Giấy khen của kỳ thi Olympin toán đến chậm hơn thành tích một tuần, một tuần sau hai cái giấy khen giải nhất được đưa đến Nhất Trung, thêm vào đó là hai cơ hội được đề cử đi học.
Học sinh Nhất Trung còn đang hoảng hốt vì thành tích lần này quá tốt, nhưng rất nhanh đã nhận được tin tức, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cùng nhau từ bỏ cơ hội được cử đi học này.
Tất cả mọi người không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cơ hội được cử đi học đó!
Đó không phải là thứ mà tất cả mọi người đều lấy được đâu, không chỉ yêu cầu thành tích, còn phải xét hạnh kiểm của một học sinh, còn một tiêu chuẩn nữa, đó là nhất định phải đạt được giải thưởng cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia.
Kiếm được cơ hội này khó thì không nói, nó có thể khiến cho học sinh nhanh chóng kết thúc khoảng thời gian học cấp 3 nhàm chán này.
Vô số người tranh đến vỡ đầu để có được cơ hội này, vậy mà lại có người từ bỏ!
Còn không phải là một người từ bỏ!
Mấu chốt là hai người họ từ bỏ hết, mà hình như lão Từ còn không nổi giận.
Chuyện này trở thành kích thích lớn đối với rất nhiều người, vừa ghen tị, vừa cảm thấy tiếc khi hai người từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Người khác nghĩ gì Tư Kinh Mặc và Giang Diệc không thèm để ý, bọn họ không chịu chút ảnh hưởng nào cả.
Ngược lại trong khoảng thời gian này bọn họ đã lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Giang Diệc đã nói chuyện với Giang Húc, Giang Húc biểu thị ông sẽ không can thiệp đến cuộc sống sau này của Giang Diệc, Giang Diệc muốn làm gì thì làm nấy.
Tựa như lúc trước khi ông nội Giang để cho Giang Húc đi làm cảnh sát, giờ ý nghĩ của Giang Húc cũng giống vậy. Giang Diệc là một người độc lập, cậu có chủ kiến cho riêng mình.
Cho nên Giang Diệc đã có một dự định cho tương lai của mình. Cậu cảm thấy rất có hứng thú với vẽ tranh, nếu có thể học chuyên nghiệp thì rất tốt.
Chỉ là giờ đã là học kỳ 2 của lớp 11 rồi, có vẻ khá điên rồ nếu như muốn chuyển qua trường mỹ thuật.
Giang Diệc nói suy nghĩ này của mình cho Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc lẳng lặng nhìn Giang Diệc, nói: "Tớ nhớ, tính cách của cậu là muốn làm gì sẽ làm nấy."
Giang Diệc sửng sốt một hồi: "Tớ bây giờ không phải ư?"
Tư Kinh Mặc cong cong khóe môi: "Giang Diệc của bây giờ, chuyện nên làm là đi tìm lão Từ, rồi thương lượng với ông ấy chuyện chuyển ban."
Giang Diệc mím môi.
"Cậu không muốn xa tớ à?" Tư Kinh Mặc chỉ cần liếc mắt là đoán ra được tâm tư của Giang Diệc.
Mặt Giang Diệc ửng đỏ, nhìn sang chỗ khác. Bạn trai cái gì cũng nhìn ra được, thông minh quá, lắm lúc cũng phiền!
Tư Kinh Mặc đặt bút xuống, nắm lấy tay Giang Diệc.
Giờ đã là tháng 4, cách kỳ thi đại học rất gần rồi, mà chưa đến tháng 8 là phải thi mỹ thuật rồi.
Tư Kinh Mặc biết, không phải Giang Diệc không có lòng tin với bản thân, mà nếu cậu lựa chọn thi mỹ thuật vào lúc này, thì thời gian hai người gặp nhau sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Đây mới là điều mà Giang Diệc lo lắng.
Nhưng Giang Diệc không chú ý đến một chuyện, cho dù bây giờ không xa nhau thì sau này cũng phải cách xa thôi.
Tư Kinh Mặc không đợi Giang Diệc nghĩ thông thì đã đi tìm lão Từ hỏi chuyện này trước.
Buổi chiều khi đi học, lão Từ gọi Giang Diệc vào văn phòng.
Ông không hề hỏi vì sao Giang Diệc đột nhiên lại xuất hiện ý nghĩ hoang đường này, ông cũng không khuyên cậu bỏ ý nghĩ này đi, ông chỉ đi thẳng vào vấn đề hỏi Giang Diệc, nếu như Giang Diệc muốn học mỹ thuật, thì không cần lo đến chuyện chia lớp, ông sẽ xin trường học, đến lúc đó Giang Diệc vẫn sẽ ở lại ban một, về phần có theo kịp tiến độ học tập hay không thì phải xem ở Giang Diệc rồi.
Giang Diệc sửng sốt mất mấy giây, mới dùng giọng khàn khàn hỏi: "Tư Kinh Mặc nói cho thầy đúng không ạ?"
Nụ cười trên mặt lão Từ có phần bất đắc dĩ.
Nếu không thì ai?
Sau giờ học đã kéo ông lại hỏi tùm lum tùm la, khi biết chuyện ông phải vội đi hỏi giáo viên của ban nghệ thuật, rồi đi hỏi chủ nhiệm khối.
Lúc này rồi mà chuyển đến trường nghệ thuật thì đúng là một chuyện điên rồ, nhưng nếu như người này là Giang Diệc, thì sẽ không khiến người khác quá kinh ngạc.
Nhưng mà tương lai như thế nào, điểm ấy không ai trong số họ có thể cam đoan được, vẫn phải xem Giang Diệc có thể nắm chắc bao nhiêu phần mà thôi.
Giang Diệc im lặng một hồi, nói ngày mai cậu sẽ cho lão Từ đáp án rồi rời đi trước.
Cậu mang theo lửa giận quay lại phòng học, nhưng khi Giang Diệc thấy vẻ quan tâm trên mặt Tư Kinh Mặc, thì lửa giận tắt luôn trong nháy mắt.
Hôm qua Tư Kinh Mặc phân tích cậu cũng có nghe.
Giống như Tư Kinh Mặc đã nói, cho dù giờ Giang Diệc có không theo học nghệ thuật, thì lên đại học bọn họ cũng phải mỗi người một ngả.
Nếu như Giang Diệc muốn học mỹ thuật, chọn một trường nghệ thuật chuyên nghiệp sẽ tốt hơn nhiều so với một trường đại học tổng hợp.
Ý nghĩ của Tư Kinh Mặc và Giang Diệc khác nhau, tương lai mà bọn họ phải đối mặt nhất định phải có phần chia ly này, đây là hiện thực không phải Giang Diệc cứ trốn tránh là có thể giải quyết.
Cuối cùng Giang Diệc cũng không cãi nhau với Tư Kinh Mặc, đợi đến khuya khi về nhà, cậu gọi cho Giang Húc, ngày hôm sau Giang Diệc ôm bàn vẽ đi học vẽ tranh.
Bạn học Nhất Trung lại được một phen kinh ngạc.
Nào có ai đã học đến lớp 11 học kỳ 2 rồi mà còn chuyển trường nghệ thuật chứ!
Nhưng khi biết người này là Giang Diệc thì đại đa số mọi người đều im lặng.
Cho dù khi còn bé Giang Diệc đã từng học vẽ, nhưng khi được xếp vào lớp để học thì thua hầu hết những người trong phòng vẽ tranh.
Ban đầu mỗi ngày cậu sẽ về trường để học mấy tiết buổi sáng, sau đó thì cậu dứt khoát dành toàn bộ thời gian ở trong phòng vẽ tranh.
Vào buổi tối, Tư Kinh Mặc sẽ mang theo sách vở, giảng lại toàn bộ nội dung đã học ban ngày cho Giang Diệc.
Thậm chí để tiện dạy bổ túc cho Giang Diệc, sau khi được sự đồng ý của Giang Húc thì Tư Kinh Mặc đã ở lại cùng Giang Diệc.
Dù ở chung với nhau như vậy nhưng chuyện khác người nhất mà họ từng làm chỉ có hôn môi.
Giang Diệc gần như giành toàn bộ sức lực của mình lên việc vẽ tranh và học bổ túc, còn Tư Kinh Mặc mỗi ngày đều bận rộn dạy bổ túc cho Giang Diệc, nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy hắn cũng không muốn làm những chuyện khác.
Chớp mắt đã hết lớp 11, lên lớp 12, Giang Diệc càng bận rộn hơn.
Khi bắt đầu tập huấn, cậu không còn ở trong phòng vẽ một ngày nữa, mà ngày nào cũng phải ngâm mình trong phòng vẽ, mãi đến cuối tuần mới có một ngày để nghỉ ngơi.
Mà ngày nghỉ này, gần như đều bị các loại học bổ túc của Tư Kinh Mặc chiếm dụng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi một ngày đều hết sức phong phú nhưng cũng rất mệt mỏi.
Vì để không chậm tiến độ của ban một, một ngày 24 giờ của Giang Diệc, trừ đi 6 giờ ngủ thì cậu đều vẽ tranh hoặc ôn tập.
Qua mấy tháng, Tư Kinh Mặc thấy Giang Diệc càng ngày càng gầy, thế là buổi học bổ túc cuối tuần, cậu có nói thế nào thì Tư Kinh Mặc cũng không dạy, dù cậu có khóc lóc om sòm rồi lăn lộn thì cũng thế.
Giang Diệc tức giận làm ầm lên với Tư Kinh Mặc một trận, sau đó tự nhốt mình trong phòng, rồi gọi điện cho Hứa Hướng Dương để mượn vở của cậu ta.
Hứa Hướng Dương biết Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cãi nhau thì kinh ngạc lắm: "Tư Kinh Mặc mà cũng cãi nhau với cậu á?"
Giang Diệc giận điên lên: "Không, cậu ấy không cãi với tớ, chỉ có mình tớ tự làm ầm lên thôi, như vậy càng làm tớ trông rất ngu! Làm tớ giống như một người không biết nói lý lẽ. Nhưng cậu nghĩ mà xem, chúng ta đã lên lớp 12 rồi, dù giờ tớ đang học mỹ thuật, nhưng có lần nào tớ rớt ra khỏi top 10 chưa?"
"Học sinh mỹ thuật bọn tớ đâu phải chỉ cần mỗi điểm nghệ thuật, nếu không có điểm văn hóa thì làm sao tớ thi đậu trường bên cạnh hắn được chứ? Đâu phải hắn không biết, điểm văn hóa của trường bên cạnh cũng cao......"
Hứa Hướng Dương nghe Giang Diệc oán trách một hồi, cuối cùng không nhịn nỗi nữa mới cắt ngang lời Giang Diệc: "Ờ thì...... Gần đây cậu có thời gian để xem vòng bạn bè không?"
Giang Diệc nhíu mày: "Xem cái gì?"
"Đến vòng bạn bè mà cậu cũng không xem hả?" Hứa Hướng Dương nói.
Giang Diệc: "Tớ bận gần chết, có rảnh đâu mà xem?"
Hứa Hướn Dương thở dài: "Cậu không biết gần đây cậu gầy đi rất nhiều hả?"
Giang Diệc: "?"
Hứa Hướng Dương đỡ trán, đành phải chụp màn hình bài đăng nửa tháng trước của Tư Kinh Mặc gửi cho Giang Diệc: "Cậu tự xem đi?"
Lúc này Giang Diệc mới nhìn rõ, nửa tháng trước, Tư Kinh Mặc đăng bài lên vòng bạn bè, nội dung như sau ——
Như thế nào mới có thể khiến một người béo lên một chút?
Bên dưới có đủ loại bình luận nhưng chẳng có cái nào là đứng đắn cả.
Lúc này đây, đột nhiên Giang Diệc nhớ lại, khó trách gần đây cậu cứ cảm thấy dì giúp việc trong nhà nấu rất nhiều đồ ăn, mà trong cặp của cậu, cũng thường xuyên trông thấy một vài món đồ ăn vặt mà Tư Kinh Mặc kín đáo nhét vào cho cậu.
Cúp điện thoại, Giang Diệc không còn mặt mũi tức giận với Tư Kinh Mặc nữa, cậu hít sâu một hơi rồi ôm gối gõ cửa căn phòng bên cạnh.
Tư Kinh Mặc mở cửa ra.
Giang Diệc ủy ủy khuất khuất: "Anh đẹp trai, có cần làm ấm giường không?"
Tư Kinh Mặc đóng cửa.
Giang Diệc vội duỗi chân ra: "Ôi, đừng mà! Không phải tớ đến để xin lỗi rồi sao?"
Tư Kinh Mặc buông tay ra: "Cậu sai ở chỗ nào?"
Giang Diệc cũng không sợ bị mất mặt, cứ thế nhào vào lòng Tư Kinh Mặc
Ánh mắt Tư Kinh Mặc lóe lên một tia bất đắc dĩ, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc hôn mặt Tư Kinh Mặc: "Cuối tuần này tớ không học bổ túc nữa, có được không?" Sau đó Giang Diệc lại nói thêm. "Nhưng nếu cứ không học mãi thế thì không được đâu, tớ sẽ nghỉ một tuần rồi học một tuần. Cậu biết tớ thi trường đại học nào mà, yêu cầu về điểm văn hóa rất cao đó, tớ nhất định phải thi vào trường bên cạnh trường cậu!"
"Trường đại học có nhiều Omega như vậy, tớ nhất định phải giữ cậu bên cạnh mới được!" Giang Diệc bá đạo nói.
Tư Kinh Mặc siết chặt tay, đương nhiên là hắn biết trong lòng Giang Diệc nghĩ gì.
Đây là lý do vì sao hắn sầu não lâu như vậy mới chịu nói. Nhịn lâu quá rồi nên hôm nay Tư Kinh Mặc không nhịn nổi nữa mà nói ra, đương nhiên phản ứng của Giang Diệc giống với những gì mà hắn đã dự đoán.
Không giận dỗi mà chỉ lo lắng hơn thôi.
Giang Diệc đã chủ động nhận thua thì bỏ qua chuyện này thôi.
May mà không bao lâu nữa là đến kỳ thi nghệ thuật, đợi đến khi thi xong thì Giang Diệc có thể thả lỏng hơn một chút.
Tối nay Giang Diệc vẫn không thể làm ấm giường như mong muốn, bởi vì Tư Kinh Mặc đưa cậu trở về phòng, hôm lên khóe môi cậu, nói chúc ngủ ngon rồi quay về phòng mình.
Giang Diệc thở dài một hơi, Tư Kinh Mặc nghe lời ba cậu dữ quá! Đó là ba cậu! Chứ có phải ba của Tư Kinh Mặc đâu!
Không.
Giang Diệc đổi ý nghĩ lại, nếu như giờ Tư Kinh Mặc không nghe lời, thì có lẽ đến lúc đó hắn thực sự không thể gọi ba đâu.
Được thôi, Giang Diệc đành phải thỏa hiệp.
............
Thật vất vả lắm mới tới kỳ thi nghệ thuật, hôm Giang Diệc thi, Tư Kinh Mặc đã xin phép nghỉ để đưa cậu đến trường thi.
Suốt này hôm đó, Tư Kinh Mặc ở bên cạnh Giang Diệc chứ không lên lớp học.
Lão Từ sốt ruột lắm, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến Giang Diệc, nên chỉ có thể nhẫn nhịn không nói gì.
May là Giang Diệc làm bài rất thuận lợi, tất cả đề thi của hôn nay, bình thường cậu rất hay luyện tập, cộng với tâm lý thoải mái, không cần lo lắng quá nhiều.
Còn lại chỉ cần chờ kết quả là được.
Thi xong Giang Diệc nghỉ ngơi một ngày, rồi quay về với cuộc sống học tập bận rộn.
Bởi vì đoạn thời gian trước cậu chủ yếu tập trung vào mỹ thuật, nên điểm số hiện tại của Giang Diệc chỉ được duy trì trong top 15 của lớp. Dù có Tư Kinh Mặc kèm cặp, nhưng thời gian mà Giang Diệc bỏ ra cũng có hạn.
Giờ không cầm phải vẽ tranh mỗi ngày nữa, Giang Diệc có thể dành nhiều thời gian để học tập hơn.