Chế tạo vết nứt vực sâu là một việc không hề dễ dàng.
Nhất là khi con người muốn chế tạo một thông đạo 'liên kết tới vị trí cố định', nó đòi hỏi một thời gian rất dài.
Dưới tình huống hiện tại, cần ba ngày.
Tốn trọn ba ngày họ mới sắp xếp xong mọi thứ.
Theo ánh sáng đỏ tươi dần sáng lên trong pháp trận được vẽ từ máu tươi, ma lực vực sâu cuồn cuộn không dứt được rút ra từ trong khoáng thạch màu đen, như một cơn bão hỗn độn tụ lại trong không khí.
Sắc trời trở nên tối tăm và âm trầm, rét lạnh như trước khi cơn bão ập đến.
Mặt đất chấn động.
Như có vật gì đó sâu dưới lòng đất đang gầm thét, giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm.
"Rắc —"
Một tiếng vỡ vụn khó hiểu vang lên từ dưới chân.
Đám lính đánh thuê đứng trên mặt đất lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bọn gã vô thức lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ duy nhất người áo bào đen vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hơi ngước mặt lên, trên gương mặt bị bóng râm bao phủ hiện lên một nụ cười không thể nhìn thấu.
Trước mặt họ, một vết nứt vực sâu mới sinh từ từ mở rộng.
Đó là một thông đạo chật hẹp, sâu thẳm, một nửa ngưng tụ trong hiện thực, một nửa lơ lửng bên ngoài đại lục, sương mù màu xám mang theo khí độc chậm rãi tản mạn ra ngoài.
Đám lính đánh thuê do dự nhìn thủ lĩnh.
Còn Từ Phong thì nhìn người áo bào đen.
Người áo bào đen nói: "Các người phải hành động nhanh chóng."
Người áo bào đen duỗi cánh tay gầy gò tiều tụy, chỉ vết nứt vực sâu ở đằng xa:
"Dụng cụ tôi cung cấp tuy có thể ngăn cản khí độc trong vết nứt vực sâu, nhưng nó chỉ có thể dùng lúc vết nứt vừa mới mở rộng. Một khi nó đã hoàn toàn mở rộng thì dụng cụ này không dùng được nữa. Thời gian hành động của chúng ta rất ngắn."
Từ Phong quay đầu nhìn nhóm lính đánh thuê sau lưng, giọng cuồng nhiệt và cực kì kích động:
"Đợi sau khi tìm được loại khoáng thạch đó, Cự Long và tài bảo của Cự Long sẽ thuộc về chúng ta!"
Sự sợ hãi đã biến mất.
Trong đáy mắt mọi người đều tỏa ra ánh sáng hưng phấn và cuồng dã, bọn gã giơ cao vũ khí, phát ra tiếng cười to và hùa theo đầy ngông nghênh.
"Vậy nên, mọi người hành động nhanh nhẹn lên!"
Từ Phong hét to.
***
Trong đại bản doanh lính đánh thuê.
Tất cả lính đánh thuê đều bị khống chế, mỗi một nơi đều bị kiểm tra, nhân viên cục quản lí bận rộn qua lại không ngớt.
Mọi thứ đều đang tiến hành đâu vào đó.
Bên phía Ôn Dao vẫn chưa thẩm vấn được gì, thế nên trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ có thể chờ.
Mục Hành ngồi trên ghế, thiếu niên dáng người mảnh khảnh được anh ôm trong lồng ngực.
Anh cúi đầu xuống, ngửi mùi hương tỏa ra trên người thiếu niên.
Mùi dầu gội đầu hương ổi nhàn nhạt, như mùi rừng rậm cực nhạt, sạch sẽ nhẹ nhàng lại mát mẻ, thấp thoáng lộ ra nhiệt độ ấm áp và ngọt ngào.
Không gian trên thuyền có hạn, nó hoàn mĩ tạo thành một khu vực hoạt động chật hẹp, tạo ra cơ hội tiếp xúc và đụng chạm trong một thời gian dài.
Mục Hành vô cùng kiên nhẫn trong việc này.
Như một thợ săn dày dặn kinh nghiệm, im hơi lặng tiếng đến gần con mồi của mình, giảm bớt khu vực an toàn giữa hai bên, từng chút không một tiếng động xâm nhập không gian cá nhân của đối phương. Anh từ tốn, kiên nhẫn khiến thiếu niên quen thuộc với sự hiện diện của anh, thích ứng với sự tiếp xúc của anh.
Cũng giống như hiện tại.
Thiếu niên híp mắt, cậu lười biếng cuộn trong ngực anh, không chút phòng bị, mềm nhũn để mặc anh ôm ấp và vuốt ve.
Mục Hành không đeo găng tay.
Một tay anh cầm báo cáo nhiệm vụ của cục quản lí, ánh mắt lướt nhanh, tay còn lại đặt trên gáy thiếu niên, thờ ơ vuốt ve, sờ lên da thịt nhẵn mịn mát lạnh của Thời An, tóc nhuyễn mịn xõa tung, phần da bị anh xoa nắn hơi ửng đỏ.
Mục Hành nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh khép báo cáo lại, thấp giọng hỏi:
"Em đói chưa?"
Thời An ngáp một cái, đôi mắt mông lung buồn ngủ hé mở.
Vừa rồi cậu không cẩn thận ngủ mất tiêu.
Vì vài ngày trước cậu đã hấp thu ma lực trong viên mắt vực sâu kia, nên càng cần ngủ một thời gian dài để hấp thu ma lực trong đó.
Cậu không ghét Mục Hành chạm vào mình, thậm chí có thể nói là cực kì thích.
Là một động vật máu lạnh, nhiệt độ trên người Mục Hành khiến Thời An cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đối với rồng, cái ôm ấm áp dễ chịu của nhân loại quả thực là một cái ổ hoàn mĩ, càng đừng nói đến nhân loại này còn sáng lấp lánh, cực kì phù hợp với thẩm mĩ của cậu.
Càng quan trọng hơn là...
Là một con rồng đã ngủ say hơn vạn năm, từ trước đến nay cậu không quá mẫn cảm với vấn đề về ranh giới giữa người và người.
Dẫu sao cảm giác được ôm cũng rất tốt, Thời An chưa từng suy nghĩ việc này có thích hợp hay không.
Hơn nữa, mấy ngày nay Mục Hành vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu một tấc cũng không rời, ba con ma vật căn bản không có cơ hội chạy ra ngoài. Tuy ba đứa nó thường xuyên đưa ra ý kiến rách nát, nhưng chí ít vẫn có tri thức về xã hội loài người và cách lí giải.
Sự vắng mặt của bọn nó dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đó chính là bản thân Thời An hoàn toàn không tự nhận thức được cậu đang bị cái người dụng tâm kín đáo này từng chút tiếp cận và thuần hóa.
Nghe Mục Hành hỏi, Thời An suy nghĩ một lát rồi gật đầu 'Ừm' một tiếng.
Giọng cậu rất mềm, mang theo chút khàn khàn do còn buồn ngủ, phảng phất như đang vô thức làm nũng.
Mái tóc xù xù của thiếu niên cọ qua chóp mũi Mục Hành, mang theo chút ngưa ngứa nho nhỏ.
Mục Hành hôn lên đỉnh đầu Thời An, giọng anh dịu dàng:
"Đi nào, trưa hôm nay có kem ly."
"Tốt quá!"
Hai mắt Thời An tỏa sáng, cậu vui vẻ cong môi cười: "Anh tốt nhất luôn!"
Mục Hành rủ mắt, hàng mi dài trắng bạc che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.
Khóe môi anh mang theo ý cười, khẽ lặp lại lời cậu:
"Tốt nhất?"
Thời An chớp mắt vài cái, cậu có chút không hiểu vì sao Mục Hành lại đột nhiên lặp lại hai chữ này: "Hả?"
"Không có gì." Ý cười trên môi Mục Hành càng sâu hơn: "Anh rất thích cách gọi này."
Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi thiếu niên.
Mục Hành cảm thấy vô cùng hài lòng, trước kia Thời An vẫn biểu hiện kháng cự với việc hôn môi, hiện tại em ấy dường như đã hoàn toàn quen với phương thức tiếp xúc này, thậm chí còn ngẩng đầu lên một cách tự nhiên, lộ ra đường cong tinh tế của cần cổ dưới quai hàm, ngoan ngoãn để anh tùy ý hôn môi.
Anh có thể cảm nhận được dục vọng nóng hổi như nham thạch đỏ thẫm nóng chảy đang chảy xuôi trong mạch máu của mình.
Nó kêu gào anh cướp lấy, hủy diệt và xâm lược thiếu niên.
Thế nhưng, lại một lần nữa, Mục Hành đã chiến thắng nó, khắc chế nó, đè nén nó.
Giống như vô số lần trước đây.
Ngay sau đó, trước khi thiếu niên không thở nổi, anh chậm rãi thả em ấy ra, dùng bụng ngón tay dịu dàng lau đi vệt nước trên môi dưới đỏ thẫm của thiếu niên.
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một tia sung sướng âm u.
Nhìn đi, em ấy đã quen rồi.
Cứ từ từ.
Như một kẻ săn mồi đang giăng lưới, anh vô cùng dịu dàng và yêu mến nhìn chằm chằm con mồi của mình, chờ đối phương từng chút đi vào cạm bẫy dịu dàng, từng chút bị tơ nhện quấn chặt, kéo đối phương rơi vào vực sâu không thể trốn thoát.
Mục Hành dùng tay còn lại vuốt ve cổ, vành tai, gương mặt của thiếu niên, giọng anh trầm thấp dịu dàng:
"Đi nào, ăn cơm thôi."
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Ôn Dao đến báo cáo theo lệ cũ.
Sau hai ngày dài đằng đẵng không thu hoạch được gì, cuối cùng cô nàng cũng mang chút tin tức hữu dụng đến cho Mục Hành.
Rất tiếc, những lính đánh thuê ở lại đại bản doanh có vẻ cách khá xa trung tâm quyền lực, bọn gã hầu như không rõ rốt cuộc thủ lĩnh của mình đang đi nơi nào, mang theo phần lớn thuộc hạ và nhân lực đi làm gì.
Có điều, chí ít một trong số lính đánh thuê đã cung cấp cho họ tin tức và manh mối khá quan trọng.
Tiến hành khai thác dựa theo manh mối đó, nhất là với sự giúp đỡ của Trác Phù, Ôn Dao và cấp dưới của cô nàng đã nhanh chóng tìm được một ít tin tức có giá trị.
Trước khi nói đến tin tức trọng điểm, Ôn Dao có chút do dự nhìn Thời An đang ngồi bên cạnh Mục Hành.
Thiếu niên đang cúi thấp đầu, nghiêm túc dùng thìa bạc múc chocolate trong ly kem.
Cũng không phải do Ôn Dao quá mức đa nghi, mà là vì tin tức quan trọng của cục quản lí không thể bàn tán trong tình huống có người ngoài.
Thế nhưng, Mục Hành lại thờ ơ không thèm quan tâm nói:
"Không sao, cứ nói đi."
Nhận được sự cho phép của Mục Hành, Ôn Dao không do dự nữa, cô nói hết những tin tức mình biết.
Bọn họ định vị được một vị trí.
Nơi đó nằm ở biên giới đặc khu Roth, sát với cánh đồng tuyết Ewen.
Bởi vì tính đặc thù của vị trí, chỗ đó rất có khả năng là vị trí giấu tài bảo của lính đánh thuê.
Dẫu sao, nếu muốn lặng yên không một tiếng động vận chuyển một lượng lớn tài bảo từ khu Ewen thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Thế nên, che giấu tài bảo ở gần đó là lựa chọn tốt nhất của bọn gã.
Thời An lắng nghe, cảm thấy tâm trạng của mình dần trở nên phấn chấn hơn.
Thế nhưng, khi Ôn Dao sắp nói đến vị trí định vị cụ thể thì lại bị Mục Hành hời hợt cắt ngang:
"Được rồi, tôi đã biết."
Vị trí cụ thể hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ, hơn nữa không thể để vị trí này bị Thời An truyền đến tai Cự Long.
Ngộ nhỡ trước khi bọn họ tới nơi thì tài bảo đã bị Cự Long nhanh chân đến trước, vậy hành động lần này của bọn họ sẽ may áo cưới cho nó*, không chỉ đánh mất cơ hội giao chiến chính diện với rồng, mà còn đánh mất lợi thế quan trọng mang tính then chốt.
(*may áo cưới cho người khác: chịu khổ giùm người khác.)
Đương nhiên, Mục Hành sẽ để rồng biết được vị trí.
Nhưng thời cơ đó nhất định phải được khống chế tốt.
Anh nhất định phải chắc chắn rằng thời điểm mà rồng hay tin, chờ đợi nó sẽ là máu tươi và tử vong, liệt hỏa và mũi kiếm.
Ôn Dao thử dò hỏi:
"Thưa trưởng quan, tiếp theo chúng ta...?"
Mục Hành nheo mắt, ra lệnh: "Chuẩn bị rời thuyền hành động."
Ôn Dao: "Vâng!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, cô nàng nhanh nhẹn cúi chào Mục Hành, sau đó xoay người rời đi, bắt đầu chuẩn bị công việc liên quan đến việc tiến vào đặc khu Roth.
Thời An liếm cái muỗng bị kem thấm lạnh, cậu quay đầu nhìn Mục Hành:
"Tiếp theo chúng ta phải rời thuyền hở?"
Mục Hành dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại của thiếu niên, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng anh vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Đi tìm tài bảo của Cự Long?" Thời An hỏi.
"Ừm." Mục Hành lại gật đầu thêm cái nữa.
Thời An thầm vui vẻ.
Tốt quá! Tiếp theo cuối cùng cũng sắp đi tìm tài bảo bị đánh cắp của cậu rồi!!!
Hơn nữa, dựa vào nội dung những gì Ôn Dao vừa nói thì tiếp theo bọn họ sẽ đi vào đất liền trong đặc khu Roth, tới vị trí gần cánh đồng tuyết Ewen, mà chỗ đó vừa khéo là khe núi Thời An vẫn luôn muốn đến trước đó.
Cậu hơi híp mắt lại, trên mặt toát lên vẻ vui sướng.
Những điều này đều bị Mục Hành nhìn thấy.
Anh cúi người tới gần, giúp Thời An lau vệt kem còn dính bên khóe môi, dưới ánh đèn, đôi mắt anh hiện lên một màu xanh lam lạnh lẽo.
Giọng Mục Hành bình tĩnh hờ hững, nghe không ra cảm xúc gì nhiều:
"Em rất mong chờ?"
Thời An không phát giác điều gì, cậu gật đầu.
Môi mỏng Mục Hành hơi cong lên, nụ cười nhẹ lướt qua trên môi anh.
Anh rất ít khi cười, gương mặt tươi cười dù có thể khiến đường cong bờ môi lạnh nhạt của anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng ngược lại, nó cũng sẽ khiến hơi thở rét lạnh như băng tuyết trên người anh càng sâu sắc hơn.
"Anh cũng thế."
Hết chương 101.