Thẩm Tích Nhược đặt bánh kem lên bàn, ngồi cạnh Tưởng Thiên, dựa nàng thật gần, dịu dàng nói: "Để chị nhìn xem, lâu rồi mình không gặp."
Cô nhìn Tưởng Thiên, bàn tay xoa mặt nàng: "Em khóc sao?"
Đôi mắt Tưởng Thiên đẫm nước, cố không rơi xuống, nàng cười đáp: "Không đâu, em vui lắm."
Ngón tay Thẩm Tích Nhược vuốt lấy mặt Tưởng Thiên, cảm giác mềm mại làm nàng thấy ấm áp. Đến lúc này, Tưởng Thiên thật sự cảm thấy Thẩm Tích Nhược đã về bên nàng.
Nàng nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược, mở to mắt nhìn cô, phát hiện Thẩm Tích Nhược không makeup, tóc hơi rối, cả người trông chật vật.
Tưởng Thiên lại nghĩ đến những suy diễn lúc trước, đau lòng hỏi: "Bọn họ đánh chị sao?"
Thẩm Tích Nhược cười khẽ lắc đầu, ngắm tay Tưởng Thiên: "Không đâu, chị không sao. Bọn họ giam lỏng chị, không cho chị liên lạc với công ty, để bọn họ tiện hành động lật đổ Khuynh Thành. Nhưng trên thực tế....... Bọn họ lại nhận tin tập đoàn Thẩm gia xảy ra chuyện, trong nhà hỗn loạn nên chị tự ra ngoài."
Tuy Thẩm Tích Nhược kể chuyện bình thường, thờ ơ nhưng chỉ cần tưởng tượng, Tưởng Thiên cảm thấy tuần qua rất đáng sợ.
Tưởng Thiên hận mình quá ngốc. Vì sao không nhận ra sớm hơn? Lúc ấy nàng nên đi theo Thẩm Tích Nhược, dù giam lỏng, cũng có mình ở bên, Thẩm Tích Nhược sẽ không quá lo lắng.
Nhưng, nếu nàng ở cùng Thẩm Tích Nhược, sẽ trở thành vướng bận của cô.... Nhưng nàng vẫn muốn bên cạnh cô. Dẫu có xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở bên Thẩm Tích Nhược, nếu có gặp chuyện, nàng cũng không muốn một mình cô chịu đựng.
"Chị.... chị một mình làm vậy rất nguy hiểm, còn không nói với em, em giận!"
Tưởng Thiên vừa nói vừa thấy buồn.
Dù đang trong quán cà phê, Tưởng Thiên vẫn ôm chặt lấy Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Không phải chị vẫn ổn sao? Mình rời khỏi đây thôi."
Tuy Tưởng Thiên đang dạt dào tình cảm nhưng khi cần, nàng vẫn không mất lý trí. Nàng buông Thẩm Tích Nhược ra, đứng lên, võ trang đầy đủ.
"Đi thôi, đừng để bọn họ phát hiện."
Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Bọn họ đã sớm phát hiện chị đi nhưng không cần đuổi theo chị. Sau này, bọn họ sẽ rời khỏi đây, tìm đường lui cho mình, không có tâm sức đối phó chị."
Tưởng Thiên nghe thấy, nghiêm túc nói: "Cho nên... chị đã hạ được Thẩm gia sao? Oa, còn nguy hiểm hơn đấu bò!"
Thẩm Tích Nhược nghe thấy bật cười, xoa tai nàng: "Nói vậy cũng đúng."
Mắt Tưởng Thiên sáng lên: "Chị khiêm tốn quá! Có thể lật đổ Thẩm gia, chị còn lợi hại hơn em tưởng!"
Thẩm Tích Nhược ôm lấy nàng, hôn lên trán: "Là người yêu của em, sao chị có thể không lợi hại được."
"Là người yêu của em" như cây búa gõ vào tim Tưởng Thiên làm nàng lâng lâng, cười tít mắt như mèo.
Mèo con đang cười, bỗng được đút bánh ngọt.
Vị dâu mềm sốp, tan trong miệng. Mùi bơ, mùi trứng hòa vào nhau tràn ngập khoan miệng làm người ta theo hương thơm lưu luyến tận tim.
Tưởng Thiên nắm tay Thẩm Tích Nhược, ăn bánh, cười hỏi: "Người yêu ơi, mình còn chưa đi sao?"
Thẩm Tích Nhược cười, cầm muỗng đút bánh cho Tưởng Thiên đút cho mình ăn.
"Đi, chị mang em đi đón giao thừa."
Tưởng Thiên khó hiểu. Nàng đi theo ra ngoài, bắt xe, nhận ra: "Không phải mình đến sân bay sao?"
Thẩm Tích Nhược lắc đầu: "Không ra sân bay, mình đi count down."
Tưởng Thiên nghe thấy mơ hồ nhưng nàng tin Thẩm Tích Nhược. Cô bảo nàng làm gì, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nàng như trẻ nhỏ nắm lấy góc áo Thẩm Tích Nhược.
Chờ xe đến, Thẩm Tích Nhược đưa nàng vào ghế phụ, nàng vội nắm lấy áo Thẩm Tích Nhược, sợ đối phương không vào.
Thẩm Tích Nhược ngồi vào xe, đóng cửa, quẹt mũi nàng: "Bé con, áo chị sắp bị em nắm hỏng rồi."
Tưởng Thiên nhăn mũi: "Em sợ chị không vào, sợ chị bỏ đi, vậy thì em không biết tìm chị ở đâu."
Nàng lẩm bẩm, vừa uất ức vừa chua xót. Đến thành phố xa lạ, cảm giác một mình tìm người khiến nàng chua xót, lúc này hoàn toàn bộc phát.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, khóe môi hạ xuống, nhăn mày đáng thương, Thẩm Tích Nhược hít sâu.
Cô ôm chặt Tưởng Thiên, thủ thỉ bên tai nàng: "Sau này chị sẽ không chạy nữa, không bao giờ chạy nữa."
Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu tưởng tượng của tương lai, và áy náy trong quá khứ trào lên trong tim Thẩm Tích Nhược nhưng nghĩ rồi chỉ nói: "Chị hứa, chị sẽ luôn bên em."
Tưởng Thiên rầu rĩ "ừm".
Thẩm Tích Nhược lại nói: "Chị sẽ chứng minh bằng hành động."
"Ừm......"
Xe chạy đến quảng trường trung tâm lớn nhất Thành phố.
Lúc này là buổi chiều, bình thường quảng trường rất đông người nhưng hôm nay ai nấy đều vội vã về nhà ăn Tết.
Tưởng Thiên gọi cho Triệu Phỉ Phỉ, bảo nàng ra sân bay về nhà, nghỉ Tết, mình và Thẩm Tích Nhược sẽ về sau.
Thẩm Tích Nhược tìm nhà hàng cao cấp, dẫn Tưởng Thiên đi ăn tối.
Hai người ngồi trước cửa sổ cao hơn ba mươi tầng, uống rượu vang. Cả hai ngồi dựa vào nhau trên sô pha, hình ảnh cặp tình nhân tình cảm, hạnh phúc.
Khách hàng của nhà hàng rất ít, Thẩm Tích Nhược kể lại những chuyện mình trải qua mấy hôm nay. Cô tỉ mỉ kể rõ những chiến lược của mình.
Tuy Tưởng Thiên không nghe hiểu toàn bộ nội dung nhưng cô vẫn nghiêm túc kể rõ.
Tưởng Thiên nâng mặt, dựa vào lòng Thẩm Tích Nhược, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô, gương mặt đầy sùng bái, yêu thương.
Nàng biết, Thẩm Tích Nhược nhà nàng giỏi nhất!
Những chiến lực! Lực khống chế này! Và cả những từ ngữ chuyên nghiệp làm người ta mê muội làm sao!
Thật quá tuyệt vời!
Người ưu tú như Thẩm Tích Nhược lại yêu mình, thật sự.... Tưởng Thiên bỗng nhận ra mình không xứng với Thẩm Tích Nhược, càng nghe càng tự ti.
Thẩm Tích Nhược nói được một lúc thấy Tưởng Thiên ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy em, có phải mấy chuyện chị kể làm em thấy phiền không?"
Tưởng Thiên lắc đầu, cúi đầu cọ vào lòng Thẩm Tích Nhược như mèo con: "Không ạ. Em sợ chị chê em phiền, vì em không hiểu gì cả. Em không hiểu những chuyện chị nói....."
Thẩm Tích Nhược bật cười, nâng cằm Tưởng Thiên, ánh mắt dịu như nước: "Em đó, sao mà đáng yêu vậy hả."
Tưởng Thiên bỗng thấy khó hiểu.
Thẩm Tích Nhược nói: "Chị muốn nói với em vì cho em biết chị đã làm gì, làm sao có kết quả này. Tránh em không biết tình hình giữa chị và Thẩm gia, sau này có chuyện cũng rõ vì sao. Chị không cần em nghe hiểu."
Tưởng Thiên: "Nhưng, không phải người ta thường nói, người yêu phải cùng chí hướng, cùng đề tài sao?"
Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Đúng rồi, chúng ta cũng cùng chung chí hướng, cùng yêu thương nhau, cùng chung đề tài mà. Chị thích nghe em nói chuyện, em thích nghe chị nói chuyện. Vậy không phải là chung chí hướng sao?"
Tưởng Thiên: Sao nghe thấy vô lý nhưng lại rất thuyết phục?
"Vậy, chị không cảm thấy em không học vấn, không nghề nghiệp sao?"
"Không đâu, ít nhất em hiểu nhiều hơn chị trong khoản đóng phim."
"Haha vậy cũng tốt."
Tưởng Thiên cười vui vẻ, sửa cổ áo cho Thẩm Tích Nhược.
"Trong mắt chị, Thiên Thiên lợi hại nhất."
"Hửm? Em lợi hại chỗ nào?"
Tưởng Thiên nghiêm túc, đôi mắt đen chớp chớp, biểu cảm đáng yêu.
"Em sao, để chị ngẫm xem. Em có nhiều ưu điểm lắm, nhất thời chị không biết nên nói cái nào trước."
"Mau nói mau nói cho em nghe!"
"Ừ thì...... em đóng phim hay, tham gia gameshow cũng sống động, xã giao lại tốt. Em còn thương fans, biết nặn đất sét, biết sắp xếp nội thất trong nhà...... Gương mặt xinh đẹp như búp bê, vóc dáng vừa đẹp vừa mềm........"
Tưởng Thiên càng nghe càng vui sướиɠ. Được người mình thích khen mình, cảm thấy quá sướиɠ như mèo con được gãi đúng chỗ ngứa.
Nàng híp mắt, dựa vào lòng Thẩm Tích Nhược, ôm eo nàng, cười bảo: "Nàng nói hay lắm, bổn vương phong nàng làm Quý phi!"
Thẩm Tích Nhược ngoan ngoãn phối hợp: "Đại vương, đêm nay để Quý phi thị thẩm cho ngài."
Tưởng Thiên cười lớn, đáp: "OK!"
Thẩm Tích Nhược nheo mắt, cô không cười, nhéo mặt Tưởng Thiên rồi nghịch tai Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nằm trên đùi Thẩm Tích Nhược. Tuy tư thế không thục nữ nhưng nàng mặc kệ, chỉ cần thoải mái là được: "Chân của Thẩm quý phi nằm lên thoải mái lắm. Tuy hơi gầy, hơi cộm đầu nhưng được cái ấm......"
Thẩm Tích Nhược khép hai chân, cho nàng dựa thoải mái hơn, ngón tay nghịch tóc nàng.
Tóc Tưởng Thiên đen, chắc khỏe. Ngón tay xuyên qua làn tóc mềm mượt.
Thẩm Tích Nhược ngẫm nghĩ.
Cô.... nhịn lâu lắm rồi.
"Mau xem, là nhạc nước!"
Tưởng Thiên thốt lên, ngồi dậy.
Thẩm Tích Nhược đè nàng lại, cúi người hôn lấy môi nàng.
Đôi môi hòa nhau, Thẩm Tích Nhược thì thầm: "Chị nhớ em lắm, Thiên Thiên......."
Trong hơi thở ấm áp, Tưởng Thiên nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tích Nhược.
Nàng chỉ muốn giao mình cho cô.