"Tôi đi chung với cậu." Tư Kinh Mặc buông đũa xuống, đứng lên đi theo.
Giang Diệc đang định nói 'không cần', lời còn chưa nói, lập tức đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước của Tư Kinh Mặc.
Lồng ngực bên trái bỗng nhiên siết chặt lại, vào thời khắc này Giang Diệc bỗng nhiên tỉnh táo.
Người Tư Kinh Mặc thích là Phương Phàm, không phải là Thịnh Thi đang ở bên cạnh, cho nên dù Thịnh Thi có chủ động tiến tới, Tư Kinh Mặc cũng không có phản ứng gì.
Ngược lại là cậu, phản ứng của cậu quá lớn.
Cậu và Tư Kinh Mặc, chẳng qua chỉ là bạn bè, cậu đâu có lý do gì để tức giận.
Vậy rốt cuộc là cậu đang tức giận vì điều gì?
Hay là cậu bất mãn thay bạn bè?
Giang Diệc không rõ ràng lắm, chính cậu cũng không phát hiện ra, bên trong đôi mắt hạnh luôn sáng ngời lại xuất hiện sự ảm đảm.
Phương Phàm đang vui vẻ uống rượu, thấy Tư Kinh Mặc và Giang Diệc đi tới, vẫy tay chào bọn họ từ đăng xa: "Giang Diệc! Đến uống rượu chung nè!"
Giang Diệc thấy khá đau đầu, lúc đến gần thì cười nói: "Cậu còn uống được nữa hả? Đã uống nhiều lắm rồi."
Phương Phàm đưa tay ôm bả vai Giang Diệc, đưa cho Giang Diệc một ly rượu, thuận tay rót luôn cho chính mình: "Do tớ đang vui đấy chứ? Năm ngoái Diệc ca vẫn chưa đến lớp chúng ta, cậu không biết lúc đại hội thể thao kết thúc lớp chúng ta bị các lớp khác chế giễu thế nào đâu......"
"Nói đến việc lần này giành được hạng hai thì không thể bỏ qua công lao của cậu và Tư ca được!" Phương Phàm giơ ly rượu lên. "Nào, tớ kính cậu!"
Giang Diệc không mấy hứng thú với rượu, luôn luôn tuân theo nguyên tác có thể tránh thì tránh.
Lần này cậu không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà ngồi uống với Phườn Phàm.
Bưng chén rượu lên, Giang Diệc nhẹ nhàng cụng ly với Phương Phàm rồi ngửa đầu lên uống một hơi hết sạch.
"Uống!"
"Uống!" Phương Phàm nở nụ cười.
Nụ cười trên mặt Giang Diệc nhiều hơn mấy phần chân thật, nhưng nếu như nhìn kỹ, còn có thể từ nụ cười xán lạn đó của cậu nhìn ra mấy phần chua xót.
Ăn uống linh đình, cụng chén rồi cạn ly. Đây là lúc không khí náo nhiệt nhất, tiếng cười vui đùa ầm ĩ, tiếng hò hét càng lúc càng lớn.
Tư Kinh Mặc đứng trong bóng tối, ánh mắt thâm thúy rơi vào cánh tay Giang Diệc đang khoác lên vai Phương Phàm, không che giấu được cảm xúc, bàn tay đang rũ xuống nắm thật chặt, cố gắng đè nén cảm xúc đang không ngừng bốc lên từ đáy lòng.
Uống một hồi, hình như Giang Diệc mới nhớ Tư Kinh Mặc đứng một bên bị mình quên mất.
Phương Phàm nửa dựa lên người Giang Diệc, cầm bình rượu tiếp tục trách móc: "Diệc ca! Đến, chúng ta tiếp tục uống!"
Giang Diệc đỡ cậu ta rồi nở nụ cười đầy bất đắc dĩ: "Cậu đợi một lát, tôi đi tìm Tư......"
Còn chưa dứt lời, Giang Diệc đã nhìn thấy bên cạnh có một bóng dáng quen thuộc, hơi thở của cậu đột nhiên ngưng trệ.
Bỗng nhiên quay lại, con ngươi của Giang Diệc co rụt lại.
Tư Kinh Mặc đứng trong một góc cách đó không xa, không biết đèn trong quán lẩu xảy ra vấn đề gì, mà chừa lại một khoảng tối. Nửa người của Tư Kinh Mặc đứng dưới ánh đèn nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Ánh sáng và bóng tối lẫn vào nhau, càng khiến dáng người hắn cao hơn, ngũ quan thâm thúy trên gương mặt vào giờ khắc này trông thật nhu hòa.
Đó là một bức tranh thật đẹp, bên cạnh còn có thêm một sự tồn tại gây chói mắt ——
Thịnh Thi sóng vai đứng cạnh Tư Kinh Mặc, nói cười vui vẻ, lúc ngẩng đầu lên, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trông thật đẹp, nhưng không biết đang nói với Tư Kinh Mặc điều gì.
Giang Diệc chỉ cảm thấy đôi mắt như bị cái gì đâm trúng, đau đớn, một lát sau thì đỏ lên.
Trước khi Tư Kinh Mặc nhìn sang thì Giang Diệc đã thu hồi tầm mắt.
Phương Phàm không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn, nhìn Giang Diệc bằng vẻ say khước: "Sao thế? Cậu mới nói...... nấc...... nói cái gì?"
Khóe mắt của Giang Diệc đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay dụi dụi mắt, ra vẻ thoải mái mà cười một tiếng: "Không có gì...... Chắc do tôi uống hơi nhiều. Chúng ta uống tiếp đi."
Phương Phàm đã say từ lâu, nghe nói như thế thì rất vui, bỗng nhiên giơ bình rượu trong tay lên: "Được! Uống!"
"Uống!" Giang Diệc cầm chai rượu trên bàn, mở nắp ra rồi uống một hớp lớn.
Phương Phàm giơ ngón tay cái lên: "Diệc ca! Trâu bò!"
Nụ cười là cái dù tốt nhất để che giấu những cảm xúc khác, thế là nụ cười của Giang Diệc càng thêm rạng rỡ: "Phương Phàm cậu ngầu nhất! Nào, uống đi! Đêm nay chúng ta không say không về!"
Những người khác thấy thế, đương nhiên không cam lòng chịu thua kém, nhao nhao vứt chén rượu trong tay của mình: "Không thể bị Phương Phàm vượt qua được! Nào, cho tớ cả chai rượu đi!"
"Đúng!"
......
Người càng muốn say sẽ càng uống càng tỉnh.
Tửu lượng của Guang Diệc vốn rất tốt, đợi đến khi người xung quanh gục kha khá thì cậu vẫn chưa say, mà còn rất tỉnh táo.
Nếu như không phải vì gương mặt đỏ ửng vì rượu, sẽ không có ai nhìn ra cậu uống rượu.
Uống thêm một chai rượu, cuối cùng Phương Phàm không kiên trì nổi nữa, ôm cánh tay Giang Diệc, biểu cảm rất đau khổ: "Diệc ca...... Ưm, tớ chịu không được......"
Giang Diệc thả chai rượu trên tay mình xuống, vội vàng đỡ Phương Phàm: "Muốn nôn à?"
Phương Phàm đã nói không ra lời chỉ có thể đau khổ khẽ gật đầu.
Giang Diệc không chút suy nghĩ đã đỡ Phương Phàm đi đến nhà vệ sinh.
"Bây giờ tôi dẫn cậu đi, cậu nhịn một chút sắp đến rồi."
Mặc dù Phương Phàm đã say, nhưng may là còn nghe được Giang Diệc đang nói cái gì, ngoan ngoãn để cậu dẫn đến nhà vệ sinh, nhiều lần muốn nôn cậu ra đều cố nhịn.
Chờ đến nhà vệ sinh, cậu ta còn hỏi Giang Diệc: "Tớ...... Diệc ca, giờ tớ nôn được chưa?"
Giang Diệc dở khóc dở cười: "Được rồi, cậu cẩn thận một chút."
Phương Phàm gật đầu lia lịa, lúc chuẩn bị nôn thì nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt khó xử mà nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc hơi nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Phương Phàm 'ọe' một tiếng, vội che miệng của mình, đợi đến khi cảm giác buồn nôn qua đi, mới đỏ mắt nói: "Diệc ca, cậu đi ra ngoài trước đi, được không? Tớ nôn...... Xấu lắm......"
Giang Diệc đơ ra mất một giây, một giây sau thì cười bất đắc dĩ: "Được, vậy tôi đứng ngoài phòng vệ sinh chờ cậu, xong rồi thì cậu gọi tôi, cẩn thận một chút, trên đất khá trơn đấy."
Phương Phàm ngẩng mặt lên rồi gật đầu lia lịa, cậu ta thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Giang Diệc nói xong thì đi ra ngoài còn thuận tay khép cửa lại.
Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang rất dài, có mùi hương chanh rất nhẹ khiến người ta thoải mái. Bởi vì cách khá xa đại sảnh, cách xa những tiếng huyên náo ồn ào kia, vừa yên tĩnh vừa thoải mái dễ chịu, khiến dây thần kinh luôn cẳng thẳng của Giang Diệc hỏi buông lỏng.
Nhưng không thả lỏng được quá lâu, một lát sau, Giang Diệc đã nghe được một loạt tiếng bước chân.
Không đợi Giang Diệc nhìn rõ là ai đã nghe được một giọng nam quen thuộc ——
"Nơi này không có người, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi."
Giang Diệc ngừng thở, cơ thể đang dựa vào vách tường cũng hơi thẳng dậy, cậu vô thức muốn đi, nhưng nơi có thể đi duy nhất là nhà vệ sinh, cậu hoàn toàn không có nơi nào để đi nữa.
May mắn là Tư Kinh Mặc không đi vào bên trong mà đứng ngay chỗ ngoặt nên không thấy Giang Diệc đứng bên này.
Sau đó là một giọng nữ mà Giang Diệc rất quen thuộc, là giọng của Thịnh Thi.
"Ở đây...... Chắc không có những người khác đến đâu nhỉ?" Trong giọng nói của Thịnh Thi có một chút do dự và thấp thỏm, cố nói nhỏ hết mức có thể.
Giọng của Tư Kinh Mặc không dao động vẫn lãnh đạm y như cũ: "Không đâu, bọn họ về cơ bản sẽ đến một nhà vệ sinh khác. Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn có việc."
Thịnh Thi cắn cắn môi dưới, ngước mắt nhìn nam sinh trước mặt.
Giống như đã dùng hết tất cả sức lực, Thịnh Thi nhỏ giọng nói: "Tớ...... Tớ đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng tớ vẫn muốn nói. Tư Kinh Mặc, tớ, tớ thích cậu."
Cho dù không tận mắt chứng kiến, nhưng Giang Diệc vẫn có thể đoán được, bây giờ trên mặt Thịnh Thi chắc chắc đã đỏ ửng, trên gương mặt xinh đẹp có bảy phần xấu hổ, ba phần trông mong, đang đợi nam sinh trước mặt nói chuyện.
Không chỉ mình Thịnh Thi chờ mà Giang Diệc cũng đang chờ.
Chỉ là cả hai không ngờ, bọn họ không chờ được đến khi Tư Kinh Mặc nói chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua tất cả đều là sự dày vò.
Cuối cùng Thịnh Thơ không nhịn nổi nữa, mở miệng trước: "Cậu..... Cậu không có gì muốn nói ư?"
Giọng nói của Tư Kinh Mặc lạnh nhạt: "Không có."
Giang Diệc suýt chút nữa bật cười.
Sao có thể có loại người như Tư Kinh Mặc nhỉ? Nữ sinh đã tỏ tình với hắn mà hắn lại không có gì muốn nói?
Không nói đến Thịnh Thi, nếu như là Giang Diệc......
Giang Diệc đột nhiên giật mình, sao tự nhiên cậu lại lấy mình ra làm ví dụ?
Nếu như là cậu......
Một cảm giác tê dại dâng lên từ da đầu, còn mang theo dòng điện, 'lộp bốp, lộp bốp' rồi nổ tung bên tai của Giang Diệc, nhiệt độ trong lồng ngực tăng cao theo kinh mạch chạy khắp người Giang Diệc, ngay cả lòng bàn tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Cậu, cậu nói thế này làm tớ thực sự không biết phải nói tiếp thế nào." Thịnh Thi nở nụ cười, cắt ngang suy nghĩ của Giang Diệc
Tư Kinh Mặc vẫn im lặng không nói tiếng nào.
Thịnh Thi nghĩ rồi lại nghĩ, mở miệng lần nữa: "Thật ra tớ biết cậu đã có Omega mà cậu thích, nhưng là do tớ không buông bỏ được nên mới muốn thử một lần. Từ lần đầu tiên gặp cậu năm lớp 10 tớ đã thích cậu rồi, vốn định chờ đến khi thi đại học xong sẽ tỏ tình với cậu. Ai ngờ nửa chừng lại biết cậu thích một người, tin tức này đả kích tớ khá lớn......"
"Hôm nay do tớ khá xúc động nên mới tỏ tình với cậu."
Thật lâu sau, Tư Kinh Mặc mới nhàn nhạt lên tiếng.
Giờ phút này Thịnh Thi rất muốn đưa tay che mặt mình lại, nhưng vì muốn duy trì dáng vẻ đẹp nhất với người trước mặt, nên cô mới cố nhịn.
Vài giây sau, cô run giọng hỏi: "Vậy...... Tớ muốn biết cậu nghĩ thế nào, được chứ?"
Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ nhàng, còn lẫn vào đó sự thỉnh cầu làm người ta thương tiếc.
Tư Kinh Mặc nhìn sang chỗ khác: "Tôi không thích cậu, không có gì để nói cả. Xin lỗi."
Chẳng tinh tế chút nào hết trơn.
Giang Diệc than thở trong lòng.
Rất rất không tinh tế, không chỉ không tinh tế mà cậu trả lời còn khiến người khác giận sôi gan. Cho nên khi nghe tới câu này thì đôi mắt của Thịnh Thi đỏ lên.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tớ...... Tớ thật sự không có cơ hội nào sao? Tớ thích cậu lâu như vậy...... Nếu như sau này cậu còn chưa yêu đương, cũng không thể suy nghĩ đến tớ sao? Tớ có thể chờ cậu!"
Đây là lần đầu tiên Tư Kinh Mặc nhìn Thịnh Thi trong đêm này. Thịnh Thi vốn đang rất mừng, nhưng sau khi chạm mắt với Tư Kinh Mặc thì giống như bị rơi vào hầm băng.
Trong đôi mắt đen của Tư Kinh Mặc không có chút cảm xúc nào, cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn Thịnh Thi, không chừa cho cô chút thể diện nào: "Cho dù tôi và cậu ấy không ở bên nhau, tôi cũng sẽ không ở bên bất kì kẻ nào khác. Cậu chờ tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Xin lỗi, tôi đi trước."
Có tiếng bước chân từ gần đến xa, sau đó là tiếng khóc nức nở bị đè nén.
Nghe được thanh âm này, hốc mắt Guang Diệc cũng đỏ lên theo. Trái tim trong lồng ngực rất đau, giống như bị cái gì đó xé rách tơi tả.
Trong giọng nói lạnh lùng của Tư Kinh Mặc và tiếng nức nở nho nhỏ của Thịnh Thơ, cuối cùng Giang Diệc đã hiểu cảm xúc bối rối của cậu trước đó.
Không muốn để Tư Kinh Mặc đến gần bất cứ ai, Thịnh Thi chủ động tiến đến cậu sẽ tức giận, lúc nhìn thấy Tư Kinh Mặc thì sẽ đỏ mặt tim đập nhanh......
Tất cả những điều này, đã nói lên một sự thật rõ ràng—— Giang Diệc động tâm rồi.
Nhưng giờ Tư Kinh Mặc quá tàn nhẫn, trong nháy mắt Giang Diệc cảm thấy sự động tâm này đã xé nát trái tim cậu.
Từ chối Thịnh Thi, không phải sẽ từ chối cả Giang Diệc luôn sao?
Khóe mắt Giang Diệc đỏ lên, mũi cũng đau xót.
Kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, không biết phải làm sao.
"Diệc ca?" Không biết qua bao lâu, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng của Phương Phàm. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Giang Diệc hoàn hồn trong nháy mắt.
Trong nháy mắt khi đi vào, đột nhiên trong đầu Giang Diệc thoáng qua một ý nghĩ, nếu như là Phương Phàm...... Dường như không khó để chấp nhận nhỉ?
Khóe môi Giang Diệc hiện ra một nụ cười khổ, sau đó nhanh chóng ổn định trạng thái của mình.
Nôn hết rượu trong dạ dày ra, Phương Phàm đã tỉnh táo hơn, nhưng vẫn có thể thấy vẻ say rượu rõ ràng trên mặt. Giờ đã khá trễ bọn họ nên đi về rồi.
Phương Phàm cười xin lỗi Giang Diệc: "Làm phiền Diệc ca rồi."
Giang Diệc nhún vai: "Không có gì, đi thôi, chúng ta quay về trước đã."
Đợi đến lúc bọn họ quay lại, quả nhiên đã uống gần xong rồi.
Trông thấy Giang Diệc và Phương Phàm đi tới, Tư Kinh Mặc bước nhanh về phía trước, giọng nói mang vẻ lo lắng rất rõ ràng: "Cậu đi đâu vậy? Tôi đã tìm cậu lâu lắm rồi."
Giang Diệc không dám nhìn Tư Kinh Mặc, giật giật Phương Phàm bên cạnh: "Vừa này Phàm Phàm thấy hơi khó chịu, tôi dẫn cậu ấy đến nhà vệ sinh, cậu ấy không sao, cậu không cần phải lo lắng."
Nói xong, Giang Diệc còn cười cười với Tư Kinh Mặc.
Chỉ là cậu không biết, nụ cười miễn cưỡng trên mặt mình khó coi đến mức nào.
Phương Phàm uống hơi nhiều, nên lúc này mới không phát hiện ra điều gì không đúng, còn nói với Tư Kinh Mặc: "Đúng rồi, không cần lo lắng, giờ chúng ta có thể kết thúc rồi, để tớ đi thanh toán......"
Giang Diệc vội nói: "Tôi đi với cậu."
Bờ môi Tư Kinh Mặc mím chặt, không nói lời nào, nhưng mắt lại nhìn khóe mắt hơi đỏ của Giang Diệc.
Giang Diệc đang tránh né mình, Tư Kinh Mặc nghĩ.
Nhưng sao lại như vậy chứ? Vì sao Giang Diệc muốn tránh né mình?
Đôi mắt Tư Kinh Mặc tối sầm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Diệc và Phườn Phàm cạnh nhau, mây đen lần nữa che lấp đôi mắt.