Editor: Yang1002
Nhìn thấy mưa to ngoài phòng, tim Cơ Tùng như bị đâm từng nhát từng nhát dao, loại cảm giác này giống như khi y biết được hai chân mình rốt cuộc không thể đứng lên nữa.
Mưa to bị gió thổi vào mái hiên, dưới mái hiên Tiểu Tùng cùng Thương Phong rụt cổ né mưa. Đôi mắt trống rỗng của Cơ Tùng đảo qua đảo lại trên người hai tiểu động vật, giờ phút này y lâm vào hoài nghi thật sâu: "Ta rốt cuộc đã làm gì với A Ninh?"
Cơ Tùng không phải người dễ dàng có thể bị sự khó khăn quật ngã, làm tướng sĩ thân kinh bách chiến, y am hiểu phân tích. Ánh mắt y mạnh mẽ xuyên qua màn mưa tìm kiếm đáp án trong từng ngóc ngách Văn Chương Uyển. Trong mưa, rau trong vườn bị tạt đến thất linh bát lạc. Nhìn dưa leo bị mưa xô ngã cành, Cơ Tùng than nhẹ một tiếng, nếu là A Ninh ở nơi này, hắn nhất định sẽ dầm mưa ra nâng giàn dưa leo dậy.
Trong Văn Chương Uyển cùng Phẩm Mai Viên có một chút khác thường, A Ninh luôn là người thứ nhất phát giác, A Ninh đem thời gian cùng tinh lực của mình đều chú ý đến vườn tược của hắn. Y có chút nghi hoặc: rốt cuộc trong Văn Chương Uyển có cái gì, mới có thể làm cho A Ninh luyến tiếc không buông xuống được?
Nhìn Văn Chương Uyển thế nào, thì nó cũng chỉ là là một cái sân bình thường. Chẳng qua trải qua sự cải tạo của A Ninh, nó mới biến thành dáng vẻ mà y nhìn thấy. Nghe nói A Ninh cải tạo sân tốn thời gian rất lâu......
Đột nhiên trong đầu Cơ Tùng có một tia sáng hiện lên: Văn Chương Uyển của trước đây là cái dạng gì đâu?
Y không biết đáp án của vấn đề này, bởi vì từ khi tiếp quản Dung Vương phủ, y chưa từng đến Văn Chương Uyển xem qua. Tuy rằng y không biết đáp án, nhưng có người biết.
Lúc này Nghiêm Kha vượt mưa to vọt vào sân, quần áo ướt đẫm, vừa thấy Cơ Tùng hắn liền vội vàng hành lễ: "Chủ tử, Vương phi tới Phù Liễu Viện. Diệp thần y bảo thuộc hạ về trước, ông nói Vương phi ở chỗ ông không có việc gì, để cho ngài yên tâm."
Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Cám ơn." Dừng một chút y nói: "Đi đổi y phục trước, chốc lát ta có lời muốn hỏi ngươi."
Nghiêm Kha rất nhanh liền thay đổi một thân y phục khô mát xuất hiện trước mặt Cơ Tùng, Cơ Tùng hoãn thanh hỏi: "Lần đầu tiên ngươi đến Văn Chương Uyển, nơi này như thế nào?"
Tâm tình Nghiêm Kha trầm trọng, tưởng tượng đến chính mình vô số lần ở trước mặt chủ tử vỗ vỗ ngực nói Vương phi thích chủ tử, đầu của hắn liền không ngóc nổi. Nghe được câu hỏi của Cơ Tùng, Nghiêm Kha bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần lại, hắn thành thành thật thật hồi đáp: "Cỏ dại mọc thành bụi, một mảnh hoang vu."
Tháng giêng vừa qua, cỏ dại trong Văn Chương Uyển trải qua gió lạnh thổi quét một mùa đông, cỏ còn cao hơn người. Khi đó Văn Chương Uyển còn có tường vây phía Đông, đỉnh tường vây nơi nơi đều là cỏ dại mọc thành bụi, khi bọn họ đạp cây long não tiến vào sân, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Khi đó mái ngói Văn Chương Uyển bị tàn phá, cửa sổ hư hao, bên trong chất đầy tạp vật không có vài món gia cụ ra hình ra dạng. Trong viện còn có một gốc cây che lấp mặt trời, sân hàng năm không thấy nắng.
Ánh mắt Cơ Tùng sâu kín: "Nói cách khác, khối đất trồng rau này, là A Ninh tự mình khai khẩn ra......"
Phải khai khẩn một mảnh đất trồng rau lớn như vậy, đầu tiên phải móc gạch xanh lên, bày hình dáng ra, lại xới tơi đất, lúc sau mới có thể rải mầm lên. A Ninh cùng Bạch Đào chỉ có hai người, làm sao làm ra được một công trình lớn như vậy?
Cơ Tùng sửng sốt một hồi lâu, nghiêng người, vẫy tay với Bạch Đào đang ngồi xổm trong trù phòng đỏ cả vành mắt trầm tư: "Bạch Đào, ngươi lại đây. Bổn vương có việc muốn hỏi ngươi."
Bạch Đào lau lệ trong mắt, cậu vượt qua màn mưa dưới mái hiên bước đến trước mặt Cơ Tùng. Đang lúc cậu nhấc vạt áo muốn lạy hành lễ, Cơ Tùng đã chờ không kịp, nói thẳng: "Không cần hành lễ, ngươi tìm cái ghế ngồi xuống, coi như bồi bổn vương trò chuyện đi."
Nếu là Bạch Đào của trước đây, khẳng định sợ tới mức run run không dám nói tiếp, nhưng mà trải qua sự rèn luyện của bọn thị vệ trong khoảng thời gian này, Bạch Đào đã từ túi khóc nhỏ tiến hóa thành Hắc Đào.
Nghĩ đến những gian nan khi cậu cùng thiếu gia vừa mới đến Văn Chương Uyển, ánh mắt Bạch Đào nhìn Cơ Tùng nhiều ít gì cũng mang theo một ít oán khí. Cậu bưng ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh Cơ Tùng, ngạnh cổ: "Ngài hỏi đi."
Kế tiếp Cơ Tùng hỏi lại kỹ càng những việc đôi chủ tớ này làm trước khi y tới Văn Chương Uyển. Nghe được bọn họ nhỏ cỏ chuyển gạch khai hoang, tâm Cơ Tùng chậm rãi trầm xuống như ngâm trong nước mưa, vết thương chân cũng cùng nhau ẩn ẩn đau lên.
Văn Chương Uyển cùng Phẩm Mai Viên từ một mảnh đất hoang biến thành phúc địa, là dựa vào A Ninh từng bước tự tay vất vả tạo ra.
Trước đây y cũng biết những việc này, chỉ là chưa từng để trong lòng. Trong lúc đó y đã làm cái gì? Y chỉ cao cao tại thượng phái Lãnh quản gia đưa vài thứ cho A Ninh, mà vài thứ kia chính là nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Lúc trước nghe tới, y cười mà bỏ qua, hiện tại hồi tưởng lại quãng đường này của A Ninh, ăn bao nhiêu khổ có bao nhiêu ủy khuất? Nếu chính mình ở vào vị trí của A Ninh, sớm đã tâm sinh oán hận đối với người khởi xướng, làm sao sau khi gặp đau khổ còn có thể tươi cười đầy mặt đón chào còn yêu người khởi xướng này? Y đến tột cùng là có tự tin từ đâu ra......
Nói vậy đám người Nghiêm Kha cũng hẳn là bởi vì nguyên nhân này, mới có thể cảm thấy A Ninh yêu thảm mình đi?
Nghiêm Kha gục đầu: "Đều do thuộc hạ chưa làm rõ sự tình đã đi tới kết luận, chủ tử, thực xin lỗi." Hắn tiếp xúc với Vương phi trước chủ tử, hắn thừa nhận, ngay từ đầu hắn quả thật mang theo thành kiến mà đối đãi với Vương phi, liền ngay cả khi Lãnh quản gia mang thang cho Vương phi, đều bị hắn một cước đạp đứt.
Nhưng khi hắn cùng Vương phi càng ngày càng quen thuộc, hắn càng cảm thấy được Vương phi rất tốt. Vương phi luôn mang theo ý cười ôn nhu, hắn có thể làm đủ loại món ăn thật là ngon, hắn có thứ tốt cũng không tư tàng...... Vương phi giống như là gió xuân ấm áp, nhìn thấy hắn thể xác và tinh thần đều thư sướng hơn.
Khi hắn nhìn đến chủ tử và Vương phi ở chung hòa hợp, lòng hắn tràn đầy vui mừng. Hắn cảm thấy chủ tử trải qua cực khổ rốt cuộc cũng có người quan tâm, làm thuộc hạ hẳn là nên vui vẻ duy trì. Bởi vậy hắn đem món ngon Vương phi làm đến trước mặt chủ tử, hắn vỗ vỗ ngực nói cho chủ tử biết Vương phi tốt biết bao nhiêu thương y biết bao nhiêu.
Ngay từ đầu, hắn liền đứng trên lập trường của chủ tử cùng thuộc hạ xử lý vấn đề. Duy độc không nghĩ tới, trong lòng Vương phi rốt cuộc là tư vị gì?
Vương phi là tư sinh tử của phủ Thượng thư, hắn tới Vương phủ thay thế xung hỉ. Kết quả vào ngày đại hôn đã bị chủ tử ném tới lãnh cung hẻo lánh, đổi thành những người khác, ai có thể chịu được a? Hắn dựa vào cái gì mà cảm thấy Vương phi sẽ thích Vương gia?
Đúng rồi, là bởi vì...... Bọn họ chưa bao giờ đem Vương phi trở thành một người ngang hàng mà đối đãi.
Bọn họ bởi vì hành động của Nhan gia, đối với vị Vương phi con riêng này nhiều ít gì cũng có chút giận chó đánh mèo, không cho hắn tôn trọng mà hắn nên có. Có thể nhập Vương phủ trở thành Dung Vương phi, đây đã là vinh quang vô hạng. Chẳng sợ chủ tử mặt lạnh với hắn, hắn cũng có thể vui vẻ mà nhận.
Nghĩ đến điểm này, Nghiêm Kha đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch: "Thì ra là thế......"
Từ sau kji đi theo chủ tử từ Sí Linh quân vào Vương phủ, Nghiêm Kha nhìn thấy rất nhiều sự xem thường. Thân phận tướng quân và phủ đinh khác biệt, làm cho hắn thấy rõ rất nhiều thứ này nọ. Hắn tự cho là mình không phải thứ mắt chó xem thường người khác, kết quả ở việc đối xử với Vương phi, hắn phạm vào đồng dạng sai lầm.
Nghiêm Kha có thể nghĩ đến, làm sao Cơ Tùng không thể nghĩ đến. Mới vừa nghe Bạch Đào nói hằng ngày của A Ninh, y đã nghĩ tới điểm ấy rồi. Thái độ của đám Nghiêm Kha chính là thái độ của mình, y cũng không xem A Ninh là người ngang hàng.
Quan hệ của y cùng A Ninh ngay từ đầu sẽ không ngang hàng, bởi vì sự coi thường của y, A Ninh nhận hết mọi xem thường và khổ sở. Hắn đối tốt với mình, một là vì có thể có chỗ để cư trú, hai là bởi vì hắn có tính ôn nhu trời sinh.
Hai người hằng ngày ở chung, A Ninh là người trả giá, y là người nhận. Y yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chiếu cố quan tâm của A Ninh đối với y, mà thứ y cho A Ninh cũng chỉ là "Ngẫu nhiên" và "Tiện đường". Suy xét cẩn thận, y chưa bao giờ cố ý vì A Ninh mà làm chuyện gì.
Diệp Lâm Phong nhắc nhở đúng, y như vậy có tư cách gì mà chất vấn A Ninh "Vì sao ngươi không thương ta?" Nếu y là A Ninh, nói không chừng trái lại y sẽ chất vấn chính mình một câu "Ngươi làm cho ta cái gì, vì sao ta phải yêu ngươi."
Đều nói tình cảm giày vò người, trước khi gặp được Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng vẫn cảm thấy mình là người sát phạt quyết đoán cầm được thì cũng buông được. Y chưa từng nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày bởi vì một người mà lo được lo mất, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người làm cho y hồn khiên mộng nhiễu, mất hồn mất vía.
Cơ Tùng trầm mặc nhìn về phía sân, lúc này mưa đã tạnh bớt, trong viện nổi lên một tầng sương mù ẩm ướt. Sương mù tràn ngập, nhưng sương mù trong lòng Cơ Tùng lại dần dần tản ra.
Y không phải người ngồi yên chờ chết, trên thực tế cho tới bây giờ y đều rất rõ ràng điều mình muốn chính là cái gì. Một khi nhận định mục tiêu, y sẽ không dời sẽ không sửa lại càng sữ không bởi vì một chút suy sụp liền từ bỏ nó.
Tỷ như hiện tại, y nhận thức được một chuyện vô cùng rõ ràng: y thích A Ninh, nhưng A Ninh bị y làm cho tổn thương.
Ý thức được y không đối xử tử tế voi A Ninh, y quyết định nhìn thẳng vào vấn đề: từ giờ trở đi, y muốn cho A Ninh nhìn thấy quyết tâm và hành động của mình. A Ninh là người y nhận định, hắn hiện tại có thể không tiếp thu mình, nhưng chỉ cần chính mình cố gắng sửa đổi, y tin tưởng chung quy cũng sẽ có một ngày A Ninh có thể hồi tâm chuyển ý.
Mưa lớn lại có sấm chớp, tuy rằng Nhan Tích Ninh miễn cưỡng chống đỡ, không lâu sau dưới tán dù cũng đã hạ mưa nhỏ. Mưa làm cho thế giới trước mắt trở nên mông lung, tiếng nước mưa lách tách cùng tiếng sét thanh che dấu mọi âm thanh khác trong trời đất.
Nhan Tích Ninh vốn không muốn khóc, nhưng khi lao ra khỏi cửa Văn Chương Uyển, hắn vẫn không có thể kiềm nén được nước mắt bên trong. Trong lòng vừa chua xót vừa đau, ngực như bị đè bởi một khối cự thạch. Giờ khắc này hắn thật muốn hét vang muốn khóc lớn ra tiếng, nhưng hắn vẫn đè nén trận cảm xúc này: Người nói không thương Cơ Tùng là hắn, hắn có cái gì mà già mồm cãi láo?
Vương phủ rất lớn, nhưng nơi hắn quen thuộc nhất chỉ có Văn Chương Uyển. Rời Văn Chương Uyển, nhất thời hắn không biết nên chạy đi đâu. Đi qua đình giữa hồ, hắn mờ mịt nhìn thấy lối rẽ trước mắt, giờ khắc này lòng hắn tràn đầy bi thương.
Đều do chính mình bình thường rất cá mặn, trong tay không có sản nghiệp, liền ngay cả thôn trang cửa hàng của hồi môn đều giao cho Cơ Tùng quản lý. Lúc này mưa vừa cọ rửa, từ đỉnh đầu hắn liền lạnh tới lòng bàn chân, thiên hạ lớn như vậy, nhưng hắn lại không có một chỗ có thể đi.
Trong trí tưởng tượng của hắn, hắn sẽ ở dưới cánh chim Cơ Tùng an tâm làm cá mặn. Chỉ duy nhất không nghĩ tới, nếu có một ngày, Cơ Tùng không muốn che chở hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ đây?
Mới vừa rồi hắn kiên quyết nói chân tướng cho Cơ Tùng như vậy, Cơ Tùng nhất định tức đến điên rồi đi? Hắn không dám nghĩ, Cơ Tùng tức điên sẽ làm ra sự tình gì.
Có lẽ hắn nên chuẩn bị tâm tình rời Vương phủ, Sở Liêu lớn như vậy, luôn luôn có chỗ cho hắn dung thân.
Nếu không đến hỏi Diệp thần y một chút, chỗ nào ở Sở Liêu có phong cảnh tốt nhất dễ an cư nhất, vạn nhất hắn bị Cơ Tùng đuổi ra cửa, hắn phải đi chỗ Diệp thần y đề cử.
Diệp Lâm Phong đang ở Phù Liễu Viện hưởng thùng băng ăn băng lạc, ông hừ hừ tiểu khúc nhìn mưa to ngoài cửa sổ. Lúc này cửa viện đột nhiên hiện lên một thân ảnh, tập trung nhìn kỹ, chống ô do dự không vào không phải Nhan Tích Ninh sao?
Trời hạ mưa lớn như vậy, Nhan Tích Ninh sao lại chạy đến Phù Liễu Viện? Diệp Lâm Phong nhanh chóng hô: "Mau vào, đừng ở bên kia dầm mưa!"
Khi Nhan Tích Ninh đi đến dưới mái hiên, Diệp Lâm Phong liếc mắt một cái liền thấy được hai mắt hồng hồng của ông. Ông hút một ngụm khí lạnh: "Làm sao vậy Tích Ninh? Ai khi dễ ngươi?"
Đối diện với ánh mắt quan tâm của Diệp Lâm Phong, Nhan Tích Ninh cắn răng nói: "Ta, ta nói cho y tình hình thực tế."
Diệp Lâm Phong nhất thời không kịp phản ứng, ông ngốc lăng hỏi: "Tình hình thực tế gì?" Tiếng nói vừa dứt ông đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Hai ngươi nói rồi a? Tình huống gì đây?"
Nhan Tích Ninh lắc đầu, hắn hiện tại tinh thần không yên, nếu Diệp Lâm Phong tiếp tục truy vấn, hắn sẽ khóc mất. Cũng may Diệp Lâm Phong rất có ánh mắt, nhìn thấy y phục Nhan Tích Ninh ẩm ướt, ông nhanh chóng gỡ dù giấy trong tay hắn xuống đặt ở một bên: "Nhanh đi đổi một thân xiêm y khô ráo, lại ngâm chút nước ấm. Dính mưa to dễ dàng sinh bệnh nhất, thân thể ngươi hư nhược, cũng không thể qua loa."
Nói xong ông đẩy Nhan Tích Ninh vào trong phòng, vừa đi vừa dặn dò hạ nhân trong viện: "Mau chuẩn bị nước ấm cho Vương phi."
Đóng cửa phòng xong, Diệp Lâm Phong bắt chéo tay tựa vào cạnh cửa thở dài: "Ai, đám người trẻ tuổi a......" Bất quá này cũng không kỳ quái, ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ đâu?
Khi Nhan Tích Ninh từ trong phòng đi ra, cảm xúc của hắn cũng đã khôi phục không sai biệt lắm. Hắn hành đại lễ với Diệp Lâm Phong: "Diệp tiền bối."
Diệp Lâm Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tình huống gì đây? Có chuyện từ từ nói."
Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi: "Tiền bối, ta có thể phải rời khỏi Dung Vương phủ. Ta chưa từng rời kinh thành bao giờ, không biết thành nào ở Sở Liêu có khí hậu hợp lòng người......" Nghĩ nghĩ một lúc hắn bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất là giá cả hàng hoá và giá nhà ở thấp."
Diệp Lâm Phong:......
Chờ Diệp Lâm Phong nghe Nhan Tích Ninh kể chuyện đã xảy ra xong, khóe môi ông giựt giựt liên tục xua tay: "Không đến mức không đến mức, Tích Ninh a, lấy hiểu biết của ta về Dung Xuyên, y sẽ không đuổi người khỏi Vương phủ. Ngươi yên tâm, nếu y thật sự làm ra loại chuyện này, lão phu là người đầu tiên đánh gãy chân y."
Dù sao chân là ông chữa, đánh gãy rồi lại chữa tiếp là được.
Nhan Tích Ninh trầm trọng: "Tiền bối, mọi việc không thể cưỡng cầu, ta đã tính tới trường hợp tệ nhất."
Cùng lắm thì đổi địa phương làm lại một lần nữa, trong khoảng thời gian này hắn tích trữ được một ít bạc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hẳn là có thể an cư ở một toà thành mua một tòa nhà nhỏ.
Tuy rằng luyến tiếc mọi thứ mà hắn cực cực khổ khổ dốc sức làm ra, nhưng đã đến loại tình trạng này, hắn cũng không có biện pháp.
Diệp Lâm Phong trấn an nói: "Trước tiên ngươi đừng có gấp. Ngươi và Dung Xuyên nói trắng ra cũng tốt, nếu Dung Xuyên thật sự để ý ngươi, y nhất định sẽ đến tìm ngươi."
Nhan Tích Ninh cười khổ lắc đầu: "Sẽ không......"
Diệp Lâm Phong muốn an ủi hắn, nhưng chuyện cảm tình này, người ngoài cuộc là không thể hiểu rõ.
Vì thế Diệp Lâm Phong chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Nhan Tích Ninh, suy nghĩ một lát ông đẩy băng lạc qua: "Ăn băng lạc không?"
Nhan Tích Ninh nhìn nhìn băng lạc, nói đến cũng kỳ quái, lúc này tâm tình hắn thật sự rất kém cỏi, nhưng khi nhìn đến băng lạc, hắn vẫn là nghĩ ăn một chén. Hắn rõ ràng đang bị như vậy, thế nhưng còn nhớ thương ăn uống.
Ăn một chén băng lạc rồi, mưa cũng dần dần hòa hoãn xuống.
Diệp Lâm Phong chỉ chỉ không trung: "Ta thích nhất mưa mùa hè, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, oanh oanh liệt liệt. Tựa như người vậy, cócảm xúc cùng bất mãn gì phát ra hết một lần, nói ra, liền vui sướng."
Nhan Tích Ninh biết Diệp Lâm Phong đang an ủi hắn, hắn cười mà không nói. Diệp Lâm Phong nghĩ rất tốt, chỉ là hắn cũng không lạc quan như vậy. Có chút người nói ra rồi, sẽ thấy không có đường cứu vãn.
Trong lúc nói chuyện mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tạnh, chỉ có trên mái hiên còn đang rơi vài giọt mưa tí tách.
Diệp Lâm Phong trấn an nói: "Đừng khó chịu, mấy ngày nay nếu ngươi không muốn nhìn thấy Dung Xuyên, ngươi hãy ở chỗ này của lão phu. Nếu Dung Xuyên thật sự đuổi ngươi ra phủ, lão phu đánh gãy chân y rồi cùng rời đi với ngươi."
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Dung Xuyên chính là cháu ngoại trai của ngài a, ngài thực sự hạ thủ được a."
Diệp Lâm Phong lầm bầm hai tiếng: "Nếu ngay cả Vương phi của mình cũng có thể đuổi đi, loại người tâm ngoan thủ lạt này, lão phu mới không chấp nhận y."
Đột nhiên Diệp Lâm Phong nhìn về phía ngoài viện: "Ân? Dung Xuyên đến đây."
Diệp Lâm Phong võ nghệ siêu quần, nói xong lời này một lát sau, Nhan Tích Ninh mới nghe được tiếng xe lăn. Lúc này nhìn về phía ngoài viện, Cơ Tùng đang thao tác xe lăn đi qua cửa viện.
Trên đùi Cơ Tùng đặt một cái giỏ, trong giỏ đựng một hộp gỗ đàn. Tiến vào cửa viện, y liền thấy Nhan Tích Ninh bên cửa sổ. Rõ ràng chỉ tách ra trong một trận mưa, Cơ Tùng lại cảm thấy bọn họ đã rất lâu không gặp. Này chẳng lẽ chính là cái bọn họ nói, một ngày không gặp như cách tam thu sao?
Nhìn thấy Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh vất vả áp chế cảm giác chua xoat lại bừng lên. Hắn hạ mi mắt, không biết nên nói gì với Cơ Tùng.
Cơ Tùng đem xe lăn dừng ở trong viện, y hít sâu một hơi, tùy ý hổ thẹn cùng đau đớn bao phủ chính mình: "A Ninh, ta là đến giải thích với ngươi. Ta sai rồi."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nâng mi mắt lên, giải thích? Cơ Tùng vì sao lại xin lỗi?
Sau cơn mưa không khí ẩm thấp lại mát mẻ, thanh âm Cơ Tùng cùng với hơi lạnh truyền đến: "Ta...... ném ngươi ở Văn Chương Uyển hoang vắng chẳng quan tâm, để ngươi nhận hết khổ sở cải tạo sân."
Văn Chương Uyển Phẩm Mai Viên là Nhan Tích Ninh từng chút từng chút thu thập ra, Cơ Tùng không dám tưởng tượng hắn chảy bao nhiêu mồ hôi, chịu qua bao nhiêu thất vọng.
"Từ lúc chúng ta quen biết đến nay, lòng ta an tâm hưởng thụ mọi chiếu cố của ngươi, để ngươi phối hợp ứng phó người trong cung với ta. Khước từ ngươi làm ngươi thất vọng không lắng nghe ý nguyện của ngươi, cũng chưa từng quan tâm đến cảm xúc của ngươi, càng không cho ngươi đủ sự quan tâm."
Từ sau khi y chuyển đến Văn Chương Uyển, từng món ngon mà A Ninh làm hơn phân nửa rơi vào trong bụng y. Nhưng mà y chỉ biết ăn, liền ngay cả một cáu bát cũng chưa từng giúp A Ninh thu dọn qua. Nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày là Lãnh Tuấn đưa đến, y làm Vương gia lại khoanh tay chẳng quan tâm, đồ ăn nấu xong thì y lại vươn tay há miệng mà ăn.
"Quá phận nhất chính là ta tự quyết định, không thương lượng với ngươi, không để ý cảm nhận của ngươi, chỉ dùng suy nghĩ và cảm xúc của ta để đo lường ý tứ của ngươi......"
Y rất tự đại, rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, lại dựa vào trực giác kết luận A Ninh thích y. Dưới tình huống A Ninh không cho phép, còn hôn hắn.
Giọng Cơ Tùng khàn khàn mắt đều là áy náy: "Thực xin lỗi, ta khiến cho ngươi chịu ủy khuất."
Nhan Tích Ninh sửng sờ tại chỗ, gió mát lướt qua cửa sổ thổi tóc hắn bay bay. Đồng tử hơi hơi co rút lại, kinh ngạc trong mắt không có chỗ trốn.
Diệp Lâm Phong nhíu mày, xem ra cháu ngoại trai của ông kế thừa huyết mạch Diệp gia, không giống tên hỗn đản Cơ Đạc chút nào.
Trên đường đến Phù Liễu Viện, Cơ Tùng rõ ràng đã nghĩ ra rất nhiều lời giải thích, nhưng nháy mắt nhìn thấy Nhan Tích Ninh, trong đầu y liền hỗn độn. Nhìn đến khoé mắt A Ninh hơi hơi phiếm hồng, tâm y như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ bóp chặt một chút, ngôn ngữ đã sắp xếp xong phút chốc đã bị tách ra.
Y thật muốn đứng lên ôm A Ninh vào trong ngực, nhưng lúc này y không thể làm như vậy. A Ninh chính là vì mình mà thương tâm, sao y còn có thể tiếp tục ỷ vào sự mềm lòng hiền lành của hắn mà không kiêng nể gì?
Khi A Ninh nói rõ rằng hắn không thương y, từng chuyện A Ninh đã làm trước đây hiện lên từng chút từng chút trước mặt y. Lúc trước y vẫn cảm thấy là bởi vì A Ninh thương y, mới có thể dùng thân bảo hộ y, mới có thể bất bình vì tướng sĩ biên cương, mới có thể đào rỗng của cải của bản thân trợ giúp nạn dân trôi giạt khấp nơi.
Hiện giờ y nhận ra, A Ninh là một người sinh động có cốt khí, thiện lương và nguyên tắc của hắn làm cho Cơ Tùng rung động. So sánh ra,Cơ Tùng chưa từng nghiêm túc tìm hiểu Vương phi của mình, y cảm thấy chính mình tự đại lại ngu xuẩn.
Biểu tình Cơ Tùng nghiêm túc trong mắt có hổ thẹn: "Sau này ta sẽ nghiêm túc nghe mọi ý kiến mọi suy nghĩ thật sự của ngươi, sẽ bảo hộ ngươi tôn trọng ngươi. Ta biết muốn cho ngươi chấp nhận ta rất khó, nhưng có thể xin ngươi cho ta một cơ hội hay không? Ta thích ngươi, muốn ở cùng một chỗ với ngươi. Ta là thật sự muốn ngươi trở thành Vương phi của ta, ngươi có thể...... tin ta một lần hay không?"
"Không cần lập tức cho ta đáp án, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ. Ta hy vọng ngươi có thể nhận ra sự thay đổi của ta, nhìn thấy tâm ý của ta. Trước khi ngươi thật lòng thật dạ chấp nhận ta, ta sẽ không vượt Lôi Trì nửa bước."
Ánh mắt Cơ Tùng khẩn thiết nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Có thể chứ, A Ninh?"
Nhịp tim của Nhan Tích Ninh lại một lần nữa tăng tốc, máu toàn thân đều vọt tới trong đầu, giờ khắc này đại não hắn trống rỗng. Nói không rung động là giả, ở chung với Cơ Tùng một thời gian dài như vậy, hắn biết rõ Cơ Tùng có bao nhiêu kiêu ngạo.
Cơ Tùng của hiện tại buông tôn nghiêm buông tư thái đến tìm hắn, giờ khắc này y không phải Dung Vương cao cao tại thượng, cũng không phải Nguyên soái Sí Linh quân, mà là lấy một thân phận một người ngang hàng đứng ở trước mặt hắn. Ở Sở Liêu nơi mà hoàng quyền tối thượng, nhón Vương phi đăng đường nhập hoàng thất có người nào không phải biết vâng lời khiến các Hoàng tử thích, mà Cơ Tùng lại đối thoại ngang hàng với hắn.
Nếu nói hắn đối với Cơ Tùng không hề có cảm tình, vậy không có khả năng. Cơ Tùng là người hắn tín nhiệm nhất ở Sở Liêu, trước khi gặp được Cơ Tùng, hắn từng có rất nhiều lãnh đạo đồng sự đồng học, nhưng không ai có thể giống Cơ Tùng làm cho hắn để ý như vậy.
Nếu hắn là Nhan Tức Ninh của trước đây, những lời Cơ Tùng nói với hắn lúc này, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà lưng hắn đeo bí mật, Cơ Tùng của hiện tại nói rất hay, mà khi y biết bí mật của mình, còn có thể chấp nhận hắn không?
Đáy mắt Nhan Tích Ninh hiện lên thống khổ cùng rối rắm, hắn cúi đầu nhìn thấy chén băng lạc trước mặt. Cơ Tùng rất biết chọt vào tử huyệt của hắn a, nếu y hiện tại đến khởi binh vấn tội, hắn có thể vỗ vỗ mông rời Vương phủ. Nhưng y vừa đến liền xin lỗi, Nhan Tích Ninh căn bản không thể cự tuyệt y.
Diệp Lâm Phong hạ giọng nói: "Tích Ninh a, tiêu sái rời đi cố nhiên cũng là một loại lựa chọn, nhưng nếu có thể có được một phu quân dắt tay đồng hành cũng là một loại may mắn."
Cơ Tùng thấy Nhan Tích Ninh đứng ở cửa sổ không nhúc nhích một ngón tay, trong lòng y không yên, không biết lời mình nói A Ninh có nghe lọt hay không. Bất quá trừ bỏ giải thích, y còn mang theo thành ý.
Cơ Tùng rất nhanh vào phòng, y đứng ở bên cạnh bàn thấp trước mặt Nhan Tích Ninh. Thân là cữu phụ của Cơ Tùng, Diệp Lâm Phong cảm thấy giờ phút này ông cần thiết trợ giúp cháu ngoại trai mình một tay, vì thế ông giương giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Cơ Tùng đặt giỏ lên bàn, sau đó y đem hộp gỗ bên trong đặt lên bàn cũng trịnh trọng đẩy về hướng của Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh lúc này mới hồi thần lại, hắn hạ đôi mắt nhìn về phía hộp gỗ: "Đây là cái gì?"
Cơ Tùng nâng tay mở hộp gỗ ra, chỉ thấy trong hộp gỗ đặt đầy một tầng khế đất: "Khế đất khế ước mua bán nhà của tất cả thôn trang cửa hàng trên danh nghĩa Dung Vương phủ đều ở trong này, những thứ này đều cho ngươi."
Khế đất cùng khế ước mua bán nhà ở Sở Liêu không có tên, ai có được khế đất cùng khế ước mua bán nhà, người đó chính là chủ nhân phòng ở và đất đai. Ý thức được điểm ấy, đồng tử Nhan Tích Ninh co rụt lại: "Này......"
Cơ Tùng nghiêm chỉnh nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Về sau bị ủy khuất không cần phải rời nhà đi ra ngoài nữa, ngươi hiện tại là chủ nhân Vương phủ."
Cơ Tùng không biết người yêu bình thường ở chung như thế nào, t chỉ biết là A Ninh đi theo y bị ủy khuất nơm nớp lo sợ. Bởi vậy t vừa ra tay liền cho A Ninh cảm giác an toàn cường đất nhất, có khế đất này trong người, A Ninh mới không cần lo lắng.
Lúc trước Nhan Tích Ninh còn nói hắn không có chỗ để đi, hiện tại tốt rồi, Cơ Tùng trực tiếp đem giang sơn Dung Vương phủ giao cho hắn. Tương lai nếu hai người lani cãi nhau, người rời nhà bỏ đi chỉ có thể là Cơ Tùng.
_______________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung: Đều là của ngươi!
A Ninh: Tuy rằng rất muốn không bị tiền bạc cám dỗ, uy vũ không khuất phục, nhưng ai có thể cự tuyệt nhiều chứng nhận bất động sản như vậy?!
________________________
Editor tổng kết:
Tùng Tùng dạy bạn cách tỏ tình:
1. Lời lẽ cảm động, nhìn nhận vấn đề, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, nghe em nghe em nghe em hết.
2. Không ép phải trả lời em cứ từ từ suy nghĩ, anh không làm gì đâu anh thề.
3. Dâng toàn bộ tài sản, có thể em không thích anh, nhưng chắc chắn em không thể không thích tiền.
Tâm cơ boy - Cơ Tùng, thao túng tâm lý xuất sắc luôn 😂😂😂😂