“Hỏi cái này làm cái gì, không phải cho các anh dẫn người đi sao?”
Bùi Doãn Ca nói xong, thong dong đem dao vứt đi, chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng không nghĩ.
Còn chưa rời khỏi hành lang tối tăm, đã nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ tự phụ.
Hai người ánh mắt giao nhau.
Bùi Doãn Ca: “……”
Vẫn là bị bắt được tại chỗ.
Bùi Doãn Ca cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy ở quán bar gặp phải người đàn ông này, hình như không tốt lắm.
Hoắc Thời Độ ánh mắt đen nồng đậm, cảm xúc không rõ ràng.
“Độ gia……”
Lăng Chí Hiên vui mừng quá đỗi, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng nói tiếp.
Sau đó.
Liền nhìn thấy người đàn ông cười, đôi chân thon dài cấm dục bước đi tới trước mặt cô gái.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, từ túi quần lười nhác vươn lên.
Gõ nhẹ lên trán của cô, “Ai cho phép em đến đây, cô gái nhỏ?”
Một màn này dừng ở trong mắt người khác, là khiếp sợ không thôi!
Độ gia và cô gái này quen biết!??
Tức khắc, mấy tiểu đệ đi theo Lăng Chí Hiên, đều không nhịn được lạnh cả người.
Vạn nhất Độ gia biết được, vừa rồi bọn họ đánh chủ ý đến cô gái này……
“Tôi mười chín rồi.”
Bùi Doãn Ca theo bản năng phản bác.
“Đại học?” Người đàn ông rũ đôi mắt đạm sắc xuống, không nhanh không chậm hỏi.
“……”
Cho đến hiện tại, Bùi Doãn Ca mới tiêu hóa sự thật bản thân là học sinh lưu ban.
Hoắc Thời Độ ánh mắt nhẹ liếc qua đám người Lăng Chí Hiên, qua một lát, Bùi Doãn Ca liền nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu vang lên.
Vừa trầm thấp vừa có từ tính, làm người ta ngứa tai.
“Chờ một chút, anh trai giải quyết chút chuyện.”
……
Trong phòng bao.
Lăng Chí Hiên nuốt ngụm nước miếng, mềm chân quỳ gối cạnh sô pha, đã sớm tỉnh rượu.
Đang chờ người nọ tự mình tới xử lý hắn ta.
Hắn ta thật sự không nghĩ tới, cô gái kia có quan hệ gì với Độ gia!
Bằng không, hắn ta cũng không dám làm như vậy!!
Không bao lâu.
Cửa phòng bị mở ra, ánh sáng mạnh mẽ hắt vào.
Theo sau.
Lọt vào trong tầm mắt chính là thân hình thon dài, người đàn ông áo sơmi quần tây tự phụ, không nhanh không chậm đi đến trước mặt hắn ta.
Hoắc Thời Độ dù bận vẫn ung dung nhìn người quỳ trước mặt, Lăng Chí Hiên đầy mặt sợ hãi.
“Độ gia, tôi thật sự không biết, đó là người của ngài!
Tôi, tôi nếu biết, khẳng định sẽ không nghĩ chạm vào cô ấy, tôi……”
Lăng Chí Hiên vội vàng hoảng loạn ngửa đầu giải thích, lại nhìn người đàn ông thẳng tắp như tùng trước mắt, không nhanh không chậm nâng tay lên.
Ở trên đầu hắn ta, bấm tay búng búng điếu thuốc.
Lăng Chí Hiên không dám né tránh, tùy ý để người đàn ông coi đầu hắn như gạt tàn thuốc mà sử dụng.
Hoắc Thời Độ không chút để ý nói, “Muốn chạm vào cô ấy?”
Lăng Chí Hiên nghe câu này, gần như cũng bị doạ hỏng.
Hắn ta điên cuồng lắc đầu, thanh âm nghe ra vừa run vừa thảm, “Độ gia, tôi không dám, không dám!
Ngài nể mặt ba tôi, cho tôi một cơ hội được không?? Tôi bảo đảm, về sau nhìn thấy vị tiểu thư kia, tôi lập tức đi đường vòng!”
Giờ phút này, không khí áp lực làm hắn ta hít thở không thông, chỉ cảm thấy sợ hãi!
“Vận khí của cậu rất tốt, cô gái nhỏ còn ở bên ngoài chờ.”
Hoắc Thời Độ nói, làm Lăng Chí Hiên sửng sốt, tiếp theo nhẹ nhàng thở ra.
Thân thể lại bởi vì vừa mới căng chặt, mà tràn ngập mệt mỏi.
Nhưng mà ngay sau đó.
Người đàn ông tùy ý ngậm thuốc, hít mây nhả khói, đầu điếu thuốc đỏ tươi.
Có mùi, hơi lạnh lại sặc người.
Sau đó, ngón tay anh rời rạc kẹp điếu thuốc, đột nhiên giơ tay đem đầu thuốc màu đỏ ấn lên vai Lăng Chí Hiên.
Nháy mắt.
Nhiệt độ nóng bỏng trực tiếp làm bỏng da hắn ta!
Mùi khét tỏa ra.
“A ——”
Trong phòng vang lên tiếng hét thống khổ, làm da đầu tê dại.