Editor: Yang1002
Thị vệ thân kinh bách chiến đối phó với mấy nha dịch chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, trong chốc lát bọn họ liền trói mấy nha dịch đi tới trước xe ngựa. Trước xe ngựa, cô nương cùng người nhà của nàng ôm đầu khóc rống, bên trong xe Cơ Tùng đang nhìn chứng cứ phạm tội mà cô nương trình lên với sắc mặt nghiêm túc.
Không nghĩ tới quan phủ Lương Châu lại mục nát đến tình trạng này, bức lương vi xướng, xâm chiếm sản nghiệp của dân chúng...... Đáng sợ nhất chính là quan lại bao che cho nhau. Nguyên tưởng rằng Lương Châu gần Sí Linh quân, thế nào quan viên nơi này cũng sẽ thu liễm một ít, sự thật chứng minh là chính mình khờ dại.
Quan trường cùng chiến trường là hai thế giới bất đồng, chiến trường đả kích ngấm ngầm hay công khai, cùng lắm thì chính là một cái mệnh. Mà bè lũ xu nịnh quan trường nhìn không thấy sờ không được, một khi bị vướng vào, chết như thế nào cũng không biết.
Xem ra không có biện pháp giao chuyện nuôi vịt cho quan phủ Lương Châu, không chỉ có như thế, cả quan viên Lương Châu, có hơn phân nửa đều phải xuống ngựa.
Trong mắt Cơ Tùng lóe hàn quang, y cẩn thận gấp chứng cứ mà cô nương trình lên cất vào trong tay nải tuỳ thân. Sau đoa y ngẩng đầu nhìn hướng về phía Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ngươi ở chỗ này chờ, ta vào thành gặp Thứ sử Lương Châu một chút."
Nếu là Cơ Tùng của trước đây, trước khi hành động còn có thể luôn mãi lo lắng có cần đi triệu tập quân đội hay không, hiện giờ Lương Châu là đất phong của y. Nói một cách khác, y là vương của Lương Châu, tất cả quan viên Lương Châu đều phải nghe lệnh y, chẳng lẽ y còn có thể e ngại mấy quan văn? Cho dù bọn họ chó cùng rứt giậu, đám người Cơ Tùng cũng không phải ngồi không.
Nhan Tích Ninh vốn định đi theo Cơ Tùng cùng nhau vào thành, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cơ Tùng, hắn cảm thấy nếu hắn đi theo ngược lại sẽ trở thành phiền luỵ của Cơ Tùng: "Được. Ngươi chú ý an toàn, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Nhìn thấu sự không yên trong mắt Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng cười sờ sờ mặt hắn: "Không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở về."
Thị vệ cùng các tướng sĩ Sí Linh quân giục ngựa chạy như điên, xe ngựa Dung Vương phủ nhanh chóng chạy vào trong thành quận Bình Xương. Nhan Tích Ninh đứng trên quan đạo nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hiện giờ hắn là người có thân phận cao nhất ở đây, nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của bọn nha dịch, hắn lạnh lùng nói: "Bịt miệng bọn họ lại."
Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang. Quan viên coi mạng người như cỏ rác có gì để dùng? Đám nha dịch không phân tốt xấu chính là chó săn.
Thị vệ còn lưu lại bịt miệng bọn nha dịch, sau đó bọn họ trói chúng thành một đoàn. Nhìn thấy nha dịch kiêu ngạo thành như vậy, trong lòng người đi ngang qua vui sướng không thôi: "Hay! Đàn chó săn vốn phải trừng trị từ sớm!"
Gia quyến Hoàng gia lại chảy xuống giọt lệ vui sướng, bọn họ đỡ nhau quỳ xuống trước Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh nhanh chóng nâng bọn họ dậy: "Mau đứng lên mau đứng lên."
Nói xong lời này Nhan Tích Ninh chắp tay đối với dân chúng vây xem chung quanh: "Chư vị yên tâm, Vương gia nhất định sẽ cho mọi người một công đạo." Dừng một lúc Nhan Tích Ninh bổ sung thêm: "Thỉnh mọi người trở về chuyển cáo hương dân: Dung Vương đã đến Lương Châu, nếu mọi người có chuyện oan khuất bất bình, có thể mang theo chứng cứ tới tìm ta hoặc Dung Vương."
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt dân chúng quận Bình Xương đột nhiên sáng lên, bọn họ nhốn nháo lên: "Vương phi, thật sự chuyện gì Vương gia cũng có thể quản sao?" "Loại chuyện như tên chốc đầu trong thôn chiếm điền sản của nhà ta cũng có thể cáo sao?!"
Nhan Tích Ninh trịnh trọng nói: "Chỉ cần có chứng cứ rõ ràng, Dung Vương đều sẽ quản."
Dân chúng kích động vạn phần, bọn họ lớn tiếng hô: "Đi a, mau trở về nói cho các hương thân! Người làm chủ cho chúng ta đến rồi!" Mấy chục dân chúng trên đường nhanh chóng tản ra, không trong chốc lát ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Trên đầu Nhan Tích Ninh đổ mồ hôi lạnh, hắn gãi gãi hai má có chút chần chờ. Hắn thầm nghĩ thêm một ít chứng cứ có thể bắt được càng nhiều tham quan, nhưng có phải trong lúc vô ý hắn lại thêm phiền toái cho Cơ Tùng không?
Vương Văn Việt ngơ ngác đứng ở ven đường nhìn theo bóng dáng Nhan Tích Ninh, Tức Ninh thay đổi rất nhiều. Một đường đi tới này, hắn thấy rõ được Tức Ninh đang trưởng thành hơn. Hắn không còn là Tức Ninh yếu đuối nhát gan kia nữa, hắn hiện tại đã mạnh mẽ đến mức có thể một mình đảm đương một phía.
Nhìn thấy y phục nhóm gia quyến tả tơi thân hình chật vật, Nhan Tích Ninh cảm thấy các nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng xe ngựa của chính hắn cũng không thấy, nhìn trái nhìn phải một lát hắn tập trung người có thể hỗ trợ: "Văn Việt, có thể mượn người của ngươi dùng một chút không?"
Vương Văn Việt nhanh chân tiến lên: "Ai, được, được."
Bị Nhan Tích Ninh gọi một tiếng, Vương Văn Việt mới hồi phục tinh thần lại. Chuyện mới vừa rồi xảy ra quá đột ngột, chuyện ngăn đón cỗ kiệu cáo ngự trạng hắn chỉ nghe nói qua, không nghĩ tới sinh thời có thể chính mắt chứng kiến một lần.
Mà phản ứng của Cơ Tùng cũng ngoài ý liệu của hắn, Vương Văn Việt vốn tưởng rằng Cơ Tùng sẽ theo tình tự trấn an gia quyến Hoàng gia trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn. Nhưng mà y mang theo thị vệ cùng tướng soái liền vọt vào thành như vậy...... Để tay lên ngực tự hỏi, hắn không có dũng khí như vậy.
Vương Văn Việt nhanh chóng gọi hạ nhân của hắn: "Dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi thật tốt."
Nhóm hạ nhân Vương gia đã trải qua huấn luyện, không trong chốc lát mấy gia quyến Hoàng gia đều được rửa mặt chải đầu thay xiêm y sạch sẽ. Y giả Vương phủ cũng chẩn mạch cho bọn họ, đầu bếp cũng mang đồ ăn ngon miệng lên cho các nàng.
Cô nương quỳ gối trước xe ngựa xin giúp đỡ tên là Hoàng Thải Vi, nàng là nữ nhi của Ti trưởng Lương Châu Hoàng Hành Giản. Từ khi chuyện Hoàng Hành Giản thu thập chứng cớ bị Thứ sử biết được, nam nhân trưởng thành của Hoàng gia đều bị nhốt vào trong lao, hiện giờ sinh tử chưa rõ. Nhóm nữ quyến Hoàng gia dưới sự trợ giúp của hạ nhân trung thành mà trốn thoát, đáng tiếc vừa mới trốn ra thành đã bị quan phủ nha dịch bắt được.
Hoàng Thải Vi vừa ăn cơm vừa chảy nước mắt tí tách: "May mắn gặp Dung Vương cùng Vương phi, nếu không có các ngươi, oan khuất của một nhà chúng ta rốt cuộc cũng không thể rửa sạch."
Nhan Tích Ninh ôn nhu an ủi: "Không cần lo lắng, chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, Vương gia nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi."
Kỳ thật hắn không hiểu mấy chứng cứ này lắm, hắn cũng không hiểu biết mấy về chức quan ở Sở Liêu, cũng không rõ quan hệ lợi ích trong đó. Hắn chỉ biết lúc Cơ Tùng xem chứng cứ vẻ mặt rất ngưng trọng, trong mắt cũng mang theo sát khí. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cơ Tùng lộ ra biểu tình như vậy, dựa vào trực giác hắn liền hiểu được, chứng cứ mà Hoàng Thải Vi liều mình mang ra cực kỳ quan trọng.
Hoàng Thải Vi lau nước mắt, nàng lộ ra nụ cười an tâm: "Ta biết, cha ta thường nói ở trước mặt chúng ta Dung Vương điện hạ là người tốt, nếu không có Dung Vương, Lương Châu đã sớm bị Liêu Hạ chiếm mất."
Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn nói cái gì, chợt nghe thị vệ dồn dập gõ vang thùng xe: "Vương phi, trên quan đạo xuất hiện rất nhiều dân chúng."
Nhan Tích Ninh từ trong xe ngựa nhô đầu ra, chỉ thấy trên quan đạo xuất hiện hơn một ngàn dân chúng, bọn họ vui mừng khôn xiết khoa chân múa tay vui sướng: "Dung Vương tới rồi! Dung Vương tới làm chủ cho chúng ta rồi! Mọi người tới đây dập đầu với Dung Vương a!"
Nhan Tích Ninh:......
Hắn thầm nghĩ, Dung Vương đã vào thành, hiện tại chỉ lưu lại...... một con gà bắp là hắn a!
Phủ Thứ sử Lương Châu toạ lạc trên con đường tốt nhất trong thành Bình Xương, hôm nay đúng là đại thọ tám mươi của lão mẫu thân Thứ sử Lương Châu Tưởng Nghị, chưa đến giờ Thân phủ Thứ sử đã đông như trẩy hội. Bọn quan viên lui tới tươi cười đầy mặt, phủ Thứ sử một mảnh vui sướng hoà thuận.
Trong thiên sảnh phủ Thứ sử, Tưởng Nghị đang nói chuyện phiếm với Thái thú Bình Xương - Chu Diệp. Chu Diệp ưu sầu thở dài một hơi: "Hôm nay mí mắt phải của ta vẫn luôn giựt, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp phát sinh."
Tưởng Nghị nâng nước trà trong tay lên phẩm một ngụm, hắn khẽ cười nói: "Có lẽ là bởi vì Cơ Dung Xuyên muốn tới Lương Châu đi." Căn cứ nhãn tuyến hội báo, Cơ Tùng đã nên đến ranh giới Lương Châu từ nhiều ngày.
Chu Diệp than một tiếng: "Thứ sử đại nhân ta thật sự nghĩ không ra a, ngươi nói tên Cơ Dung Xuyên này y làm nhàn tản Vương gia không được sao? Tô phủ Nghiễm phủ tốt như vậy y không chọn, cố tình lựa chọn Lương Châu. Hiện tại tốt rồi, biến thành chúng ta trở tay không kịp."
Tưởng Nghị ý cười đầy mặt, hắn chậm rãi nói: "Ngươi xem ngươi, người khác còn chưa đến ngươi đã rối loạn trận tuyến trước."
Chu Diệp khổ trong lòng a: "Gần đây điêu dân muốn cáo trạng nhiều lắm, lao đều sắp không nhốt được. Nhóm người này không chết trong lòng hạ quan bất an nha!"
Tưởng Nghị mỉm cười: "Cho dù những người đó đã chết, ngươi tin không chỉ cần Cơ Dung Xuyên đến Lương Châu vẫn sẽ có kẻ không có mắt đi cáo trạng? Điêu dân giết mãi không hết."
Chu Diệp càng sầu khổ: "Nghe nói Cơ Dung Xuyên hận ác như cừu, được dân chúng trong kinh thành kính yêu. Nếu thực sự có người bẩm báo trước mặt y, bằng vào tính tình y nhất định không bỏ qua."
Tưởng Nghị cười ra tiếng: "Ngươi xem người biết một mà không mười rồi đi? Trước đây Cơ Dung Xuyên cần thanh danh, là bởi vì y muốn vị trí bên kia. Mà hiện tại hai chân y bị phế đi, vô duyên với vị trí kia rồi, y còn muốn dân tâm làm cái gì? Đừng quên, chúng ta là quan Lương Châu, cho dù có người đến bẩm báo trước mặt y, ai giúp y làm việc a? Không phải là đám quan viên chúng ta sao?"
Tưởng Nghị tiếp tục phân tích: "Y chọn Lương Châu đơn giản là bởi vì Lương Châu gần Sí Linh quân, nơi này núi cao hoàng đế xa, y ở nơi này không ai có thể quản thôi. Ngươi cứ an tâm, chờ y tới Lương Châu rồi, ta đều có biện pháp đối phó y. Hơn nữa, Lương Châu có y chẳng phải là rất tốt? Tương lai nếu Cơ Dung Xuyên đứng trên cùng một thuyền với chúng ta, chẳng phải chúng ta càng thêm vô tư?"
"Chỉ cần quan viên Lương Châu chúng ta vặn thành một sợi dây thừng, Dung Vương có năng lực làm thế nào? Chung quy y cũng không thể giết hết quan viên Lương Châu đi?"
Chu Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy! Vẫn là đại nhân phân tích đúng. Hiện giờ quan viên Lương Châu, người nào mà trên người không có chút đồ vật này nọ? Cho dù Cơ Dung Xuyên đến Lương Châu, nhất thì nửa khắc cũng không động được tất cả quan viên. Ngài nói quá đúng, rốt cuộc y cũng phải cần người làm việc vì y. Nếu hạ quan là y, nhất định sẽ chọn giao thiệp tốt với quan viên Lương Châu."
Trong thiên sảnh truyền ra tiếng cười càn rỡ của hai người, đúng lúc này, hạ nhân trong phủ vội vàng chạy vào thông truyền: "Đại nhân! Bên ngoài có người tự xưng là tả hữu tướng của Sí Linh quân."
Tưởng Nghị vừa nghe liền vui vẻ: "Nhìn thấy không? Đều nói Sí Linh quân cương nghị quả quyết, nhưng hôm nay vừa thấy cũng chỉ như vậy. Vừa thấy chủ soái của bọn họ muốn tới Lương Châu, bọn họ liền tới cửa giao tế tốt với nhóm chúng ta." Hôm nay là đại thọ tám mươi của mẫu thân Tưởng Nghị, tả hữu tướng quân của Sí Linh quân đến mừng thọ cũng là chuyện bình thường.
Mí mắt phải của Chu Diệp nhảy liên tục, hắn sờ sờ mí mắt cười rộ: "Hạ quan hiểu được, bọn họ là tới tìm kiếm hợp tác rồi. Muốn ở trước mặt Dung Vương trình diễn cảnh hoà thuận!"
Tưởng Nghị vừa lòng gật gù: "Chớ hoảng sợ, đám Hoàng Hành Giản không tạo được sóng gió gì. Thế đạo này a chung quy là ai có quyền lực lớn thì nghe người đó."
Bàng Văn Uyên cùng Ổ Thành Khải đứng trước phủ Thứ sử, nghe tiếng đàn sáo trong phủ, Ổ Thành Khải thấp giọng thóa mạ một tiếng: "Cẩu quan." Dân chúng Lương Châu bị đàn quan viên này gây hoạ không nhẹ, bọn họ lại hết sức xa hoa, thật biết hưởng thụ.
Trên mặt Bàng Văn Uyên lộ nụ cười mỉm: "Ổ huynh khômg cần tức giận, để tránh đả thảo kinh xà."
Không bao lâu Tưởng Nghị liền cùng Thái Thú còn có mấy quan viên dưới trướng hắn đi ra nghênh đón: "Bàng tướng quân, Ổ tướng quân, không nghĩ tới hôm nay hai vị tướng quân sẽ tới phủ đệ Tưởng mỗ, thật sự là......"
Ý cười trên mặt Bàng Văn Uyên biến mất, hắn chắp tay tiến lên, sau đó nâng chân lên đá một cước vào đầu gối Tưởng Nghị. Chỉ nghe ' răng rắc ' một tiếng giòn vang, chân trái Tưởng Nghị gãy.
Ổ Thành Khải cười ha hả: "Bàng huynh, đây chính là ngươi không đúng a, không cần tức giận đâu?" Nói xong Ổ Thành Khải tiến lên thêm vào một quyền, Chu Diệp kêu thảm thiết một tiếng, thân thể bay đi mấy thước.
Sí Linh quân vừa ra tay, quan viên ra cửa nháy mắt liền ngã hơn phân nửa, những người còn lại hoảng sợ ngồi xổm xuống không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tưởng Nghị đầu đầy mồ hôi, hắn té trên mặt đất chân trái vặn vẹo với tư thế quái dị. Đau nhức làm cho hắn không thể nói chuyện liền mạch: "Bàng Văn Uyên! Ổ Thành Khải! Ấu đả mệnh quan triều đình là trọng tội! Các ngươi xong rồi, bản quan sẽ dâng sổ con tham tấu các ngươi."
Lúc này mọi người nghe được tiếng bánh xe lăn lộn, Tưởng Nghị gian nan ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy được một đôi chân, một đôi chân ngồi trên xe lăn. Tầm mắt dịch lên, khuôn mặt lãnh tuấn của Cơ Tùng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cơ Tùng lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Nghị: "Ngươi muốn tham ai?"
*
Trên đường ngoài phủ Thứ sử người đến người đi, không tới thời gian hai chén trà, tin tức Dung Vương đánh người giống như gió thổi khắp thành Bình Xương. Khi dân chúng biết được người bị đánh chính là Thứ sử Tưởng Nghị và Thái thú Bình Xương Chu Diệp, bọn họ kích động chạy ra cửa nhà hướng về phía ngoài phố.
Hôm nay phủ Thứ sử có hỉ sự, một nửa quan viên Lương Châu đều tới nơi này. Tướng sĩ Sí Linh quân cùng bọn thị vệ bao vây ba đại môn của phủ Thứ sử, hiện giờ phủ Thứ sử đã thành một cái thùng sắt, chỉ có thể vào không thể ra.
Cơ Tùng cảm thấy hôm nay thật sự là ngày tốt, bằng không sao y có thể nhìn thấy hơn phân nửa quan viên Lương Châu nhanh như vậy? Chẳng qua y không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt với quan viên Lương Châu cư nhiên là cảnh tượng này, thật sự rất châm chọc.
Sau khi biết được thân phận của Cơ Tùng, bọn quan viên Lương Châu ở trong viện quỳ thành một mảnh. Xe lăn Cơ Tùng chắn ngang ở trước đại môn phủ Thứ sử, trên đầu gối y chính là tay nải mà Hoàng Thải Vi liều chết bảo vệ. Lúc này y mở tay nải lấy từng bức từng bức thư tín từ bên trong ra, đây đều là bằng chứng quan lại Lương Châu bao che cho nhau làm ác, mỗi một bức thư được mở ra, lửa giận trong lòng Cơ Tùng liền nhiều hơn vài phần.
Cơ Tùng càng trầm mặc, trong lòng Tưởng Nghị càng không có cơ sở. Trước đây hắn và Cơ Tùng đã từng giao tế qua, ở hắn xem ra tính tình Cơ Tùng còn rất tôat, ít nhất không phải người cổ hủ. Hắn cảm thấy sau khi Cơ Tùng tới Lương Châu cho dù không trọng dụng hắn, ít nhất cũng sẽ cho hắn tôn trọng tương xứng. Nhưng nhìn tư thế trước mắt, Cơ Tùng lại muốn dùng hắn để lập uy?
Chân trái đau nhức không thôi, Tưởng Nghị chỉ có thể nằm nghiêng trên mặt đất, từ góc độ của hắn nhìn lại, hắn chỉ có thể nhìn thấy Thái thú Lương Châu Chu Diệp mà trợn mắt xem thường. Giờ khắc này hắn lại vô cùng hâm mộ Chu Diệp, rõ ràng đều gặp công kích, vì sao Chu Diệp có thể thống khoái hôn mê, mà hắn lại phải gặp tra tấn cả thể xác và tinh thần?
Sắc mặt Tưởng Nghị trắng bệch, vô luận hắn cầu xin hay là tức giận mắng, Cơ Tùng cũng chưa để ý đến hắn. Ngược lại là dân chúng vây xem chung quanh chỉ trỏ hắn, trước mắt hắn đen một trận trắng một trận, hận không thể hôn mê.
Cơ Tùng ngồi trước cửa phủ Thứ sử, cầm thư tín trong tay nhìn kỹ lại một lần. Tuy rằng hiện tại đã qua thời điểm nóng nhất, nhưng ánh nắng chiếu lên trên người vẫn khó chịu như cũ, Tưởng Nghị vừa đau vừa phải phơi nắng, thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi.
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Thứ sử Lương Châu Tưởng Nghị, ngươi có cái gì muốn nói?"
Tưởng Nghị đột nhiên ngẩng đầu, miệng hắn mấp máy rồi rống lên bi thương: "Hạ quan oan uổng! Hạ quan tận tâm cẩn trọng, vì dân chúng Lương Châu mà máu chảy đầu rơi cũng không chối từ, không biết hạ quan phạm vào tội gì, Dung Vương vừa thấy hạ quan liền hạ độc thủ với hạ quan?"
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu, y giơ lên thư tín trong tay lên: "Ngươi cũng biết đây là cái gì?"
Tim Tưởng Nghị đập mạnh như trong, kỳ thật hắn đã đoán ra thư tín trong tay Cơ Tùng là cái gì. Nhưng hắn vẫn cược, cược Cơ Tùng có thể đối đầu với cả quan trường Lương Châu hay không.
Tưởng Nghị cứng cổ, trên trán toát ra gân xanh: "Hạ quan không biết!"
Ánh mắt Cơ Tùng đảo qua, y tùy tay lấy ra một phần thư tín giương giọng nói: "Ở đây có người hiểu biết chữ nghĩa lại có giọng lớn không? Nơi này của bổn vương có một ít thư tín, hy vọng có người hỗ trợ đọc."
Tiếng nói vừa dứt, trong đám người giữa sân liền có bốn người đứng ra. Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Làm phiền chư vị đọc."
Người thứ nhất lấy được thư tín tên là Ngô Lão Tam, hắn là người gõ mõ cầm canh trong thành Bình Xương. Giọng hắn to, ở trong bóng đêm có thể truyền đi rất xa. Lúc lấy được thư tín, hắn có chút khẩn trương, cho nên thanh âm run nhè nhẹ tay cũng run rẩy.
Bên cạnh hắn chính là Dung Vương a, Dung Vương quả nhiên long chương phượng tư giống như trong truyền thuyết vậy. Cho dù ngồi trên xe lăn, cũng có thể bày ra khí độ hoàng gia vô cùng nhuần nhuyễn.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Vị tiên sinh này chớ sợ, ngươi chỉ cần lớn tiếng đọc lên nội dụng thư tín là được."
Cơ Tùng cho Ngô Lão Tam cổ vũ thật lớn, lớn như vậy cho tới bây giờ vẫn không có ai gọi hắn là "Tiên sinh", không nghĩ tới người đầu tiên gọi hắn như vậy dĩ nhiên là Dung Vương. Ngô Lão Tam kiêu ngạo mà ưỡn ngực, giọng nói mang theo nồng đậm khẩu âm Lương Châu ở trước phú Thứ sử vang lên, người trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe thấy rành mạch.
Bức Ngô Lão Tam đọc chính là một phong thư, một phong thư mà Ti trưởng quận Văn Xương viết cho Thứ sử Tưởng Nghị. Trong thư Ti trưởng vì biểu đạt sự cảm kích với Thứ sử, hắn đặt mua giúp Thứ sử mấy tòa nhà, cũng tặng vạn lượng bạc trắng.
Lương Châu địa thế hẻo lánh, thu hoạch hàng năm của dân chúng không nhiều lắm, đại bộ phận dân chúng ở đây cộng thêm toàn bộ người nhà cũng không giá trị mười hai lượng bạc trắng. Mà quận Văn Xương lại là quận khốn cùng ở Lương Châu, vậy mà Ti trưởng quận Văn Xương lại có thể xuất ra vạn lượng bạc trắng đến hiếu kính quan trên...... Cái này rất đáng giá suy nghĩ a.
Ngô Lão Tam đọc xong phong thư thứ nhất, Tưởng Nghị khàn giọng quát: "Hạ quan không phục, đây là vu oan hãm hại!"
Cơ Tùng không nói chuyện, y chỉ là để cho Ngô Lão Tam đọc tiếp một lá thư. Một phong thư nêu rõ ích lợi giữa quan viên các quận Lương Châu đến rõ ràng, một đống con số nhìn thấy liền ghê người châm lên lửa giận trong lòng dân chúng nhóm, cũng làm cho đám quan viên quỳ gối trong ngoài phủ Thứ sử hết hồn.
Ngô Lão Tam đọc hết một chén trà nhỏ liền miệng khô lưỡi đắng, Cơ Tùng tỏ lòng biết ơn với hắn liền để người thứ hai có giọng lớn tiếp tục tiến lên đọc. Nếu nói thư phía trước còn có thể giả tạo, vậy chứng cứ kế tiếp xuất hiện sẽ không có biện pháp giả tạo.
Đó là một bức huyết thư, một bức huyết thư do nhóm thượng hộ ở huyện Linh Sơn thuốc quận Bình Xương lên án quan phủ, bên trên kể lại cụ thể quá trình Huyện lệnh Linh Sơn liệt ra danh mục giả bóc lột bọn họ, mỗi một lời bên trên đều là huyết lệ, phía sau huyết thư còn có mười dấu tay còn dính máu.
Phong huyết thư này còn chưa đọc xong trong đám người đã có người kêu khóc đi ra: "Đúng! Ta chính là một trong những người bị hại trong đó! Chúng ta bị cẩu quan dồn ép đến mức không sống nổi, chỉ có thể mang theo người nhà đến Bình Xương kiếm miếng cơm ăn, ta chứng minh phân huyết thư này là thật!"
Không nghĩ tới còn có thể tìm được người làm chứng, cái này đủ để chứng minh chứng cứ trong tay Cơ Tùng là thật hay giả. Một Huyện lệnh đã có thể chèn ép thương hộ đến sống không nổi, huống chi là quan viên phía trên Huyện lệnh? Nghe nhân chứng ở trong đám người khóc không thành tiếng kể ra những cực khổ mà bọn họ đã trải qua, tay Cơ Tùng càng ngày càng nắm chặt lại.
Thời gian từng chút qua đi, sắc trời dần dần tối sầm. Thưòng tới giờ này, dân chúng hẳn là đã kết thúc một ngày lao động trở về nhà, nhưng mà hôm nay bọn họ lại buông xuống chuyện trong tay, tụ tập tới trước cửa phủ Thứ sử. Con đường trước phủ Thứ sử đã chật ních người, đám người đã chiếm cứ hết cả mấy con phố phụ cận. Có người hiểu biết chữ nghĩa sửa sang hết chứng cứ của đám tham quan, có người cao giọng đọc hết những chứng cứ phạm tội này cho người mấy con phố khác nghe.
Tiếng người đọc chứng cứ càng ngày càng cao, thanh âm bọn họ như lửa cháy lan khắp đồng cỏ, châm lên sự cừu hận trong lòng mọi người.
Khi một phần chứng cứ cuối cùng được đọc xong, dân chúng phẫn nộ rít gào: "Giết bọn họ! Giết bọn họ!" Thế nhân đều nói dân chúng Lương Châu khổ đến tột cùng, dân chúng cực khổ lại nuôi ra một đám tham quan như vậy, bọn họ đạp lên máu và nước mắt của dân chúng mà tiêu sái tự tại, dân chúng giữ đám tham quan như vậy có ích lợi gì.
Tiếng mọi người hò hét rung trời lở đất, trong mắt bọn họ lóe lửa giận, nếu không phải xem trên mặt mũi Cơ Tùng cùng Sí Linh quân, bọn họ nhất định sẽ xông lên xé đám quan viên ăn thịt người này thành trăm mảnh.
Nhìn đến cảnh tượng như vậy, Tưởng Nghị ngược lại không sợ hãi, hắn dựng thẳng thân thể ngồi trên mặt đất khiêu khích nhìn về phía Cơ Tùng. Cơ Tùng khoát tay muốn cho dân chúng an tĩnh lại, nhưng mà dân chúng rất kích động, nhóm tướng sĩ Sí Linh quân hô vài lần, bọn họ mới dần dần im lặng xuống.
Cơ Tùng nhìn về phía Tưởng Nghị: "Ngươi có cái gì muốn nói?"
Lời này trước đó ý đã hỏi qua Tưởng Nghị, nhưng Tưởng Nghị lại cậy có chỗ dựa mà chống lại, mới làm cho y lãng phí thời gian dài tuyên đọc chứng cứ phạm tội của đám quan viên này. Bất quá này cũng là chuyện tốt, để tránh tương lai người không hề biết nội tình tham tấu y lung tung.
Tưởng Nghị cười lạnh một tiếng: "Hạ quan đã nhìn ra, Dung Vương điện hạ muốn giết ta lập uy. Nhưng điện hạ, ngài rất xúc động, trước mặt mọi người ngài lấy mấy thứ này ra, muốn giết sẽ không chỉ có một mình hạ quan."
Hôm nay chuyện vừa vỡ ra, hơn phân nửa quan viên Lương Châu cũng bị chém đầu, Cơ Tùng muốn động chính là quan trường Lương Châu. Đều nói cường long khó áp địa đầu xà, quan trường Lương Châu rắc rối khó gỡ, động vào quan trường Lương Châu chính là động vào triều đình. Nếu Cơ Tùng thức thời, làm trò trước mặt dân chúng trừng phạt bọn họ đại giới còn chưa tính, nếu y không thức thời, về sau quan viên Lương Châu còn ai dám nghe y hạ lệnh?
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Ta biết."
Tưởng Nghị cũng không biết từ nơi nào nảy lên một cỗ ác khí, hắn uy hiếp nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn vứt đi cả quan trường Lương Châu sao?"
Ánh mắt lạnh như băng của Cơ Tùng lướt qua trên người Tưởng Nghị, y nhìn chung quanh một vòng rồi nói từng chữ một: "Quan viên ức hiếp dân chúng, phế đi thì lại thế nào?"
Nói xong lời này Cơ Tùng nhìn thoáng qua Nghiêm Kha: "Trảm Tưởng Nghị."
Nghiêm Kha hai tay ôm quyền hành lễ: "Thuộc hạ tuân mệnh." Hắn xoay người bước nhanh xuống bậc thang, cao giọng nói: "Phụng Dung Vương chi mệnh, trảm tham quan Tưởng Nghị."
Thân thể Tưởng Nghị bị sự khủng hoảng lớn lao xâm chiếm, hắn muốn lui về phía sau, nhưng mà thân thể lại cứng ngắc không thể động đậy. Mắt thấy Nghiêm Kha bước nhanh đến trước mặt hắn, thân thể Tưởng Nghị ngửa ra sau không thể khống chế mà run rẩy: "Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là môn sinh của thiên tử......"
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Kha đã lưu loát huy đao. Đầu Tưởng Nghị từ trên cổ rơi xuống, máu đỏ tươi văng xa đến mấy trượng. Quan viên phía sau Tưởng Nghị dính máu tung toé, thân thể bọn họ run rẩy yếu đuối nằm dài trên mặt đất.
Cơ Tùng nhìn chung quanh một vòng rồi trịnh trọng nói: "Bắt đầu từ nghiêm tra quan trường Lương Châu, phàm có quan viên ức hiếp lương dân bức lương vi xướng nhận hối lộ, lập tức trảm hành quyết. Bổn vương đối với quan viên phạm tội tuyệt không nuông chiều."
Quần chúng vây xem im lặng một lát liền bộc phát ra tiếng hô kinh thiên động địa: "Hay ——"
______________________________
Tác giả có chuyện nói:
Đoạn thời gian kế tiếp, dân chúng Lương Châu còn có thể nhìn thấy càng nhiều cảnh chém đầu.