Tiếng ve kêu giữa trưa, trên đường đất cát đã lấp lánh ánh sáng, không khí nóng xen lẫn nhau, thỉnh thoảng gió nổi lên cũng là mang theo nhiệt độ không thể chịu nổi, dường như không bao giờ từ bỏ cho đến khi nó đốt cháy da người.
Bởi vì thời tiết nóng bức, buổi trưa tan học rất ít học sinh về nhà, huống chi là giáo viên, ngoại trừ những người tan học, đều không có trở về.
Đào Yêu là một trong số rất ít.
Ở một tiết cuối cùng liền không thấy bóng dáng Cù Mộ đâu, tan học cũng không có ai trở lại, giáo viên cũng thấy nhiều nên quen rồi, nói không chừng lúc nào đó trên bàn của mình sẽ xuất hiện giấy báo bệnh của bác sĩ.
Tòa Thu Duyệt cách trường trung học số 1 không xa, giờ nghỉ trưa kéo dài hai tiếng rưỡi, Đào Yêu đi dạo dưới bóng cây, cậu về nhà là muốn nghỉ trưa, ở trường học bò trên bàn nghỉ ngơi cổ đau đến mức nó ảnh hưởng đến việc học buổi chiều của cậu rồi.
Khi đi ngang qua hồ nước nhỏ, Đào Yêu dừng lại, từ con đường nhỏ đi xuống cầu, nhìn xuống lan can bằng đá, hồ nước óng ánh vẫn luôn nhộn nhạo đến xinh đẹp, dập dìu qua lại, lấp lánh ánh sao, trông cực kỳ yên bình.
Hình như mấy ngày trước cậu chình là bị đẩy xuống đây, Đào Yêu xuống lan can đá đứng thẳng, nhìn mặt hồ, suy nghĩ một chút nếu thêm vào văn viết thì nên miêu tả cảnh tượng này như thế nào.
Dưới cái nắng gay gắt, người qua đường vội vã, Cù Mộ đạp xe vào công viên nhỏ, ở đây có nhiều cây cối, lại gần nhà, vì trời nóng nên xe đạp bộ đồng phục học sinh đã phồng lên do gió bay vù vù.
Cù Mộ luôn vội vã không tập trung khi đi xe đạp, nhưng trên con dốc đối diện với hồ nước, hắn nhìn thấy bạn học cùng bàn mới đang cúi đầu viết gì đó, đột nhiên dừng xe.
"Viết cái gì vậy?"
Giọng nói đột ngột ở bên cạnh cũng không làm cho Đào Yêu mất tập trung lắm, cậu vẫn cầm bút, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang tính độ rộng của mặt nước dưới cầu vòm."
Cù Mộ nhướng mày, ngồi xuống bãi cỏ, nghiêng người đọc vở nháp của Đào Yêu lông mày nhíu càng sâu, ngữ khí tràn đầy không thể tin được, "Nhóc không học cấp hai sao, sao lại ngốc như vậy?"
Nghe vậy Đào Yêu đang viết dừng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương, tựa hồ vừa mới ý thức được, đôi mắt to mê mang, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc, "Cậu đến đây lúc nào vậy?"
Cù Mộ: "......"
"Đừng quan tâm tôi đến đây lúc nào, trong đầu nhóc toàn là mấy đống phế liệu gì vậy, đề cấp hai mà nhóc còn có thể làm thành cái kiểu chó má này, đúng là phế vật nha."
Cù Mộ mở mắt ra, một mảnh giấy nháp, những con số và các chữ cái được mã hóa gọn gàng, tách ra có thể đọc, ghép lại với nhau...cũng có thể đọc nó, nhưng lại không biết nó nói về cái gì.
Nghe Cù Mộ nói Đào Yêu giật mình, những năm qua cậu đã nghe rất nhiều lời đàm tiếu, cậu cũng từng cùng Đào Uyên tham dự tiệc rượu thương nghiệp, ở trước mặt Đào Uyên mỗi người đều là hiền hòa, chỉ ở sau lưng hắn nói xấu cậu, trẻ đần độn chỗ nào cũng có, cậu không có quá nhiều cảm xúc với chuyện này, cậu cảm thấy những người này nói không phải không có lý.
Đào Uyên bảo vệ cậu quá tốt, nên khi hắn đưa cậu ra ngoài mới phát hiện ra những vấn đề này, ngay cả những lời nhận xét mà cậu nghe được cũng biến thành những lời khen ngợi rập khuôn.
"Đâu phải ai cũng làm phế vật được chứ." Đào Yêu lẩm bẩm, rút tờ giấy nháp ra khỏi tay Cù Mộ, bỏ vào cặp sách đang mang, sau khi thu dọn xong nhìn Cù Mộ.
Tuy biết mình hiểu biết ít, trí nhớ kém, nhưng chỉ là không muốn người khác nói, cậu khó chịu, khẽ hừ hừ bằng giọng mũi, trừng mắt nhìn Cù Mộ liếc mắt một cái, "Cậu đúng là đồ ngốc."
Nói xong xách cặp đi lên dốc, nào biết được dây đeo cặp bị người phía sau kéo, trượt trên mặt cỏ trên sườn núi, cả người ngã ngửa ra sau, vừa lúc trong đầu cậu bắt đầu nghĩ đến vài câu xúc phạm, eo của cậu bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, một bức tường thịt dán vào bên người, vai hướng về một vị trí đánh điên cuồng.
Cảm nhận được vừa suýt chút nữa ngã xuống từ đường trượt, Đào Yêu ổn định lại thân hình, cảm nhận được lực đập cường đại, hai mắt sáng lên, nắm lấy tay Cù Mộ ấn ở trên ngực, kinh ngạc nói: "Cù Mộ cậu sờ coi, tim hai ta đập nhanh giống nhau."
Cù Mộ cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực, đôi mắt màu hổ phách lướt qua khuôn mặt mập mạp của đứa bé, tựa hồ cảm nhận được cái gì khác thường.
Thật chói mắt, Cù Mộ nghĩ.
"Bị nhóc hù đó, kinh ngạc cái gì." Cù Mộ ột nhiên thu tay lại, đi lên dốc hai bước, "Đi thôi, đồ ngốc."
Đào Yêu bước nhanh đuổi kịp, khuôn mặt hướng về Cù Mộ bên cạnh, ngữ khí có chút oán trách, "Chứ không phải là do cậu kéo mình hả."
Cù Mộ cằm hơi hơi nâng lên, ánh mặt trời tùy ý vẽ nên đường nét khuôn mặt của hắn, ngữ khí giả bộ kiêu ngạo, "Tôi chính là kéo nhóc đó, làm sao hả chú lùn nhỏ."
Nghe vậy đôi mày thanh tú của Đào Yêu khẽ nhíu lại, đôi mắt để lộ ra vẻ khó tin chọc cười Cù Mộ, Đào Yêu chưa bao giờ thấy một tên vô lại như vậy, đã làm sai mà lại tự tin như vậy, thậm chí còn bôi nhọ cậu.
Cù Mộ sải bước lên xe đạp vươn cánh tay.
"Mình không lùn, mình ở quê là cao nhất đó." Đào Yêu một bên leo lên cánh tay Cù Mộ một bên phản bác.
Đem người vớt lên thanh ngang xe đạp dùng sức đạp bàn đạp xe chạy đi mới hỏi, "Quê quán của nhóc ở đâu?"
"Thành phố J." Đào Yêu nhẹ nhàng trả lời trong khi nắm lấy tay lái.
Cù Mộ cười nhạo, quay đầu bắt gặp ánh mắt tò mò của Đào Yêu, chỉ là liếc mắt một cái Cù Mộ liền nhìn về phía đường cái, ngoài miệng không buông tha người, "Cũng không trách được nhóc, quê hương của nhóc rất nhiều người lùn mà."
Lời này Đào Yêu thật đúng là không có cách nào trả lời được, quê hương của cậu thực sự là hơn 1,6 mét mỗi mặt nước,bản thân cậu đứng so với các bạn học cũng cao hơn một cái đầu, lần đầu tiên đến thành phố B, cậu đã thực sự sốc, cậu nhớ đó là giống như Ở cổng trường cấp hai, học sinh cấp hai sau giờ học đều cao 1,8 mét bình thường, nhìn giống học sinh cấp hai đó hơn là mình.
Trên đường đi, Cù Mộ bình tĩnh quan sát người mấy lần, phát hiện trên mặt người nọ lộ ra vẻ do dự, về đến nhà cũng không định hỏi, Cù Mộ nhún nhún vai, bản thân hắn cũng không phải loại người hiếu kỳ..
Vì vậy trong bữa trưa, sau khi bị Thẩm Yên đoạt bát cơm còn đá bị một chân sau Cù Mộ đau khổ trở về phòng, vào phòng đi thẳng ra ban công.
Các bạn khán giả thân mến, bây giờ chúng ta sẽ được xem màn nhảy ban công ưa thích của bắt nạt học đường.
Giữa trưa Thư Nhã cùng Đào Uyên đều bận rộn không về nhà, sau khi ăn tối với dì Mai xong lúc sau Đào Yêu liền về phòng của mình, đắp chăn lên người, vừa quay người lại liền bắt gặp một đôi mắt u ám trên cửa sổ, trong lòng Đào Yêu đột nhiên căng thẳng, chân chân thật thật run lập cập.
Nhìn phản ứng của người trên giường, Cù Mộ cũng biết cậu đang sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt oán hận của người ta, hắn nhéo đùi nhịn cười, chỉ vào cửa ban công ra hiệu cho hắn đi vào.
Nhìn về phía người tới Đào Yêu lau đi nước mắt vừa rồi ở khóe mắt, cậu dùng giọng mũi ngồi dậy, lông mi khẽ run, "Cậu làm gì a?"