Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 171



Lạc Ninh trở về phòng, ngã xuống giường nhìn chằm chằm trần nhà mà ngây ngốc.

Cô vội vã vào nhà nhanh như vậy là vì sợ Lục Tuân sẽ nói ra mấy lời đại loại như thổ lộ hay muốn theo đuổi cô. Vừa rồi anh ta có nói anh ta rung động trước cô, thật ra cô cũng cảm giác được điều đó.

Nhưng mà cô vừa kết thúc một đoạn tình cảm, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cô không muốn nhanh như vậy đã bắt đầu cuộc tình mới.

Tuy rằng cô không bài xích Lục Tuân, thậm chí còn có cảm giác rất thân thiết với anh ta, nhưng nếu cứ như vậy mà ở bên nhau thì vẫn còn thiếu chút gì đó.

Lúc này âm báo tin nhắn lại vang lên.

[Lục ảnh đế: Trở về phòng chưa?]

[Lạc Ninh: Vừa mới về đến phòng, đang chuẩn bị ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi]

[Lục ảnh đế: Biết rồi, ngủ ngoan!]

[Lạc Ninh: Ngủ ngon!]

Chúc ngủ ngon xong, trong mắt Lạc Ninh tràn ra ý cười. Quả nhiên Lục ảnh đế rất biết thế nào là có chừng mực.

Sau này, nếu cô thật sự thích Lục Tuân cô nhất định sẽ cho bản thân mình và đối phương một cơ hội, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Bên kia, sau khi Lục Tuân nhắn tin xong thì trong mắt anh hiện lên một tia bất lực. Lúc nãy muốn thổ lộ cũng là vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi mấy tấm ảnh chụp kia nên có chút xúc động.

Bây giờ đã bình tĩnh lại, anh cũng biết Lạc Ninh không nghĩ đến sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm mới nhanh như vậy, cho nên trước mắt anh sẽ không nhắc đến nữa.

Dù sao thì anh cũng chờ được.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Ninh dậy sớm chạy bộ, vẫn chạm mặt Lục Tuân như cũ.

--Wattpad: autumnnolove--

Hai người đều rất ăn ý không nói gì đến chuyện tối qua, chạy bộ xong thì cùng nhau mua bữa sáng về cho cả đoàn.

Trong tiền sảnh của nhà trọ, Kỷ Tinh Hành thấy Lạc Ninh và Lục Tuân vừa nói vừa cười xách theo bữa sáng trở về thì sắc mặt rất khó coi. Con sói Lục đội lốt cừu này quả nhiên là có mưu đồ bất chính với Ninh Ninh nhà anh. Điều khiến cho anh càng nghẹn khuất chính là anh chẳng thể làm được gì cả.

Mọi người vừa cùng nhau ăn bữa sáng xong thì đạo diễn cũng đã có mặt ở tiền sảnh.

Mỗi tháng các viện ở Tinh Hoa Sơn Tự đều nghỉ một ngày, trùng hợp chính là hôm nay. Đạo diễn cũng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại còn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của người xem.

Đạo diễn hỏi: "Hôm nay mọi người có dự định đến nơi nào chơi chưa?"

Khách mời và thực tập sinh đều lắc đầu: "Vẫn còn chưa quyết định cụ thể nữa."

Trấn Tinh Hoa rất nhỏ nên hôm qua bọn họ cũng đi dạo xong rồi, lân cận khu này hình như cũng không có địa điểm gì để vui chơi.

Lạc Ninh nhìn thái độ của đạo diễn, cười hỏi: "Có phải là chú muốn dẫn mọi người ra ngoài chơi không?"

Đạo diễn cười hì hì: "Cô Lạc quả nhiên lợi hại, như vậy mà cháu cũng nhìn ra."

Khách mời và thực tập sinh rất bất ngờ, từ bao giờ đạo diễn lại có lòng tốt như vậy? Còn muốn đưa mọi người ra ngoài chơi.

Ngụy Diệu hỏi thẳng: "Đạo diễn, ông muốn mang chúng tôi đi đâu chơi đó? Có chắc là không lừa chúng tôi không?"

Đạo diễn nói không nên lời: "Tôi lừa cái người khi nào? Đứng có coi thường tôi như vậy, cảm ơn!"

Mọi người đều trợn tròn mắt: "Ông còn ít lừa gạt chúng tôi sao, chẳng hạn như lần sinh tồn trên đảo hoang đó."

Đạo diễn khóc không ra nước mắt, giơ tay lên thề thốt với mọi người: "Lần đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn thôi, sau này tuyệt đối không xảy ra nữa đâu."

"Là chuyện này, tôi mới vừa nhận được tin có một phiên chợ* đổ thạch phỉ thúy* đang được tổ chức ở gần đây, các người có hứng thú tới hơi không?"

(*) : Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết có phỉ thúy không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường có câu 'một đao nghèo một đao phú', nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.

(**) : Nguyên văn của tác giả là công bàn, chỉ nơi giao dịch phỉ thúy. Mình xin phép dịch là phiên chợ cho dễ hiểu. Ở Trung Quốc có hoạt động giao dịch phỉ thúy thường được tổ chức ở Bình Châu công bàn.

Ông cảm thấy các khách mời dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm chuyện gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút. Ông cũng không ngại điểm phát sóng vọt lên một tầm cao mới đâu.

Ngụy Diệu tiếp tục hỏi: "Phiên chợ đổ thạch phỉ thúy? Ông muốn dẫn chúng tôi đi đổ thạch sao?"

Đạo diễn cười trẻ lời: "Cũng không hẳn là đổ thạch, chỉ mang mọi người đến tham quan một chút thôi."

"Tất nhiên, nếu các người muốn chơi cũng có thể."

Kỷ Tinh Hành cười lạnh: "Ông mà có lòng tốt như vậy sao? Có phải là lại muốn phát sóng trực tiếp không?"

Đạo diễn vui vẻ cười: "Thầy Kỷ thật sự rất thông minh."

"Có rất nhiều người đều không biết về nguyên thạch*, thậm chí là chưa từng nhìn thấy qua, cho nên tôi muốn dẫn mọi người đến đó đồng thời cho khán giả mở mang tầm mắt ấy mà."

(*) : Nguyên thạch/nguyên thạch phỉ thúy/Mao liêu: các khối đá được khai thác từ mỏ phỉ thúy. Các mỏ này được hình thành do hoạt động phun trào silicat, nhôm và sắt của núi lửa, chỉ có ở Myanmar, Nhật Bản, Mĩ, Guatemala và Nga, trong đó nguyên thạch từ các mỏ ở Myanmar cho chất lượng tốt nhất. Nguyên thạch có nhiều kích cỡ, hình dáng và bề mặt, nói chung nó chỉ là đá thôi nhưng bên trong có khả năng có phỉ thúy.

Lục Tuân: "Chợ phiên bên kia có đồng ý không?"

Đổ thạch cũng không được tính là cờ bạc, cho nên trên mạng cũng có không ít người phát sóng trực tiếp. Chợ phiên cũng có người quay chụp nhưng vẫn ít hơn, cần phải có sự đồng ý của phía ban tổ chức mới được.

Đạo diễn gật đầu nói: "Cái này đảm bảo rồi, chứ không tôi cũng không dám dẫn mấy người qua đó."

"Sao? Có đi không?"

Ngụy Diệu cười nói: "Trước giờ tôi còn chưa từng chơi đổ thạch, đi xem thử cho biết cũng được."

Sài Kính nói: "Đi qua đó xem thử đi, tôi cũng tò mò muốn chết."

"Nếu may mắn giải ra một khối phỉ thủy, tôi sẽ tặng vật quý giá đó cho vợ tôi". Ông nói với vẻ hứng thú bừng bừng.

Nghe đến chuyện đổ thạch, Bạc Tương Tương vốn đang như bong bóng bị xì hơi lập tức phấn chấn tinh thần. Trước giờ cô vẫn luôn là người có vận may đặc biệt, dám chắc trong chuyện đổ thạch cũng vậy. Nếu như trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, cô có thể liên tiếp giải thạch* ra phỉ thúy chắc chắn sẽ khiến cho khán giả sáng mắt, cũng nhờ đó mà thu hoạch nhân khí và người hâm mộ.

(*) : cắt hoặc mài nguyên thạch ra để lấy phỉ thúy bên trong.

Cô nói: "Trước giờ em cũng chưa từng chơi, rất muốn đi xem thử."

Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đều cảm thấy rất hứng thú cho nên cũng muốn đi. Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành thì chưa bày tỏ thái độ, thỉnh thoảng nhìn về phía Lạc Ninh.

Dạo này Lạc Ninh cũng muốn mua vài viên ngọc thạch để điêu khắc, chế tác cũng như uẩn dưỡng chúng thành pháp khí. Nếu có thể nhận thầu một vùng núi ở ngoại thành Đế Đô, cô cần dùng đến ngọc thạch để cung cấp năng lượng bố trí trận pháp.

Vốn còn đang định chờ kỳ truyền hình thực tế này kết thúc sẽ bớt thời gian đi đến vùng biên giới một chuyến để mua ít nguyên thạch về giải thạch, thật không ngờ tới bên này cũng có phiên chợ, giống như đang buồn ngủ mà có người kê sẵn gối đầu vậy.

Cô nói: "Dù sao cũng đang rảnh rỗi, tới mở mang tầm mắt cũng không tệ."

Lạc Ninh vừa dứt lời, Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành cũng đồng thanh nói: "Vậy thì đi thôi!"

Đạo diễn vẫn luôn chờ đợi hai vị này cho ý kiến, nghe thấy toàn bộ đều đã tán thành thì ý cười trên mặt ông càng thêm nồng đậm.

"Vậy mọi người chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa chúng ta xuất phát."

"Ok!"

Chương trình thực tế vốn đang muốn tạm nghỉ một ngày đột nhiên tiếp tục phát sóng, còn muốn dẫn mọi người đến tham gia phiên chợ nguyên thạch, khán giả đều rất vui vẻ và tò mò. Đồng thời cũng hấp dẫn không ít người yêu thích phỉ thúy và đổ thạch đến phòng phát sóng trực tiếp theo dõi.

–Dịch: Autumnnolove–

Địa điểm diễn ra chợ phiên cách đây không xa, lái xe hơn một giờ là đến. Lúc mọi người đến, ban tổ chức của chợ phiên còn cắt cử người đứng ra tiếp đón.

Nơi này có rất nhiều nguyên thạch, cũng được xem là phiên chợ phỉ thúy lớn nhất cả nước, không hề thua kém những phiên chợ ở các quốc gia nổi tiếng về sản xuất phỉ phỉ thúy.

(*) - thông tin thêm: Myanmar là nơi có nhiều mỏ phỉ thúy nhất và cho ra chất lượng phỉ thúy tốt nhất. Tuy nhiên phần lớn phỉ thúy lại được xuất khẩu thô chứ ít có hàng chất lượng cao được gia công trong nước. Các mỏ phỉ thúy/tràng khẩu nằm dọc phía bắc Myanmar từ vùng Mandalay. Rất nhiều các mỏ ngọc nổi tiếng đã sớm cạn kiệt

Phiên chợ này một năm chỉ tổ chức một lần duy nhất, tổ tiết mục đến cũng đúng dịp. Ban tổ chức vừa biết tin chương trình thực tế phát sóng trực tiếp này gần đây rất nổi tiếng, cũng muốn mượn sức chương trình khiến cho thanh danh của chợ phiên phỉ thúy vang xa hơn và được nhiều người biết đến hơn. Cho nên lúc người của tổ tiết mục đến đàm phán, bọn họ lập tức đồng ý.

Tiếp đón đoàn chương trình là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt bình thường, nhưng thoạt nhìn có cảm giác rất giỏi giang. Ông tươi cười giới thiệu với khách mời và các thực tập sinh về lai lịch của phiên chợ cũng như một ít tâm đắc của ông về phỉ thúy.

"Các người đến đây chủ yếu là muốn xem hay là cũng định chơi thử cho biết?". Sau khi giới thiệu xong ông liền hỏi.

Sài Kính trả lời: "Chúng tôi cũng muốn mua mấy khối nguyên thạch chơi thử."

"Vậy được, tôi dẫn các người đến khu giao dịch. Tất cả những nguyên thạch xếp chồng lên nhau trong đó đều đã được đánh số, các người nhìn trúng khối nào thì cứ viết số xuống, sau đó cầm đến chỗ tính tiền."

"Nếu như chưa có ai mua trước đó thì tính tiền xong khối nguyên thạch đó sẽ là của các người."

Người đàn ông trung niên dừng lại một chút rồi nói: "Sau khi mua nguyên thạch, chợ phiên của chúng tôi bên này có phục vụ giải thạch miễn phí."

"Nếu vận khí của các vị tốt giải ra phỉ thúy thì có thể giữ lại cho riêng mình, cũng có thể bán lại cho các cá nhân và công ty chuyên thu mua phỉ thúy."

Nghe được ông ấy nói như vậy, mọi người càng trở nên nhiệt tình và hứng thú.

Lạc Ninh cũng theo chân mọi người đến sảnh giao dịch của phiên chợ, đột nhiên nhìn thấy một nhóm người cũng đang đi vào cửa, nụ cười trên mặt cô nhạt đi ít nhiều, ánh mắt càng lạnh lẽo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv