Tưởng Thiên nhìn Tô Hương Tuyết, sau khi cười khổ, chỉ còn lại vẻ đạm mạc.
Kết cục của Tô Hương Tuyết cũng không hoàn toàn tốt, cuối cùng nam chính phát hiện mình chỉ có chấp niệm nàng, sau đó từ chối nàng, quay lại cùng nữ chính tổn thương lẫn nhau, sự nghiệp của Tô Hương Tuyết tụt dốc không phanh, cuối cùng rời khỏi giới giải trí, không biết biến mất đi đâu.
Hiện tại thoạt nhìn Tô Hương Tuyết rất có thần khí nhưng Tưởng Thiên biết, nàng vừa ly hôn không lâu, hôm nay đến là muốn tìm tình nhân cũ, cuộc sống của nàng đang chật vật đảo lộn, cũng không ngăn nắp như những gì nàng thể hiện.
Tưởng Thiên nhàn nhạt học theo ngữ khí thường dùng của Thẩm Tích Nhược: "Tôi không cần giải thích chuyện nhỏ này với cô, dù sao cô cũng chỉ là một khách mời."
Nói xong, nàng dứt khoát xoay người rời đi.
Giả ngầu xong chạy, thật quá kích thích!
Nếu Tô Hương Tuyết chất vấn nàng, vậy đến đây, tổn thương nhau đi! Xem ai tổn thương ai hơn!
Tưởng Thiên cố gắng không nhìn sắc mặt của Tô Hương Tuyết, tránh ra sau, thuận tay cầm ly rượu bên cạnh, đi đến ban công.
Ánh mắt mọi người đuổi theo bóng dáng của nàng, đều khe khẽ dò hỏi thân phận của nàng, dù sao đây cũng là người phụ nữ duy nhất bước ra từ phòng chính của Thẩm gia.
Tô Hương Tuyết đứng tại chỗ, ngón tay bóp chặt ly rượu, lực mạnh đến độ sắp làm nát ly. Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng Tưởng Thiên, bên tai vang lên tiếng nghị luận:
"Nữ sinh kia là ai? Thật xinh đẹp, cô ấy hình như mặc váy chỉ triển lãm một lần của hãng G!"
"Thật sao, váy kia nghe nói chỉ có một bộ trên thế giới! Trẻ tuổi như vậy chẳng lẽ là phú nhị đại của hào môn nào đó sao?"
"Hào môn của chúng ta trước nay chưa thấy cô ấy, nhưng cô ấy thật sự rất đẹp."
Một soái ca phú nhị đại quen biết với Tô Hương Tuyết đi đến, hơi mỉm cười với nàng.
Tô Hương Tuyết biết soái ca này trước kia theo đuổi mình, đều phục tùng dưới váy mình nên cho rằng đối phương muốn đến gần mình, tâm tình bị Tưởng Thiên phá hỏng cũng trở nên tốt hơn chút.
Vị soái ca kia đến, trò chuyện vài câu với Tô Hương Tuyết, đột nhiên hỏi: "Mỹ nữ mặc váy trắng trò chuyện với em, em biết cô ấy sao? Có thể cho anh số điện thoại của cô ấy không?"
Tô Hương Tuyết suýt nữa phun rượu vừa uống: "..........Anh coi trọng cô ta?"
Soái ca ngượng ngùng cười: "Ừ, cô ấy là nữ sinh đẹp nhất ở đây."
Tô Hương Tuyết giận đến muốn ném ly rượu, kìm nén bản thân, miễn cưỡng cười với soái ca: "Đáng tiếc, anh tới chậm rồi. Nữ sinh kia là đồ chơi mới của A Chu."
Soái ca cùng người xung quanh nghe lén đều kinh ngạc, sau đó như bừng tỉnh ngộ nghị luận:
"Cũng phải....... Rất xứng đôi với A Chu, hơn nữa A Chu còn nghiêm túc như vậy, dẫn cô ấy đến yến hội này, là muốn giới thiệu với người trong nhà sao?"
"Nhưng sao hôm nay A Chu không đến? Cậu ta không tới bảo hộ người ta sao?"
Tô Hương Tuyết hừ lạnh, mặc kệ mọi người nghị luận.
Hôm nay A Chu chậm chạp không xuất hiện, nhất định là biết mình đến đang chuẩn bị tâm lý. Lúc này, mình nhất định sẽ nắm chặt A Chu trong tay, khiến cho hắn chia tay với Tưởng Thiên!
Tưởng Thiên ngoài ban công ăn điểm tâm kiểu Pháp, uống nước ngọt, xem khung cảnh ngoài cửa sổ, bỗng hắt xì một cái.
Ha.... Chắc có người đang nhắc mình.
Là Thẩm Tích Nhược sao?
Sao Thẩm Tích Nhược còn chưa xuống, một mình ở đây thật chán.
Tiệc tối này đã hoàn toàn khác với cốt truyện, nàng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hơi hoảng loạn. Nhưng khiến nàng thả lỏng chính là hôm nay chưa gặp Thẩm Tích Chu, cũng không gặp những người khác của Thẩm gia, này thật tốt, không cần gặp những gia trưởng kinh khủng kia.
Tưởng Thiên chờ đợi ngáp một cái.
Bỗng có giọng nữ phía sau truyền đến: "Thiên Thiên."
Nghe được giọng này, trong lòng Tưởng Thiên vừa động, ngón tay không tự chủ siết chặt. Nàng xoay người nhìn thấy Thẩm Tích Nhược mặc váy đen, đứng cạnh mình, mỉm cười với mình.
Thẩm Tích Nhược luôn cười nhàn nhạt, trên gương mặt tuyệt mỹ, khóe môi hơi cong, khóe mắt chứa ý cười. Không phải tươi cười tỏa nắng nhưng lại rất đẹp.
"Chị bận xong rồi?" Tưởng Thiên tươi cười thật lớn nhìn cô.
Nàng rất vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Tích Nhược, dù sao đây cũng là mỹ nhân lại còn mặc lễ phục tôn vẻ đẹp của cô lên nữa.
"Ừ, em ăn cơm chiều chưa? Qua bên kia ăn cùng chị đi." Thẩm Tích Nhược ôn hòa nói, vươn tay ra.
"Thật ra em ăn rồi, nhưng ăn thêm lần nữa cũng không sao!" Tưởng Thiên không chút do dự nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay Thẩm Tích Nhược ấm áp tựa như con người cô, ấm áp nhẹ nhàng, lại có thể ấm lòng người.
Đi qua ban công, vào phòng, ánh mắt mọi người đều nhìn hai người. Trong nháy mắt, mọi người đều hóa đá!
"Này này này, tôi nhìn thấy gì vậy? Tôi nhìn lầm sao?"
"Đó là Thẩm Tích Nhược sao? Không phải cô ấy chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai sao? Hiện tại lại nắm tay em gái kia?"
"Trời ạ, tôi quen biết cô ấy mười năm, trước nay chưa từng thấy cô ấy dắt tay ai! Quá kinh người, tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm."
Không ít người lấy điện thoại chụp trộm, không dám trắng trợn chụp ảnh, nhưng vẫn muốn lưu lại khoảnh khắc mang tính lịch sử này.
Đó là ai? Là đại tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Tích Nhược cao quý lãnh diễm 25 năm!
Thanh danh Thẩm Tích Nhược lan xa trong giới quý tộc, nổi tiếng nhất là cô vô cùng chán ghét tiếp xúc thân mật, cũng không bắt tay với ai, vì vậy mà Trương tổng nào đó của một hạng mục trăm triệu mất mặt trước toàn thể nhân viên công ty.
Mà hiện tại?
Thẩm Tích Nhược đang nắm tay một người!
Một người cả tên cũng chưa biết, không có bối cảnh trong giới, chỉ là một nữ sinh, vậy mà có thể nắm được tay Thẩm Tích Nhược!
Thẩm Tích Nhược đổi tính rồi sao? Hay vì nữ sinh này có điểm đặc biệt nào đó? Nàng rốt cuộc là ai?
"Nghe nói đó là bạn gái mới của A Chu......"
"Nhưng quan hệ của Thẩm Tích Chu cùng Thẩm Tích Nhược rất tệ, vì sao cô ấy lại đối tốt với bạn gái em mình?"
"Mau nhìn hai người ở bàn ăn kia! Đây là thế nào? Trời ạ, Thẩm Tích Nhược tự mình cầm khay!"
"Aaa, Thẩm Tích Nhược vậy mà tự mình đút dâu tây cho cô gái kia! Tôi ghen tị quá!"
Thẩm Tích Nhược cầm khay đồ ăn nhỏ, chọn chút điểm tâm, đặt lên bàn, đưa đến trước mặt Tưởng Thiên.
Trùng hợp là Tưởng Thiên cũng cầm khay đồ ăn, đặt lên bàn.
Thấy Thẩm Tích Nhược đưa khay đồ ăn cho mình, Tưởng Thiên sửng sốt, cười, đưa khay thức ăn cho Thẩm Tích Nhược.
"A, trùng hợp em cũng lấy cho chị, có qua có lại."
Thẩm Tích Nhược nhận khay, cúi đầu nhìn. Bên trong đều là món mình thích. Thẩm Tích Nhược kinh ngạc, hỏi: "Khi nào thì em nhớ kỹ món chị thích?"
Tưởng Thiên haha cười đáp: "Này có gì khó, chúng ta ăn chung với nhau vài lần, chị xem, không phải chị cũng chọn món em thích sao."
Thẩm Tích Nhược hơi nhíu mày: "Này không giống......"
Vì Tưởng Thiên thích rất nhiều món, mà món Thẩm Tích Nhược thích ăn lại rất ít. Mình có thể chọn được món Tưởng Thiên thích là chuyện bình thường. Nhưng Tưởng Thiên có thể biết được món mình thích, này quá trịnh trọng lại dụng tâm. Làm lòng Thẩm Tích Nhược chấn động cực mạnh. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai cẩn thận đối xử với cô như vậy, cả ông nội thương cô nhất cũng chưa từng. Ăn uống ngủ nghỉ hay chơi đùa đều có người làm trong nhà làm. Thẩm Tích Nhược cũng chưa từng chú ý đến khẩu vị của mình, vậy mà Tưởng Thiên lại chú ý đến. Đôi mắt của Thẩm Tích Nhược sâu thẳm chăm chú nhìn Tưởng Thiên hồi lâu.
Tưởng Thiên cho điểm tâm vào miệng, ăn như hamster, sau đó cười như đóa hoa: "Oa, món này ăn ngon quá!"
Thẩm Tích Nhược khẽ gật đầu, buộc bản thân rời mắt, cầm một phần điểm tâm ăn. Thật sự ăn rất ngon, siêu cấp ngọt. Thấy Tưởng Thiên ăn vui vẻ, Thẩm Tích Nhược bỗng có chút không thỏa mãn. Cô dùng nĩa ghim một quả dâu tây bọc đường, đưa đến trước mặt Tưởng Thiên. "Nếm thử."
Tưởng Thiên mở miệng, ngoan ngoãn ăn dâu tây, tươi cười: "Ừ, ăn ngon lắm!"
Thẩm Tích Nhược vẫn nhìn Tưởng Thiên, bản thân hầu như không ăn gì.
Chờ hai người ăn xong, tiếng nói nhỏ cùng ánh mắt nóng rực của mọi người xung quanh mới dừng lại.
Thẩm Tích Nhược dẫn Tưởng Thiên ngồi xuống sô pha.
Một soái ca mặc tây trang giày da đến, là một nhị đại từng theo đuổi Thẩm Tích Nhược. Hắn vươn tay với Thẩm Tích Nhược: "Đã lâu không gặp, Tích Nhược."
Thẩm Tích Nhược quay mặt lại, gật đầu nói: "Ừ."
Sau đó lãnh đạm quay mặt cười với Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nhìn thấy soái ca thất vọng rời đi, lúc này ngơ ngác hỏi: "Sao chị không bắt tay với anh ta?"
Thẩm Tích Nhược nhàn nhạt đáp: "Chị không bắt tay với người khác."
Tưởng Thiên nhìn tay mình, nghĩ đến mình vừa nắm tay Thẩm Tích Nhược đi qua đại sảnh, đi qua tầm mắt mọi người, ăn xong, lại bị Thẩm Tích Nhược nắm, ngồi xuống sô pha này.
Nàng nhìn tay mình, nhất thời không nói gì. Lẽ nào mình không phải người mà là tiên nữ? Sao chị ấy nắm tay mình lại quen như vậy? Mọi người trong sảnh đều biết chị ấy không bắt tay ai, nhưng mọi người lại nhìn thấy hai người nắm tay? Đây là thế nào!
Mặt Tưởng Thiên đột nhiên đỏ lên, hiểu ra vì sao mọi người đều nhìn mình, nàng còn nghĩ rằng công lao là do váy này tạo nên.
Thẩm Tích Nhược này rốt cuộc che dấu bao nhiêu thứ? Những hành động của chị trước mặt mình nhìn rất bình thường nhưng trong mắt người khác là không bình thường sao?
Ai! Được Thẩm Tích Nhược đối đãi đặc biệt như vậy thật sự hơi lạ. Những nghĩ đến này cũng bình thường, dù sao mình với Thẩm Tích Nhược còn tiếp xúc thân mật hơn nữa....
Không nghĩ nữa, nghĩ đến tâm trạng sẽ phức tạp.
Đúng lúc này, âm nhạc bỗng thay đổi, Thẩm Tích Nhược đứng lên, vươn tay với Tưởng Thiên: "Chị phải lên đài chủ trì, em đứng dưới đài nha."
Tưởng Thiên vang lên cảnh báo, không biết người này muốn làm gì, nhưng lại không thể từ chối, đành vươn tay nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược, đi đến giữa sảnh.
Sân khấu lộng lẫy sáng ngời được bao quanh bởi ánh đèn.
Thẩm Tích Nhược chậm rãi bước lên sân khấu, hơi mỉm cười với Tưởng Thiên.
Ba...........
Ánh mắt mọi người tập trung vào Tưởng Thiên, ai cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào.
Chân Tưởng Thiên mềm nhũn suýt đứng không vững, rồi lại vì vẻ đẹp lúc này của Thẩm Tích Nhược mà ngây ngốc say mê, không thể rời mắt.