"Chỗ mẹ em, anh nghĩ chúng ta nên cùng nhau vượt qua." Bùi Yến vỗ vỗ eo của cậu: "Nhưng sau này em đừng nói dối anh nữa."
Trịnh Lam vùi mặt xuống nói mình hiểu rồi, tay của Bùi Yến chui vào trong áo len của cậu.
"Để em nhớ lâu lần này, phải phạt em thôi."
Đến khi Trịnh Lam nhớ tới việc mình đã hẹn gọi điện cho bà ngoại thì đã đến giờ bà chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.
Trịnh Lam đẩy Bùi Yến ra, trách anh không có chừng mực, cậu vội vàng chui ra khỏi chăn rồi hấp tấp gọi điện cho bà ngoại.
"Có lẽ Cố Chi đã giải thích với bà hộ em rồi." Bùi Yến nói với giọng lười biếng.
Trịnh Lam vẫn gọi điện cho bà, bà ngoại nhận cuộc gọi và hỏi cậu: "Chơi với bạn học vui đến thế sao?"
Trịnh Lam ngạc nhiên một chút, nói: "Vui bà ạ. Bà ơi có phải tối nay Cố Chi tới..."
"Cố Chi?" Bà ngoại khó hiểu hỏi: "Bà không thấy, con bé bị ốm, không phải đã nói là không tới nữa hay sao?"
"Dạ..."
Bùi Yến xoay người, nằm ghé bên tai Trịnh Lam.
"Bà ngoại ơi bà nghỉ ngơi sớm một chút nha, đêm nay cháu ngủ với bạn, anh ấy..." Trịnh Lam quay đầu hôn chóc phát vào môi Bùi Yến: "Khó có dịp anh ấy tới chơi ạ."
"Được, hai đứa chơi đi, nhưng uống ít rượu một chút nhé. Cháu nhớ ngày đó uống rượu xong thành ra như thế, không phải bà ngoại có ý định ngăn không cho mấy người trẻ tuổi các cháu chơi, nhưng phải chú ý sức khỏe nữa." Bà ngoại nhắc nhở cậu, Trịnh Lam nhìn Bùi Yến với vẻ mặt oai phong, như thể bảo Bùi Yến nhìn xem anh đã làm gì với cậu kìa.
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Lam nhéo nhéo mặt của anh: "Anh nghe bà ngoại nói chưa, phải chú ý cơ thể, không được chơi... quá lâu."
Cậu nói xong thì tự thấy ngại ngại, nhào vào lồng ngực Bùi Yến giả chết.
Sau khi im lặng một lúc, cậu nghĩ về điều mình đã nói vừa rồi, hỏi Bùi Yến: "Khi nào anh đi ạ?"
"Không bao lâu nữa." Bùi Yến nói: "Gần đây anh còn muốn đi giúp Đường Độ, bên cậu ấy dính phải ít chuyện phiền phức, gây ra ầm ĩ hơi lớn."
Trịnh Lam nghe những lời này thì không hiểu, nhưng nghe tới chỗ Bùi Yến lấp lửng nói anh không thể ở lại đây lâu, giọng điệu của cậu hơi trầm xuống một chút.
Cậu vỗ vào cánh tay của Bùi Yến, giả vờ như cậu chỉ đang vô ý hỏi anh: "Trong công ty của các anh, có loại hoạt động kia không nhở..."
"Hoạt động nào?" Bùi Yến buồn cười hỏi cậu.
Lời cũng đã nói ra hơn một nửa rồi nên Trịnh Lam khẽ cắn môi rồi dứt khoát hỏi: "Là tiệc rượu á, gì mà phải ra tiếp đón những người bạch phú mỹ, cao phú soái* các kiểu ấy, có không anh?"
*白富美 (Bạch Phú Mỹ): trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp.
高富帅 (Cao Phú Soái): cao to, giàu có, đẹp trai.
"Em muốn hỏi chuyện này à?" Bùi Yến cau mày: "Em quan tâm chuyện này làm gì?"
"Anh có muốn nói với em hay không?" Trịnh Lam chơi xấu.
Để Bùi Yến nói lời giải thích ra miệng còn khó hơn việc bảo anh đừng đụng vào cậu nữa.
"Có, nhiều lắm." Bùi Yến làm như chuyện này có thật, anh ngồi xích lại gần cậu: "Họ đều nhìn chằm chằm vào bạn trai của em đấy."
Mặc dù biết Bùi Yến có ý trêu ghẹo mình, Trịnh Lam vẫn đẩy anh ra với vẻ không hài lòng.
"Anh biết cách trêu em thật đó."
"Mắt anh luôn nhìn thẳng, thật đấy." Bùi Yến nở nụ cười bảo đảm với cậu.
Trịnh Lam nâng mặt Bùi Yến lên rồi hôn một cái, cậu lại nói: "Không nhìn ngang nhìn dọc là thiếu tôn trọng người ta đó nha."
"Vậy em muốn như thế nào?" Bùi Yến không còn cách nào khác, anh còn nhớ rõ lúc đầu mình tới đây khi đang tức giận.
Trịnh Lam nhìn anh, sờ sờ ngũ quan trên gương mặt anh, quyến luyến như một đứa bé không muốn xa rời mẹ của nó, một lúc sau cậu mới tủi thân nói: "Em không ổn lắm..."
Bùi Yến nâng mông cậu lên rồi xoay người cậu nửa vòng. Anh ôm cậu đặt lên ghế sô pha, ngón tay thản nhiên mò vào trong áo len của cậu.
Cảnh xuân rất ngắn ngủi, Bùi Yên không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
Ngày hôm sau, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời ló rạng nhưng cũng không ai cảm thấy day dứt.
Rèm cửa của khách sạn che nắng rất hiệu quả, một người ôm người kia vào lồng ngực, bình yên đến mức không để ý đến dòng chảy của thời gian.
Vất vả lắm mới rời khỏi giường ngủ, mỗi người cầm một cái bàn chải đánh răng trong phòng tắm.
Bồn rửa to nên khoảng bốn đến năm người cũng có thể đứng vừa, nhưng hai người cứ muốn chen cùng một chỗ hết lần này đến lần khác.
Miệng Trịnh Lam đang còn đầy bọt thì cậu trông thấy tin nhắn wechat Tống Mỹ Thanh gửi đến, nhắn bà ngoại về nhà.
Cậu không về, chỉ nhìn qua coi như là đã biết.
Buổi sáng Trịnh Lam dẫn Bùi Yến đi dạo một vòng nhưng chẳng có gì đáng để ngắm ở xung quanh chỗ này, Trịnh Lam cũng cảm thấy không có. Mà đang đói bụng, không bằng hai người đi đến phố ăn vặt.
Cậu mặc áo len và áo khoác của Bùi Yến, mặc quần denim lót lông cừu, chiếc quần dài nên ống quần cậu phải xắn lên mấy gấu.
Trang phục Bùi Yến cũng không khác mấy so với cậu, cùng một màu nhưng một tối một sáng, nhìn thế nào cũng thấy hợp nhau.
Phố ăn vặt rất đông người, đa phần đều là những bạn trẻ đi dạo trong dịp năm mới.
Trịnh Lam và Bùi Yến không nắm tay, cậu đi ở phía trước, Bùi Yến ôm hai tay đi theo phía sau, bả vai của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Trịnh Lam mua đồ ăn vặt, đang định quay đầu muốn đưa Bùi Yến nếm thử thì có một cái mũ chụp xuống đầu cậu.
Bàn tay của Bùi Yến dừng trên đỉnh đầu của cậu mất một lúc, nói: "Em đội cái này đi."
Trịnh Lam không thể hiểu nổi hành vi kì quái này của anh, đến khi có hai cô gái lôi lôi kéo kéo đi qua thì cậu mới ngờ ngợ ra một chút.
"Anh nếm thử cái này đi rồi em đội." Trịnh Lam dùng tăm lấy một miếng rồi đưa tới gần môi của Bùi Yến.
Tay của cậu nhẹ nhàng run rẩy, dừng ở giữa không trung, giữa biển người huyên náo đi tới đi lui.
Bùi Yến cầm cổ tay của cậu, đôi mắt anh nhìn cậu rồi cắn một cái vào miếng đồ ăn.
"Ngon lắm." Bùi Yến nói.
Tay Trịnh Lam hạ xuống, gật nhẹ.
Trịnh Lam đang đói nên mùi thơm tỏa ra từ những cửa hàng bên đường khiến bụng cậu cồn cào cả lên. Cậu vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng mới đút cho Bùi Yến một miếng.
Bùi Yến là một đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn ở những nơi như thế này, còn Trịnh Lam thì lại ăn vô cùng ngon lành, làm anh không nhịn được cũng muốn thử một lần.
Có Bùi Yến đi cùng, Trịnh Lam chơi rất vui, đến khi đến cuối đường thì cậu mới đề nghị.
"Trời tối rồi, chúng ta đi đến bờ sông đi. Ở đấy có hoạt động thả hoa đăng trong dịp năm mới, em nghe nói là linh lắm."
"Rất linh à?" Tay Bùi Yến cầm một phần nhỏ thịt chiên giòn Trịnh Lam mua, hỏi: "Vậy em đã ước điều gì?"
Trịnh Lam sững sờ khi bị anh hỏi, một lúc sau cậu quay đầu nhìn xuống dưới chân.
Con đường lát đá xanh trải dài tít tắp.
"Em ước, ước gì trúng tuyển trường đại học em đang học bây giờ ấy, như vậy thì em mới có thế rời khỏi nhà." Trịnh Lam nói.
Bùi Yến không ngờ câu trả lời của cậu là như vậy, bên cạnh vẫn còn có người đi lại nên anh không làm được hành động gì quá thân mật, chỉ có thể ôm bả vai của Trịnh Lam.
"Thi đỗ được là bản lĩnh của em."
"Vậy nên con sông kia thực ra không linh sao anh?" Trịnh Lam buồn cười hỏi.
"Ừm." Bùi Yến nhìn vào đôi mắt cậu, nói một cách kiên định: "Có một nơi còn linh hơn cơ."
Trịnh Lam nghiêm túc suy nghĩ một lúc, vẫn không biết nơi Bùi Yến nói ở đâu: "Nơi nào ạ?"
"Nơi anh." Bùi Yến nói.
"Vâng." Trịnh Lam ngả người ra phía sau, tựa gáy vào bả vai anh.
Trịnh Lam ăn một miếng thịt chiên giòn của mình, đi cùng Bùi Yến ra bờ sông.
Cậu ăn sạch sẽ cả vụn thịt, Trịnh Lam cảm thấy món này ăn rất ngon. Sau khi ném cốc giấy đi, hai tay Trịnh Lam không còn đồ gì nên cậu nhét tay vào túi áo khoác cho ấm.
Bùi Yến đi bên cạnh cậu muốn nắm tay của Trịnh Lam dưới lớp áo khoác nhưng nhiều lần đều bị cậu cố ý né tránh. Bùi Yến cũng không buồn bực, anh còn chơi với cậu mấy lần, cuối cùng cũng chạm được vào lòng bàn tay của Trịnh Lam, xoa một cái vào nơi mềm mại ấy.
Điện thoại kêu một tiếng, Bùi Yến lấy ra nhìn, cau mày khó nhận thấy, anh ấn ấn mấy lần trên màn hình rồi thả vào túi.
Xung quanh dần nhiều người hơn vì sắp đến địa điểm thả đèn trên sông.
Đi lên phía trước một chút nữa, dần dần sẽ thấy người cầm đèn, với đủ mọi màu sắc từ những tờ giấy, nhìn như đâm một cái cũng có thể phá hỏng nhưng nó lại có thể nổi trên nước rất lâu.
Trịnh Lam đến một quán nhỏ mua hai cái đèn màu đỏ, một cái cho Bùi Yến. Cậu mượn bút của chủ quán, viết thật nhanh lên đó.
"Anh có nguyện vọng nào đặc biệt muốn thực hiện không?" Trịnh Lam vừa hỏi vừa viết chữ lên trên đèn.
"Không có." Bùi Yến nói.
Anh không tin vào những điều này, lại chẳng thấy mình thiếu thứ gì.
Bùi Yến không nể mặt cậu mà nói không, Trịnh Lam cũng không tức giận, cậu viết xong rồi đưa bút cho Bùi Yến, nói: "Hay anh viết một tí đi."
Bùi Yến nhận lấy, hỏi: "Em viết điều gì thế?"
"Em á?" Trịnh Lam đang nghĩ có nên đưa đèn cho anh xem không thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Bùi Yến lấy điện thoại, hai tay buông xuống.
Hình như tình huống không ổn lắm, Bùi Yến mới nghe hai câu mà đã quay đầu đi, nhanh chóng dặn dò công việc.
Trịnh Lam đứng sau lưng anh, ngón tay vuốt ve chơi đùa trên cánh hoa đăng.
Hai ba phút sau, Bùi Yến quay trở về, nắm chặt tay Trịnh Lam nói xin lỗi cậu.
"Trường hợp khẩn cấp, anh phải trở về sớm."
"Bây giờ ạ?" Trịnh Lam ngạc nhiên hỏi.
Bùi Yến gật đầu và xác nhận: "Bây giờ."
So với không nỡ thì trong lòng Trịnh Lam đang hoảng hốt nhiều hơn.
Một cuộc điện thoại đã kéo Bùi Yến đi, thời gian thả hai chiếc đèn cũng không có.
Anh còn chưa nghĩ ra nguyện vọng, Bùi Yến sợ cảm xúc của Trịnh Lam sẽ không tốt. Thấy mọi người xung quanh đều không để ý đến bên này, anh mạnh dạn bước đến ôm chặt cậu, bàn tay hung hăng xoa xoa tóc của cậu rồi giao đèn trong tay mình cho Trịnh Lam.
"Bao giờ về chúng ta cùng về trường, anh sẽ gọi xe tới đón em nhé, em đến Nghi Giang đợi anh được không?" Bùi Yến vừa hỏi vừa bước chân về sau một chút, chuyện này rõ ràng là rất gấp.
Nghe lời anh nói, Trịnh Lam cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cơ hội hai người gặp nhau còn nhiều, chỉ là chuyện đột ngột quá nên cậu mới không kịp phản ứng.
Vì thế cậu vẫy vẫy tay, nói được rồi, anh đang bận mà, khi nào anh rảnh thì hai người gọi video sau, nói không sao đâu, rồi cậu nhìn bóng lưng của Bùi Yến xa dần.
Đến đường cái Bùi Yến mới xoay người lại, có một chiếc xe đang đậu ở đó đợi anh.
Người lái xe đi xuống mở cửa xe cho Bùi Yến, anh quay đầu đối mặt với Trịnh Lam. Một cơn gió bỗng thổi qua, Trịnh Lam không kịp đưa tay đỡ lấy cánh hoa đăng, nó rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Ô tô được khởi động rồi khuất dần.
Trịnh Lam ngồi xổm xuống nhặt đèn lên, cậu cầm hai cái đèn trong tay, đi đến trước quán nhỏ để trả bút cho chủ quán.
Chủ quán hỏi một câu: "Viết xong rồi sao?"
Trịnh Lam mới nhớ đèn hoa của Bùi Yến vẫn trống không, nhưng cậu không vươn tay ra lấy bút. Cậu nghĩ tới việc Bùi Yến nói anh không có nguyện vọng gì cả, mà cậu cũng không định viết thay anh.
Trịnh Lam theo dòng người đến bờ sông, mọi người thắp sáng bấc đèn, hạ eo, đèn được thả xuống sông và trôi theo dòng nước.
Trịnh Lam mượn bật lửa của người phía trước rồi châm lửa cho hai ngọn đèn.
Hai tay vững vàng thả xuống, ngọn đèn lắc lư sang trái rồi sang phải rồi nhanh chóng bị dòng nước tách ra, từ thân thiết cùng một chỗ rồi dần dần bị tách xa nhau từng khoảng từng khoảng.
Trịnh Lam đi dọc theo bờ đê, cuối cùng thấy một cầu thang có mấy người đang đứng trên đó, tay cầm lưới vớt những ngọn đèn từ thượng nguồn đang trôi tới, rồi bỏ vào thùng rác.
Cậu đứng ở xa chụp hình lại rồi gửi cho Bùi Yến, nói hóa ra là xử lí như thế này. Chắc Bùi Yến đang bận rộn hết gọi điện thoại thì lật tài liệu nên anh chưa trả lời cậu.
Trên đường về Trịnh Lam lại mua một phần thịt chiên giòn nữa, trước sau đều có người đứng xếp hàng, người thì đi cùng bạn, người thì có người yêu, chỉ có Trịnh Lam một thân một mình vươn tay, nhận một bát thịt chiên giòn nóng hầm hập, bỏng đến nỗi cậu gần như không thể cầm vững điện thoại của mình.
Trước đấy, lúc ăn món này cậu cảm thấy nó rất ngon, bây giờ lại giống như không cảm nhận được hương vị gì.
Trịnh Lam buồn rầu nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nghĩ, nguyện vọng cậu viết liệu có thể được thực hiện như lần trước hay không?
Dù sao cậu chưa từng có lòng tham, lần này cũng chỉ vẻn vẹn hai điều thôi.
Một là hi vọng bà ngoại luôn bình an khỏe mạnh, hai là mọi chuyện giữa cậu và Bùi Yến đều tốt.
Trong nhà vắng vẻ không một bóng người, chữ Phúc bà ngoại thêu được làm thành một cái túi nhỏ, bên trong nhét đầy hoa hòe khô.
Trịnh Lam mang vào vào tủ quần áo rồi lấy móc treo lên.
Cậu muốn đi tắm trước, nhưng khi vào phòng tắm, cậu mới nhận ra mình vẫn đang mặc quần áo của Bùi Yến. Cởi quần áo xong, cậu trông thấy mấy vết lấm tấm trên xương quai xanh nên lại mặc áo vào.
Vuốt dọc theo phần xương nhô ra, cầm cổ áo lên, Trịnh Lam vùi mặt mình xuống đó rồi hít sâu một hơi.
Mùi hương của Bùi Yến, mùi hương Bùi Yến để lại cho cậu.
Trịnh Lam gần như lập tức nhớ về lúc mình nằm trong vòng tay của Bùi Yến, những phút giây ấm áp thoải mái và dễ chịu ấy khiến cậu cảm thấy mình giống như một người bình thường, đang tận hưởng thời gian bên người mình yêu, tất cả có được đều nhờ Bùi Yến đã cho cậu.
Vì thế nên cậu vô cùng trân trọng và không bao giờ muốn buông tay.
Trịnh Lam vặn nước đầy bồn rồi ngâm mình trong nước nóng, bật một bản nhạc nhẹ nhàng trên điện thoại, mãi đến khi nước gần như nguội lạnh mới đứng dậy.
Chơi hơn một ngày, Bùi Yến vừa rời đi thì Trịnh Lam mới cảm giác được sự mỏi mệt đang ập đến, chân cậu lảo đảo bước vào phòng rồi thả phịch người xuống giường.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nằm trên gối và liếc nhìn điện thoại một lần nữa với hai mí mắt như sắp dính vào nhau, nhưng Bùi Yến vẫn chưa trả lời.
Trịnh Lam hiếm khi mơ thấy bà ngoại.
Khi ấy Trịnh Lam còn rất nhỏ, cậu đang ngồi cùng bà ngoại trong sân nhỏ ở quê, ngồi dưới bóng râm của cây hòe, những vụn hoa hòe nhỏ nhỏ bồng bềnh rơi đầy trên đầu, hương thơm tươi mát ấy giống như chỉ có thể ngửi được khi đứng ở dưới thác nước nơi sơn cốc trống vắng mà thôi.
Vì Trịnh Lam ăn xong bị đau bụng, bà ngoại đang vỗ nhẹ vào lưng cậu. Quần áo mùa hè mỏng tanh, cậu bé con nằm trong lồng ngực của bà, lòng bàn tay của bà ngoại đặt trên bờ vai phải của cậu, sự ấm áp bao trùm lấy nơi đó.
"Bà ngoại ơi, cái hình trên lưng cháu, vì sao cháu lại có vậy ạ?" Giọng nói non nớt của Trịnh Lam hỏi bà.
Bà ngoại cười hiền lành, nói: "Đứa nhỏ ngốc, nó được gọi là vết bớt."
"Vậy tại sao cháu lại có nó ạ?" Trịnh Lam nâng nửa cánh tay lên, sau đó xoay người lại để nhìn, cái cằm khó khăn lắm mới để lên vai được.
Bà ngoại chạm nhẹ vào vết bớt đó, nói: "Ý nghĩa của vết bớt này là bà ngoại sẽ luôn yêu thương cháu đấy."
Trịnh Lam nghe thế thì cười hi hi ha ha.
Bà ngoại sẽ nấu cho cậu những món ăn thật ngon, sẽ gấp chăn cho cậu, bà sẽ làm cho cậu những chiếc bánh, cái kẹo ngọt ngào khi cậu khóc.
Nếu bà ngoại luôn yêu thương cậu, vậy thì quá tốt rồi!
Trịnh Lam chạy vòng quanh bà ngoại vài vòng, bà vui vẻ đứng dậy, tràn đầy tinh thần bước vào nhà, vừa đi vừa nói: "Bà đi làm bánh ngọt cho cháu trai của bà nhé."
Đây là món cậu thích ăn. Trịnh Lam nhảy dựng lên chạy theo, bóng dáng của bà ngoại càng ngày càng thấp, dần dần lưng bà còng lại, bà bước thật chậm còn Trịnh Lam thì chạy rất nhanh, cuốn theo một cơn gió mát mẻ, nhưng hình như cậu mãi mãi không thể đuổi kịp bà.
Bà ngoại đã đi vào căn nhà nhỏ.
Ở ngưỡng cửa đó, Trịnh Lam luôn phải nâng chân lên thật cao thì mới có thể đi qua. Trên chiếc ghế đẩu nhỏ đó, Trịnh Lam thích ngồi ở đó nhất mỗi khi ăn cơm, cậu nâng bát lên cao để bà ngoại gắp thức ăn cho cậu. Trịnh Lam ngồi trước chiếc quạt cũ phát ra âm thanh khi nó thổi, tay cầm một cuốn sách nhàm chán không muốn đọc, cậu đi qua hết mùa hè này đến mùa hè khác.
Nhưng cuối cùng thì cậu cũng không vào được cánh cửa này.
Tuổi thơ, bà ngoại, nhà tất cả đều bỏ cậu mà đi.
Đầu giường khẽ lắc, Trịnh Lam đột nhiên mở mắt tỉnh lại, đầu óc choáng váng, sờ sờ mặt, vậy mà tay cậu đầy nước mắt, cậu nâng tay lên sờ lại để xác định, sau đó giơ tay che trán.
Mồ hôi lạnh ứa ra, ngón tay cậu run rẩy trong không trung.
Là triệu chứng khi bị sốt.
Kết hợp kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn và sự nhạy cảm của một bác sĩ, Trịnh Lam ban đầu phán đoán nhiệt độ trên ba mươi chín, là một tình huống hơi nguy hiểm.