây mà ta lên giường nằm ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi. Muội vừa từ chỗ Nhị tỷ tỷ của muội về? À, Đại tỷ tỷ của muội đâu?” Giả Linh ngó xung quanh tìm.
Theo đạo lý mà nói, hắn phải gọi một tiếng Tứ hoàng tử phi, nhưng trong lòng hắn từ lâu không xem Bùi Nguyên ra gì, không để ý đến xưng hô này, xét theo bối phận của Quý Hướng Chân, muội muội này muội muội kia.
Bảo Ninh nói thầm một tiếng nguy rồi, sao hắn tỉnh nhanh như vậy. Nghĩ lại, Giả Linh là người tập võ, hắn từng theo Sùng Viễn hầu ra ngoài đánh vài trận chiến nhỏ, thân thể tốt cũng không có gì lạ. Chỉ là, Đại tỷ vẫn chưa trở lại… Bảo Ninh nói: “Đại tỷ đau bụng, đi ra ngoài.”
Giả Linh tin. Hắn lại xoa trán, nhìn Bùi Nguyên đứng sau lưng Bảo Ninh, hỏi: “Đây là thị vệ của muội?”
“Đúng thế.” Bảo Ninh ứng phó hắn, nàng lo lắng muốn kéo Giả Linh vào trong nhà.
“Nhìn thể trạng của người này không tệ, không ngờ muội tìm được nhân tài đáng giá như này.” Giả Linh cười nói: “Nhưng mà sao cứ cúi đầu, nhanh ngẩng lên cho ta nhìn mặt mũi.”
Lòng bàn tay Bảo Ninh đổ đầy mồ hôi, không thể để Giả Linh trông thấy mặt Bùi Nguyên. Trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Đại tỷ phu, có gì trên trời kìa?”
Giả Linh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng nghe Bảo Ninh nhìn lên trời, Bảo Ninh âm thành chọc cánh tay Bùi Nguyên, hắn lập tức hiểu ý, nhặt hòn sỏi trên mặt đất, búng tay bắn vào đóa hoa sơn chi trên đầu Giả Linh, phấn hoa rơi vào mũi hắn, Giả Linh trừng lớn mắt, sau đó khom người hắt hơi mấy cái.
Bảo Ninh nói: “Đại ty phu sao lại đột nhiên bị bệnh, do trời nổi gió chăng?”
Nàng gọi nha hoàn tới: “Mau đỡ chủ tử nhà người vào phòng nghỉ ngơi!”
Giả Linh nhặt đóa hoa sơn chi lên, một bên che mũi, một bên thầm suy nghĩ, đoá hoa này còn chưa nở đã bị rụng? Nhưng đầu óc hắn mơ hồ, không có sức lực suy nghĩ nhiều, vừa nói được câu xin lỗi với Bảo Ninh đã bị nha hoàn đỡ vào.
Bảo Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Chưa đến nửa khắc đồng hồ sau, Quý Hướng Chân vội vàng chạy từ ngoài vào, đến trước mặt Bảo Ninh nói: “Đã làm xong!”
Nàng nói: “Ta tìm ở mấy chỗ kín đáo một hồi nhưng không thấy, sắp vội muốn chết, sau đấy mới phát hiện Giả Linh kẹp nó trong xấp giấy viết thư, đặt nó nằm phơi bày trên bàn. Hắn ngược lại khá thông minh, không ai ngờ đặt ngay ở đó… Trên mật thư viết, khoảng một khắc sáng khởi hành đến hẻm núi ở Nhạn Đãng Sơn, Thánh thượng ngồi chiếc xe thứ ba. Trên thư viết “cộng hợp tam lượng”, ta thêm hai nét bút đổi thành “thập”, Bùi Tiêu nhận được tin sẽ ngộ nhận là chiếc thứ mười ba.”
Bùi Nguyên và Bảo Ninh liếc nhìn nhau, nói khẽ: “Đại tỷ vất vả rồi.”
“Vất vả cái gì. Đây chỉ là lo nghĩ cho bản thân ta mà thôi, vì cuộc sống về sau tốt đẹp hơn.” Quý Hướng Chân nhìn vào phòng: “Được rồi, các muội đi nhanh đi, ta vào đó nhìn Giả Linh, tránh cho hắn đem lòng sinh nghi.”
***
Sắc trời không còn sớm, những áng mây âm u như sắp đổ mưa, hai người không thể đi đường núi, cộng thêm thân thể Bùi Nguyên không tốt, tạm thời ở lại nhà trọ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại lên đường.
Gọi tiểu nhị mang nước nóng tới, Bùi Nguyên và Bảo Ninh ngồi bên bàn, Bảo Ninh vùi đầu vào cắn hạt dưa nhà trọ tặng, Bùi Nguyên nhìn nàng.
Mắt thấy vỏ hạt dưa sắp xếp thành đống nhỏ, Bùi Nguyên vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều nóng trong người.”
Bảo Ninh ngừng lại. Nàng cảm thấy đói, đưa hạt đậu phộng lên miệng. Bùi Nguyên nắm tay nàng, hỏi: “Nàng có gì muốn hỏi ta không?”
“Không có nha.” Bảo Ninh khó hiểu nhìn hắn. Hai người đối mặt một hồi, Bảo Ninh nhớ tới gì đó, Bùi Nguyên nói mấy chuyện nàng suy nghĩ lung tung ở phủ Sùng Viễn hầu.
Bây giờ nàng không nghĩ nữa. Những ý nghĩ kia chỉ thoáng xuất hiện, phần lớn thời gian nàng vẫn đắm chìm vào thực tại. Nhớ lại, Bảo Ninh cảm thấy mấy câu nàng nói với Bùi Nguyên hơi mất mặt, lại còn già miệng xấu hổ. Nàng nóng lòng che giấu, cầm củ lạc lên hỏi Bùi Nguyên: “Chàng muốn ăn không, ta bóc cho.”
Bùi Nguyên nói: “Nàng tự ăn đi.”
Bảo Ninh rút tay về.
Bùi Nguyên oán hận cắn răng, thật muốn cạy mở đầu nàng ra xem mỗi ngày nàng nghĩ cái gì. Nói vài câu khiến người ta khó mà thấu hiểu, bây giờ còn không nhắc lại, khiến hắn tự mình nghĩ đông nghĩ tây. Hắn hiểu Bảo Ninh, sâu trong nội tâm nàng có bất an và mẫn cảm, hắn đều biết, hắn muốn giúp Bảo Ninh cảm thấy an tâm. Vốn cho rằng mình đã làm được, nhưng xem ra vẫn chưa đủ.
Bùi Nguyên lại nghĩ tới lúc Bảo Ninh nhắc tới Viên Tử.
Chẳng lẽ nhất định phải sinh hài tử nàng mới khẳng định được vị thế của bản thân? Dùng hài tử trói buộc nàng.
Bùi Nguyên xoa ngón tay, định mò lên thắt lưng của Bảo Ninh nhưng chợt nhớ tới, bây giờ không được, hắn còn có chuyện phải làm. Có một người hắn phải giải quyết.
Tên kia giả thần giả quỷ, rõ ràng là nam nhân ghê tởm còn giả danh nữ nhân.