Lời này vừa nói ra, Lục Sầm sợ ngây người.
"Vãn Vãn, em...em tới đây, chỉ là vì mấy căn hộ?"
Đáng tiếc Tô Vãn Vãn ở bên kia hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì.
Cô ta lôi kéo bố mẹ Lục muốn căn hộ.
Nhưng bố mẹ Lục đang đau đớn nhận tang con trai, làm gì có tâm tình nghe mấy thứ nhảm nhí đó, bảo cô ta cút.
Cô ta tức giận, thét một cách chói tai vào bố mẹ Lục: "Mấy người trở mặt không nhận người! Tôi cùng Lục Sầm dây dưa lâu như vậy, cái gì cũng không cho tôi?"
"Các người cho rằng tôi nguyện ý lãng phí thời gian trên thằng con trai ngốc của mấy người sao? Còn không phải do hắn dễ lừa! Nhưng thế nào hắn lại cứ như vậy mà chết! Thật là đen đủi!"
"Sớm biết vậy tôi sẽ không cùng hắn lên giường."
Tôi sợ hãi.
Tôi luôn biết Lục Sầm và Tô Vãn Vãn mập mer, nhưng tôi không nghĩ tới hai người họ còn ngủ với nhau!!?
Tôi cảm thấy thật ghê tởm.
Nhưng người khiếp sợ nhất bây giờ không phải tôi, mà là Lục Sầm.
Chỉ thấy sắc mặt của hồn phách hắn trắng đến trong suốt, run rẩy nhìn Tô Vãn Vãn: "Cho nên Vãn Vãn, em cùng anh mập mờ dây dưa như vậy chỉ vì tiền của anh?"
Tôi thở dài một tiếng.
Ai có thể nghĩ tới, đến lúc chết Lục Sầm mới nhìn rõ được gương mặt thật của Tô Vãn Vãn.
Lúc này, hệ thống trong đầu tôi mở miệng: "Ký chủ, chúng ta phải khởi động lại rồi."
Trước mặt tôi tối sầm, rất nhanh lại một lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
Trên giường bệnh, Tô Vãn Vãn yếu đuối nằm đó, sắc mặt tái nhợt giống như tiểu bạch hoa, bên cạnh có Lục Sầm ngồi canh giữ.
Tôi nhớ ra rồi.
Đây là lần lựa chọn trước trước trước trước của Lục Sầm.
Ngày hôm đó, Tô Vãn Vãn nói mình muốn tự sát, Lục Sầm lúc đó đang chọn váy cưới với tôi, hắn bỏ hết tất cả để đi tìm cô ta.
Tôi không cam lòng mà theo, sau đó liền thấy bộ vẻ mặt đau lòng của Lục Sầm dành cho Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt đỏ lên, khàn giọng mở miệng: "A Sầm, tại sao lại cứu em? Sống để nhìn anh với người phụ nữ khác kết hôn, thì đấy là điều thống khổ nhất đối với em..."
Tôi nhớ đời trước Lục Sầm sau khi nghe thấy lời này hốc mắt cũng đỏ, sau đó không quá mấy ngày liền cùng tôi chia tay.
Nhưng hiện tại Lục Sầm không chút do dự ném tay Tô Vãn Vãn ra, cười lạnh: "Vậy cô nhanh đi tìm cái chết là được rồi."
Tôi ý thức được, Lục Sầm cũng xuyền về rồi.
Trải qua lần xuyên trước, hắn hoàn toàn thấy rõ Tô Vãn Vãn, "phiu tơ" bạch nguyệt quang cũng hoàn toàn tan nát, lúc này mới lựa chọn tách khỏi cô ta.
Tôi đối với ân oán hận thù của họ không hứng thú, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ tới Lục Sầm lại đuổi theo.
"Nhan Nhi." Lục Sầm nắm lấy tay của tôi, vừa chân thành vừa thâm tình, "Anh biết em cũng giống anh, đều xuyên trở về."
"Anh xin lỗi, trước kia là anh không tốt, anh thực sự xin lỗi. Anh biết sai rồi, anh với em ở bên nhau cả đời được không?"
Hệ thống trong đầu "Đinh" một tiếng: "Chúc mừng ký chủ! Hoàn thành nhiệm vụ làm Lục Sầm hồi tâm chuyển ý!"
Tôi cảm thấy thật hoang đường.
Đời trước tôi liều mạng công lược Lục Sầm mà không thành công.
Nhưng không nghĩ tới sau nhiều lần khởi động lại, lại khiến Lục Sầm chọn tôi.
Chỉ có điều...
Tôi hỏi hệ thống: "Nếu tôi không muốn cùng hắn ở bên nhau thì sao?"
Sau khi trải qua nhiều thứ, tôi đối với Lục Sầm không có tý tình cảm nào.
Cứ coi như hắn thật sự tâm chuyển ý thì sao?
Hắn cũng lựa chọn Tô Vãn Vãn 60 lần rồi mới hồi tâm chuyển ý.
Mà tôi, vì sao phải đứng mãi một chỗ đợi hắn?
Hệ thống an tĩnh một lúc, thấp giọng nói: "Bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên khi cô cùng hắn chia tay, hắn sẽ không lập tức chết."
"Nhưng đổi lại, hắn không cùng cô ở bên nhau, cho nên sẽ không nhận được khen thưởng của hệ thống."
"Không những thế, ở nhiệm vụ này Lục Sầm đã dùng hết sự gặp gỡ và vận may của mình. Sau khi chia tay cô, cả đời hắn sẽ trở nên tầm thường vô vị, tuổi thọ cũng trực tiếp giảm đi một nửa."
"Tô Vãn Vãn cũng sẽ gặp báo ứng, cả đời tình duyên lận đận, sống cơ cực cả quảng đời còn lại."
Tôi gật đầu.
Cũng khá tốt.
Chỉ cần Lục Sầm không trực tiếp ngủm, tôi sẽ không có gì áy náy.
Bên nhau cả đời?
Tôi không phải là thánh mẫu.
Chẳng nhẽ còn muốn tôi đồng ý một đời hạnh phúc, thành toàn cho ý niệm của Lục Sầm sao?
Vì thế tôi không chút do dự giật tay mình ra khỏi tay hắn: "Xin lỗi, nhưng tôi không muốn ở bên anh."
Nói xong tôi tiêu sái quay đầu rời đi.
Hoàn~