Mẹ Tần hít sâu một hơi, điều chỉnh hình tượng phu nhân ưu nhã của mình.
“Tiền tổng.”
Mẹ Tần nhìn Tiền tổng hơi hơi gật đầu.
Tiền tổng nói, “Học sinh này là Tần phu nhân ngài……”
Mẹ Tần đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, mạnh mẽ trấn định nói, “Khoảng thời gian trước, mang về một cô gái.”
Lời này, làm Bùi Doãn Ca cười nhạo liếc mắt nhìn bà, rất nhanh lại dịch chuyển tầm mắt.
Mẹ Tần đối với Tần Hữu Kiều vẫn luôn ưu ái hơn.
Thậm chí, còn hơn ba vị anh trai. Càng đừng nói, Bùi Doãn Ca nửa đường quay về.
Cho nên lúc cha Tần muốn công khai thân phận của Bùi Doãn Ca, mẹ Tần là người đầu tiên phản đối.
“Chuyện này, tôi đã nghe qua.”
Mẹ Tần hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Bùi Doãn Ca, mặt không cảm xúc nói, “Nếu là sự thật, vậy để nó tự gánh hậu quả pháp lý mà nó phải chịu.”
Lúc nói lời này, mẹ Tần nhìn chằm chằm vào Bùi Doãn Ca.
Đang chờ Bùi Doãn Ca yếu thế.
Tay bà phát run.
Lại nói, cái người không nên thân này lại là con gái ruột của bà. Chỉ cần Bùi Doãn Ca yếu thế, bà sẽ nhúng tay giải quyết.
Nhưng sau đó, bà sẽ cho Bùi Doãn Ca chuyển trường, không thể ảnh hưởng đến Kiều Kiều.
Lúc này.
Cửa lại đột nhiên bị đá văng ra.
Tần Lãng như là một đường chạy tới, thở hổn hển, tóc ngắn màu xám bạc lẫn lộn.
“Ca Nhi đâu!?”
Tần Lãng là bị hiệu trưởng gọi tới, nhìn thấy mẹ Tần, cũng ngoài dự đoán.
“Mẹ?”
Mẹ Tần sắc mặt khó coi, “Con tới làm gì?”
Tần Lãng ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại, lại đi đến trước mặt Bùi Doãn Ca, đối mặt với Tiền tổng.
“Nói Ca Nhi đánh con ông bị thương, ông có chứng cứ không?”
Tần Lãng ngữ khí mỉa mai, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lẽo.
“Tần Lãng, con câm miệng!” mẹ Tần sắc mặt càng trầm.
Tần Lãng quét mắt nhìn mẹ Tần, cười nhạo, lại kéo tay Bùi Doãn Ca.
“Ca Nhi, đi. Anh ba đưa em về.”
“Tần Lãng, con!” Mẹ Tần đôi mắt trừng đến đỏ đậm!
Mà lúc này.
Bùi Doãn Ca tránh khỏi tay của hắn.
“Là tôi đánh.”
Bùi Doãn Ca bình tĩnh nói.
Tần Lãng cả người cứng đờ, qua một hồi lâu mới phản ứng lại.
Hốc mắt đau nhức.
Ca Nhi đã không chịu tha thứ cho hắn.
Cho dù gánh vác hậu quả, Ca Nhi cũng không muốn liên quan gì đến hắn.
“Ca Nhi, em đừng sợ, anh ba sẽ che chở cho em……”
“Tần Lãng, mẹ cảnh cáo con! Con chỉ có một em gái, nó ở lớp một!”
Mẹ Tần lạnh giọng ngắt lời.
Đột nhiên.
Tiền tổng nói, “Nếu là thân thích của Tần gia, lần này coi như bọn trẻ đùa dai.
Chỉ cần bạn học này chịu xin lỗi con trai tôi, về sau nhìn thấy nó thì đi đường vòng, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Mẹ Tần ánh mắt lóe lên, lại lạnh lùng hỏi, “Bùi Doãn Ca, con còn không xin lỗi?”
“Không cần.”
Bùi Doãn Ca bật cười, môi đỏ gợi lên, “Chuyện này đúng là phải có người thôi học.”
“Được, được lắm! Bùi Doãn Ca, con thật sự rất có bản lĩnh!”
Mẹ Tần tức giận đến đầu choáng váng.
Bà sao lại sinh ra một người như vậy? Vì sao cô so ra cái gì cũng kém Kiều Kiều??
“Bạn học Bùi, nghĩ kỹ rồi?”
Tiền tổng đáy mắt xẹt qua âm trầm, cất giấu cười lạnh.
Đúng là không có nhiều người ngu ngốc trong lúc mấu chốt phạm phải sai lầm như này. Nhưng mà có thể báo thù cho con của ông ta, đây là tốt nhất!
“Đương nhiên.”
Bùi Doãn Ca rũ mắt xuống cười khẽ, ngón trỏ mảnh khảnh, nhẹ gõ mặt bàn.
Như là đang chờ đợi gì đó.
Sau đó.
Còn không đợi Tiền tổng mở miệng, cửa lại đột nhiên ùa vào bốn năm nhân viên mặc đồng phục.
“Xin chào, xin hỏi ai là Tiền Chấn Nghiệp? Xin theo chúng tôi về sở tiếp nhận điều tra.”