Dưới sự sủng nịch của nữ tổng tài bá đạo, Tưởng Thiên đi đến bên cạnh Thẩm Tích Nhược, đem không gian phát huy để lại cho cô.
Nàng nhìn ra thân thể Thẩm Tích Nhược có chút căng chặt, khi tiến về phía Lý Tranh, cái khí tràng mãnh liệt đó cùng ánh mắt sắc bén kia, chà.
Lý Tranh ơi là Lý Tranh, cô chọc ai không chọc, lại chọc đến nữ đại lão số một của truyện, về sau trong giới giải trí...... không phải, trong thế giới này chỉ sợ cô sống không yên đâu!
Người vây xung quanh phần lớn là sinh viên Học Viện Điện Ảnh, bọn họ chú ý đến lời của Lý Tranh, không tiếp tục mua đồ, cũng không uống trà sữa, có người rảnh rỗi trực tiếp vây quanh.
Có người không rõ tình thế hỏi Lý Tranh: "Ai, cô nói kia là kim chủ của hỏa không, có phải ông già đầu trọc không?"
Lý Tranh vốn như kiến bò trên chảo nóng, nghe thấy lời nói thêm dầu vào lửa này, hận không thể đánh người nọ.
Nàng cố gắng bào chữa, nói năng lộn xộn: "Ai, ai nói kim chủ của cô ta đầu trọc..... Có thể là tổng tài còn không chừng."
Người nọ kỳ quái nói: "Không phải cô nói sao?"
Lý Tranh: "Tôi không có không phải tôi!"
Lúc này, Thẩm Tích Nhược đã bước đến, đứng giữa vòng vây, nhìn Lý Tranh: "Cô chắc là...... nữ số 3 lúc trước bị tôi đuổi."
Lý Tranh vâng vâng dạ dạ gật đầu, ngẩng đầu muốn dùng vẻ nhút nhát sợ sệt làm cho Thẩm Tích Nhược đồng tình, đây là sở trường của nàng.
Nhưng Thẩm Tích Nhược không chút để ý, ánh mắt càng lạnh: "Tôi chính là tổng tài có quan hệ với Tưởng Thiên.
Giải thích với cô một chút, tôi quen biết với Tưởng Thiên là sau buổi tuyển chọn của kịch bản, chúng tôi là quan hệ bạn bè bình thường.
Còn phó đạo diễn mà cô đưa lễ vật cho, tôi đã cho anh ta nghỉ, đuổi cô là tôi trực tiếp hạ lệnh, không nghĩ đến cô còn đem chuyện này tính trên người Tưởng Thiên. Này đối với cô ấy là không công bằng.
Về sau công ty giải trí Khuynh Thành chúng tôi sẽ không dùng cô, công ty hợp tác với chúng tôi Sang Vinh, Ngọc Long, Hoa Viễn cũng sẽ không dùng cô, mong cô có tương, lai, tươi, sáng."
Đôi mắt Lý Tranh mở to, nghẹn họng trân trối, không nói nên lời.
Tên những công ty trên đều đã bao quát toàn giới giải trí Hoa Quốc, nói cách khác, về sau Lý Tranh nàng có lẽ không vào được giới giải trí.......
Trực tiếp vào danh sách đen của các công ty này, kiếp sống diễn viên xem như đoạn!
Giọng bình luận của quần chúng vây quanh nổi lên:
"Cái gì, tôi đã nói cô gái này có vấn đề, dám hất nước bẩn vào hoa khôi của chúng ta, đây là cuộc chiến giữa các cô gái!"
"Đúng vậy, lúc nãy khi nói cô ta như phụ nữ đanh đá, lời nói đều không dễ nghe, âm dương quái khí, hiện tại tốt rồi, bị tổng tài người ta đến vả mặt."
"Oa, cô ta là nữ số 3 còn tặng lễ? Thời đại này còn dựa vào tặng lễ lấy vai, trách không được lời cô ta lại như vậy."
"Hoa khôi dựa vào thực lực có vai, cô ta dựa vào tặng lễ cũng không có được, hahaha! Trình độ này còn dám vu hãm hoa khôi, cười chết tôi."
Lý Tranh ngồi bệt xuống đất, ngẩn ngơ chảy hai hàng nước mắt, còn phải nhận chỉ trỏ của mọi người, trạng thái vô cùng thê thảm, nội tâm chỉ có hối hận cùng tuyệt vọng.
Thẩm Tích Nhược cũng mặc nàng, xoay người rời đi.
Tưởng Thiên vẫn luôn đứng ngoài xem, nghe được lời của Thẩm Tích Nhược, nàng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Thẩm Tích Nhược tích tự như kim lại vì mình mà nói nhiều.
Có chút thụ sủng nhược kinh!
Tưởng Thiên thủ sủng nhược kinh bắt đầu chân chó, nàng ân cần đi theo sau Thẩm Tích Nhược, cười hì hì hỏi: "Thẩm tổng, chị thật lợi hại, những chuyện đó em cũng không biết nên giải thích thế nào với cô ta, không nghĩ đến chị nói vài câu đã rõ ràng."
Thẩm Tích Nhược mở cửa Maserati, để nàng ngồi vào, bản thân theo sau, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Tưởng Thiên nói: "Đi studio công ty chị, tham gia họp kịch bản."
Thẩm Tích Nhược: "Ân, được, cùng nhau."
Tưởng Thiên: ".....Sao? Chị không phải không cần tham gia những chuyện nhỏ như vậy sao?"
Thẩm Tích Nhược tích tự như kim: "Công ty chị."
Tưởng Thiên: Nga, được, hiểu mà, công ty chị, chị muốn tham gia thế nào thì tham gia thế đấy, ngồi nằm đứng chổng ngược tham gia cũng không thành vấn đề, hiểu mà!
"Thân Mật Của Em" là một bộ phim truyền hình đô thị huyền huyễn, được cải biên của một tác phẩm IP nổi danh trên mạng, là hạng mục trọng điểm năm nay của giải trí Khuynh Thành, đạo diễn là đạo diễn nữ thâm niên, Chúc Ngư.
Đạo diễn Chúc Ngư đặc biệt kiên trì, bộ phim này nhất định phải tìm người mới diễn, vốn dĩ tìm được vài sinh viên đại học, nhưng khi vài người đến thử vai nữ chính, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, nàng có chút từ bỏ lại gặp được Tưởng Thiên.
Phong cách của Tưởng Thiên tươi mát tự nhiên không làm ra vẻ, đả động thật sâu đến Chúc Ngư, làm nàng tràn ngập hy vọng với hạng mục này.
Tưởng Thiên mở cửa hội trường đi vào, ngọt ngào chào hỏi Chúc Ngư: "Chào buổi chiều, Chúc đạo."
Chúc Ngư thấy Tưởng Thiên, trên gương mặt đầy nếp nhăn lập tức cười từ nội tâm, thậm chí tự mình đứng lên, nghên đón Tưởng Thiên.
Sau đó, nàng nhìn thấy phía sau Tưởng Thiên, là nhà sản xuất đi theo vào.
Tươi cười trên mặt Chúc Ngư nháy mắt biến mất.
Nhà sản xuất Thẩm Tích Nhược rất tự nhiên như hoàn toàn không ý thức được sự xuất hiện của mình đã làm không biết bao nhiêu tròng mắt trong hội trường rơi xuống.
Tập thể nhân viên công tác hít một hơi, vài người nhỏ giọng nói:
"Trời ạ, sao sếp lớn lại đến đây? Tôi nhậm chức mấy tháng rồi cũng chưa gặp qua!"
"Sếp lớn đến a a a làm sao bây giờ quầng thâm mắt tôi vẫn còn! Sớm biết vậy hôm nay sẽ chỉnh chu hơn chút!"
"Vì sao lại không nói trước.....Xem ra hạng mục này của chúng ta thật sự rất quan trọng, Thẩm đại tiểu thư tự mình đến trông coi....."
Nhóm nhân viên công tác lập tức sửa sang lại vẻ ngoài, cùng nhau đến chào Thẩm tổng tài, lại chào Tưởng Thiên.
Những diễn viên khác đã đến đông đủ, đợi một chút, nam chính Trương Thừa cùng nữ số hai Trịnh Dương cũng đến.
Trong truyện, trong mắt nam chính Thẩm Tích Chu, Trịnh Dương là nữ phụ chướng mắt, thiểu năng trí tuệ, Thẩm Tích Chu tìm người hiếp nàng, kết cục cực kỳ thê thảm.
Nhưng thật ra, trong truyện từng miêu tả sơ qua về bối cảnh của Trịnh Dương, làm Tưởng Thiên vô cùng đồng tình với nàng, đọc đến kết cục của nàng không khỏi há miệng trợn mắt, lần thứ hai xác định nam chính này thật sự có bệnh!
Hiện tại, không có sự tham gia của nam chính, khi Tưởng Thiên nhìn Trịnh Dương, đột nhiên có cảm giác fan mama cảm thấy đứa nhỏ này rất được người thương.
Trịnh Dương nhìn mọi người, biểu tình lãnh đạm. Tưởng Thiên vội mỉm cười với nàng.
Trịnh Dương sửng sốt chút, quay đầu không để ý.
Chúc Ngư thấy Thẩm Tích Nhược không nói gì, bắt đầu họp kịch bản.
Trong quá trình họp, Thẩm Tích Nhược đều không nói gì, tựa như một thính giả thật sự.
Nhưng mà, cô chỉ cần ngồi ở chỗ kia đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mỗi người lên tiếng đều nhìn cô, muốn nhìn xem cô có tán đồng hay không.
Người khác khẩn trương, Tưởng Thiên vốn không khẩn trương, cũng bắt đầu khẩn trương: "Tôi cảm thấy phương diện tình cảm của nữ chính này biến hóa quá rõ ràng, nhưng có một vài lúc tương đối khó xử lý, có thể cần nhiều giả thiết chi tiết hơn một chút, như vậy sẽ miêu tả rõ hơn tình cảm của nữ chính..... Thẩm tổng cảm thấy đúng không?"
Tưởng Thiên nói xong, theo bản năng nhìn Thẩm Tích Nhược.
Nhân viên công tác xung quanh đều ngây ngốc nhìn nàng, không thấy trong suốt cuộc họp không ai dám nói chuyện với Thẩm tổng sao, cô một diễn viên chưa xuất đạo lại dám trực tiếp nói chuyện với Thẩm tổng? Này không phải quá làm càn sao?
Thẩm Tích Nhược là người thế nào? Siêu cấp tổng tài, chạy đến xem cuộc họp này đã vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ sẽ còn để ý một tiểu diễn viên hay vấn đề nhỏ trong kịch bản sao?
Thời gian của Thẩm tổng là thời gian quốc tế!
Nhưng.
Dưới ánh nhìn của nhân viên công tác, Thẩm Tích Nhược mỉm cười gật đầu với Tưởng Thiên.
Nhóm nhân viên công tác:!!! Sếp gật đầu sếp gật đầu, sếp mỉm cười gật đầu!
Người này nhất định không phải sếp lớn của chúng ta rồi!
Nhóm nhân viên công tác sôi nổi há miệng to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.
Giây tiếp theo, chuyện làm bọn họ càng kinh ngạc đã xảy ra.
Thẩm Tích Nhược duỗi tay, lấy cây bút trong tay Tưởng Thiên, gạch một đường trên kịch bản.
Giọng trong trẻo sâu thẳm của cô vang lên trong phòng họp: "Dựa theo ý của em, sửa lại chỗ nào một chút."
Tưởng Thiên cười, vui vẻ cầm bút viết viết vẽ vẽ: "Đúng không? Em cũng cảm thấy như vậy, vậy chị nói xem nên đổi thế nào mới tốt, nên cho cô ấy nội liễm một chút hay phóng khoáng một chút? Em cảm thấy có thể như vậy......"
Tưởng Thiên bắt đầu đối diễn, xem Thẩm Tích Nhược là nam chính mà đối diễn, rất nghiêm túc nhớ thoại, khi nhìn về phía Thẩm Tích Nhược, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Trong mắt nàng ánh lên hơi nước, tầm mắt uyển chuyển nhẹ nhàng nhìn Thẩm Tích Nhược, rồi lại như gần như xa.
"Nếu anh muốn đi, vậy cũng được, em cũng không muốn......không muốn gặp lại anh."
Đây là lời thoại mà Thẩm Tích Nhược vừa thêm vào, Tưởng Thiên thêm phần lý giải của nàng vào, cảnh tượng lúc ấy bỗng xuất hiện.
Nhóm nhân viên: A! Trời ạ, cô ấy đang làm gì vậy, cư nhiên lại để Thẩm Tích Nhược đối diễn với cô ấy!
Thẩm Tích Nhược là nữ tổng tài truyền kỳ trong giới thương nghiệp của cả nước, tạo dựng giải trí Khuynh Thành bằng hai bàn tay trắng, là đại tiểu thư lãnh đạm của Thẩm gia siêu cấp phú hào!
Để cô đối diễn với một nữ diễn viên vừa xuất đạo sao?
Mười paparazi bát quái cũng không dám viết như vậy!
Tưởng Thiên nói xong, lập tức rút bút từ trong kịch bản, chọc cánh tay Thẩm Tích Nhược: "Chị nói lời của nam chính đi."
Nhân viên: Mẹ ơi, cô ấy dám chọc Thẩm tổng! Tôi có nên che mắt không, hình ảnh kế tiếp nhất định rất máu me! Thẩm tổng sẽ xé tay cô ấy!
Thẩm Tích Nhược bị nàng chọc, rốt cuộc giật mình, không nhìn kịch bản, nói: "Anh cũng không muốn đi, anh luyến tiếc.....rời xa em."
Nhân viên:??? Tôi không phải ảo giác chứ? Không có hình ảnh máu me, thậm chí còn đối diễn tình yêu?
Giọng cô khàn khàn nghe hay, Tưởng Thiên nghe xong vô cùng hài lòng vỗ tay: "Ai nha, thật hay! Chị có thể diễn nam chính đó, Thẩm tổng."
Thẩm Tích Nhược như đắm chìm vào cảm xúc trong kịch bản, có chút chậm rãi nói: "Gọi.... tên chị."
Tưởng Thiên sửng sốt: "A Vũ?"
Đây là tên nam chính trong "Thân Mật Của Em."
Thẩm Tích Nhược: "Không, gọi chị......Tích Nhược."