Sau đó.
Lúc những bạn học bên cạnh cho rằng, Lục ca đợi bạn cùng bàn mới lâu như vậy, khẳng định sẽ quan tâm vài câu.
Chỉ thấy Lục ca của bọn họ quay đầu, rút sách vật lý ra, lại thêm một tờ giấy và cây bút, động tác rất nhanh chép phạt môn vật lý.
Nếu Bùi Doãn Ca nộp phạt rồi, hắn còn một chữ cũng không nhúc nhích, tuyệt đối sẽ bị lão già kia xé xác.
Mọi người nhìn cặp bạn cùng bàn này: "......"
Thẳng đến lúc tan học.
Bùi Doãn Ca vẫn còn nâng má, chậm rì rì chép phạt.
Lục Viễn Tư bên cạnh nhịn không được, "Cô không định về nhà à?"
Hắn chép đến nỗi tay đã tê dại.
Bùi Doãn Ca cũng không ngẩng đầu lên, "Còn sớm."
Bỗng nhiên.
"Bạn, bạn học Bùi, để tớ chép hộ cậu một chút."
Sở Tri Hành lấy hết can đảm, dò hỏi.
"Không cần."
Bùi Doãn Ca dừng tay lại, lúc này mới đem nắp bút nắp vào, chuẩn bị trở về.
Thấy thế, Lục Viễn Tư cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng không cần tiếp tục chép.
"Cậu không về nhà à?"
Bùi Doãn Ca đột nhiên mở miệng hỏi Sở Tri Hành, cái này làm cho Lục Viễn Tư đi theo nhíu mày.
Bạn cùng bàn của hắn, tuy rằng nhìn qua cao lãnh, lại không học vấn không nghề nghiệp, nhưng không phải quá mức mềm lòng?
Sở Tri Hành nhấp môi, muốn nói lại thôi nhìn Bùi Doãn Ca.
"Tôi đi trước đây."
Bùi Doãn Ca ném xuống một câu, chuẩn bị chạy lấy người.
"Bạn học Bùi, cậu là về nhà sao?! Tớ đưa......"
Sở Tri Hành còn chưa nói xong, liền nghe thấy Bùi Doãn Ca lười biếng nói, "Tôi đi quán bar, muốn đi sao?"
"......"
Bùi Doãn Ca quét mắt nhìn cậu, khóe môi nhẹ dương.
Nhưng mới vừa đi đến cổng trường, liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Người đàn ông dáng người cao dài như ngọc, sơ mi trắng sạch sẽ, văn nhã xắn tay áo đến khuỷu tay, quần tây thẳng tôn lên chân dài, càng là cấm dục đến mức làm người miên man bất định.
Đôi mắt nhợt nhạt của hắn khẽ quét qua xung quanh, cố tình ánh mắt lại lạnh lùng như trăng.
Xung quanh có mấy nữ sinh đi qua, kích động nghị luận.
Mà mí mắt Bùi Doãn Ca vừa động.
Sao anh ấy lại tới?
"Bạn học Bùi, cậu đang nhìn......"
Sở Tri Hành hạ quyết tâm đuổi theo, nhìn thấy Bùi Doãn Ca đứng ở ven đường, nhịn không được hỏi.
Nhưng mà.
Còn chưa hỏi xong, Bùi Doãn Ca đã đẩy cậu sang một bên.
Bản thân cũng trốn đằng sau gốc cây.
"Cậu đang trốn người kia sao?"
Sở Tri Hành sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại.
"Ừ."
Ánh mắt Bùi Doãn Ca lang thang không có mục tiêu đáp lời, trong lòng lại nghĩ, bây giờ làm sao để đi quán bar tìm Ngu Mạn Nhiên đây.
"Đó là anh trai cậu?"
Sở Tri Hành ánh mắt đơn thuần, thấy Bùi Doãn Ca không phản bác, lại tiểu tâm cẩn thận khuyên nhủ, "Bạn học Bùi, nếu anh trai cậu đã đến, vẫn nên cùng anh ấy về nhà đi."
Nghe thấy lời này.
Đáy mắt Bùi Doãn Ca xẹt qua một tia u ám, môi hồng nhuận lại nhẹ nhàng gợi lên.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cậu, biểu tình khó xử, "Thật ra là tôi chưa biết nên đối mặt với anh ấy thế nào."
"Cậu và anh trai cãi nhau sao?"
Sở Tri Hành hỏi.
"Không, tôi là người cuồng anh trai. Cậu xem anh trai tôi trưởng thành như vậy, thật dễ dàng làm tôi khống chế không nổi."
Bùi Doãn Ca đôi mắt trong veo, lười biếng lại bất cần đời.
Mà Sở Tri Hành trẻ người non dạ vừa nghe, trực tiếp hóa đá.
Chờ đã, đây là do cậu tự tưởng tượng sao??!
"Bạn học Sở, cậu có thể trước giúp tôi dụ anh ấy đi không?"
Bùi Doãn Ca nhếch môi, "Chờ tôi nghĩ kỹ, tôi lập tức trở về. Thế nào?"
"Tớ......"
Sở Tri Hành nhìn mắt Bùi Doãn Ca, tức khắc lấy hết can đảm, hạ quyết tâm.
Không được!
Cậu không thể tận mắt nhìn loại hành vi phi đạo đức này xảy ra!