Rạng sáng gần ba giờ.
Là lúc âm thịnh, là khi mây mù giăng kín, bóng đêm che lấp bầu trời ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy trên nệm giường mềm mại, có thân ảnh đang cuộn mình say giấc, đúng là Giản Tà vì những chuyện ban ngày mà kiệt sức đến say ngủ.
Cậu cau mày, một bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, lúc ngủ trông cũng cực kỳ không an lòng.
Tích tắc.
Kim đồng hồ chỉ đúng ba giờ.
Vô cùng bất ngờ, người vốn đang ngủ say lại mở mắt ra.
Đôi mắt lạnh buốt như băng giá.
Trong mắt anh không có mờ mịt, tỉnh táo như chưa từng chìm vào giấc ngủ. Bây giờ cặp mắt vốn màu hổ phách lại chuyển thành màu đỏ tươi đầy tàn nhẫn, mang theo một chút cao ngạo. Dù có là cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất lại hoàn toàn thay đổi, sẽ không có ai cho rằng đó là cùng một người.
Đây không phải là Giản Tà.
Chính xác là, giờ phút này ý thức đang kiểm soát thân thể này không phải là của Giản Tà.
Anh ngồi dậy, đôi mắt đỏ tươi dạo một vòng trong phòng ngủ của Giản Tà.
Căn phòng sạch sẽ không giống như là phòng của một nam sinh trung học mười tám tuổi.
Bởi vì điều kiện tài chính không tốt, Giản Tà đã đem đồ vật có giá trị bán trao tay để lấy tiền, cả căn hộ so với căn hộ mẫu còn giống hơn. Chỉ có một búp bê tự làm xấu xí được đặt trên đầu giường thể hiện rằng có người sống ở đây.
Thời điểm nhìn thấy con búp bê, anh cong môi nở nụ cười, bàn tay đưa ra bóp con rối một chút, hai ngón tay đem khuôn mặt khâu đến tròn trịa của nó bóp đến méo xẹo.
Bóp một lúc, đến tận khi con mắt búp bê uất ức nhìn, anh mới thu bàn tay tội ác của mình lại.
Sau đó, anh nhìn bộ quần áo mình đang mặc.
Gọi là đồ ngủ, thực ra chỉ là áo phông rộng thùng thình và quần dài mà thôi.
Anh biết Giản Tà trong đầu muốn lõa ngủ, vì sắp đến mùa hè nóng nực rồi, trong phòng ngủ không có lắp điều hòa, đi ngủ thật sự rất khó khăn.
Nhưng ý tưởng tuyệt vời này bị bỏ đi bởi ý nghĩ rằng có thể bị muỗi cắn, cậu không muốn bị mấy con muỗi châm cho mất nốt.
Nghĩ đến chuyện này, anh cười giễu, lười biếng nâng cằm lên nghĩ: con người thật sự không nhạy bén chút nào.
... Anh đã biểu hiện rõ ràng thế rồi, sao có thể để loài sinh vật đê tiện đó lưu lại dấu vết trên cơ thể cậu cơ chứ, kể cả có là một cái miệng nhỏ thôi cũng không được.
Cho dù là vết trầy xước nhỏ không đáng kể, một giọt máu ấm nóng, thậm chí là đau, thở dốc, hay âm thanh sợ hãi ngắn ngủi, tất cả, tất cả chúng đều phải được anh cho phép.
Nhìn trong chốc lát, anh hết hứng, chống tay xuống xường, nhưng nương theo động tác của anh chiếc áo phông rộng thùng thình Giản Tà mặc trên người lỏng lẻo mà chảy qua một bên vai.
Chỉ cần lướt mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh trần trụi và bờ vai trắng nõn, mềm mịn.
"..." Haiz.
Bước chân đang đi ra cửa dừng lại.
Anh xuay người đi về phía chiếc tủ quần áo của Giản Tà, kéo ngăn kéo ra, nhìn lướt qua, tìm tòi.
Cái này không được, sẽ lộ ra xương quai xanh.
Cẳng chân cũng không được.
Trước kia mặc bộ quần áo này bàn trên của cậu vẫn luôn lén nhìn.
...
Cuối cùng anh ta lôi ra một chiếc áo khoác gió đơn giản rộng đến mức nhìn không ra dáng người mặc, chút nữa thôi là che từ đầu đến chân luôn, giang tay ra khoác lên người, tùy tiện cài khuy áo, rồi đi ra bậc thềm ngoài cửa ra vào và xỏ chân vào giày.
Sau đó anh mở cửa sổ ra, ngay lập tức gió đã đem áo khoác thổi bay về phía sau, khiến cho khuôn mặt anh tuấn và cái nhìn xuống dưới của anh trông từ mặt nghiêng lại có vẻ tàn nhẫn và lạnh băng.
Sắc mặt anh lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
[ Ồn ào.]
Mắt vừa xoay sang, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ tập trung rất nhiều yêu vật hình dạng kỳ quái, bộ mặt chúng chỉ gói gọn trong một con mắt, nơi vốn là lòng trắng thì lại đầy những chiếc răng nanh nhọn hoắt, gương mặt sưng lên xấu xí khạc ra những âm thanh như dính vào với nhau.
"Đói... đói quá... "
"Thơm... "
"Ực... ực.."
Loại yêu vật cấp C thấp kém như thế này, máu thịt con người với chúng có sức hút rất lớn. Cảm giác đói khát chảy qua dạ dày nó, xâm chiếm lý trí, cho nên thật ngu ngốc mà không cảm nhận sự nguy hiểm đỉnh điểm đang đứng đó.
Chúng nó không biết rằng đối tượng trước mặt không phải có thể tùy tiện săn bắt, mà ngược lại nên trốn khỏi tồn tại này càng xa càng tốt.
Yêu vật có thể cắn nuốt đồng loại, chúng nó không phải là bất tử, một khi đã bị giết thì chúng nó cũng chỉ là một loại thực phẩm mà thôi.
Giống như cách sinh tồn trong thế giới tự nhiên, cho dù là yêu vật cũng phải tuân theo quy tắc từ xa xưa này.
Đây cũng là lý do tại sao khi con yêu vật cấp B nhận ra bên trong Giản Tà còn tồn tại vị này, sẽ hoảng sợ hét lên thảm thiết nói "kẻ săn mồi"-- Đối với vị này mà nói thì nó cũng chỉ là một loại trong chuỗi thức ăn mà thôi.
"Hắn ta... là thức ăn của ta..."
Trong quá trình cướp giật, một con yêu vật cấp C bị hương vị huyết nhục trên người Giản Tà thu hút, nói ra một câu choi như là đầy đủ.
Vị này vốn đang chống cằm cong môi xem say sưa, nghe thế, mặt liền trầm xuống, nheo mắt lại.
[ Cổn.]
Cùng đến với sự tức giận của anh, là sự biến mất không thấy tăm hơi của đám yêu vật cấp C trong vòng chưa đến một giấy đồng hồ!
Đàn yêu vật đó tựa như chưa từng xuất hiện tại nơi này, hơi thở âm u cũng nhanh chóng biến mất. Không gian vốn đang trì trệ lại một lần nữa bắt đầu chuyển động.
Sự im lặng lại lần nữa trở về trong căn phòng.
Rồi vị này phát ra âm thanh "hừ" nhẹ, trong chớp mắt, vậy mà lại chống tay thả người nhảy từ tầng mười bảy xuống.
*
Giản Tà mở mắt ra.
Cậu muốn rời giường nhưng thất bại.
Về phần cánh tay cậu, cậu hoàn toàn không cảm nhận biên độ khi đưa bàn tay ra phía sau, vậy nên ba mươi phút sau cậu vẫn còn đang nằm đơ ra trên giường.
"..." Chuyện này.
Giản Tà cuối cùng không thể đồng ý đây là hậu quả sau một đêm thức khuya của mình.
Toàn thân đau nhức, huyệt Thái Dương giật giật kháng nghị, còn nữa, hình như cậu tê liệt rồi.
Trạng thái quá mức khó chịu, đến mức Giản Tà còn suy đoán rằng có người nhân lúc cậu ngủ say đã tẩn cho cậu một trận.
... Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng.
Cậu nhận ra trên người mình đang mặc chiếc áo khoác gió chỉ mặc vào mùa đông.
Giản Tà chau mày, hoàn cảnh kỳ quái này nhất định có liên quan đến vị - vị cậu lần đầu gặp vào tối hôm qua kia. Mà xuất phát từ ác thú vị của vị này, dù có hỏi cũng không trả lời cậu đâu.
Cho nên về phần nguyên nhân vẫn phải để cậu tự hỏi mới được.
Hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đang suy đoán xem làm sao đối phương nhận ra cậu đang gặp nguy hiểm, hoặc là vị này cố tình quan sát bản thân, hoặc là vị này vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Nếu mà vẫn luôn ở bên cạnh mình...
Vậy thì sẽ ở đâu?
Đến cùng là giống như linh hồn mà đi theo bên cạnh cậu, hay là được triệu hồi, khi nào cậu gặp nguy hiểm thì mới xuất hiện?
Hay là... ở ngay trong thân thể cậu, còn có trong bóng của cậu.
Giản Tà: "..."
Dường như cậu đã tìm được đáp án chuẩn xác nhất.
Các loại dấu hiệu đều bày ra, thiếu chút nữa là kể ra chân tướng luôn, vị này căn bản là không thèm che dấu.
Phát hiện trong di động của bản thân có ghi chép trò chuyện với cửa hàng bánh ngọt mà cậu không hề biết chuyện, rõ ràng cậu luôn ngủ sớm mà lúc nào cũng có tình trạng thiếu ngủ, cái bóng biến mất dưới ánh mặt trời, còn có... Câu cậu viết trên quyển vở, trừ bản thân cậu thì không có người nào nhìn thấy câu đó nữa.
Im lặng.
Một lúc sau, Giản Tà quyết định hỏi vấn đề mà một kẻ nghèo như cậu hiện đang quan tâm nhất?
"Thế tại sao anh mua được chiếc đồng hồ đó... Có phải dùng thẻ ngân hành của tôi không?"
Dĩ nhiên, cậu không được hồi đáp.
Giản Tà cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ là tâm tồn chút may mắn mà mở điện thoại kiểm tra số dư trong thẻ mà thôi.
... Ừ.
Vẫn là con số ít ỏi như vậy, khiến cậu vừa thấy an tâm lại cảm thấy tâm tắc.
Cũng đúng, chuyện bên trong cơ thể có một người khác đã đủ kỳ lạ rồi, cậu cũng không thể nằm mơ giàu lên trong một sớm một chiều như vậy được.
[ Em thích không?] Âm thanh vang lên mang theo chút thích thú.
"Không, tôi không muốn." Mặt Giản Tà không đổi nói.
Không phải là do lương tâm đâu, chỉ là cậu có đọc một chút tiểu thuyết và xem một chút phim truyền hình, luôn làm giao dịch để nhận được thứ không thuộc về mình thì luôn phải nhận quả đắng, dù sao trên thế giới này, chưa từng có chuyện không làm mà hưởng.
Nếu bây giờ vị này không nói ra mục đích, vậy có nghĩa rằng đang có một cái giá quá đắt đỏ chờ cậu.
Đối với sự đề phòng của cậu, vị này cũng chỉ cười cười mà thôi, cũng không có nhiều phản ứng với lời cậu nói, giống như chỉ là thuận miệng nói ra.
Giản Tà đứng lên chuẩn bị thay đồ ngủ.
Thời điểm dứng trước gương chuẩn bị cởi quần áo, động tác cởi khuy áo của cậu đột ngột dừng lại, giống như vừa ý thức được chuyện gì đó.
"..."
Trong cơ thể cậu có một người khác.
Nói cách khác, hiện tại bất luận Giản Tà làm gì, mặc kệ là thay quần áo hay là tắm rửa, vị này đều có thể thông qua ánh mắt cậu nhìn vô cùng rõ ràng.
...
Đầu óc Giản Tà đình công một lúc.
Sau đó, cậu bình tĩnh nhìn chính mình trong gương.
Thân thể thiếu niên đang tuổi phát triển vừa mới bắt đầu nảy nở, đã cao một mét bảy lăm rồi.
Sắc mặt cậu so với bạn cùng trang lứa thì tái nhợt hơn nhiều, mà khóe miệng tinh tế có chút hạ xuống, gương mặt tinh xảo, thần sắc mang theo vẻ thờ ơ, nhưng dưới quầng mắt có chút thâm, làm cho dáng vẻ của cậu cực kỳ yếu đuối.
Dù Giản Tà đã quen với việc đi trên đường bị người ta nhìn ngó, nhưng bây giờ lại cảm thấy... không dễ chịu khi bị vị này nhìn chăm chú.
Bởi vì ánh mắt đó, có tính xâm lược rất mạnh.
Nhưng nghĩ sâu xa hơn, ngày hôm qua vị này không để lộ khuôn mặt thật, đứng phía sau cậu, thậm chí khi Giản Tà muốn quay đầu lại nhìn thì làm ra hình động ngăn cản.
Nên Giản Tà đoán vị này không có bề ngoài như mình, giống như mấy con yêu vật cậu gặp trước đó vậy.
So với vẻ bề ngoài, có thể vị này đối với máu thịt càng cảm thấy hứng thú hơn.
Nếu vậy ngay cả khi toàn bộ cơ thể bị nhìn thấy hình như cũng không làm sao hết...?
Giản Tà bị chính suy nghĩ của bản thân an ủi.
Vậy nên, Giản Tà cởi khuy áo phía dưới, tiếp tục động tác ban nãy, không hề có chút cảnh giác nào đem sau lưng và phần cổ đều bại lộ trong không khí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của bản thân:
Nếu đây là thế giới ABO thì...