Thật ra trước đó không phải là Giang Diệc chưa từng nghĩ về vấn đề này, chẳng qua là khi đó cậu không để chuyện này trong lòng thôi.
Cậu thấy, Tống Nhân và Giang Húc đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy bọn họ cãi nhau to tiếng bao giờ, loại chuyện ly hôn này, có thế nào cũng không thể xảy ra với hai người họ được.
Hôm nay trước khi trở về, trong lòng Giang Diệc còn đang nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Tống Nhân dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để bảo cậu về sớm, còn nói là có chuyện quan trọng cần thông báo với cậu.
Kết quả đúng là quan trọng thật.
Cho dù đối với Giang Diệc, hay Tống Nhân và Giang Húc mà nói, đều rất quan trọng.
Khi Giang Diệc về đến nhà, Tống Nhân và Giang Húc đều ngồi trên ghế sofa chờ cậu. Tống Nhân rất bình tĩnh, Giang Húc trừ đôi mắt ửng đỏ ra thì cũng không khác bình thường cho lắm.
À đúng rồi, Giang Húc thường xuyên uống rượu, sau khi ông uống rượu đôi mắt sẽ ửng đỏ như vậy, cho nên Giang Diệc không để ý nhiều.
Nhưng tiếp theo đó, Tống Nhân lại giống như một thanh kiếm lạnh lẽo, không mang theo bất kì tình cảm gì, bà giống như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt nào đó, dùng giọng điều hờ hững nhất, từng chữ từng chữ trong lời nói đâu vào lòng Giang Diệc.
Tống Nhân nói: "Hôm nay ba mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con, mẹ và ba con đã thảo thuận ly hôn. Nghĩ đi nghĩ lại, ba mẹ vẫn không muốn gạt con nên mới nói tất cả mọi chuyện cho con."
"Tiểu Diệc, con đã trưởng thành rồi, con cũng có suy nghĩ của riêng mình, cho nên ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của con. Về phần sau khi mẹ và ba con ly hôn con phải làm sao, thì ba mẹ muốn nghe ý kiến của con."
Giang Diệc sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu vang lên từng tiếng ong ong, cậu không thể nghe được gì cả.
Không biết qua bao lâu, lúc Tống Nhân lên tiếng thúc giục một lần nữa, Giang Diệc run run hỏi: "Hai người...... Sao phải ly hôn?"
Vì sao phải ly hôn?
Tống Nhân cũng từng hỏi mình về vấn đề này.
Giải phẫu xóa ký hiệu rất đau, nghe nói có rất nhiều Omega thử một lần thì cả đời này không muốn yêu nữa.
Như sau khi hạ quyết tâm thì Tống Nhân không hối hận.
Bà vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ, cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận -- "Có lẽ là không yêu."
Trời sinh Tống Nhân đã thích sự yên tĩnh, đây là do tính cách và cũng do yêu cầu của nghề nghiệp.
Khoảng thời gian trước khi đến Giang Thành là lúc mà bà vui nhất.
Cuộc sống mỗi ngày của bà rất đơn giản, đưa Giang Húc đi làm, sau đó đưa Giang Diệc đi học, về nhà nấu cơm, sáng tác, đợi đến khi Giang Diệc tan học, thì bà đến đón cậu về nhà, cuối cùng là nấu cơm tối và chờ Giang Húc về nhà.
Chỉ là khi đó Giang Húc bận rộn, nhiều khi Giang Húc bận đến khuya vẫn chưa về nhà.
Những lúc như vậy, Tống Nhân sẽ rất lo lắng. Nhất là khi Giang Húc đi làm nhiệm vụ, bà sẽ càng lo lắng hơn.
Nhưng chỉ cần khi Giang Húc về nhà, Tống Nhân luôn là người đầu tiên bước đến, cho Giang Húc một cái ôm hay là một nụ hôn.
Khi đó Giang Húc và Tống Nhân gần như không cãi nhau, cho dù có cãi nhau, thì cũng là vài chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng, đại đa số đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
Đó là đoạn thời gian mà Tống Nhân vui vẻ nhất.
Đúng là lúc đó bọn họ không giàu có, đích thực là không có quá nhiều tiền nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.
Sau đó thì trải qua cuộc sống giống như bây giờ.
Ấm áp trước kia không còn nữa, thứ khắc sâu trong trí nhớ Tống Nhân chỉ là chuyện cãi nhau hằng ngày.
Cãi nhau với người Giang gia, cãi nhau với bà nội Giang Diệc, cuối cùng là cãi với Giang Húc.
Không, Giang Húc không cãi nhau với Tống Nhân.
Ông dung túng Tống Nhân đến mức cãi nhau cũng không nỡ.
Nhưng tình yêu như thế này chỉ càng khiến Tống Nhân thấy mỏi mệt.
Bà không muốn kiểu này, không thích như vậy, thứ bà muốn từ trước đến giờ chỉ là một cuộc sống đơn giản bình dị.
Lúc vợ chồng họ nãy sinh ra ý kiến bất đồng, thì khoảng cách mỗi người một ngã đã không còn xa nữa.
Đây chính là toàn bộ nguyên nhân.
Nguyên nhân này rất đơn giản, đơn giản đến mức Giang Húc và Giang Diệc không thể nào chấp nhận được.
Nhưng Giang Diệc và Giang Húc đều hiểu rõ, một khi Tống Nhân đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Nên sau khi Giang Húc im lặng thật lâu thì đồng ý với Tống Nhân.
Bởi vì yêu nên cuối cùng ông để Tống Nhân đi.
Chỉ là bọn họ không thể ly hôn đơn giản như vậy được, giữa họ còn có Giang Diệc.
Giang Diệc nghe Tống Nhân nói xong, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, cậu hít sâu một hơi, không nhìn ai mà mở cửa chạy ra ngoài.
"Tiểu Diệc --"
Bên ngoài trời đã tối, Giang Diệc bước đi không có mục đích, cũng không biết mình đã đi đến đâu, mãi đến khi dưới chân truyền đến cơn đau thì cậu mới hoảng hốt hoàn hồn, đón xe đến khách sạn.
Đến khách sạn, Giang Diệc tắt điện thoại, lúc này mới cắt đứt cuộc gọi của Tống Nhân và Giang Húc.
Giang Diệc ngã xuống giường ngủ mê man, bỗng nhiên cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Cậu đứng lên, mới nhận ra rằng mình ở khách sạn, cậu mới biết được, tất cả chuyện này không phải là ảo giác.
Cảm xúc của Giang Diệc bắt đầu sụp đổ, mở điện thoại lên, không thèm quan tâm đến tin nhắn của Tống Nhân và Giang Húc, trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Kinh Mặc.
Cậu không biết nói chuyện này với ai, ngoại trừ Tư Kinh Mặc, cậu thực sự không biết phải nói cùng ai nữa.
Giang Diệc thực sự không biết cậu nên làm gì.
...........
Tư Kinh Mặc nhận điện thoại, còn chưa kịp cúp điện thoại, đã vội vàng bật dậy khỏi giường mặc quần áo rồi chuẩn bị đi.
Vừa mở cửa ra, Tư Kinh Mặc mới phát hiện ra Tư Nhiên đứng trước cửa nhà, trên tay ông còn cầm cặp công văn, hiển nhiên là vừa về nhà.
Tư Nhiên nhíu mày: "Hơn nửa đêm mà làm gì thế?"
Bờ môi Tư Kinh Mặc bỗng nhúc nhích, điện thoại trong tay hắn còn chưa tắt, có thể nghe rõ tiếng nức nở đầy kiềm nén truyền ra từ đó.
Biểu cảm của Tư Nhiên thay đổi: "Bạn trai?"
Tư Kinh Mặc che điện thoại ống nghe, khẽ gật đầu: "Cậu ấy gặp phải chút chuyện nên con qua đó một chuyến."
Tư Nhiên gật đầu: "Ở đâu?"
Tư Kinh Mặc im lặng một lát: "Giang Thành."
Tư Nhiên nhíu mày: "Gấp vậy à? Bảo tài xế đưa con đi, con quay lại lấy áo khoác đi."
Tư Kinh Mặc hít sâu một hơi nói: "Cảm ơn."
Tư Nhiên ngừng bước, phần lưng luôn thẳng tắp của ông dường như thả lỏng ra một chút, quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt Tư Kinh Mặc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Thích thì phải dỗ cho tốt vào đừng có làm mất đấy."
Tư Kinh Mặc ngước mắt lên nhìn Tư Nhiên, giọng điệu rất chắc chắn: "Sẽ không."
Tư Nhiên: "Ừ, đi đi."
Tài xế của Tư Nhiên còn chưa quay về, không tắt máy, lại tiếp tục đưa Tư Kinh Mặc đến Giang Thành.
Đại Nhã nghe bên ngoài có tiếng động, nhập nhèm buồn ngủ đi ra: "Sao thế? Vừa về à?"
Tư Nhiên tháo cà vạt, tâm trạng rất tốt: "Con trai đi theo đuổi con dâu rồi."
Đại Nhã bừng tỉnh ngay lập tức: "Xảy ra chuyện gì?"
Tư Nhiên cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Đại Nhã: "Đi ngủ đi, ngày mai rồi hỏi tiếp?"
Đại Nhã cười cười: "Em muốn hai đứa nhỏ nhanh chóng kết hôn!"
"Thằng bé còn nhỏ mà."
"Lúc chúng ta lớn từng này cũng kết hôn đấy chứ!" Đại Nhã chân thành nói.
Tư Nhiên im lặng trong phút chốc rồi mới trầm giọng nói: "Vậy nên chúng ta mới mang đến tổn thương lớn như vậy cho thằng bé."
Hô hấp của Đại Nhã chậm lại, không thể nói gì thêm được nữa.
Thật lâu sau, Đại Nhã hỏi Tư Nhiên với giọng run rẩy: "Em...... Có phải con vẫn đang trách em không?
Tư Nhiên nghĩ đến tiếng 'cảm ơn' lúc nãy, khẽ lắc đầu: "Chúng ta cho thằng bé thêm một chút thời gian được không?"
Nước mắt của Đại Nhã rơi xuống, gật đầu lia lịa.