Editor: Yang1002
Nước canh của mì dầu nấm là nước hầm xương, mì sợi mảnh ngâm trong nước canh màu trắng ngà, trên mì còn có một lớp dầu nấm vàng óng cùng với nấm hương nâu nâu. Trên nấm hương đặt hai quả trứng chần nước sôi ngoài xốp trong mềm, nhẹ nhàng chọc một cái phần lòng đỏ trứng chưa được chín hẳn sẽ chảy ra. Bên cạnh còn có mấy cọng rau xanh biếc đang nằm, đây là một chút rau mà Nhan Tích Ninh đoạt lấy từ miệng cá trắm cỏ.
Chính nhờ một chút màu xanh biếc ấy, làm cho màu sắc của chén mì càng thêm phong phú. Dùng đũa gắp một miếng mì hút một ngụm thật mạnh, mùi vị thơm ngon thấm vào tận xương tuỷ.
Trừ mì dầu nấm ra, Nhan Tích Ninh còn áp chảo mấy miếng nấm tùng nhung. Buổi sáng hôm nay Lãnh quản gia mới vừa đưa tới tùng nhung còn mang theo hơi thở núi rừng, vừa mở lá bí đỏ gói bên ngoài ra, đã ngửi được hương tùng nồng đậm.
Nấm tùng nhung chiên bằng mỡ bò có mùi đậm hơn, tuy chỉ rắc thêm một chút muối, nhưng so với lúc nấu lẩu thì ngon hơn rất nhiều. Một phần tùng nhung cắt lát chiên đến hai mặt vàng ươm được đặt trên bàn, ăn vào có vị dai dai như thịt.
Cơ Tùng cùng Diệp Lâm Phong ôm chén lớn ngồi mặt đối mặt, hai người hút mì ăn tùng nhung áp chảo, phát ra tiếng kêu thoải mái. Cơ Tùng lúc ở trên đê lớn Mẫn Giang liền nhớ thương một miếng mì dầu nấm này, y tỉ mỉ vớt mỗi một sợi mì trong chén vào miệng, cuối cùng ôm chén không nhanh không chậm húp lấy nước canh.
So với cách ăn hàm súc của Cơ Tùng, Diệp Lâm Phong lại buông thả hơn nhiều, chôn cả một đầu trong chén lớn, như là vài ngày chưa được ăn no. Một chén mì lớn rất nhanh đã bị ông ăn sạch, Diệp Lâm Phong khoan khoái thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là đồ Tích Ninh làm hợp khẩu vị, đồ ăn bên ngoài tuy hương vị cũng không tệ, nhưng ăn xong dạ dày cũng không thoải mái."
Nhan Tích Ninh đang ngồi xổm bên cạnh giỏ nấm đen: "Đây là nấm gì nha? Là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Mấy ngày nay ngài xuất môn chính là vì hái loại nấm này sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh cảm thấy quần áo bị kéo căng, tầm mắt vừa chuyển, chính mình đã bị Diệp Lâm Phong xách cổ đặt tới bên cạnh hành lang gấp khúc: "Đừng tới gần, thứ ngoạn ý này thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận hút phải khí độc thì phiền chết ta."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng lui về phía sau hai bước: "A......"
Nấm này có một bộ dạng không dễ chọc, không nghĩ tới lại độc như vậy, còn không thể tới gần? Vậy Diệp Lâm Phong làm sao tùy tiện mang chúng về?
Diệp Lâm Phong giống như xem thấu suy nghĩ của Nhan Tích Ninh, ông lầm bầm hai tiếng: "Lão phu tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, không nói bách độc bất xâm, ít nhất Hắc Quỷ Tán không đối phó được lão phu."
Nguyên lai cái nấm này gọi là Hắc Quỷ Tán, thật ra cũng khá có hình tượng. Nhưng...... Diệp Lâm Phong hái nấm độc như vậy về làm gì?
Nhan Tích Ninh còn chưa kịp hỏi ra miệng, chỉ thấy Diệp Lâm Phong tiếp tục ngồi xổm bên cạnh nấm. Trong tay ông cầm một thanh đao trúc nhỏ, theo động tác của ông, rễ của Hắc Quỷ Tán đã bị bỏ đi. Diệp Lâm Phong đem Hắc Quỷ Tán đặt trong giỏ trúc xử lý từng cái từng cái: "Hắc Quỷ Tán chỉ xuất hiện trong thâm sơn của mùa mưa dầm, có tác dụng gây tê và gây ảo giác cực mạnh."
Hai mắt Nhan Tích Ninh sáng ngời, nhớ đến mới vừa rồi Diệp Lâm Phong nói ông là vì Cơ Tùng mà đi hái loại nấm này, hắn hưng phấn mà chà chà tay: "Tiền bối, ngài có phải muốn dùng nấm này làm thuốc mê hay không, dùng vào lúc Dung Xuyên mổ?"
Diệp Lâm Phong vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy."
Cơ Tùng hơi hơi nhíu chặt mày: "Vậy...... vì cái gì không dùng Ma Phí Thang?" Y giả ở Sở Liêu lúc giảm đau cho người bệnh sẽ dùng Ma Phí Thang, một chén thuốc đi xuống, toàn cơ thể sẽ mất tri giác.
Diệp Lâm Phong "Sách" một tiếng: "Lão phu chữa cho ngươi chính là thần kinh! Uống xong Ma Phí Thang ngươi còn có thể nói chuyện? Ngươi không thể nói chuyện sao ta biết thần kinh được chữa trị đến đâu? Ta phải làm tê vài bộ phận trên người ngươi, nhưng không thể làm ngươi hoàn toàn mất tri giác. Này rất khó, ngươi hiểu hay không!"
Nhan Tích Ninh hiểu rõ gật đầu, này không phải tương đương với gây tê toàn bộ sao? Phẫu thuật của Cơ Tùng không thể gây tê toàn bộ, chỉ có thể gây tê cục bộ?
Cơ Tùng không hiểu rõ mấy, bất quá Diệp Lâm Phong nói như vậy, trong lòng y dâng lên chờ mong: "Vậy thần y, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu trị liệu?"
Diệp Lâm Phong cũng không ngẩng đầu lên: "Không phải nói rồi sao, đợi mưa tạnh."
Nhan Tích Ninh có chút khó hiểu: "Hiện tại không thể làm sao?"
Diệp Lâm Phong khẽ cười một tiếng: "Ngươi cho là dễ dàng như vậy sao? Không nói đến bào chế Hắc Quỷ Tán cần thời gian, liền mùa này, cũng không thích hợp trị liệu. Mùa mưa dầm nhiệt độ ẩm thấp, rất nhiều bệnh tật sẽ phát sinh ở mùa này. Hoàn cảnh ẩm ướt cũng sẽ bất lợi cho việc khôi phục miệng vết thương, phải đợi trời xanh mưa tạnh, lại chuẩn bị một gian phòng kín gió dùng dược huân, đặt nhiều bồn băng, thắp đủ nến đèn lồng...... Chuẩn bị tốt hết thảy mới có thể trị liệu, thiếu đi bất cứ thứ gì, y đều phải chịu khổ."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "Thần Sách Môn...... Lợi hại a." Tuy rằng hắn không phải bác sĩ, nhưng hắn biết, lúc phẫu thuật ở hiện đại cần phòng vô khuẩn, cần đèn mổ, Diệp Lâm Phong hiện tại đã có loại ý thức này...... Chắc không phải người sáng lập Thần Sách Môn cũng đến từ hiện đại giống như hắn đi.
Nghe được ba chữ Thần Sách Môn, trên mặt Diệp Lâm Phong xuất hiện thần sắc phức tạp: "Đúng vậy, nếu Thần Sách Môn không trải qua cuộc thanh tẩy, nếu môn nhân còn sống, mấy năm nay hẳn đã có thể cứu rất nhiều người."
Cơ Tùng ban đầu không muốn hỏi nhiều, nhưng khi nhìn thấy nỗi thống khổ trong mắt Diệp Lâm Phong, y vẫn không nhịn được: "Vì sao lúc ấy Thần Sách Môn lại đắc tội các y phái khác? Nếu chính là bởi vì thủ pháp trị liệu bất đồng, y phái khác cũng không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt?"
Người làm nghề y chẳng lẽ không phải đều là bê ấm giúp đời sao? Vì sao sẽ làm ra loại chuyện tàn nhẫn như liên thủ đồ sát cả một y phái như vậy? Chẳng lẽ người Thần Sách Môn đã làm chuyện gì trời đất khó dung?
Diệp Lâm Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ông nhìn chằm chằm Cơ Tùng muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông vung tay áo lên: "Hừ! Cái này thì phải hỏi cha ngươi."
Cơ Tùng:......
Chẳng lẽ Bình Viễn Đế và Thần Sách Môn từng có khúc mắc?
Cơ Tùng còn muốn hỏi thêm gì, chỉ thấy Diệp Lâm Phong thở phì phò bưng giỏ trúc đứng dậy: "Đời này lão phu hận nhất là vương thất Sở Liêu, cả đời này sẽ không giải hòa."
Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng liếc nhau, hai người đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương. Nếu Diệp Lâm Phong có hận với vương thất Sở Liêu, vậy vì sao ông lại giúp Cơ Tùng?
Trong đầu Cơ Tùng toát ra một suy nghĩ cổ quái, hay là Diệp Lâm Phong nể mặt mẫu thân mình mới có thể vươn tay giúp đỡ? Bất quá Diệp Lâm Phong không chịu nói, y cũng không thể truy vấn mãi.
Có lẽ tựa như Diệp Lâm Phong nói vậy, chờ thời cơ chín mùi, bọn họ sẽ biết.
Mùa mưa dầm không phải có mưa thì chính là trời đầy mây, muốn thông qua việc phơi nắng để phơi khô, khó khăn có chút lớn. Nhìn thấy Hắc Quỷ Tán trong giỏ trúc, Diệp Lâm Phong quyết định tìm cái bếp lò hong khô chúng: "Tìm cái bếp lò đến."
Trong chốc lát Lãnh quản gia liền đưa đến một cái lò nướng cao đến nửa người, phía dưới lò nướng hơi trong, than lửa ở trong lòng bếp hình vuông thiêu đốt, nhiệt khí theo ống thông gió dẫn truyền vào động hình tròn phía trên. Chỉ cần đem Hắc Quỷ Tán đặt ở mặt trên của động, khí nóng có thể nhanh chóng bay hơi nước trong Hắc Quỷ Tán, làm cho Hắc Quỷ Tán trở nên khô ráo.
Lò nướng Lãnh quản gia đưa tới là đều là mấy thứ có thể dùng trong phòng bếp Vương phủ, bởi vì bếp lò có thể tích nhỏ, Lão Trương bình thường không dùng nhiều lắm. Chính là lò như vậy vừa lúc để cho Nhan Tích Ninh có nơi dụng võ. Nháy mắt nhìn thấy lò nướng này, khoé môi Nhan Tích Ninh không tự chủ được mà cong lên: "Ai hắc ~"
Lò nướng chính là thứ tốt, có bếp nướng này, hắn có thể làm thật nhiều món. Nói không chừng cố gắng một chút còn có thể mày mò ra được vịt nướng!
Lò nướng bị Lãnh quản gia đặt ở phòng cuối ở phía Tây, đặt ở nơi này không chiếm chỗ, hơi nóng của lò nướng cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên trong. Sợ lò nướng bị dính nước mưa, Lãnh quản gia còn nói công tượng trong phủ dựng một cái lều bên trên lò, tuy rằng thoạt nhìn có chút chẳng ra gì, bất quá Nhan Tích Ninh cũng rất vừa lòng.
Một canh giờ sau, Hắc Quỷ Tán bị nướng đến khô giòn, Diệp Lâm Phong lấy Hắc Quỷ Tán đã teo nhỏ vài vòng từ bên trong ra. Nhìn từ nét mặt của ông, Hắc Quỷ Tán hẳn là đã đạt yêu cầu. Ông bưng ghế nhỏ ngồi dưới mái hiên, đem Hắc Quỷ Tán đặt ở trong đồ nghiền dược nghiền thành phấn.
Nhan Tích Ninh lau lau phần bên trong lò nướng một lần, lúc nướng Hắc Quỷ Tán, hắn cũng đã nhào bột xong. Hiện tại hắn chuẩn bị nướng mấy cái bánh bao, chốc lát làm bánh kẹp thịt ăn.
Ngửi được mùi thịt đậm đà từ trong bếp truyền ra, Diệp Lâm Phong khụt khịt mũi: "Tức Ninh a, ngươi lại đang mày mò ra đồ ngon gì ư? Thơm quá."
Nhan Tích Ninh đặt phôi bánh đã nhào xong vào trong lò, bánh bao lớn cỡ bàn tay được nướng ở hai bên nồi sắt, phôi bánh trắng noãn hai bên xuất hiện hoa văn màu vàng kim. Ngoại hình mượt mà, vỏ ngoài bóng loáng, nhìn rất chắc nịt.
Nhan Tích Ninh đặt đồ vào lò, sau đó tùy tay đóng lại: "Bánh kẹp thịt nha, một lát chờ bánh nướng xong có thể cắt thịt."
Diệp Lâm Phong vô cùng chờ mong: "Ngửi thật thơm! Trong chốc lát ta phải ăn hai cái trước."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Được a, lát nữa làm xong cho ngài ăn đầu tiên."
Đột nhiên Nghiêm Kha bước nhanh từ hướng Phẩm Mai Viên chạy tới: "Chủ tử, Bình Viễn Đế đến đây."
Nghe như thế Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh kinh ngạc liếc nhau, không nghĩ tới Bình Viễn Đế lại tự mình đến Dung Vương phủ? Đang lúc hai người chuẩn bị dọn dẹp một chút đi nghênh giá, chợt nghe Nghiêm Kha nhanh chóng nói: "Bình Viễn Đế cho lui người cải trang đến Vương phủ, ông nói Lãnh quản gia không cần lộ ra."
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Ta đã biết, ngươi lui ra đi." Khi Bình Viễn Đế tới phủ đệ triều thần, chỉ cần ông không cho hạ nhân thông truyền, không có ai dám đưa tin tức ông đến cho gia chủ. Ông thường xuyên dùng chiêu này tới phủ triều thần, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nhưng mà hôm nay ông tới Dung Vương phủ, thủ vệ Dung Vương phủ chính là thân vệ thân cận của Cơ Tùng, bất chấp chiêu số mà Bình Viễn Đế thường dùng. Hiện tại ông chỉ mới tới cửa Vương phủ, Nghiêm Kha liền vội vàng chạy tới báo tin.
Lỗ tai Diệp Lâm Phong dựng thẳng lên: "Cơ Đạc đến đây?"
Bình Viễn Đế đại danh là Cơ Đạc, tự sau khi ông lên ngôi, người biết tên này đã không còn nhiều lắm. Diệp Lâm Phong nhanh như chớp, ôm đồ nghiền dược cùng chỗ Hắc Quỷ Tán còn lại liền leo qua tường trở về.
Nhan Tích Ninh vừa quay đầu lại, chỉ thấy không có ai dưới mái hiên. Hắn giựt giựt khóe môi: "Xem ra Diệp thần y thật sự rất ghét phụ hoàng."
Cơ Tùng than nhẹ một tiếng: "Cũng không biết hai bọn họ có khúc mắc gì." Nếu có thể, y hy vọng có thể ở giữa điều hòa một chút.
Nhan Tích Ninh xem xét lò nướng của hắn: "Làm sao bây giờ? Chúng ta muốn đi nghênh đón phụ hoàng không?"
Cơ Tùng lắc lắc đầu: "Không cần, phụ hoàng tâm huyết dâng trào, phỏng chừng chỉ muốn nhìn một chút xem chúng ta thường ngày làm gì, để ông xem đi, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó. Bất quá một lát nữa nhìn thấy ông, phải làm bộ như không biết ông đột nhiên đến."
Nhan Tích Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ta hiểu." Không cần tới phía trước tiếp giá thật sự là quá tốt, bánh bao của hắn mới vừa bỏ vào lò, lập tức có thể chín, hiện tại nếu đi, bánh sẽ cháy.
Trong đa số các phủ Hoàng tử, Bình Viễn Đế quen thuộc Dung Vương phủ nhất. Khi ông vẫn là một Hoàng tử, ông đã ở nơi này. Trước khi ban thưởng chỗ này cho Cơ Tùng, nơi này cũng là chỗ ông thường xuyên thưởng cá ngắm hoa. Không có hậu cung oanh oanh yến yến đi theo, mỗi lần đến Vương phủ ông đều phá lệ thả lỏng.
Lúc này cũng là như thế, sau khi Bình Viễn Đế vào Vương phủ liền đi Đông đi Tây nhìn xem, ông cùng Dương công công vừa đi vừa cười: "Dung Xuyên không hổ là từ trong quân đi ra, cảnh trí trong phủ gặp y cũng lãng phí."
Cái gì Đông Uyển xem hoa Tây Các thưởng gió, Cơ Tùng từ trước đến nay không để mình bị xoay vòng vòng. Khác không nói, một hồ sen tươi tốt, lá sen bên cạnh đến bị người hái đến lung tung rối loạn, làm sao còn có mỹ cảm gì đáng nói?
Dương công công biết rõ tính tình Bình Viễn Đế, ông khoanh tay cười nói: "Dung Vương điện hạ tuy rằng không hiểu phong nguyệt, nhưng y rất thiết thực. Từ sau khi y tới Công bộ, Công bộ lúc trước đây và bây giờ không cùng một dạng."
Bình Viễn Đế vừa lòng nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này chính là thiết thực. Đi, chúng ta đi xem bọn hắn đang làm cái gì."
Dương công công quay đầu hỏi Lãnh quản gia: "Dung Vương điện hạ hiện tại ở nơi nào?"
Lãnh quản gia nói: "Hồi bẩm bệ hạ, chủ tử cùng Vương phi ở Văn Chương Uyển."
Nghe vậy Bình Viễn Đế sửng sốt: "Văn Chương Uyển? Như thế nào ở Văn Chương Uyển?"
Đương Bình Viễn Đế đi vào đình giữa hồ, ông sửng sốt một lát ánh mắt xa xưa nhìn về phía Phẩm Mai Viên ở đối diện: "Nơi này nhiều hơn một cái cầu a." Nhớ lại năm đó muốn tới Phẩm Mai Viên từ trước đến nay đều là đi thuyền, dưới ánh trăng ông và Mai phi cầm đuốc dạ đàm hoa tiền nguyệt hạ...... Năm đó nếu có một cây cầu như vậy, lúc thảm án phát sinh, có phải tốc độ cứu viện của mọi người có thể nhanh hơn hay không?
Thấy Bình Viễn Đế lâm vào suy nghĩ trầm tư, Dương công công cẩn thận nhắc nhở: "Chủ tử, đến đều đến rồi, nô tài bồi ngài đi xem đi?"
Tâm tình Bình Viễn Đế càng thêm phức tạp: "Sau khi Mai Quý phi gặp chuyện không may, trẫm đã hơn hai mươi năm không tới Phẩm Mai Viên. Cũng là thời điểm đi xem."
Nước trong hồ Lãm Nguyệt dâng cao, mặt nước cơ hồ ngang đáy cầu. Trong kinh mới vừa có nạn lũ lụt, nước trong hồ ố vàng, quân đoàn cẩm lí dưới sự dẫn dắt của đàn ngỗng bơi đến vui vẻ. Bình Viễn Đế híp mắt nhìn lại: "Như thế nào lại có vịt? Dương Thuận Phát ngươi xem xem, đó có phải vịt không?"
Trên mặt nước không chỉ có vịt, còn có vài con ngỗng trắng. Nhìn thấy người lạ, nhóm ngỗng trắng vỗ cánh đè thấp cổ phát ra tiếng kêu bén nhọn. Dương công công cười nói: "Hồi bẩm chủ tử, không chỉ có vịt, còn có ngỗng. Người xem bên kia, dưới tàng cây còn có gà. Phu phu Vương gia ở trong này trải qua cuộc sống nông gia nhạc."
Bình Viễn Đế vui vẻ: "Ngươi đừng nói, thật đúng là không tồi."
Đang nói, từ hướng Phẩm Mai Viên một con chó vàng chạy tới. Chó vàng choai choai cảnh giác kêu hai tiếng, sau đó nó nhạy bén phe phẩy cái đuôi hướng tới Bình Viễn Đế vài bước. Bình Viễn Đế tươi cười càng sâu: "Còn có chó, đến đến, chó nhỏ lại đây."
Tiểu Tùng tiến lên ngửi ngửi Bình Viễn Đế, nó há miệng phe phẩy cái đuôi cầu Bình Viễn Đế vuốt ve. Bình Viễn Đế sờ soạng vài cái trên đầu Tiểu Tùng: "Chó này thông minh."
Chó trong cung chia làm hai loại, một loại là chó mặt xệ mà các phi tần ôm ở trong tay chơi đùa, một loại là chó săn để săn thú. Chó mặt xệ thắng ở da lông mềm mại, bản chất chính là thú nuôi để hống người. Chó săn tuy rằng thông minh, nhưng cũng hung hãn. Ông đã thật lâu chưa thấy qua chó khỏe mạnh hoạt bát vừa thân người vừa đáng yêu như vậy, Bình Viễn Đế sờ sờ trên ót Tiểu Tùng: "Chó ngoan, mang trẫm đi tìm chủ nhân của ngươi đi."
Tiểu Tùng tựa hồ hiểu được ý Bình Viễn Đế, nó quay người mang theo Bình Viễn Đế hướng về phía Phẩm Mai Viên.
Lại một lần nữa bước vào Phẩm Mai Viên, Bình Viễn Đế nguyên bản nghĩ rằng cảm xúc của mình sẽ càng thêm kịch liệt. Nhưng mà giờ phút này tâm tình ông rất bình tĩnh, có thể là bởi vì Phẩm Mai Viên trước mắt cùng trong trí nhớ của ông hoàn toàn bất đồng. Phóng mắt nhìn lại, gà dưới cây ăn quả đang nhàn nhã mổ thóc, trên cây quả lớn trĩu cành, cảnh sắc ông quen thuộc đã không thấy nữa.
Đi theo bước chân chó vàng nhỏ hướng về phía trước, Bình Viễn Đế càng đi càng cảm thán: "Hai đứa nhỏ này dụng tâm a."
Sau khi Phẩm Mai Viên gặp chuyện không may là cái dạng gì, ông rõ ràng hơn bất kì ai. Chỉ mấy tháng không trở về, nơi này lại thành một mảnh phúc địa. Nhìn xem phiến rừng cây ăn quả này, nhìn nhìn đường đá nhỏ cùng vườn rau, này phải tốn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực a.
Ra khỏi cánh rừng, Bình Viễn Đế liếc mắt một cái liền thấy Cơ Tùng đang đọc sách dưới mái hiên cùng Nhan Tích Ninh bận rộn trong vườn rau. Trong không khí có một cỗ hương thịt nồng nàn lưu đãng, đó là hương vị mà Bình Viễn Đế chưa từng ngửi qua.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy hai người ở trong viện, hốc mắt Bình Viễn Đế có chút nóng lên. Trước đây ông cũng đã từng có giấc mộng này, cùng người trong lòng làm việc từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, nhưng trời không chiều lòng người......
Cơ Tùng rất nhanh liền phát hiện Bình Viễn Đế, y buông quyển sách trên tay: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Nhan Tích Ninh cũng làm bộ như mới vừa nhìn thấy Bình Viễn Đế, hắn buông giỏ trúc trong tay hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Bình Viễn Đế áp chế cảm xúc của bản thân, ông bước nhanh đến Văn Chương Uyển: "Mau miễn lễ, hôm nay cải trang xuất hành, không có hoàng đế chỉ có phụ thân." Cơ Tùng lên tiếng: "Phụ thân."
Nhan Tích Ninh lại khác, hắn vui vẻ gọi một tiếng: "Cha."
Hắn rất thích Bình Viễn Đế, mặc dù có người nói Bình Viễn Đế tính tình không tốt, nhưng từ khi hắn tới Sở Liêu, Bình Viễn Đế ban thưởng cho hắn vài thứ này nọ. Lúc này Bình Viễn Đế ở trong mắt Nhan Tích Ninh là thần tài loé kim quang, ai có thể cự tuyệt việc xoát độ hảo cảm trước mặt thần tài đâu?
Bình Viễn Đế vừa nghe trong lòng vui đến nở hoa: "Ay!"
Mỗi một đế vương đều là người cô độc, bọn họ khát vọng thân tình lại sợ hãi thân tình trở thành trói buộc, phụ tử thiên gia cung kính nhiều hơn thân thiết. Có đôi khi xuất hành, ông nhìn thấy phụ tử nhà người thường vô cùng thân thiết, trong lòng nhịn không được sinh ra cảm giác hâm mộ. Xưng hô "Cha" này thật tốt a, còn thân cận hơn "Phụ thân" nhiều, không nghĩ tới sinh thời ông còn có thể giống ông lão dân gian nghe người ta gọi ông một tiếng "Cha".
Bình Viễn Đế nhìn về phía giỏ trúc bên cạnh Nhan Tích Ninh: "Đây là đang hái cái gì sao?"
Nhan Tích Ninh khoe thu hoạch của mình cho Bình Viễn Đế xem: "Hái một ít rau dưa làm cơm chiều." Trong giỏ đựng năm sáu quả ớt xanh biếc, hắn đem ớt xanh băm nhuyễn trộn vào trong thịt làm nhân bánh kẹp thịt.
Bình Viễn Đế ôn hòa nói: "Tích Ninh tự mình nấu cơm sao? Tốt, tốt."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Nếu cha không chê đồ ăn thô lậu, cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc đi?"
Bình Viễn Đế liên tục gật đầu: "Ai, hảo hảo." Dương công công mặt mày hớn hở, ông trộm cho
Nhan Tích Ninh một ngón tay cái: "Lão nô cũng đến hỗ trợ, Vương phi có gì cần lão nô làm không?"
Dương công công cùng Nhan Tích Ninh đi chuẩn bị cơm chiều, Bình Viễn Đế ngồi ở trên ghế dưới mái hiên. Ông thân thiết hỏi: "Thân thể Dung Xuyên tốt hơn nhiều rồi sao?"
Cơ Tùng rót một ly trà cho Bình Viễn Đế: "Tốt hơn nhiều, cám ơn phụ hoàng quan tâm."
Bình Viễn Đế cười cầm ly trà lên: "Ngươi đứa nhỏ này, mới vừa nói hôm nay không có quân thần chỉ có phụ tử, ngươi quay đầu liền quên."
Cơ Tùng mỉm cười, Bình Viễn Đế nhấp một ngụm trà: "Đây là trà gì? Sao có một cỗ mùi hoa?" Ông mở nắp ấm trà nhìn nhìn, chỉ thấy trong ấm trà ngâm một ít kim ngân hoa: "Khó trách quen thuộc như vậy, nguyên lai là kim ngân hoa a, hương vị thật không tệ."
Cơ Tùng đáp: "Đúng vậy, là A Ninh tự tay hái, nói là thanh nhiệt trừ hoả. Phụ hoàng...... Phụ thân nếu thích, lúc hồi cung mang một ít đi đi."
Bình Viễn Đế vui vẻ nói: "Được." Dừng một lúc sau ông hỏi: "Trong phủ nhiều viện như vậy, sao các ngươi lại ở Văn Chương Uyển?"
Người khác không biết lai lịch Văn Chương Uyển, nhưng ông lại biết rất rành mạch. Phẩm Mai Viên bị nước vờn quanh, vì chiếu cố phi tần trong Phẩm Mai Viên, các hạ nhân chỉ có thể ở lại gần đây, Văn Chương Uyển là sân an trí đám hạ nhân. Mới vừa nãy nghe hai người này ở đây, Bình Viễn Đế lắp bắp kinh hãi.
Cơ Tùng ôn nhu nhìn về phía Nhan Tích Ninh đang bận rộn: "A Ninh thích nơi này, nói nơi này có cảm giác ở nhà. Nhi thần ngay từ đầu cũng không thể lý giải, nhưng sau khi ở quen rồi, cảm giác phi thường vừa lòng. Hai người bình bình đạm đạm một ngày ba bữa, trong lòng nhi thần cũng vững vàng hơn."
Bình Viễn Đế có chút đăm chiêu: "Thì ra là thế......" Thân là đế vương, Bình Viễn Đế ở trong cung điện xa hoa nhất, xuất hành cũng có vô số cung nhân và cấm quân đi theo. Mặc kệ đi đến chỗ nào, ông đều cảm giác có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Lại nói tiếp ông cũng có một đại gia đình đông đúc, nhưng trên thực tế thời gian và số lần ông gặp mặt người trong nhà cũng không nhiều.
Nhà hẳn là chỗ có thể thả lỏng thể xác và tinh thần nhất, giờ khắc này Bình Viễn Đế đột nhiên hiểu được vì sao lúc đêm dài tâm tĩnh, ông lại cảm thấy mỏi mệt. Bởi vì cung điện của ông quá lớn, bởi vì trong lòng ông chứa quá nhiều người và chuyện, bởi vì trong lòng không có cảm giác chân thật.
Trong nhất thời Bình Viễn Đế có chút thất thần, mà Cơ Tùng bắt được đầu mối từ sắc mặt Bình Viễn Đế, y thăm dò hỏi: "Phụ thân, ta muốn hỏi ngài một chuyện."
Bình Viễn Đế hơi hơi gật đầu: "Ngươi là muốn hỏi về chuyện mẫu thân của ngươi đi? Ngươi hỏi đi." Cơ Tùng là một người chấp nhất, từ nhỏ y đã muốn biết mẫu thân của mình là ai, từng là người như thế nào. Trước đây Bình Viễn Đế chỉ tuỳ tiện nói qua với y, hiện giờ y đã trưởng thành, không cần thiết phải che che giấu giấu.
Cơ Tùng mím môi, y đột nhiên cảm thấy có chút không yên: "Tên của mẫu phi là gì?"
Theo Nội vụ phủ ghi lại, mẫu thân của Cơ Tùng là Mai Quý phi, nhưng họ tên Mai Quý phi gia tộc ở đâu, trong nhà có người nào y một mực không rõ. Y chỉ biết là, mẫu thân sinh hạ y không lâu, đã chết trong một trận lửa lớn.
Phi tử táng thân biển lửa ở Phẩm Mai Viên kia không phải người khác, đúng là mẫu thân y.
Trong mắt Bình Viễn Đế xuất hiện hoài niệm: "Mẫu thân ngươi tên là Diệp Hồng Mai, kỳ thật nàng không phải khuê tú danh môn, nàng là nữ tử dân gian. Khi ta còn trẻ ra ngoài du lịch gặp được mẫu thân ngươi, kinh vi thiên nhân nhất kiến chung tình, vì thế liền đem nàng về Vương phủ."
Tim Cơ Tùng ngừng nửa nhịp, mẫu thân y họ Diệp, là cùng một họ với Diệp Lâm Phong!
Cơ Tùng há mồm, y nghe thấy thanh âm của mình hỏi lại: "Mẫu thân của ta, nàng còn thân nhân nào trên đời không?"
Đáy mắt Bình Viễn Đế xuất hiện vẻ thống khổ ảo não, qua thật lâu ông tiếc nuối mở miệng: "Hồng Mai có một huynh trưởng, năm đó sau khi Hồng Mai gặp chuyện không may, ta từng phái người tìm hắn. Nhưng mà xảy ra một chút việc, hắn đã không ở nhân thế."
Đầu Cơ Tùng ông một tiếng, y nghĩ y đã đoán đúng: Diệp Lâm Phong là cữu cữu của y.
Chính là vì cái gì hai người này lại bất hoà?
Cơ Tùng không muốn bại lộ sự tồn tại của Diệp Lâm Phong, y uyển chuyển hỏi: "Năm đó xảy ra chuyện gì? Mẫu thân cùng cữu cữu sao lại song song ra đi?"
Bình Viễn Đế nâng tay sờ lồng ngực mình, ông quay đầu nhìn về phía Phẩm Mai Viên: "Không bao lâu sau khi sinh ngươi ra, Phẩm Mai Viên đã xảy ra một trận hoả hoạn lớn, Hồng Mai bất hạnh táng thân biển lửa. Sau đó Nội vụ phủ điều tra, nói rằng nguyên nhân là bởi vì tỳ nữ gác đêm lơ là nhiệm vụ, nến ngã xuống đốt trướng mạn...... Việc này là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà Thanh Trúc...... cũng chính là cữu cữu ngươi không tin. Hắn chắc chắn rằng Hồng Mai bị người trong cung hãm hại, hắn cùng ta cãi nhau một trận lớn, nói phải tìm chứng cứ. Lần đi này, lại không thể trở về."
Bình Viễn Đế ửng đỏ hốc mắt: "Thanh Trúc cùng Hồng Mai, một cương một nhu. Ta vẫn luôn hối hận, nếu năm đó có thể ngăn Thanh Trúc lại, không cho hắn rời khỏi cung, hắn cũng sẽ không chết vì ngoài ý muốn. Hoặc là ta nghe theo lời Thanh Trúc, không đi trêu chọc Hồng Mai, hiện tại có khi huynh muội bọn họ còn có thể sống."
Nói xong lời này Bình Viễn Đế sâu sắc nhìn về phía Cơ Tùng: "Đôi mắt này của Dung Xuyên, không giống Hồng Mai mà lại giống Thanh Trúc. Mẫu thân ngươi ôn nhu hào phóng, là nữ nhân mà ta yêu nhất kiếp này. Cữu cữu của ngươi tùy ý đường hoàng, là bằng hữu tốt trong kiếp này của ta. Đời này chuyện may mắn nhất đó là gặp được huynh muội bọn họ, cuối cùng hối chính là không thể bảo vệ tốt bọn họ. Liền ngay cả ngươi, vi phụ cũng chưa thể bảo vệ tốt ngươi......"
"Dung Xuyên, vi phụ thực xin lỗi ngươi."
__________________________
Tác giả có chuyện nói:
Diệp Lâm Phong: Ta có một câu chuyện xưa phiên bản khác, ngươi muốn nghe không? Nghe xong buổi tối sẽ ngủ không được nga.
___________________________
Editor có lời muốn nói:
Sau 2 ngày tui trở lại rồi nè, dạo này bận hết sức. Xong chương này có ai đoán đúng thân phận Diệp Lâm Phong hong!!!!!!!
Cốt truyện chính tuyến: Chuyện xưa đã mở, truyện cũng được nửa đường rồi đó hị hị.