Hạt dẻ bên trong được nướng đến vừa đúng, Trương thẩm rạch một hình chữ thập bên trên hạt dẻ. Trải qua lửa nóng, phần vỏ hạt dẻ chỗ chữ thập hơi cuốn ra phía ngoài lộ ra bên trong ánh vàng rực rỡ. Theo vị trí vết rạch nhẹ nhàng bóc một chút, một hạt dẻ tròn trịa mang theo độ ấm từ trong vỏ lăn ra.
Mùi hạt dẻ tràn ngập cả thùng xe. Nhìn thấy một viên hạt dẻ sáng bóng, trong lòng Nhan Tích Ninh đặc biệt không có tư vị: "Trương thẩm coi chúng ta trở thành đứa nhỏ của nàng." Tấm lòng từ mẫu của Trương thẩm giấu ở trong hạt dẻ, nóng đến khiến Nhan Tích Ninh không dám đụng vào.
Ánh mắt Cơ Tùng nhìn chằm chằm sơn đạo bên cạnh, Lão Trương rời đi một lúc rồi y liền bảo trì tư thế này, trầm ngâm thật lâu y nhẹ giọng nói: "A Ninh, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, hắn lậo tức ngồi ngay ngắn: "Ân, ngươi nói." Cơ Tùng rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, dựa vào trực giác, hắn cảm thấy lời kế tiếp mà Cơ Tùng muốn nói rất quan trọng.
Cơ Tùng hít sâu một hơi, ánh mắt thống khổ lại rối rắm: "Trước khi hai chân ta không tàn phế, ta rất muốn cái vị trí kia."
Nhan Tích Ninh thấu hiểu gật gật đầu: "Chuyện này rất bình thường, thân là Hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế khẳng định có ham muốn."
Huống chi mấy vị huynh đệ của Cơ Tùng cũng không phải dễ chơi, nếu Cơ Tùng không tranh, có thể ngay cả mạng sống cũng không còn. Hơn nữa con đường đoạt đích vốn gian nan, ngay cả Bình Viễn Đế nhìn thì ôn hòa cũng phải dùng ám chiêu mới thượng vị được sao? Được làm vua thua làm giặc từ xưa đều là như vậy.
Cơ Tùng chậm rãi quay đầu, y giương hai mắt nghiêm túc nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Nói ra có thể ngươi không tin, kỳ thật trước khi ta tới Sí Linh quân, chưa bao giờ có loại suy nghĩ này. Ta chỉ nghĩ muốn tranh một chút quân công, làm một cái lương tướng, thủ non sông Sở Liêu ta."
Năm đó y bị người tính kế, tất cả mọi người đều cảm thấy y thích nam nhân. Làm một Hoàng tử, trên đức hạnh y đã có chỗ tỳ vết. Bình Viễn Đế nhét y vào trong Sí Linh quân, chính là hy vọng y có thể tranh một ít quân công, tương lai lúc trở lại kinh thành có thể có chút gì đó phòng thân.
Nhưng khi tới Lương Châu, vào Sí Linh quân rồi, y thấy được rất nhiều bi kịch. Dần dần, người không có quá nhiều dục vọng với quyền lợi như y cũng nảy lên tham vọng với ngôi vị hoàng đế. Y muốn đứng ở chỗ cao nhất, như vậy có thể làm một chút việc vì con dân của y, để cho dân chúng có thể trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Hai tay Cơ Tùng lướt nhẹ qua đầu gối, thanh âm thấp đến chỉ có thể đủ nghe: "Con đường đi về phía trước rất khó đi, càng hướng về phía trước địch nhân càng nhiều......"
Y từng thử qua, hậu quả rất thảm thiết. Dù vậy y cũng không thay đổi suy nghĩ của chính mình, y vẫn muốn đứng ở chỗ rất cao kia, mới có thể làm được càng nhiều hơn cho dân chúng.
Nhưng mà hôm nay ở trong viện của Lão Trương, y đột nhiên dao động, y cảm thấy được ở cùng một chỗ với A Ninh trải qua ngày tháng thanh tịnh cũng không tệ. Hơn nữa y cũnh hứa hẹn với A Ninh, y nói, chờ sự tình chấm dứt, bọn họ cũng có thể giống như bọn Lão Trương vậy.
Nhưng mà ngửi mùi hạt dẻ trong thùng xe, y lại đổ một thân mồ hôi lạnh.
Y thật sự có thể không tranh ư?! Y từng nhìn trời mà thề, chờ y đi lên cái vị trí kia, y muốn làm một đại minh quân. Y muốn cho dân chúng Sở Liêu an cư lạc nghiệp, để cho chư quốc chung quanh không dám xâm phạm......
Nhưng sau khi tranh rồi, tương lai y hứa với A Ninh còn có thể thực hiện được không?
Cơ Tùng tự nhận mình không phải loại người nói không giữ lời, giờ khắc này tâm y như bị đặt lên trên lửa mà nướng vậy. Giờ khắc này y hối hận, hối hận chính mình đuổi theo hứa hẹn với A Ninh một tương lai mà y cũng không thể đảm bảo, khiến cho A Ninh đang dâng trào mong chờ có thể thất vọng.
Nhìn thấy nỗi đau trong mắt Cơ Tùng, tim Nhan Tích Ninh như bị kim đâm. Hắn nghiêng thân thể tựa vào đầu vai Cơ Tùng: "Ta hiểu." Hai chân Cơ Tùng chính là vì nguyên nhân như vậy mới bị phá huỷ không minh bạch, may mắn sự tình xuất hiện cơ hội xoay chuyển, bằng không cũng không biết y sẽ trở thành cái dạng gì.
Cảm nhận được độ ấm từ mu bàn tay truyền đến, Cơ Tùng xoay tai lại nắm chặt mười ngón cùng A Ninh. Ánh mắt y thống khổ: "Không, ngươi không hiểu."
Trước đó y chưa từng nói qua những chuyện này với A Ninh, y thề chắc rằng muốn cho A Ninh một cái tương lai. Nhưng theo thế cục càng ngày càng loạn, tương lai đến tột cùng như thế nào y đã không còn dám muốn.
Ngoài thùng xe bọn thị vệ cúi đầu nói chuyện với nhau, cách thùng xe nghe không rõ mấy. Hai người đầu tựa đầu dựa sát vào nhau, Cơ Tùng nhẹ nhàng thưởng thức ngón tay Nhan Tích Ninh, thanh âm y có chút mơ hồ: "A Ninh, những lời trước đây ta nói với ngươi đều là thật lòng. Muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão cũng là thật tâm, muốn cùng ngươi trải qua ngày tháng thanh tịnh cũng là thật tình. Chỉ là cái vị trí kia, ta không tranh cũng liền thôi, nhưng chỉ cần tranh, sự tình phát triển như thế nào không phải do chúng ta quyết định."
"Trước khi gặp được ngươi, ta nghĩ dù sao cũng chỉ là một cái mạng, lớn mật đi tranh cũng liền thôi. Nhưng sau khi gặp được ngươi, ta lại có lòng tham."
Cơ Tùng thấp giọng nói: "Không tranh một chút, ta không cam lòng. Nếu thắng lợi thì thôi, nếu thất bại, A Ninh ngươi phải làm sao bây giờ? Ta...... Ta đột nhiên cảm thấy chính mình là một tên ngụy quân tử. Lúc trước nói nhiều lời hay với ngươi như vậy, dùng nhiều mưu kế với ngươi lừa ngươi tới Lương Châu. Nhưng tới hiện tại, ta lại không có cách nào cho ngươi một tương lai xác định."
Tiếng hít thở của Cơ Tùng nặng hơn vài phần, trong mắt cũng đã ươn ướt vài phần: "Ta rất hối hận, vì sao không thể khống chế tình cảm của chính mình. Sớm biết như vậy, có lẽ cho ngươi một bức thư hoà ly để ngươi ở lại kinh thành cũng rất tốt, ít nhất ngươi không buộc chặt một chỗ với ta. Nếu ta thất bại, ngươi còn có thể có một đường sinh cơ......"
Nghe Cơ Tùng nói xong nhiều lời như vậy, Nhan Tích Ninh không chỉ không lo âu, ngược lại còn lạc quan nở nụ cười: "Ngươi là vì chuyện này mà buồn rầu sao?"
Cơ Tùng chậm rãi gật đầu, y không dám quay đầu đối diện với A Ninh, chỉ có thể nặng nề than một câu: "Đúng vậy. Ta trở nên nhát gan." Trước kia y chưa từng nghĩ tới, có một ngày mục tiêu của mình sẽ bởi vì một nam nhân mà dao động.
Nhan Tích Ninh vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt trong lòng bàn tay Cơ Tùng: "Ngươi muốn thử nghe ý kiến của ta không?"
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Ân." Nói hết thật lòng cho A Ninh xong, trong lòng y vô cùng không yên.
Nhan Tích Ninh nghiêng đầu hôn lên gương mặt Cơ Tùng, hai mắt Cơ Tùng dần dần trợn to, nhưng không đợi y quay đầu, A Ninh lại gối đầu lên bờ vai y. Cơ Tùng động cũng không dám động, sợ quấy nhiễu Vương phi của mình.
Nhan Tích Ninh khẽ cười nói: "Trước khi chấp nhận ngươi, ta từng tự hỏi chính mình một vấn đề. Chiếm được đáp án rồi, ta liền thản nhiên."
Cơ Tùng run lên trong lòng: "Vấn đề gì?"
Nhan Tích Ninh nói: "Nếu ngươi lên làm hoàng đế, ta nên ở chỗ nào? Con người này của ta có chút bá đạo, không thích chia sẻ người mình yêu cùng người khác, tưởng tượng đến ngươi sẽ có rất nhiều phi tần, ta liền không thể chấp nhận."
Trong lòng Cơ Tùng mềm nhũn, y nói một cách kiên định: "Không có nhiều phi tần, chỉ có một mình ngươi."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không thể nói lời trọn vẹn như vậy, lòng người sẽ thay đổi. Có lẽ lúc này tình cảm của chúng ta rất tốt, nhưng theo thời gian chuyển dời, ngươi và ta hai bên nhìn nhau chỉ có chán ghét. Khi đó ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, ta chỉ là một người thường bị vây ở trong cung. Đến lúc đó ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trong lòng bàn tay Cơ Tùng đổ mồ hôi, mày hơi hơi nhăn lại. Quả nhiên A Ninh đối với y không có tin tưởng, là y không cho hắn đủ cảm giác an toàn sao?
Nhan Tích Ninh nhéo nhéo tay Cơ Tùng: "Sau này ta mới hiểu được, khi ta tới Sở Liêu tâm nguyện lớn nhất đó là có thể làm cá mặn."
Vẻ mặt Cơ Tùng mộng bức: "Cá mặn?" Cá mặn y đã thấy qua, phơi nắng đến cứng rắn, có mùi mặn. A Ninh và cá mặn là hai giống loài hoàn toàn không có quan hệ. A Ninh sao lại muốn làm cá mặn?
Nhan Tích Ninh giải thích: "Cá mặn là chỉ chuyện gì cũng không muốn làm, người hỗn ăn hỗn rồi nằm ngang. Giống như cá mặn phơi nắng, mặc cho bên ngoài là thời tiết gì, vẫn luôn lù lù bất động."
Cơ Tùng:......
Ngửi mùi huân hương trên người Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh không nhanh không chậm nói: "Nếu thật sự có một ngày ngươi làm hoàng đế, mà ta bị ngươi chán ghét rồi vứt bỏ, ít nhất ngươi sẽ cho ta một mảnh thiên địa để nằm yên. Tựa như Văn Chương Uyển vậy, ta có thể trồng rau nuôi gà, như vậy đối với ta mà nói cũng không có gì tổn thất."
Cơ Tùng há hốc mồm, y phát hiện tình huống mà A Ninh nói trước đây từng xảy ra, A Ninh cũng đúng là ở Văn Chương Uyển vui sướng sinh hoạt. Nhất thời Cơ Tùng hết đường chối cãi, không biết nói cái gì cho phải.
Sau một lúc lâu, Cơ Tùng khô khốc mở miệng: "Ngươi nghĩ tới vấn đề này, là vấn đề sau khi ta đoạt đích thành công. Nếu ta không thành công đâu? Ngươi rất có thể sẽ gặp họa sát thân."
Nhan Tích Ninh cười đến càng khoái trá: "Ngươi có biết ta vì cái gì lại chỉ lo lắng rằng chúng ta không đi với nhau đến cùng, mà không phải chuyện họa sát thân ư?"
Cơ Tùng tự hỏi một lát liền hỏi ngược lại: "Ngươi tin tưởng ta?"
Nhan Tích Ninh nói: "Tin tưởng ngươi cũng đúng, quan trọng hơn là cảm nhận của ta sau khi gặp được ngươi. Lúc mẹ ta còn sống nàng thường xuyên nói với ta, vật chất là thứ dễ dàng thỏa mãn, mà tinh thần lại không thứ dễ dàng thỏa mãn. Ăn no mặc ấm là nhu cầu cơ bản nhất của con người, bên trên còn có được yêu, được tôn trọng và thể hiện giá trị của mình." (Nếu mọi người có hứng thú có thể tìm hiểu tháp nhu cầu của Maslow nha)
"Đời trước tuy rằng ta không thiếu ăn uống, nhưng cũng trải qua không tốt lắm. Sau khi ba mẹ đi rồi, ta chưa từng suy xét qua chuyện của bản thân, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ở bên dạng người gì...... Thẳng đến khi gặp được ngươi, ngươi cho ta chỗ dung thân, càng cho ta đầy đủ sự tôn trọng và bảo vệ. Ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày ta đều rất vui vẻ. Nghĩ đến có ngươi ở bên cạnh, ta cảm thấy mặc kệ ta làm chuyện gì, ngươi đều sẽ bao dung ta vô điều kiện."
"Giống như ngươi thành toàn ta, ta cũng muốn thành toàn ngươi. Vô luận ngươi muốn làm cái gì, buông tay mà làm đi. Tẫn nhân sự nghe thiên mệnh, nếu ngươi thật sự đoạt đích thất bại, ta đi cùng với ngươi." (🥺🥺🥺🥺)
"Cơ Dung Xuyên, ta thích ngươi. Con đường sau này vô luận là lên núi đao hay là xuống biển lửa, ta đi cùng ngươi." (😭😭😭😭😭😭)
Ngực Cơ Tùng phập phồng kịch liệt, trong đầu y như đang bắn pháo hoa, niềm vui mừng thật lớn từ trong lồng ngực chảy tới mỗi một chỗ trong cơ thể, thân thể y nhẹ nhàng như đang bay lên đám mây. Lập tức trong đầu y trống rỗng, chỉ thầm nghĩ ôm lấy Vương phi của y.
Nhan Tích Ninh cảm thấy hoa mắt, lập tức thân thể hắn bị ấn ngã vào tháp thấp. Xe lăn và tháp chạm vào nhau, hạt dẻ nóng hầm hập rơi bùm bùm trong thùng xe. Nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống mặt hắn, hơi thở Cơ Tùng chặt chẽ bao lấy hắn.
Hô hấp Cơ Tùng dồn dập, y nhìn thật sâu vào A Ninh dưới thân: "A Ninh, A Ninh. Ngươi nói ta phải làm thế nào mới tốt đây?" Y nghĩ y thật sự yêu thảm Nhan Tích Ninh, có những lời này của A Ninh, cho dù phía trước có núi đao biển lửa, y cũng sẽ dũng cảm tiến tới.
Ngoài khe núi nơi Lão Trương ở chính là tảng lớn ruộng nước, ruộng lúa xanh biếc ở cùng một chỗ, phóng mắt nhìn lại như một tấm thảm màu xanh biếc. Trong ruộng lúa thường truyền đến tiếng vịt kêu, nhưng nhìn kỹ lại chỉ thấy bông lúa chớp lên, không thấy bóng dáng của vịt.
Nghiêm Kha dừng xe ngựa, hắn giương giọng nói: "Chủ tử, Vương phi, chúng ta tới rồi."
Qua một lúc sau, giọng Cơ Tùng từ trong xe ngựa truyền đến: "Được." Nghiêm Kha hồ nghi gãi gãi cằm, là ảo giác của hắn sao? Hắn cảm thấy ngữ điệu của chủ tử hơi hơi cao, nghe có vẻ tâm tình không tồi.
Xe ngựa đứng ở ven đường, nếu là bình thường Nhan Tích Ninh đã sớm nhảy xuống, nhưng mà lần này sau khi mành xốc lên hắn lại không đi ra. Hắn đang co rút ở trên tháp hoài nghi nhân sinh, môi hắn vừa sưng vừa đỏ, điều này bảo hắn làm sao gặp người?
Cố tình người khởi xướng còn đang ở một bên cười đến vui vẻ, Nhan Tích Ninh đá chân người kế bên: "Ngươi nói ta phải gặp người thế nào?"
Ý cười của Cơ Tùng càng sâu: "Vậy không ra gặp người, ta đi ra ngoài là được." Dừng một chút y hôn một cái lên gương mặt Nhan Tích Ninh: "Ta rất nhanh sẽ trở về."
Mành khẽ nhúc nhích, thân ảnh Cơ Tùng biến mất trong tầm mắt. Ngoài xe truyền đến câu hỏi của Nghiêm Kha: "Vương phi đâu?"
Thanh âm Cơ Tùng dần dần đi xa: "Vương phi buồn ngủ, để hắn ngủ đi không cần ồn hắn." Nghiêm Kha nhìn nhìn Vương phi bám lên cửa xe chỉ lộ ra hai con mắt, lại nhìn nhìn chủ tử trợn mắt nói dối, hắn hiểu rồi, hai vị này lại đang cáu kỉnh nhau rồi đi? (Không anh không hiểu 🙂🙂)
Bọn thị vệ rất nhanh liền đi về phía chỗ sâu trong đồng ruộng, không bao lâu liền mang về ba lão nông đen gâyg. Lão nông đầu đội mũ rộng vành, trong tay nắm cây gậy trúc dài treo một mảnh vải rách. Bọn họ đều là người triều đình thuê để đuổi vịt, trong mấy tháng lúa trổ bông này, bọn họ phải vội vàng đuổi đàn vịt lớn đi tới những đồng ruộng châu chấu đi qua ở khắp Lương Châu.
Đương nhiên người chăn vịt không chỉ có ba người, chỉ là bọn hắn vừa lúc ở phụ cận sơn đạo, bọn thị vệ liền mang bọn họ đến. Người chăn vịt nhìn thấy Cơ Tùng khẩn trương đến mức nói chuyện đều cắn trúng lưỡi, bất quá Cơ Tùng chỉ muốn hỏi bọn họ mấy câu đơn giản thôi.
Giống như quan viên phía dưới hội báo, vịt diệt nạn châu chấu cực kỳ có hiệu quả. Vịt ở Ti Châu tới Lương Châu, nơi có nạn châu chấu đều bị chúng nó nuốt vào trong bụng. Châu chấu còn chưa kịp mọc cánh là thức ăn trời sinh của vịt, đàn vịt phi thường thích. Bởi vậy đuổi vịt mấy ngày, vịt không chỉ không gầy, còn béo hơn một vòng.
Trừ chuyện đó ra còn có kinh hỉ ngoài ý muốn, nhóm vịt đầu tiên mà Sở Vương đưa tới là vịt trưởng thành, sau khi ăn châu chấu xong chúng bắt đầu đẻ trứng. Mấy vạn con vịt mỗi ngày có thể đẻ hai ba vạn quả trứng, mọi người đuổi vịt thật sự không biết nên xử lý đám trứng này như thế nào.
Khi Cơ Tùng trở lại xe ngựa, trong tay y nhiều ra một cái giỏ trúc. Trong giỏ chứa đầy một trứng vịt màu xanh, vừa lên xe y liền đưa giỏ trúc cho Nhan Tích Ninh: "A Ninh, vịt đẻ rất nhiều trứng, ngươi xem nhiều trứng như vậy nên xử lý như thế nào mới tốt?"
Nhan Tích Ninh kinh hỉ nhìn về phía đống trứng vịt, suy nghĩ một lát hắn nói: "Trứng vịt rất có dinh dưỡng, nếu có nhiều trứng, có thể đưa đến Sí Linh quân khao tướng sĩ, còn có thể thưởng cho quan viên Sở Liêu đã mệt nhọc bôn ba trong khoảng thời gian này."
Cơ Tùng mỉm cười gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."