Thẩm Tích Nhược kéo Tưởng Thiên ra ngoài nhà hàng, lúc này Tưởng Thiên mới thở phào, cả người yếu ớt tựa vào người Thẩm Tích Nhược.
"Cũng may chị đến nhanh.... Nếu không em không đối phó nổi anh ta, anh ta đáng sợ lắm! Chị không biết anh ta nhìn em thế nào đâu như muốn ăn tươi nuốt sống em. Ánh mắt đó làm em bây giờ còn đang sợ."
Thẩm Tích Nhược nhìn tiệm cà phê phía trước, kéo Tưởng Thiên đang mềm yếu ngồi vào ghế, ôm nàng vỗ về.
"Bé hư cũng biết sợ sao? Sao không đợi chị đến xử lý?" Thẩm Tích Nhược mắng nhưng đôi mắt lại dịu dàng, cưng chiều. Cô mát xa tay nàng.
Ngón tay của hai người mềm mại, tay Thẩm Tích Nhược dài hơn, tay Tưởng Thiên thì tròn, nắm tay nhau trông rất hài hòa.
"Thẩm Tích Chu ghê tởm lắm! Em không chịu được, cô gái kia còn khóc, mà khi cô ấy xin giúp đỡ, ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ! Em không thể nhìn nổi gái đẹp bật khóc nên em tức giận lao đến giúp." Tưởng Thiên vừa kể vừa nghịch ngón tay Thẩm Tích Nhược.
Ngón tay Thẩm Tích Nhược như bị điện giật, cô buông tay Tưởng Thiên ra, nghiêm mặt nói: "Chuyện này quá nguy hiểm! Sau này em phải đợi chị đến, biết không?"
Tưởng Thiên tươi cười đáp: "Em cảm thấy em làm ổn mà, trước khi xông đến, em đã nhắn tin cho chị còn gì."
Thẩm Tích Nhược gật đầu khen nàng: "Việc này thì em làm đúng."
Tưởng Thiên nhìn mặt cô cảm thấy bình yên. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Thẩm Tích Nhược trông xinh đẹp, trong sáng.
Nàng nhìn một lúc, không kiềm được, đưa tay xoa mặt cô, thì thầm: "Tích Nhược, chị là số một. Nếu không có chị, em có lẽ sẽ không có tự tin để làm việc đó."
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, dịu dàng nhìn Tưởng Thiên: "Không đâu. Em mới là người dũng cảm, không hổ là Thiên Thiên của chị."
Tưởng Thiên ngại ngùng, lẩm bẩm: "Ai mà là của chị............."
Thẩm Tích Nhược mất mát nói: "Không phải sao? Có lẽ chị hiểu lầm ý em."
Tưởng Thiên vội quay mặt lại, hai má đỏ hồng, đáp: "Rõ ràng chị mới là của em!"
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, biểu cảm dịu dàng làm người ta mê muội.
Cô nhìn Tưởng Thiên một lúc lâu mới nói: "Em muốn ăn gì? Chị cũng chưa ăn trưa, hai đứa mình ăn chung đi."
Tưởng Thiên nghĩ rồi đáp: "Em ăn gì cũng được miễn là đừng ăn món Âu. Có lẽ em sẽ ngừng ăn món Âu mấy tháng, em ám ảnh quá."
Thẩm Tích Nhược lái xe đưa nàng đến tiệm cơm gia đình. Sau khi no bụng, Thẩm Tích Nhược hỏi: "Vì sao hôm nay em không ở nhà mà chạy đến tận đây?"
Tưởng Thiên bật thốt: "Em muốn đi dạo thương xá."
Thẩm Tích Nhược lại hỏi: "Em cần mua gì sao, em có thể dùng thẻ của chị."
Tưởng Thiên vẫy tay nói: "Không cần đâu, em cũng có tiền của mình mà."
Thẩm Tích Nhược im lặng gật đầu lại làm Tưởng Thiên thấy là lạ.
Nàng quan sát biểu cảm của cô một lúc mới hỏi: "Chị đang giận em sao?"
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, lấp lánh đáp: "Không, sao chị lại giận em."
Tưởng Thiên cúi đầu, lẩm bẩm: "Em cứ tưởng chị giận em vì em không dùng thẻ của chị là không tin tưởng chị."
Thẩm Tích Nhược nghe vậy hỏi lại: "Vậy em cảm thấy em có tin chị không?"
Tưởng Thiên gật đầu: "Có chứ có chứ!"
Thẩm Tích Nhược cười, xoa tóc nàng: "Chị biết em tin chị, niềm tin của em không cần thể hiện về việc em có dùng thẻ của chị hay không mà là khi em xông pha đã nhắn tin cho chị. Chị rất cảm động, cũng cảm ơn em đã luôn tin chị."
Tưởng Thiên hiểu, cười lúng túng: "Em nhắn cho chị giống như là phản xạ không điều kiện có quấy rầy chị không?"
Thẩm Tích Nhược cong môi, cuốn lấy lọn tóc của nàng: "Nếu chị bảo có thì sao?"
Tưởng Thiên sốt ruột vội hỏi: "Vậy, vậy em phải bồi thường thế nào đây?"
Thẩm Tích Nhược cười càng tươi: "Này phải xem em muốn bồi thường thế nào."
Tưởng Thiên: "Hửm? Vậy em mua quà tặng chị nhé? Hoặc là em lại nặn tượng đất sét giống lần trước thì sao?"
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào môi mình.
Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Chị chỉ vào môi làm gì? Chị muốn em mua son tặng chị?"
Thẩm Tích Nhược nghe vậy tức cười, khó tin Tưởng Thiên ngày thường thông minh, trong chuyện tình cảm thì IQ bằng 0.
Thật đúng là đáng yêu, Thẩm Tích Nhược nghĩ thầm.
May mắn tiệm cơm không đông, hai người chọn phòng VIP, trong phòng không có người khác.
Tưởng Thiên đến gần Thẩm Tích Nhược, nghiên cứu xem vì sao Thẩm Tích Nhược lại chỉ vào môi mình. Nàng quan sát thấy miệng cô cân xứng, mềm mại, căng tròn, còn có màu son rất đẹp.
Nàng thầm nghĩ không biết màu son nào hợp với dáng môi này? Là màu đỏ tươi như của Lâm Hoán? Hay mua màu cam đất? Màu hồng cam? Hay màu hồng baby?
Tưởng Thiên chọn mấy màu, thấy màu nào cũng hợp với môi Thẩm Tích Nhược! Chỉ cần xinh đẹp, son màu nào cũng đẹp!
Nàng quyết định hôm nào tìm Lý Hồng, nhờ nàng đề cử cho mình hãng son môi, thời trang cao cấp rồi mua cho Thẩm Tích Nhược mười mấy hai mươi phần cho cô chọn.
"Xinh đẹp như này nên thử nhiều đồ!"
Tưởng Thiên vừa tưởng tượng Thẩm Tích Nhược thay trang phục vừa lẩm bẩm.
Nàng muốn biến Thẩm Tích Nhược thành búp bê, trang điểm cho cô, mua quần áo cho cô, dẫn cô đi chơi..... Tất cả những món xinh đẹp, lóng lánh đều sẽ mua tặng Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược vừa đẹp, vừa ngoan nên hoàn toàn xứng đáng.
Thẩm Tích Nhược nhìn thấy Tưởng Thiên đang thơ thẫn.
Cô chạm vào môi Tưởng Thiên, ngón tay xoa nhẹ môi nàng: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tưởng Thiên bừng tỉnh đáp: "Không có gì!"
Bây giờ nàng mới cảm nhận môi đang được xoa. Vân tay trên ngón tay Thẩm Tích Nhược xoa lên bờ môi mềm mại làm Tưởng Thiên cảm nhận rõ vân tay của cô.
Cảm giác sàn sạt, thích thích.
Tưởng Thiên nghịch ngợm chu môi, dán lên ngón tay cô xem như chủ động hôn tay cô.
Tay Thẩm Tích Nhược dừng lại, ánh mặt tối đi.
Tưởng Thiên nhìn mắt cô, sợ hãi lắp bắp: "Haha, em không nhịn được, chị có thích không?"
Thẩm Tích Nhược nhìn gương mặt xinh đẹp, ngây thơ cùng má lúm đồng tiền kia đang làm nũng mà ngọt ngào.
Cô cúi đầu hôn lên má đồng tiền của Tưởng Thiên.
"Chị thích."
Tưởng Thiên bị cô hôn run lên, đầu óc đình trệ chỉ thấy mỗi người trước mặt, cảm giác trên mặt phóng to vô hạn.
Nàng cảm thấy hiện tại mình như quả dưa chíh, trong lòng thơm ngọt.
Nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thấy gương mặt cô nghiêm túc, đôi mắt sâu đang nhìn mình như nhìn bảo vật.
Đôi mắt cô đầy tình cảm nồng cháy và lòng chiếm hữu lớn.
Tưởng Thiên hiếm khi thấy cô như vậy, nàng ngẩn ngơ nhìn cô, nàng không biết Thẩm Tích Nhược sẽ lộ ra biểu cảm chiếm hữu này.
"Chị....."
Nàng chưa nói xong, Thẩm Tích Nhược cúi xuống, hôn lên chóp mũi nàng.
Nụ hôn thoáng qua như làn gió, Thẩm Tích Nhược buông nàng ra, lặp lại: "Chị thích."
Nội tâm Tưởng Thiên cuồn cuộn sóng vỗ, tất cả chuyển hóa thành tiếng tim đập nhanh.
Thẩm Tích Nhược lại cúi đầu về phía Tưởng Thiên.
Lần này, cô hôn lên cánh môi của nàng.
Giọng khàn khàn nói: "Chị thích em."
Thời gian trong nháy mắt như dừng lại.
Tưởng Thiên ngước mắt nhìn đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc của Thẩm Tích Nhược.
Chỉ nhìn ánh mắt cô đã khiến cả người nàng như có luồn điện chạy qua. Trong lòng nàng như khoai lang nướng chính, thơm ngọt, mềm mại.
Nàng hiểu ý Thẩm Tích Nhược. Nàng cũng biết mình có cùng cảm xúc với cô.
Nàng vùi vào cổ Thẩm Tích Nhược, hít lấy hương thơm của riêng cô, đó là hương thơm sang trọng, tươi mới như băng tuyết khi gần khi xa.
Nàng hôn lên má Thẩm Tích Nhược, hôn lên mặt cô, bồi hồi thật lâu mới đáp: "Em.... cũng vậy."
Khi nói ra, tảng đá trong lòng như hạ mạnh xuống đất.
Những rối rắm, bất an theo lời nói bay đi.
Dịu dàng cất giấu trong lòng được giải phóng trong bầu không khí bình an. Tưởng Thiên cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Thẩm Tích Nhược không chịu buông tha nàng, nắm chặt tay nàng, gặng hỏi: "Em cũng cái gì?"
Tưởng Thiên nhớ đến thiếu nữ váy trắng trong trí nhớ và Thẩm Tích Nhược váy đỏ trong lần gặp đầu.
Tưởng Thiên nghĩ, nàng không thể dùng nỗi đau quá khứ dằn vặt người con gái trước mặt.
Vì thế nàng đáp: "Em cũng thích chị."
Dứt lời Thẩm Tích Nhược không nhịn được, cúi đầu, hôn sâu cánh môi nàng.
Dưới ánh mặt trời, hai người hôn nhau nồng cháy.