【Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 0℃】
01
Tôi đã cứu Hứa Tri Niên ra khỏi nhà của tên ngu ngốc Nghiêm Chi Triết.
02
Mắng Nghiêm Chi Triết ngu ngốc cũng không oan cho hắn.
Tôi nghĩ trên thế giới này chắc cũng chẳng tìm đâu ra người thứ hai nữa, ra nước ngoài du lịch hơn nửa tháng mà không thèm khóa kỹ điện, nước, gas trong nhà.
Cho nên xảy ra hoả hoạn là lẽ đương nhiên.
03
Khi được tôi cứu ra khỏi đám cháy, trên người Hứa Tri Niên toàn là vết thương, vì vậy lúc ôm cậu ấy tôi không thể không nhẹ tay.
Nói thật lúc tôi ôm bình hoa đồ cổ từ thời Hán của cha tôi cũng không dịu dàng như vậy.
Chỉ sợ mạnh tay một chút thì người kia liền vỡ vụn như pha lê.
04
Nếu vậy thì tôi phải gánh tội giết người khi còn đang trẻ trung thế này.
05
Vết thương của Hứa Tri Niên và trận hoả hoạn lần này chẳng có tí liên quan nào với nhau.
Trên người toàn là vết thương xanh tím, cổ tay còn có vết trói chặt, phàm là người có chút kinh nghiệm đều biết từ đâu mà ra.
Bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy xong liền nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một tên cầm thú.
Trên mặt viết đầy câu "Kẻ có tiền như mấy người thật biết cách ăn chơi".
06
Tôi bị oan.
07
Nhìn hơi quen quen.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về Hứa Tri Niên.
08
Cần nói thêm rằng khi cứu cậu ấy ra khỏi đám cháy, vì khắp nơi đều là khói lửa mù mịt nên tôi không thấy rõ dáng vẻ của Hứa Tri Niên.
Ấn tượng đầu tiên là tôi nhìn thấy gương mặt cậu ấy.
09
Nhưng hết lần này tới lần khác tôi cũng chẳng nhớ nổi đã từng gặp cậu ấy ở đâu, vì vậy không kìm lòng nhìn kỹ thêm một chút.
Ngoại hình Hứa Tri Niên rất đẹp, thuộc dạng đứng trong đám đông cũng có thể khiến người ta dễ dàng chú ý.
Mà dáng dấp lại rất hợp gu của tôi.
10
Là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, tôi không biết phải hình dung như thế nào, thôi thì cứ ví von thế này đi.
Tôi nhớ cách đây không lâu em họ lôi kéo tôi xem một tiết mục giải trí, tên show thì tôi quên mất rồi, trong đó có 100 thực tập sinh ca hát nhảy múa, sau đó kêu gọi khán giả bỏ phiếu cho người mình thích nhất.
Nếu Hứa Tri Niên tham gia tiết mục này thì tôi chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho cậu ấy đầu tiên trong số 100 thực tập sinh.
11
Làn da của Hứa Tri Niên rất trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, tựa như có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới.
Nhìn rất không khỏe mạnh, thậm chí còn hơi đáng sợ, nếu đặt trong nhà ma bảo đảm sẽ đạt hiệu quả vượt trội.
12
Sau này tôi mới biết đó là vì cậu ấy bị Nghiêm Chi Triết cầm tù trong biệt thự, ba năm chưa được thấy ánh mặt trời bên ngoài.
13
Khóe mắt Hứa Tri Niên có một nốt ruồi không mấy rõ ràng, nhưng vì cậu ấy quá trắng nên tôi vừa nhìn kỹ đã phát hiện.
Nói thật thì nốt ruồi này hơi chướng mắt.
Nằm trên mặt cậu ấy không được tự nhiên cho lắm, cứ như vẽ rắn thêm chân vậy.
14
Tôi nhịn không được đưa tay xoa xoa nốt ruồi kia.
15
Nếu bây giờ Hứa Tri Niên tỉnh dậy, tôi chắc chắn sẽ không làm hành động đường đột thất lễ này.
Nhưng hiện tại cậu ấy vẫn đang hôn mê, hơn nữa nhìn rất an tĩnh, tựa hồ sẽ không bị tôi quấy nhiễu.
Tôi xoa một hồi, cũng nhận ra động tác của mình không thích hợp lắm nên rút tay về.
16
Màu sắc nốt ruồi hình như nhạt đi phần nào.
Tôi nhất thời ngạc nhiên.
Lại đưa tay xoa một chút.
Nốt ruồi càng nhạt hơn.
Lại xoa một chút.
Càng nhạt hơn nữa.
?
17
Được rồi, thì ra nốt ruồi kia được vẽ lên.
Vì tôi xoa tới xoa lui nên giờ không còn nữa.
Tôi nhìn gương mặt hiện tại của Hứa Tri Niên, trong lòng thầm cho điểm tối đa.
19
Bởi vậy mới nói cậu ấy rốt cuộc mắc chứng gì mà lại vẽ thêm nốt ruồi làm mất điểm kia chứ.
20
Chẳng bao lâu sau Hứa Tri Niên tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đầu óc cậu ấy còn hơi mơ hồ, trong mắt mang theo vẻ mê man.
Qua mấy giây, hẳn là cậu ấy đã tỉnh táo, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên lạnh lùng xa cách.
"Anh là ai?" Cậu ấy vừa hỏi vừa gượng dậy, "Đây là...... bệnh viện?"
Tôi thấy cậu ấy ngồi dậy một cách khó khăn nên đưa tay ra đỡ, sau đó đến cạnh giường bệnh bấm chuông: "Tôi là Khương Minh Ý, trước đó biệt thự bốc cháy, tôi đã cứu cậu từ trong lửa ra, cậu quên rồi à?"
Thân mình cậu ấy chợt cứng lại, sau đó lập tức chặn tay tôi: "Anh muốn gọi ai?"
Nhưng hiển nhiên tốc độ của cậu ấy đã chậm một bước, chuông đã bấm rồi.
"Gọi bác sĩ." Tôi kỳ quái nhìn cậu ấy, "Giờ cậu đã tỉnh, tất nhiên tôi phải gọi bác sĩ tới kiểm tra chứ."
Cậu ấy ngây ngốc hai giây rồi chậm rãi thả tay xuống: "À."
21
Tôi cảm thấy phản ứng của cậu ấy có chút khác thường.
Khác thường ở chỗ nào tôi cũng không nói được, chỉ thấy cậu ấy tuy ngây ngốc nhưng tính cảnh giác lại rất cao.
Quan trọng nhất là tôi vẫn không mò ra được quan hệ giữa cậu ấy và Nghiêm Chi Triết.
22
Vết nhéo và vết sẹo trên người cậu ấy quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu là anh tình tôi nguyện thì cũng thôi, còn nếu không phải......
23
Tôi vừa quan sát sắc mặt của cậu ấy vừa nói: "Nghiêm Chi Triết giờ không ở trong nước, có cần tôi giúp cậu liên hệ với hắn không?"
Nếu tôi nhìn không lầm thì khi nhắc tới ba chữ "Nghiêm Chi Triết", thân thể cậu ấy thoáng run rẩy.
Rất nhẹ, có lẽ chính cậu ấy cũng không phát hiện ra.
"Không cần." Cậu ấy nói nhanh, "Đừng gọi anh ta."
Tôi không nói gì, chỉ hứng thú nhìn cậu ấy.
24
Không biết có phải vì bị sự im lặng của tôi dọa sợ hay không, Hứa Tri Niên cắn môi e dè nhìn tôi.
"Anh là người Nghiêm Chi Triết phái tới giám sát tôi sao?"
"Hắn phái tôi?" Tôi nhíu mày, nhịn không được bật cười.
Hứa Tri Niên: "Không phải sao?"
Tôi: "Không phải."
Tôi: "Hắn lấy đâu ra bản lĩnh để sai bảo tôi chứ."
Hứa Tri Niên: "...... À."
25
Cậu ấy không nói gì nữa.
Kỳ thật giọng nói của cậu ấy rất dễ nghe, có lẽ vì bị khói của đám cháy làm sặc nên hơi khàn khàn, âm cuối còn run rẩy, sau đó là vài tiếng ho khan.
Tôi thật muốn nghe thêm mấy câu, nhưng tôi chẳng có cách nào buộc cậu ấy mở miệng cả.
Tính tôi cũng không thích nói chuyện phiếm, chỉ có thể im lặng ngồi cùng cậu ấy một lát.
26
Cũng may sự im lặng không bao trùm phòng bệnh quá lâu, bác sĩ mau chóng chạy tới, theo sau là hai người y tá.
Bác sĩ hỏi cậu ấy: "Cậu tên gì?"
"Hứa Tri Niên."
Bác sĩ: "Tuổi?"
Hứa Tri Niên: "23."
Bác sĩ: "Có người nhà để liên hệ không?"
Hứa Tri Niên sửng sốt một chút: "...... Cha mẹ tôi đều qua đời cả rồi."
Bác sĩ đẩy mắt kính, chắc cũng cảm thấy mình chạm trúng chỗ đau nên dừng lại mấy giây mới hỏi tiếp.
"Còn người thân nào không?"
Hứa Tri Niên: "Đều ở tỉnh xa."
Bác sĩ: "Vậy bạn bè thì sao?"
Hứa Tri Niên suy tư mấy giây rồi lắc đầu.
27
Hỏi xong bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho cậu ấy.
Y tá dìu cậu ấy đứng lên không biết vì mạnh tay hay vì không cẩn thận đụng phải vết thương nên bị Hứa Tri Niên đẩy ra, suýt nữa ngã xuống đất.
Hứa Tri Niên sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Thật xin lỗi."
28
Kiểm tra không mấy suôn sẻ, nguyên nhân là vì Hứa Tri Niên không chịu phối hợp, sức lực của hai y tá không đủ lớn nên không đè nổi cậu ấy.
Bác sĩ gọi tôi tới giúp.
Tôi đi qua đè cậu ấy xuống giường.
Chẳng biết có phải bị tôi hù dọa hay không mà cậu ấy không còn giãy dụa như trước nữa.
Tôi đâu có đáng sợ tới mức đó chứ.
29
Kiểm tra xong, bác sĩ nói vắn tắt tình trạng của cậu ấy.
Tôi hời hợt nghe vài câu, đều là vết thương ngoài da, không bị tổn thương xương cốt, sau đó cúi đầu xem điện thoại.
30
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Hứa Tri Niên nhìn tôi chằm chằm nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng.
Hứa Tri Niên: "Họ nói là anh đã cứu tôi?"
Tôi khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Tôi: "Không cần."
Cậu ấy trầm mặc mấy giây rồi lại hỏi: "Anh và Nghiêm Chi Triết có quan hệ thế nào?"
31
Đó là một câu hỏi hay.
Quan hệ giữa tôi và Nghiêm Chi Triết chỉ bằng mấy câu thì không thể nói rõ được.
Nhà tôi và nhà hắn là bạn bè lâu năm, từ bé chúng tôi đã quen nhau nhưng đó là lúc nhỏ, cũng không thân mật như vậy.
Chủ yếu kịch bản của tôi và hắn không giống nhau.
Kịch bản của tôi chính là hậu duệ tinh anh được gia đình đặt hết kỳ vọng, làm gì cũng bị trách móc nặng nề, mọi thứ phải làm đến mức tốt nhất mới được trưởng bối khen ngợi.
Còn kịch bản của hắn chính là phú nhị đại giàu có vô pháp vô thiên, có đại thụ chống lưng, muốn gì được nấy.
Dù cùng xuất thân hào môn nhưng những người khác nhau cũng có những lối đi khác nhau.
Tôi và Nghiêm Chi Triết cho đến nay đều không chung đường.
Tôi không mấy để ý tới hắn, hắn cũng không thích chơi với loại người như tôi.
Nhưng suy cho cùng thì tôi và hắn từ tiểu học, trung học đến đại học đều chung trường, tăng thêm quan hệ thân thiết giữa hai nhà, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp.
32
"Cứ xem như bạn bè đi." Tôi chọn cách nói khá mập mờ.
Vẻ mặt Hứa Tri Niên dần lạnh đi.
Tôi đoán chắc cậu ấy đã hiểu lầm gì đó, nhưng tôi cũng lười giải thích.
Tôi và cậu ấy bèo nước gặp nhau, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ giữa người tốt bụng và người được cứu mà thôi.
Tôi không có ý định xen vào yêu hận tình thù giữa cậu ấy và Nghiêm Chi Triết, cũng không quan tâm trong lòng cậu ấy đánh giá tôi thế nào.
33
"Vậy anh có biết......" Hứa Tri Niên nhìn tôi chằm chằm như muốn tìm ra gì đó từ sắc mặt của tôi, "Nghiêm Chi Triết giam cầm tôi."
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, bình tĩnh đáp: "Không biết."
Tôi không hề nói dối, lúc trước ngay cả cậu ấy là ai tôi cũng chẳng biết.
Tất nhiên khi nhìn thấy biểu hiện của cậu ấy lúc tỉnh lại thì tôi cũng đoán được một hai điều.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước đây tôi khinh thường Nghiêm Chi Triết.
34
"Hắn ra nước ngoài rồi." Tôi nói, "Giờ cậu được tự do."
Hứa Tri Niên rũ mắt, qua nửa ngày mới nói: "Tội giam giữ bất hợp pháp theo "Luật Hình sự" thì phải xử tù có thời hạn từ ba năm trở xuống."
Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung: "...... Có tình tiết đánh đập, lăng nhục thì xử phạt nặng hơn."
Tôi: "Biết luật cũng không tệ."
Hứa Tri Niên nói: "Tôi là sinh viên luật."
Tôi nhíu mày hỏi cậu ấy: "Cậu muốn kiện Nghiêm Chi Triết?"
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu: "Phải."
"Can đảm lắm." Tôi nói, "Nhưng cậu có chứng cứ không?"
35
"Trong ngôi biệt thự kia......"
Tôi ngắt lời cậu ấy: "Dù trước đây có gì đi chăng nữa thì giờ cũng bị đốt cháy hết rồi."
Hứa Tri Niên nói: "Còn có vết thương trên người tôi, luôn có thể tìm được chứng cứ."
Tôi lắc đầu nhìn cậu ấy: "Tôi nghĩ chắc cậu không biết nhà họ Nghiêm ở thành phố này không chỉ là một gia tộc kinh doanh thôi đâu."
Hứa Tri Niên rất nhanh hiểu được ẩn ý của tôi, nhất thời yên lặng.
36
Nghiêm Chi Triết chọn trúng cậu ấy để ra tay chắc cũng đã điều tra kỹ.
Cậu ấy không cha không mẹ, không quyền không thế, rất dễ nắm thóp.
37
Huống chi người thân của cậu ấy đều ở tỉnh xa, cũng không có bạn bè thì lấy tiền đâu để mời luật sư giỏi.
Dù sao tiền thuốc men của cậu ấy đều do tôi trả.
38
Nửa ngày sau, tôi nghe cậu ấy thấp giọng mắng: "Quan thương cấu kết, rắn chuột một ổ."
39
Tôi lúng túng sờ mũi.
Hình như câu mắng của cậu ấy cũng bao gồm cả tôi thì phải.
40
"Khương......" Cậu ấy hình như muốn gọi tên tôi nhưng nhất thời không nhớ được, lúng túng im bặt.
Tôi nhắc: "Khương Minh Ý."
"Khương tiên sinh." Cậu ấy cắn môi, hệt như sắp nói ra chuyện gì khó mở miệng lắm.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Hơn nửa ngày sau cậu ấy mới hỏi tôi: "...... Anh có thể giúp tôi được không?"