Hai giờ sáng Giang Húc chạy tới bệnh viện, đi theo còn có viện trưởng của bệnh viện.
Lúc nhìn thấy ngoài hành lang có một Alpha đang ngồi, Giang Húc ngây người mấy nửa giây, sau đó ông nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc -- Là Tư Kinh Mặc.
Điều Giang Húc không ngờ là đến giờ này rồi mà Tư Kinh Mặc vẫn còn ở đây, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp.
Tư Kinh Mặc thấy Giang Húc thì đứng lên, thấp giọng gọi một tiếng: "Chú."
Giang Húc đáp lại, thần sắc dịu đi một chút.
Viện trưởng đứng bên cạnh còn đang nói với Giang Húc về tình trạng của Giang Diệc, giọng không nhỏ lắm, vừa đủ để Tư Kinh Mặc có thể nghe được.
Giang Húc vừa nghe vừa gật đầu, sau khi hiểu rõ tình hình thì thở dài: "Làm phiền viện trưởng rồi."
Viện trưởng khoát tay: "Không sao, tôi còn phải cảm ơn Giang tổng đã viện trợ vào mấy năm trước ấy chứ. Tôi chỉ vừa biết tin con trai ngài ở đây, nếu như biết sớm thì tôi đã đến đây từ lâu rồi."
Giang Húc nở nụ cười: "Không cần phải thế đâu, Tiểu Diệc có người ở bên cạnh rồi, tôi cũng vừa biết cách đây không lâu. Đêm nay làm phiền ngài rồi."
Hàn huyên với Giang Húc vài câu nữa thì viện trưởng đi trước. Bác sĩ và y tá đi cùng cũng đi theo, trên hành lang chỉ còn Giang Húc, Tư Kinh Mặc và trợ lý đi theo Giang Húc.
"Vất vả cho cậu rồi." Khi biết được Alpha trước mặt này không làm ra chuyện lợi dụng người khác, hảo cảm của Giang Húc đối với Tư Kinh Mặc tăng thêm một bậc.
Đã đến giờ này rồi mà Alpha này vẫn còn ở đây, có thể nhìn ra Giang Diệc rất quan trọng với hắn. Giang Húc vốn thấy khá lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, thì những lo nghĩ nơi đáy lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Tư Kinh Mặc khẽ lắc đầu, dưới mắt có một mảng đen nhạt, nói khẽ: "Không vất vả, đây là việc cháu nên làm."
Giang Húc nghe nói như thế, không khỏi nhìn Tư Kinh Mặc thêm chút nữa. Từ khi biết bạn trai của Giang Diệc là ai, Giang Húc đã tìn người điều tra gia đình của hắn.
Không chỉ có những điều Tư Kinh Mặc từng trải qua, còn có hoàn cảnh gia đình của Tư Kinh Mặc, bởi vì trước đó ông có tích lũy được một số quan hệ ở Tấn Thành, nên những bí mật không muốn người khác biết kia ông cũng đã nghe rất nhiều.
Giang Húc lo lắng chính là vì điều này.
Giang Húc hiểu rõ con mình hơn bất kì ai. Giang Diệc không phải là kiểu người chưa rõ lòng mình đã tùy tiện yêu đương với người khác, mỗi một quyết định của Giang Diệc, nhất định là đã được cân nhắc một cách thận trọng.
Giờ đây Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đã ở bên nhau, Giang Húc có thể đoán được, nhất định là Giang Diệc đã suy tính về những chuyện tiếp theo.
Cho nên, Giang Húc cần phải chân nhắc nhiều hơn Giang Diệc nữa.
Sau khi biết tình huống của nhà Tư Kinh Mặc, phần lo lắng này của Giang Húc càng nhiều thêm.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt, Giang Húc mơ hồ suy đoán được, nói không chừng những lo lắng bây giờ của ông chỉ là dư thừa.
"Cậu đi nghỉ ngơi đi." Giang Húc nói cới Tư Kinh Mặc. "Ở đây có tôi là được rồi."
Viện trưởng biết hai người ở chỗ này, nên cố ý để trống 3 phòng VIP, để đến khi đó 3 người có thể vào nghỉ ngơi. (Ba người ở đây là: Giang Diệc, Giang Húc và Tư Kinh Mặc)
Tư Kinh Mặc không chút nghĩ ngợi, chỉ lắc đầu nói: "Cháu không mệt."
Giang Húc đảo qua quầng thâm trên mắt nam sinh trước mặt, cũng nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt của hắn.
Hừ, một thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ. Giang Húc khịt mũi trong lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Dù sao thì đây cũng là người mà con trai ông coi trọng, nếu hắn dám bắt nạt Giang Diệc, nói không chừng đã bị Giang Diệc oánh banh xác.
"Chúng ta thay phiên đi nghỉ ngơi, đầu hôm cậu đã trông lâu vậy rồi, nửa đêm sau để tôi." Giọng điệu của Giang Húc nhàn nhạt, nhìn Tư Kinh Mặc ở trước mặt, giọng điệu ra vẻ không được cãi lại.
Lúc này cảm giác áp bách của một Alpha trưởng thành ập tới, lông mày Tư Kinh Mặc nhíu lại.
Giang Húc vẫn không quên nhắc nhở: "Thằng bé là con trai tôi."
Khóe miệng Tư Kinh Mặc mím chặt, đương nhiên là hắn nhớ điều này. Im lặng một lát, Tư Kinh Mặc chậm rãi đứng dậy.
Giang Húc nhìn hắn một cái, vóc dáng cao đấy chứ, dáng dấp có vẻ còn đẹp hơn trong ảnh nhiều. Chỉ là không thích cười, chẳng biết con trai ngốc của mình thích hắn ở điểm nào.
"Phòng ở tầng dưới, cậu đi nghỉ ngơi đi." Giang Húc nói.
Tư Kinh Mặc nói cảm ơn: "Cảm ơn chú."
Giang Húc khẽ gật đầu xem như đáp lời rồi không nói gì nữa.
Tư Kinh Mặc thật sự rất mệt, hắn đã không ngủ trong một thời gian dài, huống chi hắn còn đang phải tập trung cao độ.
Chỉ khi Giang Húc đến, dây cương căng cứng của hắn mới thả lỏng ra được một chút.
Bên cạnh Giang Diệc đã có người trông, nên hắn có thể tạm thời đi nghỉ ngơi.
Tư Kinh Mặc vào phòng tắm rửa, nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại thì đã ngủ say.
Tư Kinh Mặc không biết hắn đã ngủ bao lâu, điều duy nhất mà hắn nhớ rõ, trong mơ luôn có một giọng nói cầu cứu hắn.
Hoặc nhanh hoặc chậm, từng tiếng từng tiếng nối đuôi nhau, luôn gọi tên của Tư Kinh Mặc. Nghe một hồi, Tư Kinh Mặc mới nhận ra đây là giọng của Giang Diệc.
Hắn hận không thể đến bên cạnh Giang Diệc ngay lập tức, nhưng không biết vì sao mà hai chân hắn cứ như bị rót chì không cách nào nhấc lên nổi.
Tư Kinh Mặc dùng hết sức giãy dụa, làm cho cả nước đổ đầy mồ hồi, rồi hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đập vào mắ hắn là trần nhà trắng như tuyết, ngơ ngác vài giây Tư Kinh Mặc mới hồi thần, hắn nhớ ra giờ mình đang ở trong bệnh viện.
Đúng rồi, bệnh viện, Giang Diệc đang cách ly ở đây.
Rèm cửa của phòng VIP rất dày, khe hở nhỏ lộ ra cho thấy trời đã sáng rồi.
Tư Kinh Mặc chỉ lo cầm điện thoại của mình rồi vội vàng chạy lên tầng.
Chờ khi hắn chạy lên đến nơi thì trên hành lang đã không còn ai.
Con ngươi của Tư Kinh Mặc bỗng co rút lại, yết hầu giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt khiến hắn không thể nói được lời nào.
Giang Diệc đâu?
Giờ khắc này, chỉ có một câu như vậy lặp đi lặp lại trong đầu Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc đi đâu rồi?
Giang Húc đâu?
Không đợi Tư Kinh Mặc nhấc chân đi hỏi y tá, thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau: "Chậc, cậu tỉnh ngủ rồi à?"
Tư Kinh Mặc quay đầu nhìn lại, không phải Giang Húc thì là ai?
Trái tim treo trên cao được thả xuống, Tư Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm. Giang Húc còn ở đây thì chắc chắn Giang Diệc vẫn còn ở nơi này.
Không biết trợ lý theo sau Giang Húc đã đi đâu mà giờ chỉ còn lại mình Giang Húc. Bộ âu phục màu đen hôm qua ông mặc giờ đã đầy nếp nhăn, trong tay ông còn xách một cái túi không biết lấy đâu ra.
Giang Húc đi đến một cái ghế ngồi xuống rồi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu Tư Kinh Mặc đến ngồi.
Tư Kinh Mặc chậm rãi bước đi qua, lúc này mới phát hiện, Giang Diệc và Giang Húc thực sự rất giống nhau.
Đặc biệt là đôi mắt, như đúc cùng một khuôn với Giang Húc. Chỉ là so ra, đôi mắt Giang Diệc không sắc bằng Giang Húc mà nhu hòa hơn, đặc biệt là lúc nhìn mình.
Rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp, nhưng trong lòng Tư Kinh Mặc có một cảm xúc rất mãnh liệt -- Hắn nhớ Giang Diệc, rất rất rất nhớ.
Giang Húc đưa cho Tư Kinh Mặc một cái túi, hắn mở ra xem thì mới phát hiện đó là bữa sáng.
"Cảm ơn." Tư Kinh Mặc nói cảm ơn một lần nữa.
Giang Húc lấy ra một cái bánh bao, gật đầu, ông mặc kệ Tư Kinh Mặc tự ăn phần của mình. Hai người đều là tổng giám đốc có tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, nhưng Tư Kinh Mặc phát hiện ra Giang Húc Và Tư Nhiên có sự khác nhau rất lớn.
Rất cả lời nói cử chỉ của Tư Nhiên đều rất tỉ mỉ, khiến cho người ta không moi ra được vấn đề gì.
Còn Giang Húc thì rất khác.
Lời nói và cử chỉ của ông chia theo từng trường hợp, trong những trường hợp nhất định, ông sẽ có những cách ứng xử riêng biệt
Tỉ như, đêm qua khi nói chuyện với viện trưởng.
Giang Húc thể hiện cho đám người kia thấy ông là một người rất điềm tĩnh và là một người cha rất quan tâm đến con trai mình, từng tiếng nói, từng động tác đều rất phong độ.
Nhưng sau khi viện trưởng rời đi, đối mặt với Tư Kinh Mặc, Giang Húc chẳng thèm quan tâm đến lời nói hay hành động của mình nữa.
Trong đôi mắt của ông chứa đựng sự bất mãn nhàn nhạt đối với Tư Kinh Mặc, Tư Kinh Mặc thấy rất rõ ràng. Chỉ là khi đó có lẽ do hắn quá mệt mỏi nên không để ý tới mà thôi.
Mà Giang Húc ở trước mặt Tư Kinh Mặc lúc này lại là một bộ dáng khác.
Sự lo lắng của ông đã vơi dần đi, cả người lộ ra vẻ hài lòng và thoải mái. Tuy râu dưới cằm ông đã lâu rồi chưa cạo, trên mặt không giấu được vẻ mỏi mệt, nhưng Giang Húc như thế này mới khiến cho người ra cảm thấy rất chân thực.
Tư Kinh Mặc cũng cắn một miếng bánh bao.
Giang Diệc chính là bị Giang Húc dạy dỗ như vậy.
Ăn bánh bao xong, Giang Húc ngáp một cái thật to, đứng lên duỗi cái lưng đang mỏi.
"Cậu ngủ bống tiếng đồng hồ?" Giang Húc hỏi Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc sửng sốt một lát, hắn hoàn toàn không nhìn thời gian, nghe Giang Húc nói vậy thì hắn mới lấy điện thoại ra.
7 giờ sáng.
Hình như tối qua 2 3 giờ sáng hắn mới ngủ.
"Cháu tỉnh thì đến đây ngay." Giọng Tư Kinh Mặc nhàn nhạt.
Trong mắt Giang Húc không còn bất mãn khi nhìn Tư Kinh Mặc như hôm qua nữa, nghe vậy thì chỉ gật đầu: "Được thôi, vậy cậu giúp tôi trông một chút."
Nói xong, Giang Húc ngừng lại một lát rồi tiếp tục hỏi: "Điện thoại của Giang Diệc ở chỗ cậu à?"
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Vâng, giờ đưa lại cho chú ạ?"
Giang Húc khoát tay: "Cậu cầm đi, đã hai ngày rồi tôi không ngủ, tôi đi nghỉ ngơi một lát. Bác sĩ nói đến giữa trưa thì thằng bé sẽ qua được đợt phát tình đầu tiên, đến lúc đó cậu gọi cho tôi, chúng ta cùng vào xem thằng bé một lát."
Tư Kinh Mặc nghe vậy, con người bỗng co rụt lại, hắn khó mà tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Giang Húc.
Dường như Giang Húc không cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tư Kinh Mặc, nói xong cũng không đợi Tư Kinh Mặc trả lời đã xoay người đi.
Tư Kinh Mặc không nhịn được mở miệng: "Chú......."
"Sao nữa?" Giang Húc dừng bước chân quay đầu lại nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc mím môi, rũ mắt xuống.
Giang Húc 'chậc' một tiếng: "Ôi, ai bảo cậu là người mà con trai tôi coi trọng chứ? Cậu chỉ cần nhớ kỹ, thằng bé thích, thì tôi và mẹ nó sẽ không phản đối. Giờ người đã ở bên cậu lúc mà chúng tôi chẳng hay biết, cậu chỉ cần đối xử tốt với nó là được."
Hiếm khi Giang Húc nói nhiều như vậy.
Yết hầu của Tư Kinh Mặc bỗng di chuyển lên xuống, trong lòng xúc động.
Không chờ Tư Kinh Mặc mở miệng Giang Húc đã nói tiếp: "Đương nhiên, nếu cậu không đối xử tốt với Giang Diệc." Nói rồi, Giang Húc xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua người Tư Kinh Mặc. "Ông đây sẽ nghiền xác cậu ra!"
Nói xong câu đó, Giang Húc hừ lạnh một tiếng, bực bội quay người, vừa đi vừa sợ Tư Kinh Mặc nghe không được: "Kẻ dám bắt nạt con trai tôi còn chưa ra đời đầu, lời này của tôi chẳng phải nói đùa."
"Thằng nhóc thối này, thừa dịp ông đây không chú ý đã câu mất con trai ông. Chết tiệt."
"Cải trắng tốt bị con heo ủn ăn mất tiêu, tức chết mất!"
"......"
Giang Húc đi chầm chậm, Tư Kinh Mặc đứng tại chỗ nghe ông vừa đi vừa hùng hổ nói.
Trong đó nửa là uy hiếp, nửa là bất mãn.
Tư Kinh Mặc gộp những lời này lại với nhau, ngẫm nghĩ một tý, cũng chẳng ngẫm ra được ý tứ phản đối nào từ Giang Húc.
Trong nháy mắt đó, khóe môi đang mím chặt của Tư Kinh Mặc giương cao lên.
"Cảm ơn chú." Tư Kinh Mặc cất giọng hô.
Giang Húc dừng bước quay lại trừng Tư Kinh Mặc: "Nhớ gọi cho tôi đấy."
Trong mắt Tư Kinh Mặc đều là ý cười: "Vâng."
Giang Húc xoay người đi xuống lầu, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Tư Kinh Mặc.
À há, cười lên cũng đẹp thật đó.
Mà cũng đúng, cười mà không đẹp thì con ông sẽ chẳng thích đâu.
Ôi, thằng nhóc thối!