Cục Quản Lý Thần Bí Học.
Sau cuộc kiểm tra dài đến tận 3 ngày, Thu Phong Ảnh và Khương Tùy rốt cuộc được chứng minh việc bản thân còn là người, được trả lại tự do.
" Tiếp theo chúng tôi sẽ xóa sạch ký ức liên quan của hai vị nữ sĩ. Mong hai vị phối hợp. "
" Xóa ký ức? " Khương Tùy chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Trên thực tế Cục Quản Lý Thần Bí Học làm việc rất lưu loát dứt khoát, hoàn toàn không tiết lộ những thứ không nên tiết lộ, bởi vì Khương Tùy cũng không nhìn thấy gì nên cũng chẳng đoán được gì - cô ấy cho rằng đây vẫn là một cuộc điều tra khoa học - cho đến khi có ba chữ " xóa ký ức" xuất hiện.
" Xin hãy yên tâm. Nó rất an toàn. " Nhân viên liên quan nở một nụ cười trấn an.
Thu Phong Ảnh cúi đầu nghịch nghịch đồng xu, sau đó ngăn lại nhân viên công tác đang muốn rời đi: " Tôi muốn gặp Người Cầm Cờ. "
...
Sau một trận rối loạn nho nhỏ, Thu Phong Ảnh được đưa đến một tầng hầm ngầm dưới căn cứ.
Đội trưởng đội 1 - Cố Thương Vinh nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ cảnh giá hết sức.
Thu Phong Ảnh mấp máy môi, mở miệng.
Cố Thương Vinh và đội viên bắt đầu đề phòng lên.
Thu Phong Ảnh phát bệnh, bắt đầu ca hát: " Mặt Trời ngả về phía tây, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống ~ "
Cố Thương Vinh:...
Đội viên đội một:!
Liliana:!!
Thân là một ca sĩ, Liliana thật sự không thể chịu nổi âm nhạc khủng bố như vậy, cô ấy bịt tai lùi ra sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ.
" Hoa nở mãn đường chờ người về, ngoáy đầu ngoảnh mặt mắt chứa lệ ~ "
Liliana:!!! Tình ca mà bị cô ấy hát thành bài ca đưa tang! Cái giọng này... Cái giọng này...
" Aaa! Câm miệng! "
Liliana hoảng sợ! Chẳng lẽ bản thân vô ý phát ra tiếng lòng? Thật thất lễ!
Sau đó Trần tiểu thư mới phát hiện người lên tiếng là Phí Lạc.
Trần tiểu thư thở phào một hơi, may quá, vẫn giữ được hình tượng.
" Ngươi, bảo, ai, câm, miệng?" Mỹ nữ rũ mắt, màu sắc con ngươi rất nhạt, dưới ánh đèn giống như phát ra ánh sáng trắng, dọa Phí Lạc liên tục nhảy lùi ra sau, ngao ngao kêu gào.
" Ngươi là ma quỷ sao?! Nếu không tại sao có ma âm như vậy?! Thật đáng sợ thật đáng sợ! Lạc Lạc suýt bị ma âm ám sát!" Phí Lạc khoa trương vỗ ngực, không chút sợ hãi.
"... Muốn chết?!" Thu Phong Ảnh sắn tay áo, tươi cười trở nên âm trầm.
" Đội trưởng cứu mạng!!! Ngao ngao ngao! Ma quỷ thần đáng sợ!"
" Thu tiểu thư, Phí Lạc tính tình trẻ con... "
" Trẫm già sao?!" Thu Phong Ảnh ném đồng xu, cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
" Tỷ, Thu tỷ tỷ cười lên thật đáng sợ... " An Lộ Nhiên kinh hoàng lùi ra sau một bước, bởi vì hoảng loạn nên chân trái dẫm lên chân phải, ngã ngửa ra đàng sau, may mắn Cố đội trưởng mạnh mẽ đáng tin cậy của chúng ta thuấn di đến trước mặt cô bé, kịp thời cứu người.
" Cái, cái đó... Sắp đến rồi, mọi người đừng đánh nhau a! " Liliana có chút hoảng loạn khuyên can.
"Ra ngoài rồi đánh! Nơi này quá chật hẹp, muốn đánh cũng không tiện!" Nam nhân tóc bạc im luôn nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn liền biết cuồng bạo lực.
" Thích Dã. " Cố đội trưởng vừa thuấn di trốn đi Phí Lạc có ý đồ nấp sau lưng mình vừa cảnh cáo tay súng bán tỉa của đội.
" Các ngươi chơi rất vui sao?"
Một âm thanh trong vắt sạch sẽ mang theo phần khó hiểu vang lên, khiến Thu Phong Ảnh lập tức quay đầu nhìn về phía kẻ mới tới.
" Khách nhân đã tới, mời vào phòng. " Người tới có gương mặt không biểu cảm, nhưng giọng nói lại vừa mềm mại vừa lễ phép, nhìn qua rất ngoan.
Nhưng Thu Phong Ảnh lại không chút khinh thường, cô cứng đờ đứng đó, sống lưng lạnh lẽo.
Mạnh, rất mạnh, gần như tương đương với "nhìn chăm chú" của Thần linh!
So với Dung Tiếu Tiếu, kẻ này dường như là người trưởng thành với trẻ con!
May mà đã bói toán trước, biết gặp danh sách con đường Người Cầm Cờ cũng không nguy hiểm, nếu không lỡ lỗ mãng mà đụng phải kẻ này...
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng Thu Phong Ảnh vẫn lưu loát đi theo sau lưng người đó đi đến một căn phòng ngăn nắp lại cứng nhắc, giống như không có hơi thở của người sống.
Điều này làm Thu Phong Ảnh theo bản năng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên ngồi xuống trước mặt kẻ đi danh sách con đường Người Cầm Cờ, giữa bọn họ ngăn cách bởi một bàn cờ đen trắng lẫn lộn.
" Khách nhân tìm ta có việc sao? "
Người Cầm Cờ không mời trà nước, hỏi thẳng luôn vấn đề.
" Ta có thể nhìn hình thái sinh vật của ngài sao?"
Trong thế giới Cthulhu, lễ phép là sự tất yếu - nhất là đối với những kẻ cấp bậc cao hơn mình, nếu không lễ phép, kẻ đối siêu có thể coi đó là sự khiêu khích, vì vậy Thu Phong Ảnh phải dùng kính xưng.
" Hình thái sinh vật thần thoại...?" Kẻ trước mắt có chút không kịp phản ứng, nhưng mặt hắn dường như bị đơ, không có một chút thay đổi nào.
Thu Phong Ảnh ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của người trước mặt. Đó là một đôi mắt sạch sẽ, cực kì sạch sẽ, thậm chí sẽ khiến người ta cảm giác nó là một đôi đồng tử giả, bởi vì trong đôi mắt kia sạch sẽ đến mức chẳng chứa thứ gì.
" Được. "
Cùng với đó, đôi mắt của Thu Phong Ảnh cũng hơi mở to, đôi mắt nhạt màu bị nhuốm đầy màu sắc tiêu chí tượng trưng.
...
" Cảm tạ ngài giúp đỡ. " Thu Phong Ảnh cúi đầu khom lưng, sau đó không chút do dự bước ra ngoài.
" A. Không sao. " Người Cầm Cờ lần nữa "tổ hợp" lại thành hình dáng nhân loại, phản ứng chậm chạp mà đáp lời.
Vài phút sau, Người Cầm Cờ cầm lên quân cờ, mím môi lẩm bẩm.
" Ma Lang sẽ cắn chết Ngôn Linh sư sao?"
" Ngôn Linh sư sẽ đuổi Người Cầm Cờ ra khỏi bàn cờ?"
" Thời Gian Đứt Đoạn chết ở đâu?"
" Con thỏ sẽ bị ô nhiễm... Không, Ảo thuật sư sẽ thay con thỏ sa đọa thành Người Quét rác!"
" Mặt Trời sẽ quay về bầu trời... "
" Ai đã... Cướp đi đôi mắt của Kỳ Tích Chi Tử?"
" Con Mắt Chân Thật nào sẽ rời đi?"
Vừa thả quân cờ Người Cầm Cờ vừa dò hỏi, có lẽ cũng không phải dò hỏi, những câu không dùng ngữ khí nghi hoặc chính là xắp xếp.