Mặt cô ta trắng bệch.
“Bùi Doãn Ca, cô dám ra tay ở trong trường!?”
Thẳng đến khi, ánh mắt Bùi Doãn Ca chuyển đến trên người cô ta, Lăng Cát Vi mới nhịn không được hét lên.
“Cha của tôi là phó tổng của tập đoàn Thượng Thị, Bùi Doãn Ca, cô không thể đụng đến tôi!!”
Đúng lúc này.
Bùi Doãn Ca mới vừa nâng mắt lên, còn chưa quay đầu, đã nghe thấy tiếng rít yếu ớt đau đớn bên cạnh.
Đôi mắt cô hơi nheo lại, liếc mắt thấy hô hấp của Sở Tri Hành rối loạn, sắc mặt trắng bệch không bình thường, giống như đang phát bệnh.
“Cậu làm sao vậy?”
Bùi Doãn Ca xoay người đi đến bên cạnh Sở Tri Hành, mấy người Lăng Cát Vi thấy thế, lập tức chạy.
Lúc này, Bùi Doãn Ca cũng không có thời gian rảnh rỗi quản bọn họ.
“Tớ……”
Sở Tri Hành ánh mắt lóe lên, môi tái nhợt mấp máy, muốn nói lại thôi.
Cậu không muốn làm Bùi Doãn Ca cũng cảm thấy, cậu là quái vật.
“Cần thuốc đúng không? Thuốc tiêm?”
Nghe vậy, cả người Sở Tri Hành cứng đờ.
Kỳ thật ánh mắt đầu tiên Bùi Doãn Ca đã để ý đến bên trong khuỷu tay Sở Tri Hành có vài lỗ kim.
“Tôi đưa cậu đến phòng y tế trước.”
“Không được!”
Giọng Sở Tri Hành khàn khàn, cúi đầu, không dám nhìn Bùi Doãn Ca đang dùng ánh mắt gì nhìn cậu.
Ngay cả mẹ của cậu, nhìn thấy cậu phát bệnh, cũng là sợ hãi xa cách.
Cậu cắn răng ẩn nhẫn, đáy mắt lại tràn ngập tơ máu, giọng nói áp lực đến phát run, “Tớ…… Tớ nghỉ ngơi một lát là được.”
Đột nhiên.
Giọng nói sâu kín của Bùi Doãn Ca vang lên.
“Cậu không muốn bị tôi đá mấy cái, để tỉnh hẳn đúng không?”
Sở Tri Hành: “……”
“Có bệnh phải trị, hiểu chưa? Ai mà không có hai ba loại bệnh?”
Sở Tri Hành dừng một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Doãn Ca.
Mà cô gái trước mắt trên mặt chỉ có lười biếng thường ngày, lại có, một chút không kiên nhẫn.
Không có sợ hãi và chán ghét mà cậu nhìn thấy ở trong mắt những người khác, coi cậu như quái vật.
Không kiên nhẫn là thật, cô vốn dĩ có cuộc hội nghị qua điện thoại với người của sở nghiên cứu.
Bây giờ đang rất gấp.
“Tính tình cậu thật tốt.” Sở Tri Hành cúi đầu nỉ non.
“……”
Bùi Doãn Ca mí mắt giật giật, “Đứng dậy được không?”
“Tớ, tớ có thể!”
Sở Tri Hành gật đầu như giã tỏi, cố gắng đứng dậy, nhưng suýt nữa thì ngã xuống.
Vẫn là Bùi Doãn Ca ở bên cạnh giúp đỡ.
Bùi Doãn Ca trầm mặc suy nghĩ, cô rõ ràng, chuyện này chủ yếu là cô gây ra.
“Thực xin lỗi.”
Sắc mặt Sở Tri Hành không tốt lắm, nhưng phản ứng lại, vẫn là vội vàng lắc đầu.
“Tớ nguyện ý cho mượn, không phải cậu ép.”
Bùi Doãn Ca nhìn cậu.
Chỉ chốc lát sau.
Lúc Sở Tri Hành cho rằng, Bùi Doãn Ca không muốn nói chuyện, lại nghe thấy cô nói.
“Lần sau có việc, có thể tìm tôi.”
Nghe lời này, hốc mắt Sở Tri Hành nóng lên.
Cậu cắn chặt răng, ánh mắt hi vọng nhìn về phía cô.
“Về sau, tớ có thể đi theo cậu sao?”
……
Phòng y tế.
Bùi Doãn Ca nhanh chóng gửi một tin nhắn cho viện máy tính, sau đó đi đến cửa.
“Bạn học, em là người đưa bạn học Sở đến à?”
Giáo viên y tế là một người phụ nữ có mái tóc gọn gàng, bộ dáng ôn nhu đáng yêu, đeo cái mắt kính.
“Ừ.”
Bùi Doãn Ca hỏi, “Cô, Sở Tri Hành thế nào?”
“Tình hình rất kém, may mà đưa người đến kịp.”
Giáo viên y tế bất đắc dĩ, “Đứa trẻ này thật ra cũng đáng thương, vài ngày là bị bắt nạt.”
“Cậu ấy vẫn luôn tiêm thuốc sao?”
“Đúng vậy. Em ấy rất ít đến phòng y tế, sợ bị người khác nhìn thấy.”
Bùi Doãn Ca trầm tư.
……
Sở Tri Hành ngồi ở trên giường bệnh thần sắc ảm đạm, nghĩ đến cảnh Bùi Doãn Ca từ chối mình vừa rồi.