Thôn trang này là sản nghiệp của Thứ sử tiền nhiệm Lương Châu Tưởng Nghị, tham quan không vì dân làm việc, nhưng thật ra lại rất biết hưởng thụ. Thôn trang rất lớn, toà nhà bên trong dựa vào cạnh sông mà xây bên, bên trong mỗi một bố cảnh đều cực kỳ lịch sự tao nhã, người không biết rõ còn tưởng rằng là lâm viên Giang Nam. Đương nhiên, nếu chỉ là phòng ở được xây dựng tốt hoàn cảnh xinh đẹp, Cơ Tùng cũng sẽ không nhìn trúng nó.
Trong thôn trang có một phần lớn rừng cây ăn quả và hồ cá, bởi vì Tưởng Nghị ngẫu nhiên sẽ dẫn quan viên Lương Châu đến thôn trang hưởng lạc, bởi vậy thôn trang vẫn có người chăm sóc. Trong rừng cây ăn quả chăn nuôi gia súc gia cầm, trong hồ cá nuôi đầy các loại cá, ở trong thôn trang đóng cửa lại, hoàn toàn có thể thư thư giãn giãn trải qua ngày tháng nhàn nhã tự tại.
Bọn Nghiêm Kha chỉ đến liếc mắt một cái, liền cảm thấy Vương phi nhất định sẽ thích thôn trang này. Sự thật chứng minh ánh mắt của bọn họ rất chính xác, Nhan Tích Ninh ngay từ lúc nhìn thấy rừng cây ăn quả trong thôn trang liền không thể dời mắt: "Dung Xuyên, đây là cây quýt ư?"
Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên Cơ Tùng đến đây, y nghiêm túc nhìn trong chốc lát: "Hẳn là phải"
Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng Lương Châu không thể trồng quýt, không nghĩ tới cây quýt trong thôn trang mọc tốt như vậy. Chỉ thấy một cây rất cao trên cây treo đầy quýt màu vàng cam. Từ xa nhìn lại quýt trĩu đến cong cành, sản lượng phi thường kinh người.
Hắn hưng phấn nói: "Cừ thật, sản lượng thật cao! Dung Xuyên ngươi biết không? Quýt rất dễ bảo quản, hương vị cũng tốt. Nếu có thể gieo trồng trên diện tích lớn, hiệu quả và lợi ích sẽ không hề kém so với cây táo lê."
Thấy Nhan Tích Ninh hai mắt tỏa sáng thao thao bất tuyệt, Cơ Tùng bất đắc dĩ cầm tay hắn: "A Ninh. Hôm nay là sinh nhật của ngươi, chúng ta không nhắc đến công sự có được không?" Y vốn định dành cả ngày hôm nay cùng A Ninh, nhưng chính vụ Lương Châu quá nhiều, y chỉ có thể rút ra nửa ngày ở chung với Vương phi của mình.
Cơ Tùng nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhan Tích Ninh: "Hôm nay chỉ thả lỏng thôi có được không?"
Trong lòng Nhan Tích Ninh ấm áp, hắn nghiêm chỉnh gật gật đầu: "Được!"
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Cơ Tùng, nhịp tim của Nhan Tích Ninh tăng lên, hắn đột nhiên rất muốn hôn Cơ Tùng một cái. Ngó trái ngó phải, thấy bọn Nghiêm Kha đang vội nhìn ngắm chung quanh, hắn nhanh chóng xoay người tiến đến bên mặt Cơ Tùng để lại một nụ hôn dịu dàng: "Tùng Tùng, cám ơn ngươi. Ta rất thích thôn trang này."
Hồi sinh nhật Cơ Tùng, bọn họ còn đang trên đường tới Lương Châu. Hắn chỉ kịp chắp vá làm cho y một cái bánh mousse việt quất, mà hôm nay sinh nhật hắn, Cơ Tùng lại chân thành tặng cho hắn một cái thôn trang, so sánh ra, hắn cảm thấy món quà của chính mình khó coi hơn một ít.
Bọn Nghiêm Kha chạy xe ngựa tới thôn trang trước, Nhan Tích Ninh chậm rãi đẩy Cơ Tùng xuyên qua cánh rừng hướng về phía toà nhà trong thôn trang. Xuyên qua cánh rừng, ven đường xuất hiện một cái hồ nước. Trong đình kế hồ có người đang thả câu, tập trung nhìn kỹ, không phải đám người Bàng Văn Uyên trong Sí Linh quân ư?
Nhan Tích Ninh nhướng mày: "Sao bọn Bàng tướng quân lại ở chỗ này?"
Cơ Tùng cười nói: "Nghe nói hôm nay sinh nhật ngươi, bọn họ cũng muốn tới tham gia náo nhiệt." Cơ Tùng cũng muốn trải qua thế giới hai người với A Ninh, nhưng mà thôn trang quá lớn, chung quy vẫn phải có người làm việc. Nói ra bình thường A Ninh ở chung với mọi người rất tốt, nhiều người cũng có thể náo nhiệt hơn một ít.
Nhan Tích Ninh mặt mày loan loan: "Cám ơn bọn họ."
Bọn thị vệ Vương phủ cùng các tướng sĩ Sí Linh quân thật lâu không được nghỉ ngơi, hôm nay tới thôn trang, bọn họ một là vì chúc mừng sinh nhật Vương phi, hai cũng muốn nhân cơ hội trộm nghỉ ngơi một chút. Vì thế bọn họ bỏ đi áo giáp thay y phục thoải mái, chia thành tốp năm tốp ba, có người ở trong rừng hái trái cây, có người đuổi theo gà dê trên đất, còn có người cầm cần câu mà câu cá. So với Nhan Tích Ninh bọn họ chỉ mới đến một canh giờ mà đã ngập tràn thu hoạch.
Khi hai người họ đi vào tòa nhà, bọn họ nhìn thấy trong phòng khách chất đầy quà sinh nhật được buộc lại bằng lụa đỏ. Các tướng sĩ không có nhiều quân lương, đồ bọn họ mua đều là những thứ thiết thực. Nghe nói Nhan Tích Ninh thích nấu nướng, trong quà tặng có các loại hương liệu ngạc nhiên cổ quái, có đặc sản các quận huyện Lương Châu.
Nhìn thấy quà chất thành núi nhỏ, mũi Nhan Tích Ninh lên men hốc mắt nóng lên. Sinh thời, hắn chưa từng nghĩ tới có thể nhận được nhiều quà sinh nhật như vậy.
Cơ Tùng vỗ nhẹ lên ngực Nhan Tích Ninh: "Đây đều là tâm ý của các huynh đệ, ngươi an tâm nhận lấy đi."
Nhan Tích Ninh cúi đầu nuốt nước mắt trong hốc mắt lại, hắn lộ ra nụ cười cảm kích: "Lát nữa ta phải cám ơn mọi người."
Quảng trường trước toà nhà đặt đầy chiến lợi phẩm các huynh đệ thu hoạch trong thôn trang, bên trong có hơn mười loại dưa và trái cây cùng hạch đào, còn có gà vịt cá cùng hai đầu dê bị trói gô.
Trong cánh rừng sau quảng trường, hai người Hàn Tiến và Vương Xuân Phát đang bận mày mò lò nướng, xem ra hôm nay các huynh đệ chuẩn bị làm một trận thịt nướng ngoài trời.
Nhan Tích Ninh có chút tiếc nuối, hắn chọt chọt bả vai Cơ Tùng: "Ngươi cũng không nói sớm cho ta biết, bằng không ta còn có thể mang chút gia vị đến."
Cơ Tùng cười nói: "Bọn đầu bếp Lão Trương đã ở đây." Nghe được lời này Nhan Tích Ninh an tâm, có Lão Trương không sợ mọi người đói.
Gió lạnh phất phơ thổi qua, đứng ở quảng trường có thể thu non nửa trang viên vào đáy mắt. Lúc này Ổ Thành Khải đang câu cá vui vẻ la lên: "Cá lớn! Cá lớn!"
Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Ổ Thành Khải trong đình nghỉ mát đang nắm cần câu rất gắt gao. Trong hồ bọt nước văng khắp nơi, có một con cá đang ra sức giãy giụa, xem độ lớn của bọt nước nổi lên, quả thật là một con cá lớn.
Bàng Văn Uyên ở bên cạnh vội vàng buông cần trong tay, hắn cầm lấy vợt muốn hỗ trợ vớt cả. Kết quả cá mới vừa vào vợt, lưới vợt đột nhiên lủng. Cá lớn giãy giụa thật mạnh, Bàng Văn Uyên trọng tâm không vững bất ngờ không kịp phòng bị té vào trong hồ nước. Nhìn thấy tướng quân uy mãnh lại chật vật ướt sũng, bốn phía một mảnh tiếng cười.
Cơ Tùng tươi cười càng sâu: "Kỳ thật bọn họ hẳn nên gọi ngươi đến hỗ trợ."
A Ninh chính là cao thủ xiên cá, nhớ ngày đó hắn ở trước mặt Thái phó xiên đi Vũ Bạch mà Thái phó thích nhất. Phó Diễn Chi tức giận đến nghẹn một ngụm máu giữa yết hầu, mà A Ninh lại đem cẩm lí Vũ Bạch trân quý biến thành cá tê cay. Mỗi khi nhớ tới việc này, Cơ Tùng luôn nhịn không được muốn cười. (Ninh đế người có còn nhớ Hạ Vũ Bạch trong hồ cẩm lí năm đó không )
Bàng Văn Uyên ở trong nước giãy giụa, nước trong suốt bị hắn khuấy đến đục một tảng lớn. Nhan Tích Ninh cười nói: "Xiên cá ta còn ổn, kêu ta câu cá, ta lại không làm được."
Thôn trang rất lớn, dạo qua một vòng Nhan Tích Ninh phát hiện, thứ mà bọn Lão Trương trong núi có thôn trang cũng có, trong núi không có, nơi này cũng có không ít. Có thôn trang này, hắn không cần phải ra ngoài mua trái cây và hạch đào trên đường nữa.
Hắn đứng ở dưới tàng cây quýt hái một quả quýt màu vàng cam thuần thục bóc vỏ: "Thôn trang này thật tốt a, mua lại tốn không ít tiền đi?"
Cơ Tùng nở nụ cười: "A Ninh ngươi đã quên rồi sao? Lương Châu là đất phong của chúng ta." Cái gọi là đất phong, chính là cả Lương Châu đều là của bọn họ. Đất trong nhà mình, mình còn không thể sử dụng?
Nhan Tích Ninh ngây ra một lát, hắn cầm quả quýt trong tay phân thành hai, đưa một nửa cho Cơ Tùng xong hắn có chút hưng phấn: "Ngươi không nói ta thiếu chút cũng quên mất." Chỉ có thể đổ thừa rằng trong khoảng thời gian này bận quá rồi, khiến cho hắn cảm thấy chính mình vẫn là một xã súc đáng thương.
Cơ Tùng cười tách một miếng quýt nhét vào trong miệng: "Xem ra ngươi gần đây quá bận rộn, hôm nay phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Lập tức gương mặt anh tuấn của y nhăn thành một đoàn: "Thật chua......"
Nhìn đến biểu tình của Cơ Tùng Nhan Tích Ninh quyết đoán không ăn nửa quả quýt này: "Giữ lại, buổi tối có thể làm đồ chấm." Đáng tiếc, rõ ràng là cây quýt có bộ dạng tốt như vậy, vị cư nhiên lại là chua. Bất quá có lẽ là do chưa tới lúc hái, chờ đến mùa, nói không chừng vị có thể trở nên ngọt ngào hơn.
Hai người ở trong trang viên tản bộ, Tiểu Tùng vẫn luôn đi theo bọn họ. Đang lúc hai người chuẩn bị trở về, bọn họ nghe được Tiểu Tùng kêu lên dồn dập. Quay đầu lại, chỉ thấy nó đang vội vàng sủa lên không trung, Thương Phong trên bầu trời giương cánh bay lượn.
Nhìn thấy Thương Phong bay lên, điều này làm cho Tiểu Tùng gấp muốn chết. Nếu nó có một đôi cánh, nó nhất định sẽ bay lên tranh cao thấp với Thương Phong. Nhưng mà nó không có cánh, chỉ có thể tức giận mà sủa trên mặt đất, trơ mắt nhìn Thương Phong càng bay càng cao.
Trải qua hơn nửa năm tu dưỡng, lông của Hải Đông Thanh đã dài ra. Thương Phong gần như thuần trắng duỗi hai cánh, khiến cho người nhìn thấy nó nhịn không được mà ngẩng đầu ngắm kỹ. Dưới trời xanh mây trắng hùng ưng giương cánh bay cao, bức họa này làm cho tâm tình người khác trống trải lại thư sướng.
Nhan Tích Ninh cũng không ngoại lệ, hắn ngắm kỹ tư thế oai hùng của Thương Phong: "Thương Phong bay lên thật đẹp." Nhưng mà Thương Phong bay quanh thôn trang vài vòng xong, nó cũng không quay đầu lại mà bay về phía Nam.
Nhan Tích Ninh nhìn theo nó rời đi: "Thương Phong quay về Vương phủ."
Cơ Tùng nhìn chằm chằm hướng Thương Phong bay đi mày hơi hơi nhăn lại, nhưng mà ngữ khí y lại bình tĩnh: "Không cần phải xen vào nó, Thương Phong rất quen thuộc Lương Châu, không lạc đâu."
Nhan Tích Ninh cũng cho là như vậy, bằng không hắn cũng không dám tùy ý đem Thương Phong ra ngoài.
Chờ hai người đi đến gần hồ nước, Bạch Đào đã gia nhập đại quân thả câu. Cậu không hổ là tay câu cá cừ khôi, mới vừa thả mồi trong chốc lát, đã câu được một con cá lớn. Cậu nhiệt tình tiếp đón Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, muốn câu cá sao? Ta đào được rất nhiều giun."
Trong lòng Nhan Tích Ninh vừa động, bọn họ có thể nghỉ ngơi giữa trưa một chút, câu cá là một phương thức thả lỏng không tệ. Ngồi trong đình nghỉ mát ăn trái cây uống trà hưởng gió lạnh trò chuyện, không phải rất tốt sao?
Vì thế hắn nhìn Cơ Tùng: "Nếu không? Chúng ta cũng đi câu cá?"
Cơ Tùng cười gật gật đầu: "Đươc."
Cơ Tùng hiển nhiên không phải người giỏi câu cá, ngồi chồm hổm bên hồ nước một lúc lâu, y chỉ câu lên mấy con cá trích nhỏ. Đương nhiên, lực chú ý của y cũng không ở việc câu cá, y chỉ thích thời gian im lặng ở chung với A Ninh. Không cần cao giọng tranh luận, cũng không cần thổ lộ tâm tình, chỉ cần một ánh mắt đối phương cũng có thể cảm nhận.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, các huynh đệ dần dần tập trung lại, bọn họ nên xử lý nguyên liệu cho bữa tiệc thịt nướng đêm nay. Ý thức được vận mệnh bi thảm của chính mình gà dê kêu lên thảm thiết, gần phòng ở nháo thành một đoàn.
Nhan Tích Ninh hai mắt tỏa sáng quay người: "Giết dê." Bọn thị vệ rất am hiểu xử lý dê vài nai, trước đây Nghiêm Kha từng giúp hắn xử lý một đầu nai con, thủ pháp lưu loát kia khiến trong lòng hắn ngứa ngáy.
Cơ Tùng buông cần câu trong tay xuống: "Đi, chúng ta xem bọn hắn nướng thịt dê đi."
Chờ khi bọn họ tới chỗ bọn thị vệ xử lý dê, dê đã bị một đao cắt ngang yết hầu rồi treo lên trên cây. Nghiêm Kha và Ổ Thành Khải mỗi người đứng trước một con dê, trong tiếng cổ vũ của các huynh đệ, hai người này bắt đầu trận đấu lột da dê.
Hai đầu dê thiến lớn rất nhanh đã bị rút đi da lông, cuối cùng vẫn là Nghiêm Kha cao hơn một bậc, hắn xử lý xong trước Ổ Thành Khải một khắc. Nghiêm Kha đắc ý chắp tay: "Đa tạ ~"
Ổ Thành Khải dở khóc dở cười: "Luận về chơi dao nhỏ, trong quân ngoại trừ chủ soái, phải là ngươi a."
Nhan Tích Ninh vẻ mặt mộng bức: "A? Chấm dứt rồi?" Hắn bị kích động đẩy Cơ Tùng đến, chỉ muốn nhìn hiện trường giết dê nhiệt tình, kết quả hai người này đã so xong rồi?
Bàng Văn Uyên săn sóc nói: "Vương phi muốn nhìn giết dê sao? Các huynh đệ, lại bắt một con dê thiến đến."
Nhan Tích Ninh nhanh chân gọi bọn họ lại: "Không cần không cần! Như vậy rất tốt." Bữa tối trừ bỏ nướng nguyên một con dê còn có cá và gà, Lão Trương bận việc từ ngọ, nhất định đã làm ra thức ăn rất phong phú. Nếu lại giết thêm một con dê, đồ ăn không hết liền lãng phí.
Các huynh đệ hoan hô đặt dê còn mang theo máu lên trên bếp nướng, trong hơi khói ngọn lửa, tiệc thịt nướng đêm nay chính thức bắt đầu rồi.
Quảng trường có hai cái bếp than cháy rất náo nhiệt, trên bếp là hai con dê đang được quay nướng trên lửa than. Trên thịt dê đã xuất hiện những vết cắt bằng dao nhỏ, theo chuyển động, thịt dê từ hồng nhạt biến thành màu trắng, lại từ màu trắng chuyển thành vàng kim.
Mỡ dê theo hoa văn trên cơ thể chậm rãi rơi xuống, tích ở trên than lửa sẽ dấy lên một ngọn lửa nhỏ. Khói nhẹ cùng mùi ớt nhàn nhạt tản ra, mùi hương mê người khiến mọi người thèm nhỏ dãi.
Mùi thịt dê che lấp các hương vị khác trong sân, các huynh đệ nhìn chằm chằm con dê đang nhỏ dầu thèm nhỏ chảy ba thước nước miếng. Đây là do có Nhan Tích Ninh ở đây, bọn họ đã chú ý hình tượng, nếu ở trong quân doanh, bọn họ đã xuống tay rồi.
Cơ Tùng cũng biết đức hạnh các huynh đệ, chờ phía bên ngoài dê được nướng đến không sai biệt lắm, y tiến lên cắt một tầng thịt dê bên ngoài đưa tới trước mặt Nhan Tích Ninh: "A Ninh, sinh nhật vui vẻ!"
Cơ Tùng vừa dứt lời, thị vệ cùng các tướng sĩ Sí Linh quân đứng lên, bọn họ bưng rượu nồng kính về phía Nhan Tích Ninh nói: "Chúc Vương phi sinh nhật vui vẻ!"
*
Thanh âm chỉnh tề vang vọng cả quảng trường, lồng ngực Nhan Tích Ninh căng đầy, hốc mắt vừa chua xót vừa căng lên.
Hắn đã rất nhiều năm không ăn sinh nhật. Trước khi ba mẹ đi, một nhà ba người bọn họ còn có thể trải qua một cái sinh nhật đơn giản. Sau này ba mẹ không còn, rốt cuộc không còn ai nhớ rõ sinh nhật hắn. Đại học hắn vội vàng kiêm chức, tốt nghiệp lại đi lên cương vị công tác, ngày sinh nhật hàng năm, hắn đều đang tăng ca.
Trong lúc bận rộn, hắn sẽ không cảm giác được cô độc, chỉ có đêm dài yên tĩnh mất ngủ, hắn mới có thể ý thức được trên đời chỉ có một mình hắn. Sinh nhật cuối cùng trước khi xuyên đến Sở Liêu, hắn tăng ca đến rạng sáng hai giờ. Trên đường đạp ánh trăng về nhà, hắn đột nhiên vô cùng thương tâm. Thế giới lớn như vậy, trên đời nhiều người như vậy, nhưng không có một ai quan tâm vui buồn của hắn.
Những tưởng rằng đời này cũng sẽ cứ như vậy, không nghĩ tới đến Sở Liêu rồi, hắn lại một lần nữa được trải qua sinh nhật. Nhiều người tề tụ như vậy, thứ tốt đẹp mà bọn họ mang đến không chỉ là chúc phúc, còn mang đến niềm vui không thể đong đếm.
Nhan Tích Ninh đã sớm muốn nói một tiếng cám ơn với mọi người, lúc này nghe được tiếng mọi người chúc mừng, hắn bưng rượu đứng lên: "Cám ơn mọi người! Cảm tạ hôm nay mọi người đã chúc mừng sinh nhật ta, thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt tâm ý. Ta uống trước, chư vị tùy ý!"
Cơ Tùng kinh ngạc ngẩng đầu, tửu lượng của A Ninh thấp bao nhiêu y rất rành mạch, đó là người nấu thịt kho tàu bỏ nhiều rượu vàng một chút mặt sẽ bắt đầu đỏ lên. Rượu hôm nay là rượu cao lương mà bọn Ổ Thành Khải mua tới, khi bọn họ vào chỗ chén rượu cũng đã được rót đầy, y còn chưa kịp đổi rượu cao lương trước mặt A Ninh đi. Một chén rượu cao lương lớn như vậy, Nhan Tích Ninh chắc chắn sẽ say.
Nhưng mà lúc này ngăn lại đã không còn kịp rồi, tốc độ của Nhan Tích Ninh cực nhanh, lúc này hắn ngửa đầu mồm to uống cạn chén.
Rượu cao lương cay rát, giây phút uống vào trong miệng kia liền tựa như thiêu đốt vậy. Rượu từ khoang miệng chảy xuôi tới dạ dày, Nhan Tích Ninh nhăn mày lại trong lòng lại toát ra một loại cảm giác dũng cảm.
Uống! Không phải là một chén rượu cao lương ư? Nhiệt tình của mọi người chẳng lẽ còn để thua một chén rượu sao?
Một lát sau Nhan Tích Ninh cuốn chén rượu ợ một cái, chén sáng bóng sạch bong. Mọi người lặng im một lát liền bộc phát ra tiếng hoan hô: "Hay! Vương phi có hào khí! Kính Vương phi!"
Mọi người ngửa đầu uống thả cửa, vui sướng hà hơi liên tiếp. Đối với người đã uống quen rượu này mà nói, một chén rượu này chỉ làm cho bọn họ hưng phấn lên thôi. Một chén rượu đi xuống, cảm xúc của mọi người liền dâng lên.
Cơ Tùng thấy cảm xúc của mọi người đã muốn tăng vọt, y giương giọng nói: "Khai tịch!"
Tiếng nói vừa dứt các huynh đệ liền xông thẳng đến hai con dê, trong tay mọi người đều nắm dao nhỏ lóe sáng. Dao nhỏ sắc bén nhẹ nhàng lướt một đường lên trên thịt dê, tảng thịt dê lớn liền từ trên người dê rơi xuống. Ở đây hiển nhiên ai cũng là cao thủ ăn thịt, chỉ thấy dao nhỏ của bọn họ chọt một cái, một khối thịt dê màu mỡ liền bị bọn họ đưa vào trong miệng.
Các tướng sĩ Sí Linh quân dũng cảm thực tế tướng ăn có chút dọa người, không trong chốc lát con dê màu mỡ thành công mà gầy gộc, thịt đã nướng chín bị cắt sạch sẽ. Mọi người hưng trí bừng bừng tiếp tục quét gia vị lên trên thịt dê, để cho một vòng thịt nướng mới được nướng chín.
Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình nóng đến lợi hại, sau khi uống rượu xong giống như có một ngọn lửa đang chạy trong thân thể hắn. Hai gò má hắn đỏ bừng, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng. Thanh âm bên tai trở nên mơ hồ, lửa trại cùng ánh nến bắt đầu mê ly, mặt mọi người cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Cơ Tùng đem thịt dê dùng rau cuộn lại đưa tới bên môi Nhan Tích Ninh: "Uống vội quá? Mau ăn chút đồ lót dạ."
Động tác của Nhan Tích Ninh có chút chậm chạp, hắn mở miệng ra cắn một ngụm, kết quả chỉ cắn được một ngụm rau. Nhai rau trong miệng, Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình càng khó chịu: "Dung Xuyên...... Ta nóng......"
Cơ Tùng cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy A Ninh hai mắt mê ly hai má ửng đỏ, vừa thấy chính là bị rượu hun đến đầu. Y lấy khăn tay lau mồ hôi cho A Ninh: "Ngươi uống say."
Cảm giác mê muội của Nhan Tích Ninh lại càng lợi hại hơn, liền ngay cả mặt Cơ Tùng đều đang lắc lư. Hắn than thở: "A, ta say rồi?"
Ngay sau đó thân thể Nhan Tích Ninh mềm đi ngã về phía bên cạnh, Cơ Tùng nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn: "A Ninh?" Nhìn kỹ lại, toàn thân Nhan Tích Ninh tản ra mùi rượu, đã tiến vào mộng đẹp.
Bọn Nghiêm Kha nhìn nhau rồi cười vang, tửu lượng của Vương phi quả là không tệ lắm, một chén rượu đã quật ngã được hắn.
Nhan Tích Ninh say rượu đặc biệt nhu thuận, hắn ngã vào trên giường nhắm mắt lại ngủ vù vù. Cơ Tùng bận đến đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên chỉ thấy A Ninh ngủ đến thiên hôn địa ám, y chỉ có thể nhéo nhéo cái mũi thanh tú của: "Ngươi xem ngươi này...... về sau phải nhớ kỹ một chút đi?"
Ngoài phòng tiếng cười nói mơ hồ của các huynh đệ truyền đến, Cơ Tùng quay đầu nhìn nhìn Nhan Tích Ninh trên giường, y tiếc nuối thở dài một hơi: "Quên đi, để bọn họ uống đi." Các huynh đệ cũng đã lậ không đoàn tụ, chờ thêm một đoạn thời gian nữa thế cục ổn định, y còn muốn mang A Ninh tới Sí Linh quân tham quan, không thiếu bữa tiệc này.
Nhan Tích Ninh là bị đói tỉnh, giữa trưa hôm nay hắn chỉ ăn hai miếng bánh hạch đào, buổi tối còn chưa kịp ăn một miếng thịt liền uống rượu. Lúc này bụng hắn vang lên như trống, hắn chóng mặt mở hai mắt, trước mắt có ánh nến lay động. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cơ Tùng đang ngồi trong ánh nến đọc sách.
Thấy Nhan Tích Ninh tỉnh dậy, Cơ Tùng buông quyển sách trên tay: "Tỉnh? Cảm giác thế nào? Còn khó chịu không?"
Nhan Tích Ninh lắc lắc đầu ngồi dậy, hắn còn nhớ mang máng tình hình trước khi mình ngủ: "Ta uống rượu rồi?"
Cơ Tùng khẽ cười nói: "Tửu lượng ngươi vốn thấp lại uống vội, rượu cao lương có nồng độ cao, uống say cũng là bình thường."
Nhan Tích Ninh có chút ủy khuất sờ sờ cái bụng: "Ta còn chưa ăn gì đâu, sao lại ngủ luôn được......"
Cơ Tùng dở khóc dở cười, y đứng dậy đi về phía ngoại thất: "Đi theo ta." Sau bình phong có một cái bàn chứa một cái bếp than nhỏ, bên cạnh bếp còn đặt các loại rau dưa trái cây, trong cái đĩa lớn nhất còn có hai miếng thịt ba chỉ lớn cỡ cánh tay.
Nhan Tích Ninh kinh hỉ vây quanh cái bàn hai vòng: "Thịt nướng!" Không nghĩ tới giờ này còn có thể có thịt nướng ăn, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Bất quá nhìn số lượng thịt, hắn ý thức được một chuyện trọng yếu: "Dung Xuyên, không phải ngươi không ăn cơm chiều chứ?"
Cơ Tùng mỉm cười, y dùng hỏa chiết thắp lửa than trong bếp lên, sau đó để tấm sắt lên trên bếp: "Vừa lúc ăn cùng ngươi một ít. Ngươi ngồi xuống trước, chờ một lát là có thể ăn thịt."
Than rất nhanh liền cháy lên, thịt nướng trên tấm sắt kêu xèo xèo. Nhan Tích Ninh thuần thục cắt thịt thành miếng nhỏ, chờ thịt ba chỉ nướng đến thơm nức chảy mỡ bọc một tầng bột ngũ vị hương lại gói lại bằng rau diếp, một ngụm thơm ngon đến tận xương tủy liền thành.
Hắn đưa miếng thịt nướng được gói đầu tiên cho Cơ Tùng: "Dung Xuyên ăn thịt." Đều do hắn trổ tài anh hùng, làm hại Cơ Tùng cơm cũng chưa được ăn.
Cơ Tùng mở miệng chờ Nhan Tích Ninh đút, ánh nến chiếu xuống hai người tạo thành một vầng sáng ôn nhu, than lửa làm cho nhiệt độ cơ thể bọn họ dần dần tăng lên. Cơ Tùng cầm tay Nhan Tích Ninh, một khắc thịt nướng rơi vào trong miệng, Cơ Tùng liếm lên đầu ngón tay Nhan Tích Ninh.
A Ninh thơm quá, so với thịt nướng và rượu ngon đều làm cho y say mê hơn. Đáy mắt Cơ Tùng thăng ra khát vọng.
Nhan Tích Ninh rụt mạnh tay lại, cảm xúc còn lưu lại trên đầu ngón tay làm cho tim hắn đập mạnh. Dưới ánh nến hai mắt Cơ Tùng trong suốt sáng ngời, hắn có thể nhìn thấy hai bản thân nho nhỏ trong mắt y càng ngày càng rõ ràng.
Cơ Tùng bắt chước làm theo, y cuốn một miếng thịt nướng đứng dậy đi đến bên cạnh Nhan Tích Ninh: "A Ninh há mồm."
Trước kia khi lên đại học, Nhan Tích Ninh luôn không hiểu mấy cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt đút nhau ăn trong căn tin. Đến phiên chính mình, hắn rốt cuộc cũng hiểu được. Khi Cơ Tùng đứng lên ngồi bên người mình, khi y đưa thịt nướng tới bên môi mình, hắn cảm giác y cách hắn thật gần.
Hắn muốn...... hôn Cơ Tùng, muốn đụng vào khóe mắt đuôi lông mày y, muốn càng thêm thân mật cùng y.
Thịt ba chỉ trên bàn nướng biến mất, mắt thấy phải để thịt mới lên, tấm sắt lại bị Cơ Tùng gắp lên gác bên trên bếp nướng. Hai người trên ghế dài như keo như sơn dính cùng một chỗ hôn nhau, Nhan Tích Ninh cảm giác chân mình mềm lợi hại.
Không biết có phải cảm giác say chưa tiêu hay là do thần hồn điên đảo, nhịp tim hắn càng ngày càng nhanh, thân thể nóng bỏng lại vô lực, chỉ có thể vắt hai tay lên cổ Cơ Tùng thở gấp: "Dung Xuyên, ta không đứng lên nổi......"
Cơ Tùng ôm ngang Vương phi nhà mình, ghế dài dưới thân hai người lay động dịch ra bên cạnh. Than lửa trong bếp phát ra tiếng "tách" rất nhỏ, lại không che được tiếng thở dốc từ sau bình phong truyền đến.
Cơ Tùng chưa từng phóng túng như thế, tim y như sắp nhảy ra khỏi yết hầu, thân thể cũng nóng đến sắp hòa tan. Y nhìn Vương phi của mình thật sâu: "Có thể chứ?"
Nhan Tích Ninh cười vươn hai tay ôm lấy người trong lòng mình, hắn kiên định nói: "Ta muốn ngươi."
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là sinh nhật đầu tiên của hắn ở Sở Liêu, đồng thời nhận được vô số chúc phúc cùng lễ vật, hắn càng muốn nhận lấy hạnh phúc của chính mình.
Ánh nến ngoài bình phong dần dần ảm đạm, chỉ có than lửa trong bếp lò càng đốt càng vượng, càng ngày càng nóng.