Một số cư dân sống ở đây đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, giây tiếp theo lại ấm lên, cơ thể vốn ngày càng nặng nề mấy ngày nay bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, dường như có một luồng khí lạnh thoát ra lồng ngực theo hơi thở của bọn họ.
"Ồ! Trời cuối cùng cũng sáng rồi, có thể phơi chăn rồi!" Người người nhà nhà đồng loạt nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời có ánh nắng xuyên qua, dường như tâm trạng của bọn họ cũng giống như bầu trời trong xanh xua tan sương mù.
Nếu thuật pháp bị phá hủy, La phu nhân sẽ phải trả giá phản phệ rất đắt, nếu chỉ có một sợi chú tuyến thì không sao, nhưng cô ta đã kết nối hàng trăm sợi cùng một lúc, điều đó có nghĩa là hàng trăm phản phệ đồng thời xuất hiện trên người cô ta, Mộc Chiêu phá hủy tất cả mà không thở dốc một hơi nào, La phu nhân cũng tự làm tự chịu gánh chịu hậu quả tương ứng.
La phu nhân bị thương, hồn thể cô ta đột nhiên yếu đi rất nhiều, gần như không thể ngưng tụ thành thật thể.
Cô ta oán độc nhìn Mộc Chiêu, cô ta hiểu rõ, nếu mình bị giam trong nhà lao của Thiên Sư bên nhân loại, vậy là thua triệt để, sau khi thành quỷ, cô ta đã sống dưới cái bóng của người này ngàn năm, tra tấn ngàn năm, làm sao có thể cam tâm?
Cô ta hồn phi phách tán cũng không sao, nhưng cô ta không cho phép sau này người này sẽ có được sự cưng chiều của Vương thượng, thay thế vị trí của mình thậm chí còn áp đảo trên cả mình, sau đó làm cho Vương thượng hoàn toàn quên mất mình! Dù có hồn phi phách tán, cô ta cũng muốn kéo đối phương làm đệm lưng!
La phu nhân ngưng tụ sức mạnh còn sót lại để thoát khỏi bùa chú của Dương Trăn, lộ ra móng tay sắc nhọn đâm về phía đối phương, đáng tiếc lần này Mộc Chiêu thậm chí còn không ra tay, một thanh kiếm biến thành vô số hư ảnh đâm cô ta xuống đất.
Hồn thể bị trọng thương lại chồng thêm một tầng vết thương khác, thậm chí La phu nhân còn chưa kịp hét lên đã trực tiếp lâm vào hôn mê ngắn.
Dương Trăn tiến lên hai bước, lập tức dùng dây thừng đặc biệt trói cô ta lại, sợi dây này chuyên dùng để trói quỷ, sau khi bị nó trói lại, sức mạnh của bọn quỷ quái sẽ bị phong ấn, khiến chúng khó gây rắc rối.
"Cảm ơn rất nhiều." Dương Trăn cảm ơn Mộc Chiêu, mặc dù La phu nhân không phải là đối thủ của cô ấy nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Mộc Chiêu trong tình huống vừa rồi, cho dù hôm nay cô ấy có thể lui về toàn thân cũng không thể đảm bảo tất cả cư dân bình thường sẽ bình an vô sự.
"Được rồi, được rồi." Mộc Chiêu vô cùng nhẹ nhõm khi có thể an toàn bắt được La phu nhân mà không làm người vô tội bị thương, "Vậy giao cô ta cho cô."
"Được." Dương Trăn gật đầu, sau đó vì tò mò mà hỏi Mộc Chiêu đến từ sư môn nào.
Cô ấy chưa bao giờ nghe nói môn phái hay gia tộc nào có một vị thiên tài như vậy, rõ ràng trông tuổi không lớn, có lẽ nhiều nhất là mới 20 tuổi, nhưng thực lực của nàng vượt xa một số Thiên Sư kỳ cựu, thậm chí cô ấy còn có thể cảm nhận được vừa rồi vị Mộc tiểu thư này còn chưa dùng toàn lực, cũng không biết là nhà ai giỏi che giấu như vậy, một chút tin tức cũng không truyền ra.
"Sư, sư môn?" Điều này khiến Mộc Chiêu cứng họng, "Ờm... Tôi cũng không chắc chắn lắm, chỉ là, có một ông lão sắp chết, thấy cốt cách của tôi hơn người một cách đáng kinh ngạc, ông ấy đã truyền tu vi cả đời cho tôi, đúng, chính là như vậy, ông ấy không kịp nói gì cả, tôi cũng không biết mình thuộc về môn phái nào, ha ha..."
Đây, đây là tiểu thuyết? Hay là tình tiết người được chọn...
Dương Trăn nhìn vẻ mặt chân thành của Mộc Chiêu, cũng không biết người ta đang nói dối hay đang nói thật với mình, nhưng nếu người ta không muốn nói mà lại tiếp tục hỏi thì thật là thô lỗ, nên cô ấy gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Mộc tiểu thư rất mạnh, mạo muội cho tôi hỏi một câu, cô có hứng thú tham gia vào tổ chức chúng tôi không?" Dương Trăn là một người làm công đủ tư cách, tuy ngoài khả năng nhưng vẫn nhớ chiêu mộ nhân tài cho tổ chức.
"Hả? Chuyện này... Xin lỗi, hiện tại tôi chưa có ý định ra ngoài làm việc." Mộc Chiêu xua xua tay từ chối, nàng đang ăn bám rất ngon, cũng không có ý định ra ngoài làm việc.
"Không sao, vậy tôi đưa cô ta đi trước, tạm biệt." Dương Trăn cũng không yêu cầu quá đáng, nhấc chân chuẩn bị rời đi, Mộc Chiêu đứng cách đó vài bước vội vàng gọi cô ấy dừng lại.
"Đợi đã đợi đã! Dương Thiên Sư, cô cứ như vậy mà rời đi sao?" Mộc Chiêu khiếp sợ, hiện tại Dương Trăn chẳng khác gì một cỗ máy khuếch tán mùi thối, đối phương thật sự không có cảm giác gì sao?
"..." Dương Trăn nhìn bản mình một chút, lại nhìn La phu nhân mình đang bắt, có chút nghi hoặc hỏi: "Như vậy không thể rời đi sao?"
"... Dương Thiên Sư, cô thật sự không ngửi thấy mùi gì sao? Khứu giác của cô có vấn đề?" Mộc Chiêu chỉ chỉ cái mũi.
Bây giờ Dương Trăn mới nhớ ra cô ấy quên giải trừ khứu giác mình đã phong bế.
Thế là cô ấy lập tức khôi phục khứu giác, Mộc Chiêu còn chưa kịp nói gì, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, trực tiếp tấn công cái mũi cô ấy, cho dù Dương Trăn có thể chịu đựng được, dạ dày cũng không tự chủ bắt đầu cuồn cuộn.
Chẳng trách Mộc tiểu thư nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy... Dương Trăn cũng lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cô ấy cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm nước thải, cuối cùng cũng hiểu mùi hôi thối trên người mình đến từ đâu.
Cô ấy nhất thời rơi vào tình thế quẫn bách, đi từ nơi này đến chỗ cô ấy để xe cũng là một đoạn không gần, nếu như gặp phải những cư dân ở đây...
"Nếu như ngài không ngại, ngài có thể đến nhà tôi tắm." Tiểu trợ lý đề nghị để Dương Trăn đến nhà cô nàng tắm để tẩy đi chút mùi hôi.
"Cảm ơn cô rất nhiều." Vẻ mặt xoắn xuýt của Dương Trăn thả lỏng, cô ấy lập tức nói lời cảm ơn.
"Không có gì, không có gì." Tiểu trợ lý vội vàng xua tay ý nói không cần cảm ơn, "Nhưng... Đại sư, phu nhân, hai vị nhìn xem cái gì đang nổi trên mặt ao kìa? Có phải là, có phải là..."
Giọng nói của tiểu trợ lý run run, không thể phát âm rõ ràng từng chữ: "Thi, thi thể?"
Bởi vì lúc này Mộc Chiêu và Dương Trăn, một người thì đứng quay mặt sang phía khác của ao, người còn lại thì đưa lưng về phía ao, cả hai đều không chú ý thứ kỳ lạ xuất hiện trên mặt ao, cho đến khi tiểu trợ lý có thị lực vô cùng tốt và đang đối diện với ao nhìn thấy vật thể khả nghi trôi nổi trên mặt ao.
Hai người đồng thời nhìn về phía ao nước, Dương Trăn bước nhanh về phía trước hai bước để quan sát.
"Cô nói nói không sai, là thi thể." Dương Trăn gật đầu, xem ra nó chính là chủ nhân ban đầu của nơi này.
Tiểu trợ lý hít một hơi thật sâu, lùi lại thêm vài bước.
"... Gọi cảnh sát?" Mộc Chiêu không dám nhìn kỹ, phản ứng đầu tiên là gọi cảnh sát.
"Không được, thi thể đã nửa cương thi hóa, để cho bên chúng tôi xử lý." Nếu để vào tay người thường, nếu xảy ra tai nạn, thi thể bị kinh động, vậy hậu quả sẽ khó mà lường được, Dương Trăn lập tức gọi nhân viên hậu cần bên ngoài vào xử lý thi thể, mang thi thể này đi.
Nhân viên hậu cần từ bên ngoài vội vàng lái xe tới, sau đó dừng lại ở địa điểm đám người Mộc Chiêu đang đứng, không phải vì lý do nào khác mà là mùi hôi này thực sự thách thức sức chịu đựng của mọi người.
Tuy nhiên, bọn họ cũng từng trải qua sóng to gió lớn, đã dọn dẹp nhiều môi trường còn ác liệt hơn thế này, sau khi cau mày liền mặc quần áo bảo hộ, dùng dụng cụ đặc biệt để nhanh chóng câu thi thể trong ao lại, sau đó bỏ vào bao tải rồi dán bùa lên.
"Ngài vất vả rồi! Vậy chúng tôi đi trước?"
"Mọi người đi trước đi. Khi về hãy tìm ra danh tính của thi thể này, có lẽ thời gian thi thể này tồn tại không quá 30 năm, có thể vẫn còn người nhà. Sau khi giải quyết xong nguy hiểm tiềm ẩn, hãy liên hệ với phía chính phủ để xem có thể tìm được người nhà của hắn hay không." Dương Trăn dặn dò.
"Vâng, ngài yên tâm. Việc này chúng tôi đã làm mấy chục năm rồi, chúng tôi đều biết phải làm như thế nào." Người dẫn đầu liên tục đáp lại, sau đó vung tay mang theo những người khác vào xe.
Sau khi xe chạy đi, Dương Trăn được dẫn đến nhà tiểu trợ lý tắm rửa, quần áo dính nước hôi không chịu được, cô ấy nhờ người mua giúp một bộ quần áo gần đó gửi qua để giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Bởi vì tiểu trợ lý vô cùng sợ La phu nhân, Mộc Chiêu mang Hòn Than xuống lầu để trông chừng La phu nhân, mèo con nép vào lòng nàng, lười biếng híp mắt nhìn Quỷ Tân Nương, dường như chỉ cần cô ta có một cử động nhỏ, móng vuốt của mèo con sẽ đáp lên mặt cô ta.
Dưới tình huống bị nhìn chằm chằm ở nơi này, La phu nhân hôn mê cũng không được hôn mê yên ổn, bởi vì cảnh báo khủng hoảng phát ra từ sâu trong linh hồn làm cô ta miễn cưỡng giãy giụa tỉnh lại.
Cô ta còn chưa hoàn toàn khống chế hồn thể của mình đã nghe thấy giọng nói của một người và một mèo bên cạnh vang lên hết lần này đến lần khác, rất ồn ào.
Cô ta vừa định cố gắng ngẩng đầu lên thì một vuốt mèo đã ấn đầu cô ta xuống, vuốt mèo kia như có sức mạnh của ngàn quân, khiến cô ta không thể động đậy được.
"Đừng như vậy, đừng như vậy, Hòn Than, thu móng vuốt lại! Như vậy người ta không thể nói được!" Mộc Chiêu lập tức vớt mèo con vừa nhảy ra khỏi tay mình về.
"Ha, không cần diễn trò giả mù sa mưa." La phu nhân phát hiện ngoại trừ đầu của mình ra thì những bộ phận khác đều không thể cử động được, liền dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
Sau đó... Thân thể của cô ta đột nhiên bay lên không trung, sau đó từ không trung rớt sang một bên khác, tư thế ngồi ở lề đường giống hệt Mộc Chiêu.
La phu nhân cảm thấy mình như trở thành đồ chơi của đối phương, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, thế nên sắc mặt cô ta lúc xanh lúc đen.
"Bây giờ đừng nghĩ đến việc giãy giụa nữa, chỉ làm chính mình bị thương thôi, không bằng tôi hỏi cô cái gì, cô trả lời tôi cái đó?"
"Nằm mơ!" La phu nhân đưa ra một câu trả lời phủ định không ngoài dự liệu.
"Ài, Quỷ Vương kia thật sự tốt như vậy sao? Trong lòng hắn luôn có người khác, chỉ xem cô như trò tiêu khiển, còn bắt cô học... Thủ đoạn của người đó, cô không cảm thấy khó chịu sao?" Mộc Chiêu chống mặt, trong lòng cảm thán, mù quáng trong tình yêu không giới hạn thật đáng sợ.
"Hắn là quân vương, quân vương vốn là lương bạc, huống chi hắn đã dành hết tình cảm ít ỏi của mình cho một người đã chết, ta biết... Nhưng ta yêu hắn! Một người phụ nữ như ngươi làm sao có thể hiểu được? Tất cả đều là do ngươi! Nếu ngươi không xuất hiện thì ta vẫn còn cơ hội..." Gàng bướng hồ đồ chính là nói về La phu nhân.
"Tôi thật sự không hiểu nổi cô, quên đi quên đi." Nếu như có thể dựa vào mồm mép thuyết phục một con lệ quỷ buông bỏ chấp niệm, có lẽ mình có thể trực tiếp đạp đất thành Phật, Mộc Chiêu từ bỏ thuyết phục, nói thẳng: "Vậy cô thả lỏng đi, để tôi xem thử..."
"Ngươi cho rằng tình yêu của Vương thượng dành cho ngươi là thuần khiết sao? Sai rồi! Mộc Chiêu, Vương thượng yêu ngươi, cũng yêu sức mạnh của ngươi! Khi ngươi không còn giá trị lợi dụng, ta muốn xem tình yêu của Vương thượng dành cho ngươi có thể kéo dài được bao lâu..." La phu nhân nhìn chằm chằm vào Mộc Chiêu, hai dòng huyết lệ chảy dài trên má.
"Bà chị! Chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không? Tôi là người đã có vợ, nghe đến hai chữ "Quỷ Vương" là đã thấy xui xẻo rồi, cho nên có thể đừng nói những lời như hắn thích tôi được không? Thật hãi đến hoảng! Nếu cô không phản đối, tôi sẽ hạ cấm ngôn, cấm cô nói lại câu đó, thời gian là 2 tiếng...." Mộc Chiêu vừa mới giơ tay đã bị tiếng cười điên cuồng của La phu nhân làm gián đoạn việc thi pháp.
"Thật nực cười, vợ? Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, càng sẽ không buông tha cô ta! Vương thượng sẽ không để đồ vật của mình bị người khác làm ô uế, ngươi sẽ hại chết cô ta! Ngươi sẽ chỉ hại chết cô ta thôi!! Kết quả của ngươi có thể còn thảm hại hơn cả ta, ha ha ha ha..."
"A..." Giọng nói của La phu nhân đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, như có một sức mạnh nào đó đang bóp cổ cô ta.
Một bàn tay vỗ vỗ trên vai cô ta, người bên cạnh thu ý cười, một khắc đó, La phu nhân đột nhiên cảm thấy người bên cạnh mình không còn là cô gái vui vẻ vừa rồi nữa, cảm giác áp bách của nàng làm cho người ta rùng mình, như là vị chỉ xuất hiện trong miệng của những quỷ quái nguyên lão, được biết đến với cái tên là Đại Vu Chúc.
"Cô yên tâm, nếu Quỷ Vương muốn làm gì chị ấy, tôi nhất định sẽ xé nát linh hồn của hắn thành từng mảnh, sau đó nhét vào trong hố xí bẩn thỉu nhất, hôi hám nhất trên thế giới, để hắn vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh!"