Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 64



Đương nhiên Giang Diệc sẽ không làm theo kiểu tớ một miếng cậu một miếng giống Tư Kinh Mặc nói, cậu còn cần mặt mũi.

Mặc dù giọng của Tư Kinh Mặc không lớn, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, nhìn xung quanh rất lâu, xác định không có người nhìn bên này thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chừa lại chút mặt mũi đi! Giang Diệc hạ giọng. "Đây là bên ngoài, nhiều người lắm đó!"

Tư Kinh Mặc cười khẽ: "Không phải cậu bảo tớ ăn à?" Giọng điệu còn rất thẳng thắn, không thấy ngại ngùng chút nào.

Giang Diệc hít sâu một hơi, không phải nên nói thế nào mới tốt, nhẫn nhịn nửa ngày, cậu mới rặn ra được một câu: "Chẳng phải cậu không thích ăn ngọt à? Thôi cậu đừng ăn nữa."

Nói xong, Giang Diệc cầm cây kem, tức giận cắn một miếng lớn cứ như đang trút giận.

Nụ cười bên khóe miệng Tư Kinh Mặc càng sâu hơn, hắn không có ý định che giấu tâm trạng đang rất tốt của mình. Rất nhiều người xung quanh không nhịn được mà nhìn về bên này.

Ánh mắt vừa rơi trên khuôn mặt Tư Kinh Mặc là đã không thể dời đi nổi nữa.

Ánh mắt nhiều quá nên khiến Giang Diệc thấy không vui, đây là bạn trai của tôi mà!

Không chút nghĩ ngợi, Giang Diệc đưa cây kem mà mình đã cắn mấy miếng lên môi Tư Kinh Mặc.

Nam sinh nhíu mày, trong mắt mang theo trêu tức: "Sao đấy?"

Giang Diệc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh dấu chủ quyền!"

Nụ cười của Tư Kinh Mặc càng đậm hơn: "Ghen à?"

"Đúng vậy." Giang Diệc không khách khí nói.

Nụ cười của Tư Kinh Mặc càng sâu hơn nữa, cắm một miếng kem lớn trên tay Giang Diệc.

Giang Diệc thỏa mãn nhìn ánh mắt tiếc nuối của những người khác, một lần nữa bỏ kem vào miệng mình, suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ngọt không?"

Tư Kinh Mặc hơi nhíu mày: "Không ngọt bằng cậu."

Giang Diệc kinh ngạc nhìn Tư Kinh Mặc, cậu vừa nghe thấy gì ấy nhỉ?

Nhưng giờ Tư Kinh Mặc không có ý muốn giải thích, chỉ khoác tay lên bờ vai Giang Diệc, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái: "Đi lên trước đi."

Chờ Giang Diệc đi chậm lại thì lỗ tai đã đỏ ửng lên.

"Tư ca." Giang Diệc đã ăn xong cây kem trong tay, lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ, rồi cậu mới trịnh trọng nói với Tư Kinh Mặc. "Đột nhiên tớ phát hiện, cậu quá đáng lắm!"

Tư Kinh Mặc: "Ồ? Thật sao?"

Giang Diệc hừ một tiếng, bỏ rác vào túi đựng rác mang theo bên người, không thèm nói chuyện với Tư Kinh Mặc nữa.

Bỗng nhiên Hứa Hướng Dương quay đầu lại, quét mắt trên người Tư Kinh Mặc và Giang Diệc một vòng, bĩu môi: "Đột nhiên tớ phát hiện các cậu sến súa quá."

Giang Diệc không biết mình như thế nào, có lẽ cảm thấy nếu đã bị Hứa Hướng Dương thấy rồi, thì dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi*, ánh mắt rơi vào cánh tay Lục Tinh đang khoác trên bả vai Hứa Hướng Dương, tạc lưỡi: "Không phải các cậu cũng vậy à?"

(*) Vò đã mẻ không sợ rơi: bất chấp tất cả.

Hứa Hướng Dương nặng nề hừ một tiếng, mặt đỏ lên, không để ý đến Giang Diệc nữa.

Lục Tinh bất đắc dĩ cười cười.

Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tới lượt của bọn họ.

Nhân viên công tác giới thiệu, có thể ngồi bất cứ chỗ nào, nhưng nếu là hàng đầu tiên thì xin mọi người hãy suy nghĩ thật kĩ.

Giang Diệc đang muốn tìm kích thích nên không thèm nghĩ đã nói: "Chúng ta ngồi hàng đầu tiên đi? Đúng lúc hàng đầu tiên có bốn chỗ, chúng ta cũng có bốn người."

Hứa Hướng Dương gật đầu: "Được, vậy hàng đầu đi."

Lục Tinh và Tư Kinh Mặc không có ý kiến gì, chỉ ngồi vào theo.

Nhân viên công tác nhìn bốn người ở hàng đầu tiên, hỏi tiếp: "Chắc chắn là chỗ này chứ?"

Giang Diệc gật đầu: "Vâng."

Nhân viên công tác gật đầu rồi kiểm tra dây an toàn cho bọn họ sau đó kiểm tra giúp những người ngồi phía sau.

Giang Diệc và Hứa Hướng Dương ngồi ở giữa, Lục Tinh Và Tư Kinh Mặc ngồi hai bên.

Trước khi bắt đầu, Giang Diệc đưa tay của mình sang: "Chúng ta tay nắm đi."

Tư Kinh Mặc không do dự, bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay Giang Diệc, suy nghĩ một hồi, hắn mới nói: "Cái này...... Ngồi hàng đầu sẽ rất kích thích?"

Giang Diệc gật đầu: "Đương nhiên! Không kích thích thì sao gọi là hàng ghế đầu được!"

Nói xong, Giang Diệc nghiêng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, giọng điệu có vẻ do dự: "Tư ca, không phải đây là lần đầu tiên cậu chơi trò này đấy chứ?"

Tư Kinh Mặc không phủ nhận.

Đột nhiên Giang Diệc thấy hối hận: "Vậy hay giờ chúng ta đổi một chỗ khác đi?"

Lúc này giọng của nhân viên công tác vang lên: "Trò chơi sắp bắt đầu, xin mọi người hãy kiểm tra dây an toàn của mình một lần nữa."

Sắp bắt đầu rồi, như vậy lúc này đương nhiên không thể đổi chỗ được nữa.

Giang Diệc khá lo lắng nhìn Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhéo nhéo tay của cậu, hắn thoải mái hơn Giang Diệc rất nhiều: "Không sao đâu, chẳng phải cậu ngồi bên cạnh tớ rồi sao?"

Giang Diệc mỉm cười: "Tớ còn có thể giúp cậu không sợ nữa à?"

Tư Kinh Mặc gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Ừm, trước kia hay bây giờ thì đều như vậy cả."

Chỉ cần có Giang Diệc bên cạnh, cho dù gặp phải chuyện gì hắn cũng không sợ. Chỉ là những lời này, Tư Kinh Mặc chưa hề nói cho bất kì ai.

Tàu lượn chậm rãi khởi động, ngưòi trên tàu bắt đầu thấy căng thẳng. Lúc bắt đầu thì chỉ là một sườn núi thật dài, tốc độ cũng tương đối chậm, thời gian dần trôi, tàu đã đến chỗ cao nhất.

Lúc này đã có ngưòi không kìn nén được mà hét lên.

Không khí căng thẳng ùa về trong nháy mắt, Tư Kinh Mặc nắm tay Giang Diệc càng chặt hơn.

Giang Diệc lợi dụng lúc này nói với Tư Kinh Mặc: "Không sao đâu, Tư ca, nếu cậu thấy sợ......"

"A ——"

Lời còn chưa dứt, tàu lượn đã nghiêng dữ dội, thân tàu vọt thẳng xuống dưới, người trên tàu đồng loạt thét chói tai.

Câu nói cuối cùng của Giang Diệc, bị mấy tiếng thét liên tiếp nhấn chìm.

Tàu lượn ở công viên trò chơi này rất kích thích, đi qua sườn núi lớn, tàu lượn sẽ đi chậm lại, sau đó ngay khi mọi người còn chưa kịp chuẩn bị thì tăng tốc lần nữa, mang đến cảm giác kích thíc gấp bội.

Sau khi tiếng thét chói tai vang lên thì chưa từng dừng lại.

Tiếng hét của Giang Diệc không có sự sợ hãi, cậu vẫn luôn reo hò, la hét cùng với mọi người trên tàu.

Tư Kinh Mặc thích ứng được rồi thì hơi buông lỏng tay Giang Diệc, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn gương mặt đang tươi cười của Giang Diệc.

"A —— Tư ca!" Bỗng nhiên đi xuống một con dốc, Giang Diệc không nhịn được mà kêu lên.

Nụ cười của Tư Kinh Mặc ngày càng rạng rỡ, hiếm khi lộ ra hàm răng trắng, giọng còn lớn hơn cả Giang Diệc: "Giang Diệc ——"

"Tớ thích cậu!"

Bỗng nhiên đi lên dốc, giọng của Tư Kinh Mặc còn lớn hơn tiếng thét chói tai của những người ngồi trên tàu.

"Con mẹ nó!" Không biết là ai ngồi đằng sau chửi một câu. "Đã ngồi tàu lượn còn thả cơm chó, quá đáng!"

Nụ cười nơi khóe miệng Giang Diệc càng đậm, cười lên tiếng: "Tớ cũng thích cậu!"

Lục Tinh không lòng yếu thế: "Hứa Hướng Dương! Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn đi!"

Hứa Hướng Dương bị Lục Tinh hù dọa, không chút suy nghĩ đã phản bác: "Chúng ta tốt nghiệp xong thì chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật đâu! Cậu muốn thành tội phạm bị bắt vì dụ dỗ Omega à?"

Những người khác cũng cười theo, tiếng cười càng thêm thoải mái.

Đến khi tàu lượn đi được một vòng lớn, cuối cùng ngừng lại ở điểm xuất phát, có rất nhiều người còn chưa kịp tỉnh táo.

Giang Diệc ngoại trừ rống khàn cả giọng thì không có chuyện gì cả.

Lúc đi xuống còn nghe có ngưòi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi là ai tỏ tình vậy! Tiết nguyên đán chứ có phải lễ tình nhân đâu! Có thể cho những người độc thân như bọn tôi đường sống không hả!"

"Không biết, nhiều cặp tình nhân như vậy, cậu đừng có ganh tị nữa!"

Nghe được những âm thanh này, bốn người cảm thấy chột dạ ngay, bởi vì vừa rồi mấy người bọn họ rống hăng hái nhất.

Giang Diệc nắm tay Tư Kinh Mặc đi ra ngoài, Hứa Hướng Dương và Lục Tinh đi theo sau.

Ngược cẩu xong thì phải chạy nhanh, nếu không sẽ bị đánh đó!

Mãi đến khi chạy ra ngoài, Giang Diệc ngừng lại, sau đó thì nhịn không nổi nữa, bắt đầu cười điên cuồng.

Hứa Hướng Dương nhìn cậu một cái: "Cậu cười cái gì mà cười?

Giang Diệc không giải thích được, chỉ ôm bụng cười quá trời.

Nhìn một lúc, Hứa Hướng Dương cũng không nhịn được mà cười theo.

Đôi mắt Tư Kinh Mặc cong cong, bên trong tràn ngập ý cười.

Tậm trạng của Lục Tinh rất tốt nên nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiếp chứ?"

Đương nhiên đám người Giang Diệc không có ý kiến, chờ cười xong, bọn họ tiếp tục đến chơi trò tháp thả.

Trước khi xếp hàng, đột nhiên Giang Diệc nghĩ đến điều gì đó, hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca, cậu còn sợ không?"

Tư Kinh Mặc nhéo nhéo tay Giang Diệc: "Tại sao tớ phải sợ?"

"Nhưng vừa nãy cậu......" Suy nghĩ một hồi, Giang Diệc chưa nói xong, dường như đột nhiên phản ứng được, vô thức hỏi. "Chẳng lẽ vừa rồi là lần đầu cậu chơi tàu lượn thật à?"

Con ngươi của Tư Kinh Mặc lóe lên, không ngờ Giang Diệc lại nhạy cảm đến vậy.

Tư Kinh Mặc gật đầu chứ không phủ nhận: "Ừm."

Bỗng nhiên Giang Diệc thấy đau lòng: "Trước đó, cậu chưa từng chơi cùng bạn à?"

Giọng điệu Tư Kinh Mặc nhàn nhạt: "Về cơ bản thì tớ không có bạn bè."

Chính xác là như vậy, những lời này của Tư Kinh Mặc hoàn toàn không phải giả.

Giang Diệc nhớ lại, từ khi vào tiểu học, những người luôn vây quanh Tư Kinh Mặc, ngoại trừ học tập thì cũng chỉ có học tập, và một số nữ sinh hoặc nam sinh thích hắn.

Cho tới bây giờ bên người Tư Kinh Mặc chưa từng có người nào khác.

Từ khi vào cấp 3, thì bên cạnh Tư Kinh Mặc mới có Trương Dương, sau đó là Phương Phàm, Giang Diệc, và bạn bè của Giang Diệc.

Bỗng nhiên hốc mắt Giang Diệc nóng lên, nhìn Tư Kinh Mặc đứng trước mặt, cậu không chút suy nghĩ đã ôm nam sinh này.

Thân thể Tư Kinh Mặc cứng đờ trong phút chốc, rồi bình tĩnh lại rất nhanh, sau đó đưa tay ôm Giang Diệc.

"Sao vậy?" Giọng Tư Kinh Mặc khàn khàn.

Giang Diệc hít hít mũi, chôn đầu vào cổ Tư Kinh Mặc, ngửi mùi tin tức tố dễ chịu trên người nam sinh

Trong giọng nói có phần rầu rĩ, Giang Diệc khàn giọng nói: "Sau này tớ sẽ cùng cậu."

Tư Kinh Mặc: "Hửm?"

Giọng Giang Diệc rất thấp còn xen lẫn sự ướt át: "Sau này tớ chơi với cậu. Mỗi ngày chứng ta đều sẽ đến công viên trò chơi, phải chơi hết mấy trò cậu muốn chơi mấy lần!"

Mũi Tư Kinh Mặc bỗng nhiên chua xót, thanh âm khàn khàn: "Diệc ca......"

"Có được không?" Giang Diệc hỏi. "Cậu nói xem có được không!"

Yết hầu Tư Kinh Mặc lăn lăn, lần này không do dự nữa: "Được, nhưng tớ không chỉ muốn chơi mấy trò ở công viên với cậu đâu."

Giang Diệc ngẩng đầu, nhìn Tư Kinh Mặc trước mắt.

Mặt mày nam sinh rất sắc sảo, đôi mắt đen trắng rõ ràng giống như chứa cả một tinh hà lấp lánh, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc.

"Tớ còn muốn cậu cùng tớ đi rất nhiều nơi, muốn cậu cùng tớ đi du lịch. Dù là xuống biển hay lên núi, tớ đều muốn cậu đi cùng tớ, có được không?" Tư Kinh Mặc nói những lời này rất cẩn thận, còn mang theo sự khẩn cầu mà Giang Diệc không phát hiện ra được.

Lần này đổi lại là Giang Diệc im lặng.

Cậu có thể hiểu ý Tư Kinh Mặc, những lời này của hắn, không chỉ đơn giản hỏi Giang Diệc có đồng ý đi du lịch với hắn hay không.

Tư Kinh Mặc biết, Giang Diệc cũng rất rõ ràng.

Không chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng sao Giang Diệc có thể nhẫn tâm từ chối hắn được chứ?

Một giây sau, Giang Diệc cong môi cười rất nghiêm túc trả lời: "Được, tớ cùng cậu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv