Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 7



Ba ngày quay phim tại nhà trôi qua rất nhanh, trong suốt thời gian đó, người tình bí ẩn của Tô Hoài Minh vẫn chưa từng quay trở về.

Khán giả trong phòng livestream và cả đoàn làm phim đều rất thất vọng, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào các trang tin đồn.

Tô Hoài Minh nhanh chóng xếp hành lý, nhưng khi đến phòng Phó Tiêu Tiêu, cậu phát hiện trên sàn phòng chất đống bảy tám chiếc vali, bên trong nhét đầy đồ.

Một đứa trẻ ba tuổi đi chơi vài ngày mà cần phải mang nhiều đồ như vậy sao?!

Tô Hoài Minh cúi đầu nhìn một lượt, phát hiện ít nhất có ba chiếc vali đựng đồ chơi lắp ráp Lego và xếp hình mà Phó Tiêu Tiêu chưa lắp xong, còn có ba bốn cuốn sách tranh chưa mở ra.

Đầu Tô Hoài Minh đầy dấu hỏi, cậu hỏi: “Em mang những thứ này đi làm gì?"

Phó Tiêu Tiêu trả lời một cách hiển nhiên: "Tất nhiên là để lắp những thứ này rồi."

Tô Hoài Minh: "..."

Cũng giống như học sinh nghỉ hè, mang cả một cặp sách giáo khoa và vở bài tập về nhà.

Cười chết mất, đừng nói đến chuyện hoàn thành, thậm chí còn chẳng thèm lấy ra!

Phó Tiêu Tiêu mang nhiều đồ vô dụng như vậy, thậm chí còn không xách nổi, Tô Hoài Minh trực tiếp ra tối hậu thư: "Những thứ này đều để ở nhà, em chỉ được mang nhiều nhất hai chiếc vali."

Phó Tiêu Tiêu nghe xong lời này, lập tức biến thành một cục tức, bất mãn lẩm bẩm: "Tại sao tôi không được mang những thứ này đi?"

Tô Hoài Minh hùng hồn chính nghĩa nói: "Vì xách không nổi."

"Có thể nhờ người khác giúp xách mà." Từ nhỏ, Phó Tiêu Tiêu đã được hưởng điều kiện vật chất tốt nhất, muốn gì được nấy, luôn có người chăm sóc tận tình, thậm chí Phó Tiêu Tiêu còn không phải tự mặc quần áo và ăn cơm, vì vậy trong ấn tượng của cậu bé, dù cậu bé có mang nhiều đồ đến đâu, chắc chắn cũng sẽ có người giúp cậu bé.

Nhưng Tô Hoài Minh không ăn bộ này, cậu tiếp tục nói: "Chỉ có hai người được lên chương trình, nếu em tìm người khác giúp xách hành lý, vậy thì em tự ở nhà đi."

Phó Tiêu Tiêu lập tức trợn tròn mắt, dùng giọng trẻ con phản đối: "Không được, tôi nhất định phải lên tivi!"

Tô Hoài Minh nhún vai: "Vậy thì em không được mang nhiều hành lý như vậy."

Phó Tiêu Tiêu không dễ bị thuyết phục, chiều cao còn chưa đến đùi Tô Hoài Minh, nhưng lại dùng giọng ra lệnh: "Anh giúp tôi xách!"

Tô Hoài Minh trả lời rất thẳng thắn, không chút do dự: "Anh xách không nổi."

Phó Tiêu Tiêu chống nạnh nhìn Tô Hoài Minh, cảm thấy người bố dượng này của mình thật vô dụng.

Rõ ràng là một người lớn, còn hay khóc nhè, đi siêu thị còn bị lạc đường, nhất định phải khen mới chịu đi, xách hành lý không nổi...

Còn chẳng bằng một đứa trẻ như cậu bé!

Tô Hoài Minh biết đứa trẻ này sĩ diện, cậu tiếp tục nói: "Những bạn nhỏ khác đều có thể tự kéo vali, chỉ có em là cần người lớn giúp đỡ."

Phó Tiêu Tiêu nghe xong lời này, lập tức không bằng lòng, "Tôi cũng có thể tự kéo vali mà!"

Tô Hoài Minh đã đợi câu nói này từ lâu, cố tình kích tướng: "Nhưng em kéo nổi không?"

"Tất nhiên là kéo nổi." Phó Tiêu Tiêu dù còn nhỏ nhưng đã tỏ ra rất kênh kiệu, "Sức của tôi lớn lắm."

Tô Hoài Minh gật đầu, tỏ ra rất tin tưởng Phó Tiêu Tiêu.

Sau khi Phó Tiêu Tiêu nói sẽ tự kéo vali, cậu bé lập tức từ bỏ ý định mang theo bảy chiếc vali, với sự giúp đỡ của bảo mẫu, cuối cùng chỉ đóng gói hai chiếc vali trẻ em.

Phó Tiêu Tiêu kéo hai chiếc vali, khoe khoang đi khắp biệt thự một vòng, chứng tỏ cậu bé có thể tự kéo.

Tô Hoài Minh mỉm cười nhìn cảnh này.

Chỉ khi để Phó Tiêu Tiêu tự mình trải nghiệm, cậu bé mới biết yêu cầu của mình vô lý đến mức nào, khi gặp khó khăn, cậu bé sẽ tự nhiên nhượng bộ.

Sau khi thu dọn hành lý. Ngày hôm sau, Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu lên xe chuyên dụng của đoàn làm phim, đến địa điểm ghi hình.

Ngủ gật là có thể lây, Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh ngủ ngon lành như vậy, cũng dựa vào bên cạnh, nhắm mắt ngủ thiếp đi, một lớn một nhỏ trên đường rất hòa thuận, không xảy ra bất kỳ trục trặc nào.

Xuống máy bay, Tô Hoài Minh vẫn còn mơ màng, lại ngủ một giấc trên xe, lúc này đầu óc mới tỉnh táo.

Phó Tiêu Tiêu là lần đầu tiên đến một nơi xa như vậy, vẫn luôn dán mắt vào cửa sổ, rất phấn khích nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó trái ngó phải.

Xe chuyên dụng của đoàn làm phim dừng trước một căn biệt thự, đây chính là nơi ở của họ.

Nghĩ đến việc sắp gặp những bạn nhỏ khác, trước đó Phó Tiêu Tiêu đã do dự rất lâu trong phòng thay đồ, cố ý chọn một bộ vest trẻ em, đội mũ thám tử, còn tự kéo một chiếc vali nhỏ màu đen, trông rất ngầu.

[Tiêu Tiêu quá dễ thương rồi, hoàn toàn có thể làm người mẫu nhí được luôn!]

[Chỉ cần Tiêu Tiêu không nổi cơn tam bành, thì chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới]

[Tô Hoài Minh cũng mặc một bộ vest giản dị, đây có phải là đồ đôi được thiết kế riêng không?]

[Bố con đứng cạnh nhau, giá trị nhan sắc đúng là cao ngất ngưởng!]

Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu bước vào, phát hiện một nhóm khách mời khác đã đến.

Nhuộm một mái tóc màu xanh, đôi mắt tinh xảo, biểu cảm lạnh lùng, trên vành tai lấp lánh ánh sáng của viên kim cương xanh.

Mặc một bộ đồ công nhân màu đen đẹp trai, dáng người cao ráo, cao hơn Tô Hoài Minh nửa cái đầu, lúc này đang rũ mắt nhìn Tô Hoài Minh, vừa ngầu vừa kiêu.

Đây là ca sĩ nhạc rock Vu Duệ Thành, phong cách âm nhạc mạnh mẽ và đầy hoang dã, thuộc kiểu khiến người già phải ngừng tim, tính cách của Vu Duệ Thành cũng rất lạnh lùng, không thích giao tiếp với người khác, trước đó thường xuyên có tin đồn anh ta tỏ vẻ ngôi sao.

Thời trẻ ai mà chẳng thích những chàng trai kiểu này, đàn ông cũng thích vẻ ngoài đẹp trai và lạnh lùng của Vu Duệ Thành, quan trọng nhất là Vu Duệ Thành rất có năng khiếu và thực lực trong âm nhạc, những bài hát mới phát hành đều đứng đầu bảng xếp hạng, mới ra mắt vài năm mà đã có lượng người hâm mộ rất cao.

Ngay khi Vu Duệ Thành vừa xuất hiện, người hâm mộ trong phòng livestream đã bắt đầu hét lên.

[A a a a a chồng ơi]

[Vu Duệ Thành đẹp trai đến mức đập vào tim em rồi]

[Lạnh lùng quá, đúng là đệ nhất mãnh công! trong showbiz!]

[!! Tô Hoài Minh và Vu Duệ Thành đứng cạnh nhau, giá trị nhan sắc lại chẳng hề bị lu mờ]

[Đúng vậy, giá trị nhan sắc của Vu Duệ Thành trong showbiz cũng được xếp vào hàng đầu, Tô Hoài Minh lại không hề kém cạnh anh ấy]

Vu Duệ Thành tính tình lạnh lùng, càng không nói chuyện với người không quen, chỉ khẽ gật đầu.

Tô Hoài Minh cũng gật đầu với anh ta, không chủ động làm quen.

Phó Tiêu Tiêu kéo vali, như thể đang tuần tra lãnh địa của mình, đi một vòng trong nhà, ngẩng đầu hỏi Tô Hoài Minh: "Phòng của chúng ta ở đâu?"

Vu Duệ Thành lên tiếng: "Trên lầu, tự chọn."

Nói ngắn gọn, không có một chữ thừa.

Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu xách vali lên tầng hai, Phó Tiêu Tiêu chọn một căn phòng mà cậu bé thấy ngầu nhất, kéo vali đi vào.

Tô Hoài Minh để hành lý lại rồi ra ngoài, trước cửa nhìn thấy một cục bột trắng trẻo mềm mại.

Cậu bé này cao bằng Phó Tiêu Tiêu, đôi mắt như đá mã não đen, sáng long lanh và tròn xoe, trông rất đáng yêu.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cậu bé này lại không hề sợ Tô Hoài Minh, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt ngày càng sáng, "Anh ơi, anh đẹp trai quá!"

Ai mà không thích trẻ con miệng ngọt, Tô Hoài Minh cười ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé.

"Em tên là Vu Hiên Hiên." Cậu bé há to miệng, cho Tô Hoài Minh xem chiếc răng bị sứt của mình, "Gần đây em nói chuyện sẽ bị gió lùa, anh hãy thông..."

Vu Hiên Hiên đột nhiên dừng lại, quên mất từ mà anh trai đã dạy trước đó, bối rối dùng tay gãi gãi mái tóc mềm mại.

Tô Hoài Minh cười nhắc nhở: "Thông cảm."

Đôi mắt của Vu Hiên Hiên mở to, há to miệng nói "oa" một tiếng, vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Hoài Minh, "Anh trai thật lợi hại, sao anh biết em định nói thế?"

Tô Hoài Minh còn chưa kịp trả lời, Phó Tiêu Tiêu đã từ trong phòng đi ra.



Vu Hiên Hiên là người tự nhiên, "Chào cậu, tớ tên là Hiên Hiên, còn cậu?"

“Tôi tên là Tiêu Tiêu, năm nay ba tuổi rồi."

“Tớ cũng vậy." Vu Hiên Hiên lập tức tiến lại gần, hỏi: "Sinh nhật cậu là ngày nào vậy?"

Hai đứa trẻ trò chuyện với nhau chẳng có trở ngại gì, càng nói càng vui.

Tô Hoài Minh phát hiện ra rằng tính khí nóng nảy của Phó Tiêu Tiêu chỉ nhắm vào người lớn, đối với những đứa trẻ cùng tuổi thì lại khá thân thiện.

Tình bạn của trẻ con kỳ lạ lắm, chỉ nói chuyện đôi câu, Vu Hiên Hiên đã thân thiết nắm tay Phó Tiêu Tiêu, muốn dẫn cậu bé đi xem thú bông của mình.

Nhưng chúng còn chưa kịp hành động, cửa biệt thự lại bị đẩy ra, nhóm khách mời thứ ba đã đến.

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai dắt một bé gái đi vào, bé gái mặc váy ren màu hồng, mặc áo khoác lông, trông nhỏ hơn Vu Hiên Hiên và Phó Tiêu Tiêu.

【Aaaaaaaa cuối cùng ảnh đế Quý cũng trở lại rồi, fan hâm mộ như tôi phải khóc ngất trong nhà vệ sinh mất thôi!】

【Người đàn ông tàn nhẫn này đã biến mất không chút tung tích suốt hai năm trời, ngày nào chúng tôi cũng than khóc trên siêu thoại, những bộ phim cũ của anh ấy, chúng tôi đã xem đến mức thuộc lòng rồi!】

【Con gái của Quý Minh Triết dễ thương quá, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân】

【Ba đứa trẻ này dễ thương quá, mau lại đây để dì hôn từng đứa một nào!】

Vu Hiên Hiên thấy có bạn mới đến, lập tức kéo Phó Tiêu Tiêu từ trên cầu thang xuống, chạy lon ton đến trước mặt Quý Minh Triết và con gái anh.

"Xin chào, anh tên là Vu Hiên Hiên."

Phó Tiêu Tiêu được Vu Hiên Hiên dẫn dắt, cũng chủ động nói: “Tôi tên là Tiêu Tiêu."

Kỷ Minh Triết là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt, khí chất chín chắn nho nhã, anh mỉm cười ôn hòa, không hề tỏ ra kiêu ngạo, chào hỏi bọn trẻ.

"Chào các con, chú tên là Quý Minh Triết, rất vui được gặp các con." Nói xong, Quý Minh Triết đưa tay ra.

Vu Hiên Hiên và Phó Tiêu Tiêu đưa bàn tay mềm mại của mình ra, mỗi đứa nắm một ngón tay của Quý Minh Triết, nhẹ nhàng lắc lắc, coi như là bắt tay.

Quý Du Du còn nhỏ, tính tình nhút nhát sợ người lạ, thấy hai đứa trẻ lạ hoắc bỗng nhiên chạy đến, sợ hãi ôm chặt chân bố, trốn ra phía sau.

Chào hỏi Kỷ Minh Triết xong, Phó Tiêu Tiêu và Vu Hiên Hiên nhìn chằm chằm Quý Du Du chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Quý Minh Triết cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái, nói: "Du Du chào các bạn đi nào, không phải con rất muốn gặp hai anh trai nhỏ này sao?"

Quý Du Du nhận được một chút cảm giác an toàn từ bố, mặt đỏ hồng, thử dò xét thò đầu ra khỏi chân bố, mắt chớp chớp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Em, em tên là Quý Du Du."

Vu Hiên Hiên nở nụ cười ngọt ngào, "Xin chào, em gái Du Du."

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Vu Hiên Hiên, Quý Du Du trở nên bạo dạn hơn một chút, rất lễ phép nói: "Anh trai Hiên Hiên."

Nói xong, cô bé lại quay sang nhìn Phó Tiêu Tiêu ăn mặc rất ngầu, nói nhỏ: "Anh trai Tiểu Tiểu."

(*): Tiêu Tiêu và Tiểu Tiểu phát âm gần giống nhau. 肖肖 ( Tiêu Tiêu - xiào xiào) 小小 (Tiểu Tiểu - xiǎo xiǎo). Mà Tiểu nghĩa là nhỏ bé.

Phó Tiêu Tiêu nghe cách phát âm của Quý Du Du, không nhịn được cau mày.

Gọi là anh trai thì không sao, sao lại gọi là anh trai Tiểu Tiểu, chẳng phải như vậy là cậu bé rất nhỏ sao!!

Phó Tiêu Tiêu sửa lại cách phát âm của Quý Du Du, "Không phải Tiểu Tiểu, là Tiêu Tiêu."

Quý Du Du nghiêng đầu khó hiểu, “Tiểu Tiểu?"

"Không phải Tiểu Tiểu." Phó Tiêu Tiêu chu môi rất khoa trương, "Là Tiêu Tiêu!"

Quý Du Du bắt chước Phó Tiêu Tiêu, cũng chu môi: "Tiêu Tiêu?"

"Không phải Tiêu Tiêu." Phó Tiêu Tiêu tiếp tục nói: "Là Tiểu Tiểu!"

Quý Du Du: "Ơ??"

Quý Minh Triết: "..."

Những người lớn khác: "..."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."

【Hahahahahaha Tiêu Tiêu dạy cái gì vậy, làm Du Du mê manluôn rồi】

【Hiểu rồi, Phó Tiêu Tiêu là anh trai Tiểu Tiểu】

【Hai đứa trẻ chu môi trông dễ thương quá, tôi biết chúng chu môi là muốn tôi hôn chúng, mặt chó.jpg】

【Trò chuyện của trẻ con thật thú vị, tôi có thể xem cả ngày!】

Cuối cùng Quý Du Du và Phó Tiêu Tiêu cũng sửa lại cách phát âm, Vu Hiên Hiên đảo mắt một vòng, chỉ về một hướng nào đó, kiễng chân lên, không ngừng vẫy tay, "Anh ơi, anh mau lại đây!"

Nguyên bản đang ở trong bếp, Vu Duệ Thành đi tới, hơi gật đầu với Quý Minh Triết, "Anh Quý."

Quý Minh Triết vào giới showbiz từ năm tám tuổi, mười bảy tuổi đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, giải thưởng nhận đến mềm tay, những năm gần đây lui về hậu trường, trở thành nhà đầu tư phim ảnh, địa vị trong giới rất cao.

Anh không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Vu Duệ Thành, ôn hòa đưa tay ra, "Lâu rồi không gặp, Duệ Thành."

Quý Minh Triết lại đưa tay về phía Tô Hoài Minh, "Sau này mọi người đều là bạn bè."

Tô Hoài Minh cũng bắt tay với Quý Minh Triết, "Rất vui được gặp anh."

Khi Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết nói chuyện, Vu Hiên Hiên ngẩng đầu nhìn người anh trai vẫn luôn im lặng, vẻ mặt có chút lo lắng, dùng tay kéo kéo gấu áo của anh trai.

Biểu cảm của Vu Duệ Thành cứng đờ, nhưng lại như không cảm nhận được, cố tình không nhìn Vu Hiên Hiên.

Vu Hiên Hiên thấy anh trai lại giả vờ ngốc, ôm lấy cánh tay, bất đắc dĩ thở dài.

Cậu bé nắm tay anh trai, kéo người về phía trước mấy bước, nói với Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết: "Đây là anh trai em, đừng nhìn anh ấy ngầu như vậy, thật ra anh ấy rất vui khi gặp hai người, anh trai thích hát và trượt tuyết, sau này các anh nhất định phải chủ động rủ anh ấy đi chơi nhé, trong lòng anh ấy rất muốn có người ở bên..."

Vu Hiên Hiên nói lắp bắp, nhưng miệng lưỡi rất lưu loát, nói rất nhiều mà không hề có ý định dừng lại.

Sắc mặt Vu Duệ Thành luôn lạnh lùng, không bao giờ để lộ cảm xúc thừa thãi, nhưng lần này mọi người đều cảm nhận được trên mặt anh ta có một chút sụp đổ.

【Hahahahahaha mặc dù Hiên Hiên còn nhỏ, nhưng chắc chắn là một đứa trẻ hướng ngoại】

【Vu Duệ Thành: Xin em hãy ngậm miệng lại, em sắp bóc hết cả quá khứ của anh rồi!】

【Có phải Vu Duệ Thành không phải lạnh lùng, mà chỉ đơn giản là mắc chứng sợ giao tiếp xã hội không nhỉ?】

【Anh trai sợ giao tiếp xã hội và cậu em hướng ngoại, sự kết hợp này thật thú vị!】

【Các bạn nhìn kìa, vành tai Vu Duệ Thành đỏ rồi!】

【Hahahahahaha cách màn hình cũng có thể cảm nhận được, sự sụp đổ và xấu hổ của Vu Duệ Thành】

Cuối cùng Vu Hiên Hiên cũng nói xong, Vu Duệ Thành chỉ nhìn Tô Hoài Minh và Quý Minh Triết, cả người không nhịn được nữa, buông một câu "Tôi ra ngoài hít thở không khí", rồi vội vã rời đi.

Vu Hiên Hiên nhìn bóng lưng anh trai, thở dài già dặn, như thể đang lo lắng cho anh trai vậy.

"Sau này các anh nhất định phải chủ động rủ anh trai em đi chơi nhé." Vu Hiên Hiên lại dặn dò.

Quý Minh Triết cười cười, ôn nhu nói: "Được, nhất định rồi."

Vu Hiên Hiên và Phó Tiêu Tiêu cùng nhau ra ngoài chơi, Tô Hoài Minh vừa đi một bước, ánh mắt thoáng nhìn thấy Quý Du Du đang ôm chân bố, thò đầu thò não nhìn cậu.

Tô Hoài Minh và ánh mắt Quý Du Du chạm nhau, khuôn mặt cô bé đỏ bừng, lại xấu hổ trốn về, cả khuôn mặt đều vùi vào chân bố.

Tô Hoài Minh thấy trẻ con dễ thương, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa còn sót lại, ngồi xổm xuống đưa tay về phía Quý Du Du, "Du Du có muốn ăn không?"

Quý Du Du nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tô Hoài Minh, tay nhỏ cử động, lén để lộ một bên mắt.

Sau khi nhìn Tô Hoài Minh, Quý Du Du lại xấu hổ trốn đi, Tô Hoài Minh rất kiên nhẫn chờ đợi, Quý Du Du mới đỏ mặt cười với Tô Hoài Minh, đưa tay trắng nõn ra, nhận lấy viên kẹo sữa trong lòng bàn tay Tô Hoài Minh, giọng nói mềm mại: "Cảm ơn anh trai."



"Không có gì." Tô Hoài Minh cười nói: "Em thích là được."

Quý Du Du nhìn thấy nụ cười của Tô Hoài Minh, lại trốn ra sau chân bố, nhưng thỉnh thoảng lại lén nhìn Tô Hoài Minh.

Quý Minh Triết không ngờ con gái mình lại thích trai đẹp từ nhỏ như vậy, cười khẽ một tiếng, quay đầu nói với Tô Hoài Minh: "Du Du rất thích cậu."

Tô Hoài Minh cười cười, nhìn Quý Du Du nói: "Tôi cũng rất thích Du Du."

Quý Du Du xấu hổ ôm chân bố, như một chú ốc sên nhỏ, không ra ngoài nữa.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang thảo luận về sự dễ thương của Quý Du Du, nhưng vẫn có một nhóm người hâm mộ ghét Tô Hoài Minh đang nhảy nhót.

【Tô Hoài Minh thật sự rất có tâm cơ, lại muốn dựa hơi ảnh đế và con gái của anh ấy để nổi tiếng】

【Nhìn cái vẻ nịnh nọt của Tô Hoài Minh kìa, thật ghê tởm】

【Cút đi, Tô Hoài Minh tránh xa nam thần của tôi ra!】

【Quý Minh Triết vào showbiz sớm, đã quen thuộc với quy tắc ngầm này rồi, chết cười, Tô Hoài Minh tưởng có thể dựa hơi của ai chứ?】

Bình luận tràn ngập màn hình đều đang mắng Tô Hoài Minh dựa hơi Quý Minh Triết để nổi tiếng, nhưng trên thực tế, khi Tô Hoài Minh nói chuyện với Quý Minh Triết, thái độ rất lịch sự, nói đúng trọng tâm, Tô Hoài Minh đến phòng khách ngồi, ảnh đế thì dẫn Quý Du Du lên lầu để đồ.

Thời gian hai người ở chung rất ít, Tô Hoài Minh căn bản không dựa hơi Quý Minh Triết để nổi tiếng, cũng không hề lộ ra chút vẻ nịnh nọt nào.

【Hahahahahaha cư dân mạng bây giờ đúng là rất giỏi tự vả mình】

【Sao không có một ai xin lỗi vậy?】

【Trước đó nhảy nhót hăng thế, giờ lại giả chết, chỉ trỏ.jpg】

Tô Hoài Minh một mình ngồi trong phòng khách, cậu chơi điện thoại vài phút, đột nhiên cảm thấy tay chân bủn rủn, trong lòng cũng hoảng hốt.

Đi đường dài cũng rất mệt mỏi, Tô Hoài Minh đột nhiên bị hạ đường huyết, cậu biết mình có tật xấu này, vẫn luôn mang theo đường bên người, nhưng khi sờ vào túi rỗng, cậu mới nhớ ra viên kẹo sữa cuối cùng đã cho Quý Du Du rồi.

Những viên kẹo còn lại đều ở trong vali trên lầu, Tô Hoài Minh cố chịu sự khó chịu của cơ thể, muốn lên lầu lấy kẹo.

Ngay lúc này, thực tập sinh thứ tư Tôn Tư Nguyên đến.

Gia đình bố mẹ và con cái đã định trước vì có việc nên không đến, đoàn phim đành tạm thời mời một thực tập sinh đơn thân, không tìm cho anh ta bạn diễn, muốn anh ta thông qua chế độ chung sống của bố mẹ và con cái của người khác để có được một số cảm ngộ của riêng mình.

Một mặt khác cũng sợ sẽ xảy ra sự cố phát sóng.

Danh tiếng của Tôn Tư Nguyên trong showbiz chỉ tốt hơn Tô Hoài Minh một chút, nhưng anh ta có hậu thuẫn vững chắc, tài nguyên bùng nổ, không giống như Tô Hoài Minh là một kẻ vô danh.

Tôn Tư Nguyên được cưng chiều từ nhỏ, là bệnh nhân mắc chứng bệnh hoàng tử nghiêm trọng, đương nhiên cho rằng mọi người đều nên chăm sóc anh ta, chiều theo anh ta, thường xuyên tỏ ra vẻ cao cao tại thượng, giọng điệu nói chuyện cũng rất hống hách.

Hầu hết mọi người không thích tính cách của Tôn Tư Nguyên, nhưng cũng có người cho rằng Tôn Tư Nguyên là người thật thà, không hề giả tạo, cộng thêm năng lực nghiệp vụ của Tôn Tư Nguyên không tệ, theo thời gian, anh ta tích lũy được không ít người hâm mộ.

Lúc công bố chính thức, Tô Hoài Minh đã thu hút phần lớn hỏa lực, nhưng cũng có người chỉ trích Tôn Tư Nguyên.

Tôn Tư Nguyên có tâm lý rất mạnh mẽ, chưa bao giờ để tâm đến những kẻ phun nước bọt và những lời chỉ trích ác ý trên mạng, cư dân mạng càng phản đối, anh ta càng muốn tham gia chương trình thực tế về trẻ em.

Tôn Tư Nguyên rất thời trang, mặc một bộ đồ hiệu, cộng thêm khí chất hoàng tử của anh ta, cả người như phát sáng.

Tôn Tư Nguyên đảo mắt một vòng, chỉ nhìn thấy Tô Hoài Minh, hơi nhíu mày.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, đều rất phấn khích.

【Kẻ xấu đấu với kẻ xấu, quá tuyệt vời!】

【Đánh nhau đánh nhau đánh nhau đánh nhau!】

【Đặt cược đi, mọi người cho rằng Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên ai sẽ thắng?】

【Tính cách của Tôn Tư Nguyên mặc dù đáng ghét, nhưng quang minh chính đại, Tô Hoài Minh là kiểu người rất có tâm cơ, cảm thấy Tô Hoài Minh sẽ thắng】

【Tôn Tư Nguyên từ nhỏ đã gặp đủ loại người, ánh mắt rất tinh tường, những tâm cơ nhỏ này của Tô Hoài Minh có lẽ không lừa được anh ta】

【Xem ra tỷ lệ thắng của hai người là 50-50, tôi thực sự rất mong chờ trận chiến đầu tiên này!】

Tôn Tư Nguyên tháo kính râm, vênh cằm về phía Tô Hoài Minh, "Cậu là ai nhỉ?"

Tô Hoài Minh bị hạ đường huyết rất nghiêm trọng, tim đập chân run, trước mắt lướt qua từng đốm đen, không có thời gian để ý đến Tôn Tư Nguyên.

Tôn Tư Nguyên bị hắt hủi như vậy, càng thêm bất mãn, chặn trước mặt Tô Hoài Minh, nói: "Cậu giúp tôi mang vali lên trên."

Đầu óc Tô Hoài Minh choáng váng, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên phiền phức này, lên lầu lấy kẹo, nhưng tên này cứ nói mãi không ngừng.

Đầu óc hỗn loạn cũng không thể phân tích được tình hình lúc này, Tô Hoài Minh vô thức cảm thấy chỉ cần đáp ứng yêu cầu của người này, là có thể lên lầu lấy kẹo rồi.

Tô Hoài Minh không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy vali, đi lên lầu.

Tôn Tư Nguyên thấy Tô Hoài Minh còn biết điều, hài lòng đi theo sau.

Vali của Tôn Tư Nguyên vừa to vừa nặng, Tô Hoài Minh chỉ đi lên được ba bậc thang, cơ thể nghiêng ngả dựa vào lan can, vali cũng rơi mạnh xuống đất.

Tôn Tư Nguyên nghe thấy tiếng động, lập tức đau lòng đuổi theo, xem vali của mình có bị hỏng không.

"Cậu làm thế nào mà..." Tôn Tư Nguyên vừa muốn nổi giận, thì thấy Tô Hoài Minh ngẩng đầu lên.

Chỉ đi vài bước ngắn ngủi, Tô Hoài Minh đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt đều ướt đẫm.

Tóc mai ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính thành từng lọn, môi đỏ tươi như muốn nhỏ máu, xung quanh hốc mắt nhuộm một màu hồng nhạt, ánh mắt mơ màng, đồng tử đã không thể tập trung được nữa.

Lời nói của Tôn Tư Nguyên lập tức nghẹn lại ở cổ họng, cả người đều ngây ngốc.

Tô Hoài Minh dựa lưng vào lan can, cơ thể không còn chút sức lực nào, từ từ trượt xuống.

Tôn Tư Nguyên hoàn toàn hoảng hốt, không còn để ý đến gì nữa, đá văng chiếc vali quý giá của mình, đỡ lấy cánh tay Tô Hoài Minh, “Cậu đột nhiên bị làm sao vậy, cần đến bệnh viện không?"

Tôn Tư Nguyên thấy nơi này gần ghế sofa nhất, liền đỡ người đến ghế sofa.

Tiếng thở của Tô Hoài Minh rất nặng nề, không đều, trên lông mi cũng treo những giọt nước trong suốt, "Tôi, tôi không sao, chỉ bị hạ đường huyết, anh có đường không?”

Tôn Tư Nguyên sốt ruột đến lắp bắp, "Tôi tôi tôi có sô cô la, được không?"

Tô Hoài Minh khó khăn gật đầu.

Tôn Tư Nguyên vội kéo vali xuống, lục tung quần áo, lấy socola với tốc độ nhanh nhất.

Tôn Tư Nguyên chưa bao giờ hầu hạ người khác, lần này anh ta lại xé vỏ sô cô la, ân cần đưa đến bên miệng Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh đã gần như mất ý thức, chậm rãi mở miệng, cắn một miếng sô cô la.

Tôn Tư Nguyên thấy Tô Hoài Minh khó chịu như vậy, còn cắn chậm như vậy, hận không thể thay Tô Hoài Minh ăn sô cô la.

Tô Hoài Minh gầy gò, nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế sofa, cổ áo theo động tác của cậu nghiêng sang một bên, lộ ra xương quai xanh hơi nhô.

Áo sơ mi trên người cũng bị ướt đẫm mồ hôi, dính vào da, thấm thành chất liệu bán trong suốt.

Làn da Tô Hoài Minh không có chút huyết sắc nào, nhưng má và đuôi mắt lại ửng hồng bệnh, lồng ngực phập phồng, hơi thở có chút nặng nề.

Cái dáng vẻ này giống như bệnh sắp chết! Tôn Tư Nguyên sợ hãi, ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ, thực sự không cần đến bệnh viện sao?"

Ý thức Tô Hoài Minh vẫn mơ hồ, không hiểu sao, cậu đột nhiên nghĩ đến Phó Tiêu Tiêu đang chạy chơi ở nơi khác, khó khăn nói: "Tôi, tôi không sao, tôi không yên tâm về Tiêu Tiêu, anh có thể giúp tôi đi tìm nó không?"

Tôn Tư Nguyên: "..."

Sao giống như đang dặn dò hậu sự vậy hả?!!

Tôn Tư Nguyên thấy Tô Hoài Minh nhắm mắt lại, lập tức quỳ xuống, lắc cánh tay Tô Hoài Minh, sắp khóc đến nơi.

“Cậu cố gắng thêm một chút, cậu mà chết, tôi không giải thích được đâu! Tôi còn trẻ như vậy, không thể gánh tội giết người, nửa đời sau phải ở trong tù!!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv