"Thế nào?" Giang Diệc thấy thần sắc của Tư Kinh Mặc không đúng lắm, cậu giơ cánh tay lên ngửi thử mùi của mình, nhưng không ngửi được gì cả.
Tư Kinh Mặc trầm giọng nói: "Chiều nay không có chuyện gì làm thì cậu tốt nhất nên đến bệnh viện một chuyến." Đứng càng gần, thì mùi tin tức tố trên người Giang Diệc càng rõ ràng.
Lão Giải đi một lát thì phát hiện sau lưng không có ai, vội quay đầu lại nhìn: "Các trò đang làm gì đấy? Đi theo mau lên."
Giang Diệc chuyển tầm mắt về phía lão Giả, sắc mặt thay đổi: "Em......"
Tư Kinh Mặc lấy bình phun che giấu tin tức tố trong cặp ra đưa cho Giang Diệc: "Tớ sẽ đến phòng vệ sinh với cậu."
Giang Diệc đưa tay nhận.
Tư Kinh Mặc bước nhanh về phía trước, nói với lão Giả một cậu rồi quay lại dẫn Giang Diệc đến phòng về sinh.
"Tớ đợi cậu ở ngoài, cậu chú ý phun nhiều một chút lên tuyến thể." Tư Kinh Mặc lấy cặp trong tay Giang Diệc, nói khẽ.
Giang Diệc nhẹ nhàng gật đầu, im lặng đi vào trước.
Một lát sau, Giang Diệc lại đi ra, trên tay cầm bình xịt, gương mặt ửng đỏ: "Tư ca...... Chuyện là, tớ phun không tới chỗ tuyến thể, có thể làm phiền cậu......"
Trong nháy mắt vẻ mặt Tư Kinh Mặc tối sầm, không nói gì, đi theo Giang Diệc vào một gian phòng.
Đến khi vào một không gian kín, mùi tin tức tố trên người Giang Diệc càng nồng hơn, hít một hơi vào toàn là mùi vị tin tức tố thơm ngọt của Omega.
Biểu cảm trên mặt Tư Kinh Mặc không có gì thay đổi, cầm bình xịt còn mang độ ấm trên tay Giang Diệc, ra hiệu cho Giang Diệc quay qua chỗ khác.
Đã đến đầu mùa xuân, thời tiết tốt hơn nên Giang Diệc đã bỏ đi áo len nặng nề, bên trong là một chiếc áo lông mỏng còn bên ngoài là một cái áo khoác rộng rãi.
Đưa lưng về phía Tư Kinh Mặc hơi cúi đầu xuống, ở cổ có một khối da trắng nõn nhẵn nhụi. Ngay chỗ này cất giấu một tuyết thể sắp phát dục xong. Nó đang không ngừng tỏa ra hương tin tức tố dụ người, khiến người khác không ngừng muốn tới gần.
Tư Kinh Mặc rũ mắt xuống, thoáng dời mắt rồi nói khẽ với Giang Diệc: "Sẽ hơi lạnh một chút, cậu cố chịu nhé."
Giang Diệc ậm ừ đáp lại.
Bình xịt phun ra hơi nước tinh tế, da thịt trên cổ Giang Diệc hơi run lên, một lớp nước mỏng manh dính trên làm da Giang Diệc, lông tơ nhỏ bé cũng vì vậy mà lộ ra rõ ràng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
"Lạnh không?" Tư Kinh Mặc nhẹ giọng hỏi.
Giang Diệc lắc đầu: "Không sao, cậu cứ xịt tiếp đi."
Tư Kinh Mặc nhấn máy bơm thêm hai lần nữa rồi mới ngừng lại: "Vậy chúng ta trước hết......"
Tư Kinh Mặc còn chưa dứt lời đã thấy gương mặt Giang Diệc ửng đỏ, đến tai cũng đỏ nốt. Nhìn vào đôi mắt Giang Diệc, bên trong đã có một tầng hơi nước mỏng.
Giọng điệu Giang Diệc rất ủy khuất: "Tớ......"
Mùi hương tin tức tố trong không khí đã nhạt bớt, nhưng nhiệt độ trên mặt Giang Diệc không cách nào hạ xuống được.
"Sao vậy?" Tư Kinh Mặc hỏi.
Giang Diệc không biết phải nói như thế nào, lắc đầu: "Không có gì, chúng ta ra ngoài trước đi."
Không phải là Giang Diệc không muốn nói, mà là cậu xấu hổ khi nói tới. Ngay lúc Tư Kinh Mặc xịt thuốc lên cho cậu, không biết vì sao mà chân cậu đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, may là cậu vẫn luôn dựa vào vách tường.
Cậu cố nén cảm giác rung động, không để Tư Kinh Mặc phát hiện ra sự khác thường.
"Tuyến thể ngứa hả?" Nhưng hết lần này đến lần khác Tư Kinh Mặc không bỏ qua cho Giang Diệc, nói thẳng ra sự bối rối của cậu.
Mặt Giang Diệc đỏ bừng lên dứt khoát trầm giọng đáp lời. Thật ra cậu đã đoán được ít nhiều rồi, tình hình bây giờ thật sự giống với điều Giang Húc đã lo lắng.
Tuyến thể của cậu đã phát dục tốt, có lẽ khoảng 1 2 ngày nữa, thứ chờ đợi cậu là kỳ phát tình đầu tiên. Thật ra cũng không phải vấn đề gì, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của Omega mà thôi.
Nhưng ngày mai phải thi rồi đó!
Giang Diệc đang lo lắng, với tình hình bây giờ của mình thì mai có thể tham gia thi được không?
Tư Kinh Mặc rất hiểu Giang Diệc, liếc mắt một cái là nhận ra ngay suy nghĩ của cậu: "Chuyện thi cử thì cậu không cần phải lo, nếu thực sự không thể tham gia thì cùng lắm tớ cũng không thi nữa, tớ sẽ ở bên cạnh cậu."
Giang Diệc nghe xong thì trừng mắt với Tư Kinh Mặc: "Nếu cậu không thi, tớ cảm thấy khi trở về lão Giả sẽ giết tớ đó! Được rồi, giờ tớ cảm thấy chúng ta nên đi tìm lão Giải trước."
Đáy mắt Tư Kinh Mặc hiện lên ý cười, khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Lão Giả đứng ở cổng chờ hai người, ông không hỏi vì sao hai người lại chậm cháp vậy, chỉ phất tay với hai người, ra hiệu cho họ viết nhanh lên.
Sau khi tạm thời xịt thuốc, mùi tin tức tố trên người Giang Diệc nhạt đi rất nhiều, nếu như không cố ý ngửi thì sẽ không ngửi ra.
Nhưng điều này khiến cho Tư Kinh Mặc hơi lo lắng, cả buổi sáng gần như đặt tất cả sự chú ý lên người Giang Diệc. Cũng may không có chuyện gì quá quan trọng, chỉ là lúc đi tham quan trường thi Tư Kinh Mặc cố ý nhớ đường đi.
Đợi khi vừa kết thúc, Tư Kinh Mặc nói với lão Giả là họ phải đến bệnh viện một chuyến.
Lão Giả nghe phải đến bệnh viện thì nhíu chặt mày: "Đi bệnh viện làm gì?
Trên mặt Giang Diệc hiện lên vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng: "Là do...... Không phải gần đây em mới phân hóa từ Alpha thành Omega sao? Gần đây em sắp đến......"
Trong nháy mắt lão Giả hiểu chuyện gì đã xảy ra, ông là một beta, không mẫn cảm với mùi vị tin tức tố, nhưng ông biết đây không phải là chuyện nhỏ.
"Được rồi, tôi sẽ đi với các trò, sau đó thuận tiện gọi cho người nhà của trò." Lão Giả nói.
Giang Diệc không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lão Giả nói với một giáo viên khác đi cùng một tiếng rồi dẫn hai người đón ra đến bệnh viện gần nhất.
Tình huống Giang Diệc đặc thù, nhưng cũng may hiện nay tình trạng cơ thể của mỗi người đều được lưu trên hệ thống, Giang Diệc đưa thẻ căn cước cho bác sĩ, bác sĩ dùng hệ thống chữa bệnh là có thể biết tình huống của Giang Diệc.
"Vậy cậu đi xét nghiệm máu đi, khoảng nửa tiếng sau sẽ có kết quả." Giọng điệu của bác sĩ rất dịu dàng.
Giang Diệc khẽ gật đầu, lão Giả giành việc nộp phí, thúc giục Giang Diệc đi xếp hàng.
"Lần này thảm rồi." Giang Diệc vừa đi, vừa không nhịn nổi mà nói nhỏ với Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc nhìn nhìn Giang Diệc, không hiểu lắm.
Giang Diệc hạ giọng: "Thế mà lão Giả giúp tớ nộp tiền phí, vậy nếu lỡ tớ không lấy được giải nhất, sẽ có lỗi với tiền mồ hôi nước mắt của ông ấy."
Đôi mắt Tư Kinh Mặc cong cong: "Cho nên cậu phải lấy được giải."
Giang Diệc thở dài một hơi, vung vẩy tờ đơn trong tay, ý tứ không cần nói cũng biết, còn chưa chắc được.
Ai mà biết kỳ phát tình quỷ quái nào đến khi nào chứ, lỡ vào ngày mai thì sao?
Khi đi xét nghiệm máu, trong lòng Giang Diệc thấy bất ổn ngay, thậm chí trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng, nếu như ngày mai cậu thực sự phát tình, vắng mặt trong kì thi thì cậu sẽ rất áy náy.
Tư Kinh Mắc nắm lấy tay của Tư Kinh Mặc, im lặng an ủi hắn.
Lão Giả vừa trông thấy một màn này, có thể đoán ra được Giang Diệc đang lo lắng, không khỏi lên tiếng an ủi: "Không sao đây, trò không cần quá lo lắng, nếu như ngay mai trò thực sự không thể tham gia kì thi, thì tôi sẽ xem xét xin cho trò thi lại."
Nhưng trong lòng Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đều biết chuyện này là không thể.
Lần thi tỉnh này, học sinh toàn tỉnh phải thi vào ngày mai, không thể nào đặt tiền lệ cho Giang Diệc được.
Nhưng nghe được câu này của lão Giả, Giang Diệc vẫn thấy thoải mái hơn một chút.
Nửa tiếng sau, có kết quả xét nghiệm máu.
Sau khi bác sĩ xem xong thì nói với Giang Diệc: "Về nhà cách ly trước đi."
Giang Diệc sửng sốt một hồi: "Không được, bác sĩ cháu......"
Lông mày của bác sĩ nhăn lại: "Giờ hàm lượng tin tức tố trong máu của cậu đã vượt chỉ tiêu rồi, sớm nhất là ngày mai, trễ nhất là ngày mốt, cậu sẽ trải qua kỳ phát tình đầu tiên. Hẳn là cậu phải biết tính nghiêm trọng của vấn đề chứ?"
Tư Kinh Mặc và lão Giả đứng ở ngoài chờ, Giang Diệc nhìn hai người kia qua khe cửa, hít một hơi thật sâu, nhìn bác sĩ ở trước mặt, nói với vẻ khẩn cầu: "Bác sĩ, ngày mai cháu phải tham gia một kỳ thi rất quan trọng, chú có thể tiêm thuốc ức chế cho cháu không......"
"Kỳ thi?" Bác sĩ sửng sốt một chút, lập tức hỏi. "Thi Olympic toán à?"
Giang Diệc gật đầu.
Bác sĩ im lặng một lát: "Cậu là Alpha phân hóa thành Omega, nên lần phát tình này rất quan trọng với cậu, nếu như ở lần đầu tiên phát tình mà cậu lại tiêm thuốc ức chế, thì chỉ có thể ức chế tạm thời thôi. Thuốc ức chế bình thường thậm chí không thể giúp cậu tỉnh táo được nửa ngày, đồng thời chờ sau khi hết tác dụng, kỳ phát tình sẽ càng mãnh liệt hơn trước nữa......"
Giang Diệc nói bằng giọng khàn khàn: "Không sao, tới trưa là được rồi, mai cháu chỉ thi buổi sáng thôi."
Bác sĩ bất đắc dĩ mà thở dài, giờ mấy đứa nhỏ coi học tập còn quan trọng hơn cả cơ thể mình. Tầm quan trọng của kỳ thi tỉnh lần này chỉ thấp hơn thi đại học một chút. Trong lòng bác sĩ rất rõ, nếu bảo cậu học sinh trước mặt này từ bỏ dễ dàng như vậy thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cam lòng.
"Được rồi." Giọng điệu của bác sĩ rất bất đắc dĩ. "Trước mắt tôi sẽ tiêm thuốc ức chế có cường độ cao cho cậu, chí ít có thể cam đoan ngày mai cậu sẽ không phát tình. Nhưng sáng mai sau khi cậu thi xong, thì nhất định phải đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện ngay lập tức."
Giang Diệc sửng sốt: "Nằm viện?"
Giọng điệu bác sĩ vẫn như cũ: "Không muốn nằm viện à, hoặc là cậu có thể tìm một Alpha mạnh hơn cậu để đánh dấu tạm thời?" Nói xong, bác sĩ tự uốn nắn lời mình. "Không được, giờ cậu vẫn còn là học sinh."
Mặt Giang Diệc đỏ bừng lên, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bác sĩ lấy thuộc ức chế ra, sau khi tiêm xong thì dặn Giang Diệc một số điều phải chú ý, rồi mới để Giang Diệc rời đi.
Đến khi cậu ra khỏi cửa, Tư Kinh Mặc chạy qua, mùi hương tin tức tố trên người Giang Diệc đã biến mất không sót lại gì.
Tư Kinh Mặc nhíu nhíu mày: "Cậu......"
Giang Diệc nói: "Tớ hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ đã tiêm thuốc ức chế cho tớ. Ngày mai tớ có thể tham gia kỳ thi."
Nghe được câu này thì lão Giả yên tâm hơn rất nhiều: "Vậy là tốt rồi, nhưng chỉ tiêm thuốc ức chế thì có ổn không?"
Dĩ nhiên là không nhưng vì không để hai người phải lo lắng, nên Giang Diệc quyết định tạm thời không nói cho họ biết.
Giang Diệc gật đầu: "Vâng, lát nữa em sẽ gọi điện cho ba em, nói với ông ấy một tiếng, ngày mai em thi xong ông ấy sẽ trực tiếp đến đón em."
Tư Kinh Mặc vẫn cau mày nhưng không nói gì thêm.
Ba người trở lại khách sạn, Giang Diệc không đi tắm mà gọi điện cho Giang Húc trước.
Điện thoại được kết nối rất nhanh nhưng bên kia không có người bắt máy.
Giang Diệc nghĩ có lẽ Giang Húc đang bận, nên không gọi lại nữa, cậu thả điện thoại xuống rồi bắt đầu ôn tập.
Trong lúc đó có đi ăn cơm tối, mãi đến 10 giờ đêm, Giang Diệc mới nhớ tới cậu muốn gọi điện thoại cho Giang Húc.
Nhưng điều làm Giang Diệc nghi ngờ là, sao lâu vậy rồi mà Giang Húc không gọi lại cho cậu?
Giang Diệc nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại lên gọi cho Giang Húc lần nữa
Điện thoại reo vài lần rồi nhảy ra âm báo nhắc nhở.
Giang Húc vẫn không nghe máy.
Đáy lòng Giang Diệc rất nghi hoặc, không phải chứ, gần đây Giang Húc bận rộn đến vậy à?
Nghĩ đi nghĩ lại thì Giang Diệc cảm thấy rất bình thường, trước đó lúc Giang Húc bận rộn, đến điện thoại của Tống Nhân còn không nhận.
Nghĩ đến Tống Nhân, Giang Diệc thở dài trong lòng. Hẳn là giờ Tống Nhân đã có cuộc sống của riêng mình ở nước ngoài, nên Giang Diệc quyết định không nói chuyện này cho bà biết.
Về nước một chuyến rất phiền phức, cậu không nỡ để Tống Nhân phải bôn ba như thế.
Ngày mai khi Giang Húc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, chắc sẽ gọi lại cho mình thôi.
Giang Diệc ôm ý nghĩ này mà chìm vào giấc ngủ sau khi tắt điện thoại.
Chỉ là Giang Diệc không ngờ đến, sang ngày hôm sau mà Giang Húc vẫn không gọi điện lại cho cậu.