Trong không gian vang lên tiếng cười như có như không.
[ Thật thú vị.] Vị này nói.
Dù ánh mắt Giản Tà không thể nhìn sang bên cạnh, nhưng cậu có thể cảm nhận được ghế sô pha trong KFC hơi lõm xuống, như có ai vừa tùy ý ngồi ở đó.
Cánh tay gác trên lưng tựa ghế sô pha và bàn tay đang nắm nhẹ của cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo không thuộc về mình lại càng khẳng định suy đoán của cậu.
Người đang ngồi bên cạnh cậu là Tà Thần.
Vị này lại cố ý làm bừa, bất chấp trường hợp, dùng một đám khói đen ngụy trang bao bọc bản thân lại rồi ngồi đó.
Trong không gian không có tiếng la sợ hãi, không có tiếng thở hổn hển, càng không có những tiếng gào không thể tin. Hoàn toàn trái ngược, hai vị Điều tra viên ngồi trước mặt Giản Tà không hề nhận ra sự xuất hiện của vị này, họ cứ như là một cuộn phim bị nhấn nút tạm dừng, vẫn đang duy trì động tác trước đó.
Thời gian như bị một luồng sức mạnh bí ẩn nhấn phím dừng, cả không gian rơi vào Lĩnh vực tuyệt đối như đêm đen.
[ Để tôi điều khiển thân thể em.] Vị này kề sát người cậu, hơi thở ấm nóng phả trên một bên mặt Giản Tà: [ Em chán ghét hắn? Tôi giúp em xử lý hắn.]
Áp sát quá rồi.
Bên tai cậu bất giác đỏ lên.
Giản Tà hiểu những lời ẩn sau câu nói đó, nhưng vị này dường như vô cùng am hiểu việc đem một chuyện bình thường nói thành những chuyện tối nghĩa.
Vì cậu không muốn để vị này bị lộ quá sớm, cho nên đám khói đen sẽ không trực tiếp dùng nguyên hình xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng vị này có thể tạm thời điêu khiển thân thể của Giản Tà, dùng thân phận của cậu hoạt động trước mặt bọn họ.
Vậy thì dù Phó Hoàn Vũ có cướp được Thiết bị cấp B đi chăng nữa, thì đứng trước mặt cậu hắn ta cũng như một tên hề đang nhảy loạn, khiến người ta buồn cười.
"..."
Dù là cách nói thăm dò ý kiến, nhưng vị này dường như không hề nghĩ đến chuyện Giản Tà sẽ từ chối, sô pha truyền đến tiếng kêu, dáng người được bao bọc trong màn khói đen đứng dậy.
Vị này lười nhác rút bộ bài Tây trong tay Phó Hoàn Vũ ra, mở hộp, từ từ đặt hộp bài trên mặt bàn.
Vẻ mặt Giản Tà bất biến xoa xoa bên tai, cúi đầu từ chối: "Không phải quá cần thiết đâu."
Không phải đang khách khí với vị này.
Vì thiếu cảm xúc sợ hãi trước số trời như những người bình thường như Trình Lý, nên không có chuyện tạp niệm nảy sinh chi phối cậu, và vì vậy mà lý tính của cậu vô cùng vững chắc.
Dù sao thì đó cũng chỉ là một Thiết bị cấp B có ảnh hưởng đến chỉ số May mắn mà thôi.
Nếu đó là Thiết bị không thể vượt qua được, vậy thì Thiết bị có giá trị to lớn thế không thể rơi vào tay một Điều tra viên nào hết, mà đã được Bộ Khí dụng tự mình sử dụng rồi.
Thiết bị đó chắc chắn có một giới hạn không thể che dấu được.
Từ những tư liệu của Cục Quản lý Siêu nhiên mà Trình Lý gửi đến cậu có thể thấy, Cục vẫn chưa hoàn toàn vạch trần được tấm màn đen của thế giới máu me như điều Giản Tà đã được chứng kiến, một thế giới với những điều bí hiểm và sinh vật gây kinh hãi.
Nó như là một khu rừng với những điều kỳ bí mà không thể giải thích được bằng thường thức, trong bóng tối che dấu rất nhiều đôi mắt nhìn con người với vẻ tham lam thèm thuồng.
Nhưng dù thế giới đó rối ren và phức tạp đến vậy, nhưng lại có một con đường có thể xông thẳng qua hắc ám.
... Chỉ cần bản thân có cấp bậc cao hơn, vậy thì đó là quyền lực tuyệt đối, có thể làm những chuyện phi lý, không cần phân biệt phải trái hay đúng sai, là sức mạnh "trăm trận trăm thắng" không thể chống lại.
Trong hồ sơ còn có nghi vấn về cấp S.
Cấp A+, cấp A, cấp B, cấp C.
Cấp độ của Điều tra viên, Yêu vật và Thiết bị tương tự nhau, đây không phải là điều trùnh hợp hay bất ngờ gì cả, mà là căn cứ được đưa ra dựa trên nội dung cuốn Sách Luật.
Điều tra viên cấp B không thể sử dụng Thiết bị vượt qua cấp B, không thể giết được Yêu vật vượt qua cấp B.
Dù có thể sử dụng Thiết bị cấp A tấn công vượt cấp, nhưng người sử dụng Thiết bị ắt phải trả một cái giác vô cùng lớn, nhưng dù có chấp nhận hy sinh lớn đến vậy cũng không thể hoàn toàn chắc chắn tiêu diệt được Yêu vật cấp A.
Tương tự như vậy, Yêu vật cấp A sẽ coi Yêu vật cấp B là đồ ăn mà ăn tươi nuốt sống, thực lực của Điều tra viên cấp B hoàn toàn không đáng kể so với Điều tra viên cấp A.
Đây là sự tàn khốc của cấp bậc.
Có kẻ vừa sinh ra đã là con mồi, mà có kẻ sinh ra đã là kẻ đi săn.
Sâu trong lòng Giản Tà có một linh tính rằng nếu thân thể cậu có thể chịu được sức mạnh khổng lồ của vị kia, vậy thì cấp bậc của cậu chắc chắn không thể thấp hơn cấp B.
Do đó cậu rất muốn được thử ngiệm cái gọi là "Vận khí" hư vô và mờ mịt, hay nói cách khác là "May mắn" sẽ hoạt động thế nào trước sự chênh lệch đẳng cấp.
Đây mới chân chính là cược.
Sau khi cha mẹ xảy ra sự cố, cậu rất hiếm khi dao động cảm xúc, dù không biến thành một cái vỏ rỗng như xác sống, nhưng góc nhìn mọi chuyện đã xảy ra biến hóa, cảm xúc như bị một tầng sương mù dày đặc che đi.
Lúc này, cậu bị kẻ tên là Phó Hoàn Vũ đứng trước mặt gây hấn, cậu cảm thấy người bình thường bị đối xử như vậy sẽ tức giận. Để cậu tức giận, cậu chắc chắn sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá đắt.
Nói ngắn lại, Phó Hoàn Vũ xong đời rồi.
Đến cả bản thân Giản Tà cũng không nhận ra, trong lòng cậu đang kiềm nén sự điên cuồng và tàn bạo.
Lý trí vững vàng và trí tuệ nhạy bén là những điều chỉ có Điều tra viên đã trải qua sự huấn luyện nghặt nghèo mới có thể có được, vậy mà lại có thể tìm được trên người một thiếu niên.
Không ai nhận ra, khóe môi vị này đang vẽ ra một đường cong, nhìn Giản Tà rất lâu, rồi mới lười nhác đưa bàn tay ra, ý bảo cậu đặt tay vào trong lòng bàn tay mình.
Bàn tay tinh xảo như tác phẩm điêu khắc lộ ra từ lớp sương mù, lộ ra vẻ quỷ dị, như đến từ thế giới đó, mang theo cảm giác bí ẩn khiến người ta muốn khám phá.
[ Em nhận ra mất rồi.] Giọng nói của vị này có phần tiếc nuối, uể oải nói: [ Nhưng tôi vẫn muốn nhận được phần thưởng vì đã ra sân.]
Nói cứ như là cậu cần vị này xuất hiện vậy, đúng là phong cách chẳng nói lý lẽ trước giờ của vị này.
[ Đây.] Vị này gợi ý, ngón tay ngoắc ngoắc.
Thế là sau một chút ngập ngừng, trong lòng cậu xuất hiện cảm xúc tế nhị không thể nào miêu tả được, suy nghĩ bay về lời vị này nói trước khi giải quyết con Yêu vật cấp A+.
Chỉ đơn thuần nắm tay thôi đúng không...? Đây là phần thưởng kiểu gì thế? Vẻ mặt cậu trở nên kỳ lạ.
...
Một lát sau thấy vị này vẫn không có ý định thu hồi tay, Giản Tà cân nhắc một chút, nâng mắt lên, đưa tay mình cho vị này.
Cảm giác ấm áp và lạnh băng nơi bày tay giao hòa với nhau.
Làn khói đen nhanh chóng từ nơi hai người tiếp xúc leo lên, như một đám dây leo tràn đầy sinh lực, liên kết hai người chặt chẽ với nhau.
Nắm tay nhau một cách kỳ lạ một lát, sau đó vị này mới vừa lòng, lật bàn tay lại, làn khói đen ngụy trang dày đặc cao hơn hai mét nhanh chóng hòa tan thành từng luồng khói, hơi thở âm u biến mất trong không khí.
Vị này trở về trong thân thể của cậu.
Đồng thời, thời gian bị đóng băng lại vận chuyển trở lại, Giản Tà lại có thể nghe thấy âm thanh kim đồng hồ của Trình Lý di chuyển, tiếng muỗi bay giữa đêm khuya càng thêm rõ rệt, thế giới một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, thời gian bị buộc phải ngừng trôi cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Nhưng ngoại trừ Giản Tà không ai biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì đã xảy ra...?"
Phó Hoàn Vũ cúi đầu, vô cùng ngạc nhiên khi bộ bài trong tay đã mất từ lúc nào không rõ, lúc này lại đang nằm trên bàn.
Theo trí nhớ của hắn ta thì mới một giây trước nó còn đang nằm trong tay mình.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã nằm trước mặt Giản Tà, dù trong phút giây đó hắn ta như mù như điếc không hề phát hiện điều gì, nhưng lại nhạy bén nhận ra ưu thế của hai người đã đổi chỗ cho nhau.
Biểu cảm bình tĩnh và khí thế của tên nhóc học sinh ngồi trước mắt hắn ta không hề thu lại nữa.
Vậy mà lại vô cùng áp lực.
Trình Lý đứng một bên giật giật môi, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống.
Hắn ta biết vì sao mình là Điều tra viên cấp B, hắn ta vĩnh viễn không thể điên cuồng như những Điều tra viên cấp A trở lên, vì trong thâm tâm hắn ta vẫn là người bình thường.
Nếu là hắn ta, hắn ta sẽ không tùy tiện đồng ý như vậy.
Trình Lý không biết lý do tại sao Giản Tà lại đồng ý cược dưới tình huống biết rõ Thiết bị của đối phương có hiệu quả mà bất kỳ người nào trên thế giới này đều không có khả năng không quan tâm.
Yêu cầm nham hiểm của Phó Hoàn Vũ sẽ hoàn toàn chặt đứt tương lai của cậu.
"Bắt đầu đi." Dưới con mắt chăm chú của Phó Hoàn Vũ, Giản Tà cầm lấy bộ bài, giọng nói không chút dao động nào: "Anh đã đùng Thiết bị vậy thì chúng ta cũng không cần để ý đến sự công bằng làm gì."
Phó Hoàn Vũ nghe thế khóe miệng cong lên sự châm chọc, nói không chút để ý: "Tôi có thể giúp cậu tẩy bài."
Có thể nói như vậy, chắc chắn là hắn ta vô cùng tự tin về Thiết bị của mình.
Mặc kệ những thủ đoạn riêng của Giản Tà, dù hắn ta không biết thì có sao? Thiết bị của hắn ta là vô địch.
Và hắn ta khẳng định Giản Tà không thể động tay động chân trên bộ bài, vì bài đó là hắn ta mang đến, bình thường chuyên dùng để đùa giỡn những Điều tra viên thận trọng.
Giản Tà thản nhiên nhìn hắn ta rồi đưa tay cầm lấy bộ bài.
Những ngón tay thon dài của cậu như đang múa, khiến người ta hoa mắt, còn hơn cả tẩy bài một cách đơn thuần, đây như thể là đang biểu diễn nghệ thuật.
Đến cả Trình Lý đang rất lo lắng cũng vô cùng ngạc nhiên, tạm thời thoát khỏi trạng thái ngớ ngẩn, không nhịn được hỏi: "Sao chú có thể..."
Giản Tà: "Đừng hỏi, đáp án là vì nghèo."
Có thể tìm được những công việc làm thêm tính theo giờ là vô cùng khó khăn, nếu không nắm nhiều loại kỹ năng thực tế, có khi cậu đã chết đói lâu rồi.
Trình Lý: "..."
"Chỉ là hình thức mà thôi." Phó Hoàn Vũ vô cùng khinh thường.
Khác với Trình Lý nhìn chăm chú vào quá trình Giản Tà tẩy bài, trong lúc này hắn ta thậm chí còn mở điện thoại ra, hoàn toàn không coi trọng Giản Tà.
Đúng một phút sau, động tác tẩy bài dừng lại, Giản Tà chia bài nằm ngay ngắn trên mặt bàn.
"Rút bài đi."
Phó Hoàn Vũ liếc mắt nhìn cậu rồi vươn tay, rút ta quân bài nằm ở chính giữa, như hoàn toàn không để tâm đến chuyện Giản Tà sẽ rút quân bài như thế nào.
"Rút luôn ba quân bài đi." Giản Tà nói ngắn gọn: "Ứng phó với kẻ như anh, tôi không muốn tẩy bài đến lần thứ ba."
Môi Trình Lý có phần run lên, nhịn cười, đơn thuần là vì biểu cảm trên khuôn mặt thối tha của Phó Hoàn Vũ khi nghe những lời này.
Phó Hoàn Vũ lạnh lùng nhìn cậu, trực tiếp rút ba quân bài từ trên mặt bàn. Sau khi thấy hắn ta rút xong bài Giản Tà cũng tùy tiện nhặt ba quân bài lên, biểu cảm trên mặt vô cùng thoải mái.
Nhìn những quân bài trước mặt hai bên, trái tim Trình Lý đập mạnh, đến cả Phó Hoàn Vũ nắm chắc phần thắng cũng đột ngột thấy căng thẳng.
... Có chỗ nào đó không đúng.
Vì biểu cảm của tên nhóc học sinh này quá bình tĩnh, khiến hắn ta có cảm giác mình sợ hãi như đang ở trong bẫy của đối phương lúc nào không hay.
Là chiến thuật tâm lý ư? Hay là...?
"Để tôi lật trước đi." Giản Tà nói.
Nhìn tay cậu để trên quân bài, Trình Lý ngồi một bên như ngừng thở, cùng chờ mong con bài đầu tiên xuất hiện...
6...?
Trình Lý cảm thấy rất thất vọng.
Nhìn thấy quan bài này Phó Hoàn Vũ liền nở nụ cười, lời nói nói bóng nói gió vô cùng: "Xem ra cậu không hề may mắn chút nào."
Đối với sự đắc ý của hắn ta, Giản Tà không phản ứng, tay lật tiếp quân bài tiếp theo.
Q.
Dù quân này tốt hơn quân trước nhưng cũng không cao là mấy.
Trên tay cậu lúc này chỉ còn một quân bài cuối cùng.
Phút chốc ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên mặt bàn.
Nếu Giản Tà không thể rút được một quân bài có giá trị lớn, cậu sẽ thua.
Trình Lý siết chặt nắm tay theo bản năng.
Trừ khi đó là quân phăng teo, nếu không...
Như không hề nhận ra ý tưởng của những người khác, động tác của Giản Tà không hề ngừng lại chút nào, mở nốt quân bài thứ ba.
...
J.
J?
Còn nhỏ hơn cả quân lúc nãy!
Cuối cùng Phó Hoàn Vũ không thèm che dấu sự hả hê của mình, liếc mắt nhìn Giản Tà, nói vui vẻ: "A, thật không tiện, hy vọng cậu có chơi có chịu."
"Lật bài của anh lên đi." Giản Tà nói.
Quả nhiên là chưa tốt nghiệp, chỉ là học sinh kiến thức thiển cận, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến lúc này rồi còn muốn đấu tranh.
Mang theo vẻ chế nhạo trên mặt, Phó Hoàn Vũ vừa không để tâm lật bài lên vừa nói mỉa mai: "Tốt nhất là cậu nhận thua luôn đi, sẽ tốt..."
Trong khoảnh khắc khi thấy rõ mấy quân bài đó, giọng nói của hắn ta tắt ngấm.
Bá quân bài của hắn ta là: 5, J, và 10.
Mỗi một quân đều nhỏ hơn một đơn vị so với quân mà Giản Tà rút ra!
Hết chương 20./.