Thanh xuân có rất nhiều tiếc nuối, có những tiếc nuối có thể bù đắp được, nhưng mà có những tiếc nuối đã sinh ra khoảng trống, cho dù có cố hết sức thì cũng khó mà trở về như lúc ban đầu được.
Tiếc nuối của Trương Dương, chính là như thế.
Nhưng dù nhlà thế thì chẳng ai có thể nhúng tay vào giúp đỡ được.
Tiếc nuối chỉ có thể trở thành tiếc nuối.
Nửa tháng sau, thành tích thi tốt nghiệp trung học đã có.
Tư Kinh Mặc không chỉ đứng nhất thành phố mà còn đứng nhất tỉnh.
Giang Diệc thì không lợi hại được như vậy, nhưng vẫn có thể đứng thứ hai toàn thành phố.
Sau khi Hứa Hướng Dương biết được thành tích của hai người, đặc biệt gọi điện thoại tới mắng Giang Diệc.
"Cậu nói xem cậu là người hả? Cậu là một học sinh nghệ thuật, có thể chừa đường sống cho học sinh văn hóa bọn tớ không hả?"
"Chủ nhiệm lớp của tớ giờ chẳng muốn nhìn thấy tớ nữa, tớ tới văn phòng tìm ông ấy để bàn về chuyện điền nguyện vọng, ông ấy bảo tớ về trước đi, tạm thời ông ấy không muốn nhìn thấy tớ!"
"Hai vợ chồng cậu quá đáng lắm luôn á! Tớ thật sự......"
Mặt Giang Diệc bỗng đỏ lên, nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh, cắt ngang lời Hứa Hướng Dương: "Khụ...... Giờ thì chưa phải là vợ chồng đâu."
Hứa Hướng Dương: "......" Chắc chết mất!
Bộp (Chị tìm từ thay nha chị, e thấy ko hợp mà tìm ko ra từ khác) một tiếng, Hứa Hương Dương trực tiếp cúp điện thoại.
Giang Diệc rất bất đắc dĩ, lấy vở ghi của Tư Kinh Mặc, chọn những ngành và trường học khá ổn gửi cho Hứa Hướng Dương.
Một lát sau, Hứa Hướng Dương trả lời tin nhắn: "Hừ!"
Cậu ta rất tức giận, nhưng những thứ này thì vẫn phải chép.
Giang Diệc đã sớm nghĩ xong về chuyên ngành mình sẽ học, sau này cậu sẽ phát triển theo con đường hội họa, đương nhiên sẽ chọn những chuyên ngành này.
Còn Tư Kinh Mặc cũng giống như vậy, hai người trước đó đã nghĩ xong về con đường phát triển sau này của mình.
Nguyện vọng đã điền xong, giờ chỉ cần chờ giấy báo trúng tuyển.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Giang Diệc đã chụp ảnh rồi gửi ngay cho Tống Nhân.
Tống Nhân rất vui, ban đầu bà định về nước một chuyến nhưng bị Giang Diệc ngăn lại.
Hiện tại Tống Nhân đã bắt đầu một cuộc sống mới, Giang Diệc không muốn làm phiền bà quá nhiều.
Tống Nhân vốn không thích đi lại khắp nơi, bà thích nhất là ở trong nhà sáng tác, ngẫu nhiên có thời gian bà mới đi du lịch với người nhà.
Tống Nhân không cần phải vì chuyện này mà về nước, còn Giang Diệc đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi nghỉ Quốc Khánh cậu sẽ cùng Tư Kinh Mặc ra nước ngoài thăm Tống Nhân.
Suy nghĩ một chút, Tống Nhân không từ chối nữa.
Chuyện cứ quyết định như thế, mùa hè cũng trôi qua trong chớp mắt.
Trước khi khai giảng một tuần, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đến thành phố nơi bọn họ sẽ học, trường của hai người ở rất gần nhau, có thể nói là cách vách.
Giang Diệc và Tư Kinh Mặc thuê một phòng ở khu chung cư gần trường.
Lúc đầu Giang Húc muốn mua lại luôn nhưng Giang Diệc đã cản ông lại.
Dù sao học đại học cũng chỉ có 4 năm, cũng không ở đây quá lâu, mua lại chỉ phí tiền.
Giang Diệc đã nói như vậy thì Giang Húc đành để họ tự quyết định.
Trước khi đi, Giang Húc kéo Giang Diệc ra ban công nói chuyện riêng.
"Năm nay con sẽ 20 tuổi, là sinh viên đại học rồi, ba thấy con và Tư Kinh Mặc ở chung......"
Giang Diệc luôn cảm thấy lời nói của Giang Húc không đơn giản, vô thức muốn ngăn ông nói tiếp: "Ba, con......"
"Con đợi ba nói hết đã." Giang Húc không khách khí chút nào. "Trước đó ba ngăn cản con là vì con còn quá nhỏ. Nhưng giờ các con đã lên đại học rồi, thời gian 4 năm chỉ chớp mắt là qua thôi, tương lai muốn như thế nào thì con phải suy tính cho kỹ."
Giang Diệc đưa tay lên sờ lỗ tai mình, khá nóng.
Giang Húc nói tiếp: "Đương nhiên, nếu con đã nghĩ kỹ, vậy hai nhà chúng ta nên sớm bàn về chuyện này."
Giang Diệc nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba!"
Giang Húc nhìn Giang Diệc: "Làm sao, con đã ở cùng một chỗ với người ta hai năm rồi, giờ định làm một tên cặn bã hả?"
Giang Diệc bất lực lắm: "Con không có ý này...... Chỉ là giờ còn sớm quá!"
Giang Húc liếc mắt một cái: "Ở chung một năm rồi còn bảo sớm?"
Giang Diệc: "......"
Giang Húc nói có lý quá, Giang Diệc không biết phải phản bác như thế nào.
Lần này hiếm khi Giang Húc nói rất hàm súc, Giang Diệc cũng hiểu ý của Giang Húc.
Sau khi hàn huyên với Giang Diệc thêm vào câu nữa, Giang Húc đuổi Giang Diệc ra ngoài rồi gọi Tư Kinh Mặc vào.
Giang Diệc càng lúng túng hơn, còn phải trò chuyện với cả hai người luôn hả?
Một lát sau, hai người cùng nhau đi vào.
Giang Diệc dùng ánh mắt yếu ớt quét trên thân hai người kia một vòng. Tư Kinh Mặc vỗ lưng cậu, ra hiệu cho cậu không cần quá để tâm.
Đợi đến khi Giang Húc đi rồi, Giang Diệc mới hỏi Tư Kinh Mặc: "Ba tớ nói gì với cậu vậy?"
Đôi mắt Tư Kinh Mặc lóe lên, hôn lên khóe môi của Giang Diệc: "Chú nói, tết đến hai nhà chúng ta sẽ gặp mặt nhau một lần."
Đôi mắt Giang Diệc bỗng trợn to: "Thế này thì sớm quá đi!"
Sắc mặt Tư Kinh Mặc tối sầm trong nháy mắt: "Sớm?"
Giang Diệc ngồi thẳng người, khá là căng thẳng: "Không phải, tớ không có ý này. Chỉ là...... Bây giờ chúng ta còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp đại học đã muốn đính hôn......"
Tư Kinh Mặc biết Giang Diệc lo lắng, hắn nhẹ nhàng ôm Giang Diệc vào lòng, nói nhỏ: "Chỉ là gặp mặt trò chuyện một chút, ai nói muốn đính hôn? Cậu muốn đính hôn với tớ sớm một chút hả?"
Giang Diệc vội vàng lắc đầu: "Tớ không có ý này......"
"Còn tớ thì muốn vậy thật." Tư Kinh Mặc siết chặt cánh tay mình.
Giang Diệc dừng một chút.
Hô hấp của Tư Kinh Mặc phả vào bên tai Giang Diệc, mang theo một cỗ tê dại run rẩy: "Nhưng tớ rất rõ, giờ còn quá sớm. Tớ chưa thể mang đến cho cậu tương lai mà cậu muốn, mục tiêu của tớ vẫn chưa đạt được, cậu cũng vậy. Dù thật sự muốn kết hôn, sớm nhất là khi chúng ta đã tốt nghiệp. Không cần quá lo lắng."
Giang Diệc rụt người lại cả người run rẩy.
Không phải là cậu không muốn kết hôn với Tư Kinh Mặc...... Chỉ là giờ cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Những lời này Giang Diệc không nói, Tư Kinh Mặc cũng hiểu.
Hai người không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác.
Giang Diệc vốn cho rằng học xong lớp 12 là có thể thoát khỏi nỗi khổ học tập. Ai mà ngờ, lên đại học việc học hành còn nặng hơn cấp 3.
Cộng thêm việc sắp xếp chương trình học của cậu và Tư Kinh Mặc khác nhau, mỗi ngày Giang Diệc chỉ có thể nhìn thấy Tư Kinh Mặc vào buổi sáng và buổi tối.
Giang Diệc thì không thấy ủy khuất cho lắm, điều duy nhất khiến cậu không vui là, một hôm nọ cậu tan học sớm hơn Tư Kinh Mặc, lúc ở cổng trường đợi hắn, cậu nhìn thấy có một nữ sinh đi theo tỏ tình với hắn.
"Chậc." Giang Diệc thấy rất khó chịu, cậu lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Hướng Dương.
"Sao vậy?" Giọng Hứa Hướng Dương truyền đến. "Nói ngắn gọn, sắp vào học rồi."
Giang Diệc hỏi: "Tư Kinh Mặc rất được hoan nghênh ở trường các cậu à?"
Hứa Hướng Dương liếc mắt một cái, đáng tiếc là Giang Diệc không nhìn thấy: "Cậu đang nói nhảm hả? Hồi cấp 3 Tư Kinh Mặc được hoan nghênh như nào chẳng lẽ cậu không biết?"
Giang Diệc im lặng một hồi, hình như là vậy thật.
Chỉ là lúc học cấp 3, lớp 11 cậu và Tư Kinh Mặc đã ở bên nhau, sau đó có người truyền ra tin này trên diễn đàn, thế là toàn trường biết Tư Kinh Mặc có chủ rồi.
Những người ôm tâm tư kia đương nhiên phải từ bỏ rồi. Giờ là đại học chứ không phải là cấp 3, đã sớm không phải là nhóm người kia nữa.
"Được, tớ biết rồi." Giang Diệc cúp điện thoại, nhìn bên kia còn chưa kết thúc, cũng không lại gần mà cúi đầu chơi điện thoại. (E đọc bản cv mà ko hiểu đoạn này lắm, chị check lại hộ e vs)
Hai phút sau, có một người đứng trước mặt Giang Diệc. Giang Diệc giương mắt lên đối diện với Tư Kinh Mặc, ánh mắt kín đáo quét xung quanh một vòng, nhìn thấy nữ sinh trước đó.
Vừa lúc nữ sinh đó cũng đang nhìn về bên này, ánh mắt Giang Diệc tối lại.
"Ôm." Giang Diệc vươn tay.
Tư Kinh Mặc hơi nhíu mày, cũng không hỏi nguyên nhân, đưa tay bế cậu lên bằng tư thế này. Hai chân Giang Diệc bắt chéo ra sau lưng Tư Kiinh Mặc, dúi đầu vào cổ của nam sinh, thuận tiện há mồm cắn một cái.
Tư Kinh Mặc không nhíu mày lần nào, cứ như vậy mà ôm Giang Diệc ra bãi đậu xe, mở cửa ghế phụ ra rồi nhét Giang Diệc vào.
Sau khi lên xe, Giang Diệc cũng không có biểu lộ gì khác thường.
Tư Kinh Mặc cũng không hỏi.
Một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau khi chuẩn bị tách ra, Giang Diệc chủ động dạng chân ngồi trên đùi Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc đỡ lấy eo Giang Diệc, trong mắt còn có ý cười: "Sao thế?"
Giang Diệc không nói lời nào đã hôn xuống, cực kỳ bá đạo.
Đáy mắt Tư Kinh Mặc hiện lên ý cười, đưa tay ra sau cổ Giang Diệc ấn một cái.
Trong cổ họng Giang Diệc phát ra một tiếng hừ nhẹ, đôi mắt xuất hiện một tầng nước, mở to mắt bất mãn trừng Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc vẫn cười, dung túng cho Giang Diệc lộn xộn trên người mình.
Quậy đã rồi Giang Diệc mới trồng dâu tây trên ở chỗ cổ áo Tư Kinh Mặc.
Sau khi hôn xong, Giang Diệc còn thưởng thức một hồi, còn không quên dặn Tư Kinh Mặc: "Không được che đâu nhé."
Nói xong, Giang Diệc chuẩn bị xuống xe, còn chưa kịp đi Tư Kinh Mặc đã vươn tay ra ôm eo Giang Diệc. Trong mắt nam sinh cất giấu một dòng điện, tin tức tố thuộc về Alpha lan ra khắp khoang xe.
"Cậu đánh dấu xong rồi thì tới lượt tớ."
Giang Diệc vội che kín cổ của mình: "Cậu định làm gì hả?"
Tư Kinh Mặc kéo tay Giang Diệc xuống, nhẹ nhàng hôn khóe môi Giang Diệc: "Ngoan, cậu biết mà."
Cả người Giang Diệc run lên nhè nhẹ, đôi môi hơi lạnh của Tư Kinh Mặc chạm tuyến thể của cậu.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp bên trên đó, giống như đang thưởng thức một món đồ ngọt ngon miệng, vừa trịnh trọng vừa thành kính.
Sau đó răng cắn nát tuyến thể, tin tức tố của Alpha rót đầy vào tuyến thể nho nhỏ. Giang Diệc không nhịn được mà phát ra tiếng rên nhẹ.
Bàn tay Tư Kinh Mặc dán lên lưng Giang Diệc, từng chút từng chút nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của cậu.
Đây không phải là lần đầu tiên Tư Kinh Mặc đánh dấu tạm thời Giang Diệc.
Lần đầu tiên là lúc huấn luyện quân sự, Giang Diệc khiến quá nhiều người nhớ thương, huấn luyện quân sự nửa tháng, những Alpha kia kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, có không dưới mười người nhảy nhót trước mặt Tư Kinh Mặc.
Bình dấm chua của Tư Kinh Mặc đổ ào ào, chỉ có thể sử dụng cách này.
Giang Diệc luôn muốn thử cảm giác bị cắn cổ nên không từ chối.
Nhưng cậu không ngờ rằng, sau khi bị cắn một lần thì không dừng lại được nữa.
Tư Kinh Mặc ghen, thật ra mấy người kia không cùng cấp bậc với hắn.
Sau khi đánh dấu tạm thời xong, khóe mắt Giang Diệc cũng phiếm hồng.
Tư Kinh Mặc vẫn chưa thấy hài lòng, hắn tự mình đưa Giang Diệc đến phòng học, rồi mới đi qua trường kế bên lên lớp.
Thế là ngày hôm đó, diễn đàn của hai trường đều có người la hét thất tình.
Một bên là Alpha toàn trường thất tình, một bên là Omega toàn trường thất tình.
Còn có người không cam tâm đi điều tra một chút, sau đó bới ra tin tức hai người là một đôi hồi còn cấp 3, mỗi ngày đi học và tan học cùng nhau, hẳn là ở chung với nhau lâu rồi
Alpha và Omega ở chung là có ý gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Thế là những người vốn không cam lòng cũng phải tuyệt vọng hoàn toàn.