Đường Trì run lẩy bẩy rửa mặt xong, vừa bước ra cửa phòng tắm, lập tức thấy Nghiêm Nhất Tự đã chuẩn bị xong đứng ở cửa chờ mình.
"Anh... mặc như này?" Nhìn Nghiêm Nhất Tự một thân tao khí mặc áo sơ mi sọc đen hở cổ sâu, còn có chiếc kính gọng sợi dây vàng trên sống mũi tràn đầy khí chất vừa nhã nhặn vừa bại hoại, Đường Trì có chút choáng váng.
Nghiêm Nhất Tự soi gương: "Có vấn đề gì sao?"
"Anh nói xem?" Đường Trì tâm mệt: "Lúc thường Nghiêm Ngộ Sâm cơ bản chỉ mặc âu phục, hơn nữa phần lớn thời gian đều mặc theo năm khuôn đúc hoàn chỉnh, âu phục quần tây, caravat, áo may ô còn có ghim cài áo, quần áo của anh, cực kỳ không giống Nghiêm Ngộ Sâm, lại nói, anh không cận thị đeo kính làm gì?"
Nghiêm Nhất Tự nói năng hùng hồn: "Vì đẹp trai."
"Cách ăn mặc của hắn rất cứng nhắc, tôi không thích, sẽ hiện rõ tôi rất già." Nghiêm Nhất Tự nói xong, lấy hòm thuốc ra: "Ngồi xuống, tôi thay thuốc cho em."
Đường Trì từ chối: "Tôi tự mình làm là được."
Còn chưa nói hết, liền bị Nghiêm Nhất Tự ấn lên ghế sofa.
"Ngoan chút." Nghiêm Nhất Tự vén ống tay áo phải của Đường Trì lên, ngồi xuống cạnh cậu, cần thẩn gỡ băng gạc tối qua băng bó xuống.
Vết thương ngoài trên cánh tay của Đường Trì không quá nghiêm trọng, chỉ hơi rách da, nhưng vẫn còn rất sưng, bôi thuốc giảm sưng qua một đêm chỉ giảm được một chút, vết xanh tím còn hơi đáng sợ.
Nhìn Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc giúp mình băng bó, Đường Trì không nhịn được nói: "Tối qua anh nói muốn theo đuổi tôi, có phải đùa giỡn không?"
Nghiêm Nhất Tự mở to mắt, cười với cậu nói: "Dĩ nhiên không phải."
Đường Trì không rõ: "Nhưng anh chỉ gặp mặt tôi hai lần, tiến triển cũng quá nhanh rồi."
Nghiêm Nhất Tự: "Nhất kiến chung tình, không được sao?"
*Nhất kiến chung tình「一见钟情」: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đường Trì: "..."
Băng bó xong, Đường Trì đi tập hợp chạy bộ vào sáng sớm.
Trên đường, cậu gọi điện cho Bành Nghiêu nói mấy ngày này Nghiêm Ngộ Sâm sẽ đi cùng mình, chuyện bên công ty, đầu tiên để Bành Nghiêu xử lý những việc có thể xử lý, sau đó việc không thể giải quyết trước tiên đẩy xuống.
Đối với việc này, Bành Nghiêu cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn, dù sao tổng tài nhà hắn là người mới yêu, từ khi mối quan hệ giữa Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì tốt lên, y đã ý thức được rồi.
Chạy bộ sáng sớm xong, vọt vào phòng tắm mới bước ra sân bóng rổ, thấy Nghiêm Nhất Tự ngồi trên ghế dài cạnh cửa chờ mình.
Thời điểm Đường Trì đến gần Nghiêm Nhất Tự, cảm giác những người xung quanh đang nhìn mình, có chút lúng túng.
"Uống nước." Nghiêm Nhất Tự đưa cho Đường Trì một bình nước, trong mắt tràn ngập ý trêu chọc.
Tiêu Hàn cùng Đường Trì bước ra, thấy thế, lập tức khoa trương che đậy trái tim, nghiêng đầu ngã trên người giản hàng: "A! Cảm giác trái tim tôi bị đả kích nghiêm trọng."
Đường Trì liếc sang trừng mắt với Tiêu Hàn: "Tôi xem cậu làm một ca hát quả thật không ổn, trực tiếp xuất đạo làm diễn viên tương đối thích hợp đối với anh."
"Các cậu là..." Nghiêm Nhất Tự nhướng mày nhìn ba người Giản Hàng: "Bạn cùng phòng của Đường Trì?"
Tâm Đường Trì bỗng hồi hộp.
Tuy rằng lúc trước Nghiêm Ngộ Sâm cũng không nhận rõ mấy người Tiêu Hàn, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, đối với ngoại hình cùng giọng nói của bọn họ tương đối quen thuộc, cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống không nhận ra hoặc nhận sai.
Trên mặt Tiêu Hàn cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Đường Trì đưa tay nhéo Nghiêm Nhất Tự, vội vã giải thích: "Anh ấy mặt mù, xin lỗi."
Tiêu Hàn bật cười: "Mấy ngày trước Nghiêm tổng có thể gọi tên tôi, tôi còn tưởng rằng nhất định đã nhận ra tôi rồi, không nghĩ tới chỉ có tôi là tưởng bở, thật thất vọng."
"Chỉ vì cậu nhiều lời?" Đường Trì liếc mắt nhìn hắn, sau đó thúc giục: "Các cậu mau đi ăn cơm đi."
"Okay." Tiêu Hàn lên tiếng đáp, trước khi đi còn quay đầu giơ ngón tay cái lên với Nghiêm Nhất Tự: "Hôm nay Nghiêm tổng mặc bộ đồ này, quá đẹp trai luôn."
"Tôi cũng cảm thấy vậy." Nghiêm Nhất Tự không chút khiêm tốn nói.
"Đẹp cái gì mà đẹp." Sau khi Tiêu Hàn đi xa, Đường Trì kéo Nghiêm Nhất Tự: "Không phải thừa dịp trong lúc bọn tôi chạy cho anh thời gian nhìn kỹ mặt người ta à, sau vẫn không nhận ra vậy?"
Nghiêm Nhất Tự nói năng hùng hồn: "Mặt bọn họ chẳng có điểm nào đặc sắc, nào có khả năng nhìn chút liền nhận ra."
Đường Trì: "..."
Câu trả lời này, vậy mà cậu không còn gì để nói thêm.
Dù sao ở trong mắt Nghiêm Nhất Tự, Nghiêm Ngộ Sâm cũng chỉ mang khuôn mặt đại chúng, là yêu cầu của anh ta quá cao, thậm chí còn cố gắng để Nghiêm Nhất Tự nhớ kỹ khuôn mặt không có điểm đặc sắc nào của bọn Tiêu Hàn.
"Được, lần sau không nhận ra, nhìn bảng tên của bọn họ là được, lần sau đừng nhận lầm người nữa." Đường Trì cùng Nghiêm Nhất Tự đi tới nhà ăn, vừa nói: "Đúng rồi, đạo diễn cùng phó đạo diễn là ai, anh nhớ không?"
Nghiêm Nhất Tự đưa tay sờ đầu Đường Trì: "Bảo bối, tuy tôi nhớ mặt người không chuẩn xác, nhưng theo trí nhớ đã gặp qua căn bản không thể quên được, em chuẩn bị cho tôi một phần tư liệu kia tôi đã sớm ghi nhớ rõ toàn bộ. Yên tâm, coi như là vì em, tôi cũng sẽ không bị lộ tẩy."
Đường Trì cau mày nhìn anh: "Anh nói thì nói, đừng sờ đầu tôi."
Nghiêm Nhất Tự: "Tóc em rất em, sờ lên đặc biệt tốt."
"..." Đường Trì lườm anh một cái: "Còn tiếp tục sờ nữa, một lần năm mươi tệ."
Nghiêm Nhất Tự lất ra điện thoại ốp lưng màu đỏ, ấn vài cái.
Âm thanh nữ nhân lanh lảnh vang lên — 【 Alipay nhận được 200 tệ 】"Hai trăm tệ, sờ bốn lần." Nghiêm Nhất Tự nói: "Giao tiền ra trước, lần sau sờ đầu em càng danh chính ngôn thuận."
*Danh chính ngôn thuận 「名正言顺」: Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó, được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.
"Vậy anh thật lạnh trí." Đường Trì trào phúng, nhìn điện thoại anh nói: "Điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm đâu?"
Nghiêm Nhất Tự: "Điện thoại của hắn nhìn rất quê mùa, tôi vứt nó ở phòng ngủ rồi."
Đường Trì ha ha: "Điện thoại của anh cũng rất xấu."
Làm cái ốp ngoài đỏ chót như vậy, không sợ chói mắt à.
Hai người đi nhà ăn ăn cơm xong, Nghiêm Nhất Tự vốn muốn đi phòng luyện tập cùng Đường Trì, nhưng trên đường bị đạo diễn hoảng loạn gọi đi.
Bên trong phòng họp lớn, trừ Nghiêm Nhất Tự ra còn có năm đạo sư trực hệ khác, và một vài nhân viên trọng yếu của tổ tiết mục.
"Dựa theo kế hoạch trước, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức chuyến thăm ban một lần dành cho fan." Đạo diễn nói: "Lúc trước thời điểm tuyên truyền phần mục này, không ít fan của Cố ảnh đế hô hào ủng hộ, chính là người hướng dẫn trực tiếp cũ của lớp A, nhưng bây giờ Cố ảnh đế đi rồi, fan bắt đầu hợp tập thể ngăn chặn chương trình chúng ta. Bên đối thủ LA cũng nhân cơ hội chèn ép chúng ta; thậm chí còn nghe đồn, chúng ta đối với Cố ảnh đế có sự đãi ngộ quá kém, nên Cố ảnh đế bỏ sang LA. Nói chung, hiện tại cái gì cũng có thể nói được, dư luận đang có rất nhiều ý kiến với chúng ta. Ngày hôm nay tập hợp mọi người ở đây, chính là muốn thương lượng chút biện pháp giải quyết."
Đạo diễn phát mỗi người một phần văn kiện: "Đây là một số phương án khắc phục chúng tôi đã xây dựng ban đầu, mọi người xem một chút."
Nghiêm Nhất Tự lười biếng ngồi ở chỗ cuối bàn hội nghị, lật phần trang phương án nói: "Mọi người có ý kiến gì cứ việc nói."
Ngược lại anh đối với những bình luận tiêu cực thế này, sách lược xoay chuyển dư luận xem cũng không hiểu, có thể vẩy nước thì cứ vẩy nước.
*Vẩy nước「划水」: Hắt nước.
Lâm Vệ Kỳ lên tiếng nói trước: "Kỳ thực, sở dĩ nguyên do khiến dư luận ác ý với chúng ta đều là fan Cố Chiêu Lương kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tìm người đăng vài blog dẫn dắt, chuyện này tự nhiên có thể giải quyết."
Đạo diễn lau mồ hôi: "Tôi cũng biết vậy, nhưng..." Nói đến đây, hắn có chút khó khăn liếc mắt nhìn Nghiêm Nhất Tự.
Nghiêm Nhất Tự mờ mịt: "Anh nhìn tôi làm gì? Lâm Vệ Kỳ hỏi anh, anh nhìn hắn đi."
Đạo diễn thầm nói, người là anh đuổi, vợ anh còn đánh người ta, tôi không nhìn anh thì nhìn ai?
"Nghiêm tổng, Lâm lão sư nói không sai, nhưng bây giờ quan hệ của đội ngũ chương trình cùng Cố ảnh đế không tốt, e rằng để người đứng ra, không ổn." Đạo diễn nói.
Nghiêm Nhất Tự bật cười: "Cho nên ý của anh, muốn tôi lên tiếng?"
Đạo diễn khổ sở nói: "Không phải tôi nghĩ để ngài lên tiếng, chỉ là có ngài đứng ra mới được, dù sao lúc trước Đường Trì đánh Cố Chiêu Lương thảm như vậy, chúng tôi muốn đứng ra nói cũng không được."
Lâm Vệ Kỳ khiếp sợ: "Đường Trì đánh Cố Chiêu Lương?"
Đạo diễn gật đầu: "Đánh rất mạnh, nghe đâu, giờ Cố Chiêu Lương còn không dám ra ngoài."
Chẳng hiểu vì sao, nghe thấy Đường Trì đánh người, tâm lý Nghiêm Nhất Tự còn rất hưng phấn: "Không nghĩ tới bảo bối nhà tôi rất hung dữ."
Trương Đại Thạc không nhịn được phì — bật cười thành tiếng.
Đạo diễn lúng túng nói: "Nghiêm tổng, bây giờ không phải lúc nói chuyện này."
"Nói cái gì..." Nghiêm Nhất Tự đang cười, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, đồng thời sau khi con ngươi mất điểm cự, trực tiếp nằm nhoài trên bàn.
Đạo diễn sợ hết hồn, mau chóng đến xem tình huống: "Ngài không muốn gặp hắn thì không gặp, đừng nóng giận."
Người trên bàn lúc ngẩng đầu, nguyên bản thần sắc lười biếng trở nên nghiêm túc thanh lãnh mười phần, đáy mắt phẫn nộ vô cùng sống động.
"Nghiêm Nhất Tự." Nghiêm Ngộ Sâm nghiến răng, kẽo kẹt kẽo kẹt nặn ra ba chữ.
Đạo diễn bị ánh mắt anh dọa sợ nhanh chóng né tránh: "Nghiêm tổng, vừa nãy tôi thật sự không phải cố ý nhắc đến Cố ảnh đế, chỉ là tình huống lần này có chút đặc thù, nếu ngài không ra mặt cứu vãn, đối với danh tiếng trại huấn luyện của chúng ta không tốt."
"Muốn tôi đi gặp Cố Chiêu Lương?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nhìn đạo diễn: "Đùa gì thế? Fan nó gây cản trở, không phải chỉ đăng lên diễn đàn Weibo cùng các loại trang web nháo loạn thôi sao? Nếu là vấn đề trang mạng thì dùng trang mạng giải quyết. Trực tiếp tìm công ty đem những ngôn luận đè xuống, tiền không cần lo, CJ sẽ tìm cách."
Quả nhiên là tài đại khí thô... đạo diễn hỏi: "Vậy chuyện LA đào Cố ảnh đế đi, chúng ta đáp lại thế nào?"
*Tài đại khí thô「财大气粗」: Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm). Theo như tìm hiểu thì thành ngữ này có hai nghĩa nhưng mình sẽ chọn nghĩa phù hợp nhất ở hoàn cảnh.
Nghiêm Ngộ Sâm dựa trên thành ghế tựa, gác chéo chân, mặt không chút thay đổi nói: "LA lên tiếng tuyên bố chuyện này chưa?"
Đạo diễn nói: "Tổng tài LA đã đề cập về chuyện này trong một chương trình phỏng vấn vào tối qua, nhưng biểu ý không rõ ràng, rất ba phải, cố ý khiến đại chúng nghi ngờ."
"Cố ý gợi mở, chính là hắn hi vọng LA có thể đào được Cố Chiêu Lương?" Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Vậy bên phía chúng ta chờ thử bọn họ đáp trả thế nào, ngược lại tôi muốn xem xem, khi tập tiếp theo của chương trình được phát sóng, fan Cố Chiêu Lương nhìn thấy trong video Cố Chiêu Lương căn bản không xuất hiện, sẽ nháo đến mức nào."
"Chuyến thăm ban của fan ngày mai, tối nay để toàn thể học viên kết thúc huấn luyện sớm một tiếng, phân tổ live streams." Nghiêm Ngộ Sâm hướng đạo diễn nói: "Người phụ trách truyền ra ngoài tin tức bọn họ sẽ live streams tối nay, thuận tiện chuẩn bị vài chủ đề liên quan từng nhóm, khi đó để các học viên tự MC và tự trả lời."
Đối với Nghiêm Ngộ Sâm trước sau như hai người khác nhau, mấy người nhân viên cùng đại sư đều có chút ngơ, nhưng không ai dám nghi vấn, ngay cả đánh gãy lời nói của Nghiêm Ngộ Sâm cũng không có can đảm.
"Nói đến khí tràng này của Nghiêm tổng, thật sự quá hù người." Trên đường rời khỏi phòng hội nghị, Từ Manh không nhịn được phun tào với Trương Đại Thạc: "Anh thấy đạo diễn không, một chút cũng không dám thở mạnh."
"Cô nói giống như đang tìm người hả giận vậy." Trương Đại Thạc cười nói.
Từ Manh dùng cùi chỏ đụng Trương Đại Thạc, sửa lại biểu tình hỏi một vấn đề vẫn luôn tò mò từ lâu: "Anh nói Nghiêm tổng hung ác như thế, với người khác thì lạnh lùng, Đường Trì đi cùng hắn, cuộc sống có tốt không?"
Khóe miệng Trương Đại Thạc giật giật: "Cô không cảm thấy mình đang bận tâm quá nhiều sao?"
"Không thấy á." Từ Manh tiếp tục nói: "Tôi nghe người khác nói, loại tính khí này của Nghiêm tổng rất dễ gây bạo hành gia đình, anh nói nếu như hắn thật sự ra tay với Đường Trì thì Đường Trì có đánh trả không?"
Trương Đại Thạc không quá tin tưởng: "Hẳn sẽ không, tôi thấy Nghiêm tổng không phải dạng người như vậy."
Từ Manh vung vung tay: "Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể so nước trong cốc (*), ngược lại tôi cảm giác Nghiêm tổng bạo khí rất có tiềm lực bạo hành gia đình."
*Nguyên văn — 人不可貌相, 海水不可斗量.
Trương Đại Thạc hồi tưởng lại năm đó chính mình còn là thực tập sinh bị Nghiêm Ngộ Sâm gây cho cảm giác sợ hãi, không khỏi run lập cập: "Cô đừng nói nữa, quá dọa người."
.......
Buổi tối, ký túc xá Nghiêm Ngộ Sâm.
Hai gói mì ăn liền bị tàn phá ném dưới đất.
Ngay sau đó là dụng cụ điều khiển TV.
Cuối cùng, mượn dì quét dọn một cái bàn giặt.
"Chọn một cái, tự phạt đi." Đường Trì ngồi trên ghế sofa, nhìn Nghiêm Ngộ Sâm phía đối diện.
——————————
=> Chương 57: Ký ức liên hệ.