Qua năm, lịch trình của hai người bắt đầu vào quỹ đạo. Cả hai bước vào giai đoạn gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều.
Tưởng Thiên không có ý kiến với tình trạng này. Nàng không phải người thích dựa dẫm vào Thẩm Tích Nhược. Mỗi ngày gọi cho nhau, cách mấy hôm gặp nhau là ổn.
Huống hồ..... Mỗi lần gặp Thẩm Tích Nhược, sáng nào eo nàng cũng đau, tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác!
Cho nên nàng thấy rất tốt, nàng còn vui vẻ chạy show.
Nhưng Thẩm Tích Nhược thì khác, cô chỉ muốn ở bên Tưởng Thiên. Mỗi phút mỗi giây cô chỉ muốn trò chuyện với nàng nhưng thật sự cả hai không thể gọi liên tục được.
Cuối cùng Thẩm Tích Nhược quyết định, bỏ tiền mua các bài pr cho Tưởng Thiên, và sắp xếp thêm các quảng cáo. Như vậy cô sẽ có nhiều ảnh chụp và video để xem.
Thẩm Tích Nhược cầm điện thoại, xem ảnh chụp của Tưởng Thiên. Mỗi khi Tưởng Thiên có ảnh mới, cô sẽ chăm chú xem, không lo làm việc.
Lâm Hoán thấy vậy, lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy ai đu vợ như đu idol. Cậu độc lạ thật đó."
Thẩm Tích Nhược làm lơ, nhìn thoáng Lâm Hoán đáp: "Người không có vợ như cậu đâu có hiểu được."
Lâm Hoán: "..........."
Đang vui vẻ tự nhiên nhắc vụ người ta ế làm chi? Không có vợ thì làm sao? Bộ có vợ là giỏi lắm chắc? Tuy mình không có vợ nhưng mình có.... mình có..... Huhu mình không có gì cả!
Bên kia, tập đoạn Thẩm thị gần như sụp đổ, Thẩm Bác đưa theo Thẩm Tích Chu trốn nhà đầu tư đòi nợ, chạy sang Canada.
Thẩm Tích Nhược không quan tâm Thẩm gia, cô chỉ tập trung phát triển giải trí Khuynh Thành. Cô chỉ muốn Khuynh Thành có thêm nhiều quyền lực hơn trong giới giải trí.
Trong khí thế hừng hực làm việc và tình cảm thuận lợi, cô thấy mình có đủ nhiều để khoe khoan với Lâm Hoán.
Lâm Hoán nghĩ mãi cũng thấy mình không có điểm nào hơn Thẩm Tích Nhược.
Tôi khổ quá mà!
Sự nghiệp của Tưởng Thiên như diều gặp gió. Sau lần come out trước, có rất nhiều đạo diễn liên lạc với nàng, kịch bản với đủ nội dung, thể loại được gửi đến, ngoài ra nàng còn nhận được nhiều lời mời tham gia gameshow.
Gameshow chỉ là thời điểm để nghệ sĩ lộ diện, kiếm tiền tươi. Tuy có người xem nhưng hiện tại Tưởng Thiên không muốn tham gia, Lý Hồng chỉ có thể tiếc nuối từ chối tất cả.
Còn về lời mời đóng phim, Tưởng Thiên chọn vai diễn trong phim đô thị có độ khó cao để diễn.
Sau một tuần chuẩn bị, huấn luyện, Tưởng Thiên tiến tổ.
Hai ngày sau khi vào đoàn phim, lúc tám giờ tối, Tưởng Thiên về phòng, gọi video với Thẩm Tích Nhược.
Video vừa rang đã được bắt máy, Thẩm Tích Nhược đã xuất hiện trên màn hình.
Dù không có filter nhưng Thẩm Tích Nhược vẫn trông rất đẹp. Cô có gương mặt trắng nõn cùng làn da mịn màn, hồng hào.
Tưởng Thiên nhìn thấy lại nhớ đến những đêm nồng cháy cùng Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược luôn thích dính mặt mình với mặt Tưởng Thiên. Khi hai gương mặt dán vào nhau, cảm giác ấm áp, thoải mái khiến người ta mê luyến.
Hai người ngủ chung, chỉ muốn dính chặt lấy cơ thể của nhau.
Lúc mới vào đoàn phim, Tưởng Thiên còn vui vẻ, hí hửng nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tích Nhược, nàng nhận ra mình rấ nhớ cô.
"Tích Nhược..... Có phải mấy hôm nay chị không nghỉ ngơi đủ không?" Tưởng Thiên vứt bỏ những cảm giác ái muội, nàng nhìn đôi mắt thâm quầng của Thẩm Tích Nhược, quan tâm hỏi.
"Ừ, chị không ngủ được, không có em, giường trống lắm." Thẩm Tích Nhược cách gần màn hình như muốn thấy rõ nàng.
"......... Em cũng nhớ chị." Tưởng Thiên thở dài. Trước khi gọi, chủ đề nàng nghĩ không phải vậy, nàng muốn cổ vũ Thẩm Tích Nhược, cố gắng làm việc chờ mình về.
Bây giờ nàng chỉ muốn nói "em không đóng phim nữa, em về được không".
Nàng chưa kịp nói thì nghe Thẩm Tích Nhược hỏi: "Chị không đi làm, chị đến chỗ em được không?"
Tưởng Thiên: "..............."
Có lẽ đây là tâm ý tương thông?
Nàng hít sâu, bình tĩnh đáp: "Em cảm thấy hai đứa phải cố gắng làm việc, chú tâm cho công việc, như vậy mới có thể......"
Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi ngắt lời nàng, cô nhìn nàng bảo: "Chị thật sự không muốn làm việc."
Tưởng Thiên: "Nhưng chị chưa đến tuổi nghỉ hưu mà?"
Nàng chớp đôi mắt tròn xoe.
Dáng vẻ đáng yêu làm Thẩm Tích Nhược nhíu mày, càng đưa mặt đến gần màn hình.
Thẩm Tích Nhược nhìn một lúc nói: "Em lại gần cho chị xem đi."
Tưởng Thiên nghe lời thò đầu đến. Gương mặt nàng phóng đại trong màn hình: "Vậy được chưa chị?"
Thẩm Tích Nhược bỗng để sát vào, sau đó thấy màn hình tối đen kèm theo tiếng "chụt".
Điện thoại của Thẩm Tích Nhược bị ngắt.
Tưởng Thiên: "????"
Chuyện gì vậy?
Nàng nhớ lại cảnh vừa rồi.
Bỗng đỏ mặt.
Vừa rồi, nàng thấy môi Thẩm Tích Nhược hơi cong lên giống như..... Đang hôn mình.
Thì ra đến gần màn hình là để làm vậy.........
Thẩm Tích Nhược thật là! Bao lớn rồi còn làm trò con nít!
Còn hôn mình qua màn hình nữa............
Đúng là tổng tài trẻ con!
Nhưng..... Hợp gu nàng.
Càng nghĩ trái tim càng đập loạn.
Tưởng Thiên che ngực, cong môi cười, nhanh chóng nhắn tin: "Chị là người xấu! Chị dám ngắt máy của em! Người ta giận chị lắm đấy!"
Nàng nhắn một lúc nhận ra mình như đang làm nũng.
Trước kia Tưởng Thiên ớn mấy chuyện nũng nịu này lắm nhưng hiện tại chỉ chốc lát nàng đã có thể phát huy hoàn hảo biệt tài ngọt ngào dính dính...........
Thẩm Tích Nhược cũng có thể tiếp thu chuyện này.
Thật sự ai yêu nhau mà không sến súa.
Thẩm Tích Nhược nhận tin nhắn, quả nhiên gọi lại.
Tưởng Thiên nằm trên sô pha, mặc áo ngủ, tóc được khăn lông quấn lại. Nàng bắt máy, thấy Thẩm Tích Nhược vẫn mặc đồ công sở.
Nàng nhăn mũi: "Hừ! Chị dám gác máy trước!"
Thẩm Tích Nhược nghiêm túc cười đáp: "Vừa rồi chị.... hơi ngại, không dám nhìn em nên mới cúp máy. Chị không cố ý."
Tưởng Thiên cười trêu: "Ngại ngùng gì nữa? Mà nãy chị làm gì? Tối thui em chưa thấy gì, còn tưởng bên chị cúp điện."
Thẩm Tích Nhược xoa lông mày.
Tưởng Thiên biết chỉ cần hồi hộp, cô sẽ thường làm vậy. Nhưng vì Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi căng thẳng nên ngoại trừ Tưởng Thiên, không ai nhận ra.
Hiện tại, Thẩm Tích Nhược xoa lông mày, Tưởng Thiên cười trộm. Nàng muốn trêu cô để đối phương thừa nhận vừa hôn trộm mình.
Không ngờ, Thẩm Tích Nhược xoa lông mày, có ý tưởng mới: "Vừa rồi em làm nũng, có phải cũng nhớ chị không?"
Tưởng Thiên nhíu mũi, cảm thấy mình như mèo con. Nàng nghĩ đến cảnh mình vừa nũng nịu đã ớn lạnh nhưng vẫn không nhịn được làm nũng: "Ai mà làm nũng! Người ta đáng yêu vậy mà kêu làm nũng!"
Nói rồi, nàng bỗng cảm thấy ớn quá.
Nhưng Thẩm Tích Nhược lại nheo mắt, rất hưởng thủ, khéo môi cong cong, gương mặt ửng đỏ: "Em lặp lại lần nữa được không?"
Cô nghiêm túc nói làm Tưởng Thiên không lặp lại được. Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Tích Nhược, nàng nghĩ đến chuyện người lớn, hoảng sợ nói: "Chị chị chị chị là biếи ŧɦái sao?"
Thẩm Tích Nhược khó hiểu: "Hả? Chị biếи ŧɦái chỗ nào?"
Tưởng Thiên nhớ có lần nàng cảm thấy khủng bố khi đọc tin giọng phái nữ có thể kích phát sự biếи ŧɦái.
Tuy nàng tin nhân cách Thẩm Tích Nhược nhưng nàng không muốn Thẩm Tích Nhược biến thành tên biếи ŧɦái.
Nàng nghiêm túc nói: "Em quyết định rồi, sau này sẽ không làm nũng với chị. Em phải bồi dưỡng chị thành một thanh niên có ích cho xã hội. Ngoài ra mình cũng nên hạn chế gọi điện."
Thẩm Tích Nhược: "????? Không được!"
Tưởng Thiên nhấp môi, nói: "Vì sao không được?"
Đôi mắt Thẩm Tích Nhược đầy ý cầu xin: "Không nghe thấy giọng em, chị không ngủ được."
Tưởng Thiên: "Em sẽ ghi âm chuyên mục kể chuyện cổ tích, trước khi ngủ em gửi cho chị nghe."
Thẩm Tích Nhược: "Thiên Thiên, sao em xấu thế?"
Tưởng Thiên: "Em không xấu, em chỉ đề phòng chị thành biếи ŧɦái! Em có ý tốt!"
Thẩm Tích Nhược đưa tay, lộ ra các ngón tay.
Tay cô thon dài, thẳng tắp, móng tay được cắt ngay ngắn, sạch sẽ.
Tưởng Thiên nhìn, bị hấp dẫn, nhất thời cảm thấy "sao trên đời có đôi tay đẹp thế này", "đôi tay ấy lại thuộc về mình".
Thẩm Tích Nhược liếʍ môi, năm ngón tay mở ra như đóa hoa: "Bé hư, xem chị xử em thế nào đây."
Lúc này Tưởng Thiên mới hiểu vì sao cô lại cho mình xem tay.
Thì ra..... Là vậy.
Nàng đỏ mặt, không còn tâm tư giả đứng đắn, đôi mắt miên mang nhìn mỹ nhân trước mặt.
Cùng đôi tay đưa nàng đến vùng đất khoái lạc.