Sau khi nói xong cậu phát hiện Tần Trụ Vãn im lặng không nói tiếp, ngồi ở đó nhìn với ánh mắt khiến Dụ Miên cảm thấy chính mình đã làm sai chuyện gì.
Dụ Miên ngừng lại trong chốc lát, thử hỏi sang chuyện khác: "...Anh tới tìm tôi sao?"
"Bằng không thì sao?" Tần Trụ Vãn hỏi lại, ngay sao đó đứng lên, "Đưa cậu trở về."
Dụ Miên theo bản năng đi theo sau hắn, được vài bước chợt nhận ra rồi lùi lại về sau: "Không được."
Tần Trụ Vãn nghi hoặc nhìn lại. Dụ Miên giải thích: "Quy tắc của chương trình là không được phép tiết lộ nghề nghiệp của mỗi người, nếu anh đưa tôi trở về, tổ tiết mục sẽ biết chúng ta làm trái quy tắc."
Tần Trụ Vãn kì thật không để bụng mấy cái quy tắc ấy, nhưng hắn biết tính cách của Dụ Miên, vì thế nhẫn nại nói: "Ở trước cửa tiểu khu tôi cho cậu xuống xe, chúng ta tách ra đi vào."
Dụ Miên cảm thấy dựa vào quan hệ của mình đối với Tần Trụ Vãn, ngồi xe hắn trở về cứ cảm thấy quái quái, nhưng ngẫm lại danh sách tận 49 người cùng chờ chen chúc tàu điện ngầm với mình thì cậu liền không hề nguyên tắc mà khuất phục, lon ton theo Tần Trụ Vãn lên xe rời đi.
Trước khi lên xe, Dụ Miên nói có chút đói bụng, nên định đến cửa hàng tiện lợi gần công ty mua gói xôi bắp. Thời điểm xếp hàng trả tiền, Tần Trụ Vãn đè cánh tay cậu lại, đáng tin mà dùng chính điện thoại hắn mà quét mã thanh toán.
Dụ Miên phát hiện ra Tần Trụ Vãn của hiện tại hành động càng trở nên trực tiếp, không chỉ ở thời điểm giúp cậu trả tiền mà còn thay cậu mở cửa xe ở ghế phụ thậm chí không hỏi cậu có nghĩ ngồi ở dãy ghế sau hay không.
Tần Trụ Vãn khóa kỹ cửa xe, nhắc nhở Dụ Miên: "Dây an toàn."
"Đã biết" Dụ Miên xách theo một túi xôi bắp, một tay mò ra phía sau tìm dây an toàn.
Tần Trụ Vãn nhìn cậu loay hoay liền xoay người qua, một tay chống vào ghế dựa, một tay nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cậu.
Sau khi làm xong, Tần Trụ Vãn không có lặp tức xoay người trở về mà dừng lại hai giây, hơi hơi nghiêng đầu, như là giây tiếp theo muốn hôn lên trán Dụ Miên.
Mặt Dụ Miên bỗng có chút nóng, cố gắng tìm lại giọng nói của mình để phá vỡ bầu không khí an tĩnh: "Xe anh rộng thật."
Tần Trụ Vãn liếc cậu một cái, không có ý nói tiếp, lái xe rời đi.
Dụ Miên chưa từng trải qua cảm giác ngồi xe người yêu cũ về nhà nên cũng không biết bây giờ nói chuyện gì với Tần Trụ Vãn, đành im lặng mà ngồi ăn bắp. Một mùi gượng ngọt nhẹ của xôi bắp dần dần lan tỏa trong xe.
Một lúc sau, Tần Trụ Vãn có thể từ kính chắn gió nhìn đến cái miệng nhỏ phồng lên nhẹ nhàng nhai nhai, hắn khẽ nhìn qua gói bắp trong tay Dụ Miên, phát hiện cậu vẫn còn thừa hơn phân nữa gói liền không để ý mà hỏi: "Như thế nào lại ăn chậm như vậy? Lúc nãy không phải rất thích ăn món này sao?"
Dụ Miên đem thức ăn trong miệng nuốt xuống rồi thành thật nói: "Đây là gói thứ hai rồi."
Dứt lời cậu cảm giác Tần Trụ Vãn đang muốn cười nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Tần Trụ Vãn dựa theo kế hoạch đã bàn trước, cho xe dừng lại.
Dụ Miên cởi bỏ dây an toàn, xách theo bao nilon mở cửa xe, bên ngoài xe từng trận gió mùa thu lạnh lẽo thổi qua, thổi qua Dụ Miên rồi rồi lại đến Tần Trụ Vãn, giống như gặp muôn vàn lời muốn nói, ôn nhu lại triền miên.
Tần Trụ Vãn đột nhiên khẽ gọi: "Miên Miên"
Dụ Miên ngây thơ, mờ mịt mà quay đầu lại nhìn hắn, Tần Trụ Vãn đón nhận ánh mắt ấy, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bảo: "Chú ý an toàn."
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu đến những khóm hoa tường vi làm cho chúng càng trở nên rực rỡ. Dụ Miên không biết trong trong nháy mắt đó Tần Trụ Vãn suy nghĩ cái gì nhưng khi cậu bình thản đi trên con đường nhựa, còn nhớ rõ khoảnh khắc đối phương giúp chính mình thắt dây an toàn, một hơi thở trầm thấp đã bao vây lấy cậu rồi nhẹ nhàng chạm đến trong tim.
Một khắc ấy nhịp tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn, giống hệt vói năm đó.
Lúc ấy Dụ Miên chỉ mới vừa vào cao tam (cấp ba) không bao lâu, trước đó hai năm cậu vẫn cứ sống mơ mơ màng màng không bận tâm gì cả, cho nên cũng không cảm thấy việc học tập có cái gì quan trọng, không muốn du học liền không đi. Khi đó cậu thích vẽ tranh, cả ngày nhốt mình ở phòng vẽ, mu bàn tay cùng vạt ái đều nhiễm phải thuốc màu, cảm giác như cả người nhuộm thêm một tầng sắc thái khác.
Kì thật cha mẹ cũng không quá để ý rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, dù sao trong nhà cũng có điều kiện, sau này dù cậu muốn làm cái gì cũng đều có thể, nhưng Dụ Miên vẫn luôn trì tuệ, nhiều ít gì cũng khiến cả nhà lo lắng, không biết cậu có hay không khuynh hướng tự bế. Mà khi đó, Thân là bạn thân nhất của Dụ Miên - Triệu Trinh Trinh đã đi tham gia buổi tập huấn kín về nghệ thuật biên đạo, Dụ Miên liền càng không có lí do ra cửa.
Cha Dụ khi ấy đúng lúc có bàn chuyện hợp tác ở thành phố Viễn Xuyên thuộc S đại, liền mang theo Dụ Miên tiến vào phòng thí nghiệm do ông quyên tặng. Muốn cho cậu tiếp xúc với nhiều người hơn.
Đây cũng chính là nơi mà lần đầu tiên Dụ Miên gặp gỡ Tần Trụ Vãn.
Tần Trụ Vãn lớn lên thật sự rất xuất sắc, tuy khoác lên mình một chiếc áo blouse trắng cùng kiểu nhưng đối với người khác là áo lao động bình thường, khoác lên người hắn thì lại vai ra cai, eo ra eo, cả người mặt mày sắc bén đầy soái khí, trong sáng đĩnh bạc, hệt một cây tùng cao lớn dưới trăng.
Dụ Miên thích những thứ đẹp đẽ, còn chưa bước vào trong, ánh mắt liền xuyên qua lớp cửa kính dừng lại trên người Tần Trụ Vãn một hồi lâu.
Tần Trụ Vãn nhanh chóng chú ý tới nhóc con ngoài cửa, giáo sư hạng mục dẫn hắn đi qua. Bị phát hiện, Dụ Miên liền mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người.
Tần Trụ Vãn đi đến bên ngoài phòng thí nghiệm cùng Dụ tổng chào hỏi sau đó lại cuối đầu hỏi Dụ Miên: "Không vào tham quan sao?"
Tần Trụ Vãn là loại người hài hòa. Dù mới lần đầu gặp mặt nhưng Dụ Miên vẫn cảm nhận trong từng lời nói cử chỉ của hắn đều mang ngữ khí thân cận, quen thuộc.
Dụ Miên nhận ra Tần Trụ Vãn là đang cùng mình nói chuyện, do dự nửa ngày sau mới hỏi: "Anh có thể mở cửa giúp tôi không?"
Tần Trụ Vãn nâng nâng mi ở phía sau Dụ Miên đẩy cửa, cánh tay đầy hữu lực nhẹ nhàng lướt qua đôi vai đơn bạc của thiếu niên. Từ góc độ của hắn có thể thấy xương quai xanh lấp ló bên trong cổ áo.
Hắn một bên đẩy cửa một bên thuận miệng hỏi: "Cửa nặng quá nên mở không ra sao?"
Hai người cách nhau rất gần, nên hắn vừa mở miệng Dụ Miên liền cảm thấy có vai cổ có chút ngứa và hơi mất tự nhiên do hơi thở của hắn mang lại. Từ khoảnh cách này cậu có thể ngửi thấy được mùi nước xả vải thanh đạm từ quần áo hắn.
Tần Trụ Vãn không nghe được câu trả lời của thiếu niên liền nghiêng mặt nhìn cậu: "Hử?"
Lỗ tai Dụ Miên không biết như thế nào lại có chút hồng, cậu lắc đầu nghiêm trang mà nói: "Không phải, em chỉ sợ cửa bẩn mà thôi.''
Cho tới bây giờ Dụ Miên nhớ tới câu nói của mình đều thấy vô cùng hối hận, có lẽ lúc ấy cậu quá căng thẳng, hoặc bởi vì thẹn thùng, tóm lại cậu cảm thấy chắc chắn lúc đó mình đã để lại ấn tượng đầu tiên cực kỳ xấu trong lòng Tần Trụ Vãn.
Hoạt động tổ tiết mục tổ chức vào buổi tối hôm nay chính là công khai tuổi của nhóm khách mời. Đối với chuyện này Dụ Miên cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ nhớ ngoại trừ Tần Trụ Vãn, ba trong số bốn người còn lại đều lớn tuổi hơn cậu, người còn lại nhỏ hơn.
Thời điểm Dụ Miên nói bản thân hai mươi lăm tuổi, Chu Gia Minh lộ ra chút kinh ngạc: "Tôi cho rằng cậu chỉ mới vừa thành niên."
Sau khi ăn tối, điện thoại của mỗi người đồng thời rung lên. Dụ Miên cầm lên xem thì thấy có một tin nhắn, nội dung là: "Gửi một tin nhắn cho đối tượng khiến bạn động tâm.''
Cậu kì thực không có đối tượng động tâm, Tần Trụ Vãn càng không thể lựa chọn, rốt cuộc cậu đã từng nói qua là sẽ không chậm trễ đối phương, mà những người còn lại, cùng cậu tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Chu Gia Minh.
Nghĩ vậy Dụ Miên liền chọn y làm đối tượng gửi tin nhắn, cậu nghiêm túc mà gửi: "Thức ăn bữa sáng hôm nay rất ngon, cảm ơn anh."
Qua một lát điện thoại cậu bỗng rung liên tục, mở ra nhìn thì thấy có tới năm tin nhắn mới.
Con số này làm Dụ Miên giật mình, thiếu chút nữa liền đi hỏi trợ lý tổ tiết mục xem có phải bị hệ thống bị trục trặc hay không. Nếu không sao lại có nhiều người gửi tin nhắn cho cậu như vậy?
Cũng may cậu ý thức được nếu đi hỏi thì sẽ phá hỏng quy tắc, vì thế quyết định xem thử nội dung tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên là của Chu Gia Minh, y nhắn: "Xin lỗi, không biết cậu không thể uổng cà phê, lần sau anh chuẩn bị cho cậu sữa bò hoặc sữa yến mạch."
Các nội dung tin nhắn tiếp theo đều khá mơ hồ, chẳng hạn như: "Hello", "Ngủ ngon, ngày mai gặp", "Cậu trông rất đẹp trai"
Dụ Miên bị câu: "Cậu trông rất đẹp trai" chọc cười. Nhưng vào thời điểm mở tin nhắn cuối cùng ra xem, ngón tay bỗng có chút run, ý thức được người gửi chính là Tần Trụ Vãn: " Cậu vẫn giống như trước đây."
Nội dung vô cùng đơn giản, Dụ Miên còn chưa kịp tự hỏi ra thâm ý bên trong điện thoại lại tiếp tục rung lên. Tổ tiết mục lại gửi đến một thông báo: "Bạn được bạn trai cũ lựa chọn."
Tiếp theo Dụ Miên bỗng cảm nhận được ánh mắt không thể gọi là ôn hòa từ Tần Trụ Vãn. Cậu cảm thấy hắn nhận được tin nhắn thông báo cậu không lựa chọn gửi tin nhắn cho hắn.
Một tin nhắn cùng với một ánh mắt đều làm lòng Dụ Miên gợn sóng. Cậu mất ngủ, chứng kiến bầu trời từ tối thành sáng, ánh trăng kéo dài bóng dáng những cây cọ trông như bóng ma.
Ngày hôm sau thức dậy cậu mờ mịt mà đánh giá bày biện trong phòng, không rõ vì sao mình lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ như này, nhưng trong đầu cậu lại loáng thoáng sinh ra một chút quen thuộc. Vào ngày hôm qua phảng phất như cậu đã quên mất cái gì.
Thời điểm đi ngang phòng bếp, cậu thấy lò vi sóng đang bật, một nam nhân hướng cậu chào hỏi: "Dụ Miên hôm nay anh đã chuẩn bị sữa bò cho cậu rồi đây."
"Ai nhờ anh chuẩn bị cho tôi vậy?"
Dụ Miên vô tội hỏi.
Chu Gia Minh có chút sửng sốt, ngay sau đó ý thức được Dụ Miên hẳn là đang cùng y phủi sạch quan hệ.
Không nghĩ tới đối phương nhìn vô cùng ngoan ngoãn đơn thuần, tính cách lại có chút biệt hữu.
Chu Gia Minh cảm thấy rất có ý tứ, y không những không cảm thấy chán ghét Dụ Miên mà ngược lại thấy hơi câu nhân.
"Không đâu, là tôi giúp cậu chuẩn bị" Chu Gia Minh không quá để ý mà cười cười, ngữ khí vô cùng bao dung.
Dụ Miên ngẩn người nhìn y, tự hỏi không biết rốt cuộc cái người xa lạ này với cậu ai mới là người xảy ra vấn đề về năng lực lí giải câu hỏi.
Chu Gia Minh vẫn đang loay hoay hâm nóng sữa bò, thời điểm ngẩng đầu lên đã thấy Dụ Miên dịch ra sô pha bên cửa sổ mà ngồi.
Một tấm giấy viết bằng mực tàu đậm nét được ép trong mặt gỗ bên ngoài là lớp kính dày với nội dung quy tắc của "Luyến ái trung chuyển".
Dụ Miên dùng tay chỉ vào, bắt đầu từ từ đọc:
"Hoan nghênh mọi người gia nhập vào đại gia đình Luyến ái trung chuyển, dưới đây là những quy định cần mọi người chú ý:
- Không thể trực tiếp hoặc gián tiếp tiết lộ thân phận của tiền nhiệm.
- Không cho phép thông báo.
- Không được trao đổi phương thức liên hệ.
- Thông thường, mỗi tối phải cùng nhau dùng bữa, món ăn phục vụ được quyết định bằng phương thức rút thăm."
Dụ Miên vẫn còn nhớ rõ đây là kế hoạch chương trình tống nghệ thiếu đạo đức của Triệu Trinh Trinh, cũng nhớ rõ chính mình đã tới biệt thự, nhưng mà những chuyện sau đó đều không có ấn tượng. Cậu nhìn vào lịch tự động trên bàn thấy thời gian tham gia chương trình đã là ngày thứ ba.
Ngày thứ ba??
Chân mày Dụ Miên khẽ nhíu, hậu tri bất giác đem chuyện ngã cầu thang liên hệ đến việc bản thân cậu mất trí nhớ.
Hiện tại cậu không chắc chắn rằng chính mình rốt cuộc đã mất bao nhiêu đoạn kí ức, kì thật mất nhiều hay ít đều không quan trọng. Từ sau khi mười tám tuổi, cuộc sống của cậu vẫn không phát sinh sự kiện gì đáng nhớ. Ảnh hưởng duy nhất bây giờ là Dụ Miên không thể
tham gia hoàn toàn vào các tiết mục do chương trình tổ chức, rốt cuộc ngoại trừ Tần Trụ Vãn ai cậu cũng không biết, biết rồi cũng sẽ quên mất.
Cũng may cậu tham gia chương trình này cũng vì giúp đỡ Triệu Trinh Trinh chứ không phải thực sự muốn tìm bạn trai.
Cho nên đối với vấn đề mất trí nhớ này Dụ Miên cảm thấy cũng không hoảng hốt lắm.
Thời gian vẫn còn sớm, không chịu nổi trong căn phòng đầy camera nên cậu định ra vườn đi dạo, mặc dù nhìn từ cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng luồng không khí lạnh lẽo vẫn tràn vào cổ áo, nghe được cả tiếng lá rụng mùa thu.
-Hết chương 3-