Giang Diệc lấy tai nghe bluetooth trong túi ra rồi đeo lên, sau đó từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới thở dài nói: "Không sao, nhưng mà tôi bị ba tôi lừa."
Ở màn hình bên kia nếp uốn giữa hai đầu lông mày của Tư Kinh Mặc sâu hơn một chút: "Xảy ra chuyện gì?"
Thật ra Giang Diệc không muốn nói, những chuyện không hay trong gia đình cậu, đến cả Hứa Hướng Dương cậu cũng không nói.
Nhưng không hiểu tại sao khi đối mặt với Tư Kinh Mặc, ham muốn nói chuyện của cậu sẽ tăng lên, nhịn không được liền muốn nói hết chuyện này cho Tư Khinh Mặc.
Suy nghĩ một lát, Giang Diệc quyết định nói từ đầu.
Nhiều thế hệ của Giang gia đều làm kinh doanh, xem như là một gia tộc lớn, nhưng đến thế hệ của Giang Húc thì chỉ có một đứa con trai là Giang Diệc.
Bà nội của Giang Diệc đặt hết tâm tư lên ngưòi của con trai, gần như xem Giang Húc là mạng của mình.
Khi Giang Húc còn trẻ, thậm chí còn nổi loạn hơn Giang Diệc bây giờ. Bà nội của Giang Diệc —— Lão phu nhân muốn Giang Húc học kinh tế, mà Giang Húc lại đi thi trường cảnh sát.
Lão phu nhân giận tím mặt nhưng không còn cách nào khác. Khi đó ông nội của Giang Diệc vẫn còn sống, lão gia tử không ngăn cản, chỉ nói với Giang Húc nếu đã muốn làm thì phải làm cho tốt.
Có được sự ủng hộ của cha, con đường của Giang Húc cũng coi như suôn sẻ.
Giang Húc vừa đi, liền làm cảnh sát mười mấy năm.
Trong quá trình này, Giang Húc quen Tống Nhân.
Nghề nghiệp của Tống Nhân nữ sĩ là tác giả mạng, thu nhập của công việc này ngang với một nhân viên văn phòng, khá nổi tiếng trên weibo.
Nhưng lão phu nhân không thích Tống Nhân, ban đầu là vì xuất thân của Tống Nhân, sau đó lại vì công việc của Tống Nhân.
Dù sao thì trong mắt của lão phu nhân, Tống Nhân không xứng với con trai của bà.
Lúc ấy Giang Húc kiên quyết muốn kết hôn với Tống Nhân, lão thái thái tức giận đến mức nói nếu Giang Húc kết hôn với Tống Nhân thì sẽ không nhận đứa con trai này nữa.
Nhưng chuyện đó không uy hiếp được Giang Húc, năm đó ông đã kết hôn với Tống Nhân, hai năm sau thì có Giang Diệc.
Sau khi Giang Diệc được sinh ra, thái độ của lão phu nhân đối với Tống Nhân mới khá lên đôi chút.
Nhưng mà chỉ khá lên đôi chút mà thôi.
Khi còn bé Giang Diệc không hiểu, chẳng qua chỉ cảm thấy bà nội có thành kiến với mẹ của cậu, sau này lớn dần lên, từ lần đầu tiên lão phu nhân bịa đặt nói xấu Tống Nhân trước mặt Giang Diệc, Giang Diệc mới từ từ hiểu được.
Nguyên lão phu nhân không thích Tống Nhân.
Nhưng Giang Diệc rất thích Tống Nhân, bởi vì tính chất công việc mà Giang Húc quanh năm không ở nhà, Giang Diệc gần như được Tống Nhân một tay nuôi nấng. Khi còn bé, Tống Nhân về cơ bản đã ngừng tất cả công việc của mình, mỗi ngày đều xoay quanh Giang Diệc.
Nguyên lão phu nhân không thích Tống Nhân, thì Giang Diệc cũng không thích bà, mãi sau này đến cả gọi 'bà nội' cậu cũng không muốn gọi.
Lão phu nhân không quá thích Tống Nhân, mà đột nhiên Giang Diệc lại bắt đầu xa lánh bà, khiến lão phu nhân cho rằng Tống Nhân đã nói xấu sau lưng bà.
Sự việc càng ngày càng lớn, ngày đó khi Giang Diệc đi học về.
Đó là lần đầu tiên Giang Diệc nhìn thấy mẹ mình khóc.
Một người phụ nữ luôn kiên cường, mà giờ đây nước mắt giống như hạt châu bị đứt giây, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giang Diệc đau lòng lắm, ngay sau đó tròng mắt cũng đỏ lên.
Nhưng hết lần này đến lần khác lão phu nhân lại là người vô lý, cứ kéo Giang Diệc lại hỏi, hỏi cậu có phải vì mẹ cậu nói xấu bà nội sau lưng, nên Giang Diệc mới không quan tâm đến bà nội không.
Giang Diệc đã khóc, nhưng cậu khóc là vì đau lòng cho Tống Nhân. Khi còn bé Giang Diệc là một Tiểu Bá Vương, chỉ có cậu bắt nạt người khác chứ đâu ai có thể bắt nạt cậu?
Nghe lão phu nhân nói thế Giang Diệc không nói nữa, lau khô nước mắt rồi đẩy lão thái thái một cái, giọng nói non nớt pha lẫn giận dữ: "Bà nói xấu mẹ con trước mặt con! Mẹ con nói với con là con nên nói chuyện với bà! Nhưng bà bắt nạt mẹ con, còn làm mẹ con khóc, con sẽ không quan tâm đến bà nữa!"
Giang Húc và lão phu nhân có mặt ở đây đều sững sờ.
Lúc ấy Giang Diệc mới mấy tuổi, trẻ con mấy tuổi sẽ nói dối hay sao?
Từ đó về sau, Giang Diệc càng ra vẻ không thích lão phu nhân.
Lão phu nhân dường như bị Giang Diệc kích thích, Giang Diệc không để ý đến bà, thì bà cũng coi như không thấy Giang Diệc.
Mấy đứa cháu khác quay về, lão phu nhân sẽ coi như bảo bối, chỉ có mình Giang Diệc là coi như không thấy. Tiền mừng tuổi vào dịp Tết cũng thế, những người khác có, mà Giang Diệc thì không.
Lần tồi tệ nhất là khi Giang Húc muốn làm dịu mối quan hệ, nên đã dẫn Giang Diệc về nhà ăn tết.
Giang Diệc nhớ rất rõ, khi đó cậu mới năm tuổi, Giang Húc và Tống Nhân có việc phải ra ngoài, nên đã nhờ lão phu nhân trông Giang Diệc.
Người Giang gia nhiều, vào dịp tết trẻ con của các nhà đều sẽ tới.
Trông thấy đứa trẻ lạ là Giang Diệc, những đứa trẻ khác đều nổi lên tâm tư muốn bắt nạt.
Khi đó Giang Diệc khá mạnh, nhưng một người làm sao đánh lại năm sáu người, huống chi trong đó còn có một đứa hơn mười tuổi.
Đám người đó xé áo khoác của Giang Diệc, chỉ để lại đồ lót rồi ném Giang Diệc vào đống tuyết.
Mà lão phu nhân, chỉ khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không quan tâm đến Giang Diệc đang khóc, dường như bà không trông thấy. Không chỉ có thế, những người muốn đến giúp đỡ thì đều bị bà ngăn lại.
Thật tình cờ, Giang Húc và Tống Nhân trở về nhìn thấy hết cảnh này.
Giang Húc giận điên lên, còn Tống Nhân thì rất đau lòng.
Vừa ra khỏi tuyết, Giang Diệc đã lạnh đến mức ngất đi, lúc được đưa đến bệnh viện đã sốt gần 40°.
Chuyện phía sau thì Giang Diệc không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đám người từng bắt nạt cậu, cuối cùng bị Giang Húc đánh cho một trận.
Đó là sự thật, ông đã dẫn cái đám chơi liều kia ra. Người nào đến ngăn cũng vô dụng, ai lên kéo người lại thì bị đánh chung luôn.
Giang Húc tốt nghiệp trường cảnh sát, cho dù mười người Alpha cũng không ngăn nổi.
Cho dù là vậy Giang Húc vẫn chưa hết giận, giữa cái thời tiết lạnh giá này, đã ném hết lũ trẻ con vào hồ bơi bên ngoài biệt thự.
Sau đó cầm nhiệt kế đứng ở đó chờ, nếu ai bị sốt đến 39° thì lôi lên, xe cứu thương cũng đã chờ sẵn ở đó.
Thân thích đứng bên cạnh khóc lóc om sòm, mà đâu có làm được gì.
Một khi Giang Húc đã nổi giận thì chẳng ai ngăn nổi cả.
Nói đến đây, thì có rất nhiều lói quen của Giang Diệc là học từ Giang Húc, bao gồm cả việc đánh nhau.
Lần đó Giang Diệc phải ở bệnh viện một tuần, còn đám trẻ con kia ở bệnh viện bao lâu thì Giang Diệc không biết.
Sau đó Giang Diệc nghe Tống Nhân kể lại, nếu hôm có không có ông nội của Giang Diệc ở đó, thì lão phu nhân cũng bị Giang Húc ném xuống nước.
Giang Diệc nói đến đây, thì nở nụ cười: "Bây giờ nhớ lại thì thấy lúc đó cha tôi đẹp trai lắm! Hả giận ghê!"
Lông mày của Tư Kinh Mặc ở màn hình bên kia giãn ra, khẽ gật đầu: "Ừ."
"Từ lần đó về sau, nhà tôi xem như đoạn tuyệt với bà nội. Vào dịp tết chúng tôi không cần phải về nhà nội, cha tôi càng không cho bà sắc mặt tốt." Giang Diệc cảm thấy phiền muộn trong lòng ít đi rất nhiều.
"Nhưng mà lần đó hình như tôi đã bị bệnh rất lâu, từ đó về sau thân thể tôi yếu hơn bình thường. Vì để tôi ít bị bệnh hơn nên cha tôi đã làm vài buổi huấn luyện cho tôi ở trong nhà."
Giang Diệc nói. "Sau đó vì chuyện này, mà tôi đã bỏ lỡ quá nhiều chương trình học ở nhà trẻ, nên kỳ sau cha tôi đã chuyển trường cho tôi."
Nói đến đây, Giang Diệc ngưng một lát, hỏi Tư Kinh Mặc: "Cái lần tôi chuyển đi đó, cậu nhớ không?"
Hai mắt Tư Kinh Mặc tối sầm, giọng khàn khàn, từ ống nghe bên kia truyền đến, còn mang theo sự từ tính: "Nhớ chứ, khi đó cậu chuyển tới lớp của tôi."
Giang Diệc 'chậc' một tiếng, đưa điện thoại lại gần một chút: "Nghĩ đến đây chắc là nghiệt duyên bắt đầu nhỉ?"
Nói xong, không đợi Tư Kinh Mặc nói tiếp thì Giang Diệc đã cười.
Cười xong, cậu lại ho một tiếng: "Nhưng mà, hình như hồi đó tôi hình như hơi dữ......"
Trong con ngươi thân thúy của Tư Kinh Mặc có thêm vài phần ý cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu chắc chắn: "Không đâu, những điều cậu làm lúc đó rất tốt."
Giang Diệc hừ hừ hai tiếng, rõ ràng là cậu không tin, nhưng mà không quan trong lắm. Khi ấy Giang Húc dạy Giang Diệc vài kỹ thuật phòng thân, ý muốn ban đầu là để Giang Diệc có đánh trả nếu như lần sau bị bắt nạt.
Ai mà ngờ sau đó Giang Diệc đã dùng mấy kỹ thuật phòng thân này để đi "Hành hiệp trượng nghĩa."
Chỉ cần học sinh trong trường bị bắt nạt thì Giang Diệc sẽ đứng ra đầu tiên. Tuy nói như thế, nhưng Giang Diệc vẫn nói đạo lý trước, ai có lý thì mới giúp.
Nhưng cách giúp này khiến giáo viên và Tống Nhân đau hết cả đầu, đó là dùng nắm đấm.
Điểm ấy của Giang Diệc tốt, mà cũng không tốt.
Tư Kinh Mặc hơi thất thần, một lát sau hắn mới nói: "Vậy lần này tâm trạng của cậu không tốt là vì bà của cậu à?"
Giang Diệc gãi gãi tóc, ý cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ cau có: "Đúng vậy! Không phải năm hai trung học tôi phải chuyển đến trường khác hả?"
Bờ môi Tư Kinh Mặc mím lại, biểu cảm trên mặt cứng lại trong nháy mắt, khẽ gật đầu: "Tôi biết."
Giang Diệc giải thích: "Thật ra khi đó ông nội của tôi bị bệnh nặng, việc kinh doanh trong gia đình cần cha tôi tiếp quản, cha tôi đâu có muốn làm, nhưng ông nội của tôi vô tội nên cuối cùng cha tôi đã trở về."
Giang Húc tiếp quản công ty, đương nhiên chỉ có thể quay lại Giang Thành. Nhưng theo đó thì mâu thuẫn trong gia đình càng thêm dữ dội.
Tống Nhân và Giang Diệc vẫn không thích lão phu nhân, ban đầu Giang Húc cũng có ý nghĩ như Giang Diệc và Tống Nhân.
Nhưng dù sao đây cũng là mẹ của ông.
Một hai lần thì có thể tàn nhẫn, nhưng không chịu nổi mấy lần cầu hòa của lão phu nhân. Thêm nữa khi ông nội của Giang Diệc qua đời thì Giang Húc càng thêm trân trọng người thân ở bên cạnh mình.
Giang Húc đã tha thứ cho lão phu nhân, nhưng Giang Diệc và Tống Nhân thì không, nên mâu thuẫn mới sinh ra từ đó.
Đầu tiên là Giang Húc và Tống Nhân cãi nhau, sau đó lão phu nhân đã khoa chân múa tay với Giang Diệc, lão thái thái ỷ mình lớn tuổi nên càng ngày càng quá đáng.
Mãi đến khi Giang Diệc vô tình phân hóa thành Omega.
Hôm Giang Diệc tỉnh lại ở bệnh viện, lão phu nhân cũng ở đó, câu nói đầu tiên không phải là quan tâm Giang Diệc, mà là nói: "Lần này thì hay rồi, lại là một Omega, mẹ thấy vợ chồng các con nhân lúc còn trẻ thì thì tranh thủ sinh thêm đứa nữa đi."
Bà cụ vừa thốt ra câu đó, không chỉ có Giang Diệc mà Tống Nhân cũng nổi giận, trực tiếp cho người mời lão phu nhân ra khỏi phòng bệnh.
Lão phu nhân ở ngoài phòng bệnh vừa khóc vừa nói con dâu mình bất hiếu.
Giang Húc bị kẹp ở giữa, tình thế hết sức khó xử.
Lúc ấy tin tức tố của Giang Diệc không ổn định, người cậu vốn đã khó chịu, nghe câu này của lão thái thái đã tức đến mức muốn xuống khỏi giường bệnh.
Cùng lắm cậu không làm Omega nữa, cắt tuyến thể là được.
Sau đó Tống Nhân phải trấn an rất lâu, Giang Diệc thấy Tống Nhân nói có lý, thân thể là của mình, không thể vì những người không liên quan mà chà đạp thân thể của mình.
Cũng bởi vì việc này, mà Giang Diệc không muốn nhìn thấy lão phu nhân nữa, náo loạn muốn chuyển trường.
Lần này không chỉ có Giang Húc, mà Tống Nhân cũng không muốn Giang Diệc chuyển trường. Bởi vì, Giang Diệc từ nhỏ đã sống cùng bố mẹ nên Tống Nhân không nỡ.
Lần này suy nghĩ của Giang Húc và Tống Nhân hoàn toàn giống nhau, không muốn để Giang Diệc một mình sống ở thành phố khác.
Nhưng một khi Giang Diệc đã quyết định, thì có mười con trâu cũng chẳng kéo nổi.
Lần này cũng thế rồi, có ai nói cũng vô dụng.
Giang Diệc cứng rắn, lần này Giang Húc cũng cứng rắn, không hé nửa lời.
"Nói đến còn phải cảm ơn bà nội!" Giang Diệc nói đến đây thì hơi mệt nên tùy ý dựa vào giường. "Lúc ấy tôi đang nghĩ phải làn sao để chuyển trường thì bà nội đã đưa cơ hội tới cho tôi."
Tư Kinh Mặc nghe rất chăm chú, biết mở miệng ra hỏi đúng lúc: "Xảy ra chuyện gì?"
Giang Diệc nghĩ đến đây thì hơi giận, nhưng buồn cười nhiều hơn: "Trong mắt của bà nội, Omega sinh ra chỉ để gả đi, bà ấy nói dù sao thì tôi cũng phải kết hôn, cho nên không bằng từ giờ trở đi, để tôi bồi dưỡng tình cảm với một Alpha của gia tộc lớn."
Giang Diệc nở một nụ cười tiêu chuẩn và lịch sự: "Tôi có thể cái quần què!"
Quai hàm của Tư Kinh Mặc căng ra, biểu tình trên mặt rất khó coi: "Vậy cậu......"
Giang Diệc: "Có điên tôi mới kết hôn với người ta vì lợi ích! Tôi còn chưa thành niên đâu! Mà bà nội đã muốn tôi kết hôn, cậu nói có phải bà ấy điên rồi không? Tôi còn chưa kịp nổi giận, mẹ tôi đã giận, còn đuổi lão thái thái ra ngoài nữa."
Nói đến đây, Giang Diệc nhíu mày: "Nhưng mà vì chuyện này, tôi mới chuyển trường thành công."
Mặc dù Giang Húc muốn làm dịu đi quan hệ giữa Giang Diệc và lão phu nhân, nhưng chuyện hôn nhân đại sự của con trai đâu phải là chuyện đùa.
Chuyện hôn nhân và yêu đương, bất kì ai xen vào cũng không được. Cho dù sau này Giang Diệc không muốn cưới, thì Giang Húc cũng không ép. Ông kiếm tiền là để con trai và vợ dùng, sau này Giang Diệc không kiếm ra tiền cũng không sao, tiền mà ông kiếm đã đủ cho Giang Diệc không lo cơm áo cả đời.
Giang Diệc ỷ vào chuyện này, mà quậy cả tuần ở nhà, cuối cùng trước khi đi học hai ngày cũng thỏa thuận mọi chuyện xong xuôi.
Sau đó lão phu nhân đã làm gì thì Giang Diệc không biết, nhưng nhìn lần này Giang Húc lừa Giang Diệc trở về, thì Giang Diệc đã đủ hiểu chắc chắn Giang Húc lại muốn tha thứ cho lão phu nhân.
Mà một người làm việc ở nhà như Tống Nhân, hôm nay đi ra ngoài, chắc hẳn là vì chuyện này mà cãi nhau với Giang Húc.
"...... Lúc ấy tôi thấy phiền trong lòng, nên mới đăng bài viết kia." Nói một tràng, cuối cùng đã nói rõ mọi chuyện. Sau khi nói xong, Giang Diệc thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Thở ra một hơi thật dài, Giang Diệc đứng lên, rót cho mình một ly nước.
Rời khỏi điện thoại, trên màn hình chỉ còn lại một đoạn cổ trắng nõ của Giang Diệc. Bởi vì động tác uống nước mà có thể nhìn thấy yết hầu chuyển động rõ ràng.
Con ngươi của Tư Kinh Mặc tối sầm lại, thừa dịp Giang Diệc không thể thấy, mà ánh mắt của hắn tham lam nhìn vào đó.
Mãi đến khi Giang Diệc uống nước xong, nhìn vào màn hình một lần nữa, lúc ấy Tư Kinh Mặt như có tật giật mình mà vội dời mắt sang chỗ khác.
Giang Diệc không thấy điều này tiếp tục nói: "Tôi giận lắm, cha tôi phiền dễ sợ."
Tư Kinh Mặc hơi cúi đầu, từ góc độ này sẽ thấy lông mi của hắn vừa dài vừa dày, nhẹ nhàng nháy một cái, giống như là cánh bướm.
Giang Diệc nhìn thấy thì ngứa tay.
Líc trước cậu phát hiện lông mi của Tư Kinh Mặt rất dài, thậm chí còn dài hơn nhiều nữ sinh khác.
Lúc cụp mắt xuống, dưới mắt hắn sẽ có một cái bóng, Giang Diệc nhìn thấy là muốn sờ.
Không biết nghĩ cái gì, mà Giang Diệc đã lén lút nhấn nút chụp màn hình.
'Tách' một cái, chụp màn hình thành công.
"Vậy bây giờ cậu ở trong nhà à?" Giọng của Tư Kinh Mặc đột nhiên vang lên.
Tay Giang Diệc run một cái, suýt nữa đã vứt luôn điện thoại, động tác này lớn nên điện thoại nảy lên trong tay mấy lần thì Giang Diệc mới cầm chắc được.
Tư Kinh Mặc nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Giang Diệc chột dạ lắm, sợ hắn phát hiện cậu chụp màn hình, vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì!"
Chỉ là nói xong câu này, Giang Diệc hơi xấu hổ nhìn thẳng Tư Kinh Mặc ở màn hình bên kia.
Lông mày Tư Kinh Mặc nhăn lại, không mấy tin tưởng Giang Diệc, nhưng không gặng hỏi gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm lỗ tai hơi đỏ lên của cậu, như có điều suy nghĩ.
"Tiệc mừng thọ ngày mai của nhà cậu được tổ chức ở nhà hàng nào?" Im lặng hồi lâu Tư Kinh Mặc mới lên tiếng hỏi.
Nhà Giang Diệc chỉ tổ chức yến hội ở vài nơi, Giang Diệc không cần phải hỏi Giang Húc, mà trực tiếp nói địa chỉ cho Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc nói chuyện phiếm với Tư Kinh Mặc thêm một lúc nữa, thì cậu nghe thấy dưới lầu truyền đến một giọng nữ quen thuộc, tinh thần cậu tỉnh táo ngay lập tức.
"Mẹ tôi về rồi!" Bỗng nhiên Giang Diệc kích động hơn.
Tư Kinh Mặc nhìn gương mặt kích động của thiếu niên, ánh mắt lóe lên một tia cười ôn nhu: "Vậy cậu đi gặp mẹ của cậu đi, tôi cúp máy trước đây."
"Được, bai bai." Giang Diệc cười với Tư Kinh Mặc.
Lông mày Tư Kinh Mặc khẽ cong: "Ừ, hẹn gặp lại."
Vì đang vội đi gặp Tống Nhân nữ sĩ nên Giang Diệc không chú ý đến biểu cảm của Tư Kinh Mặc, vội vàng tắt call video rồi chạy ra khỏi phòng như một cơn gió.
Trước khi lao tới đầu cầu thang, cậu đã nghe được giọng nói mang theo sự chất vấn của Tống Nhân: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại lừa tiểu Diệc về đây?"
"Lừa cái gì?" Giang Húc hơi khó chịu. "Anh đưa nó về một hai ngày thì đã làm sao?"
Giang Diệc đi chậm lại, ló đầu ra nhìn xuống phía dưới: "Nếu có bản lĩnh thì ngày mai đừng để con đến tiệc mừng thọ."
Tống Nhân ngẩng đầu lên, liếc mắt là nhìn thấy Giang Diệc.
Giang Diệc chẳng ngại sự tức giận của Giang Húc, mà gọi Tống Nhân một tiếng: "Mẹ!"
Sự lạnh lùng trên gương mặt Tống Nhân đã tiêu đi một nửa vào thời khắc này, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Hình như tiểu Diệc gầy đi rồi."
Giang Diệc đi xuống cầu thang rồi nhảy ra trước mặt Tống Nhân, nghiêm túc cường điệu: "Không ốm! Mà là cao!"
Tống Nhân thân mật kéo Giang Diệc đến gần mình, trái phải đánh giá rồi gật đầu: "Đúng là cao hơn, tiểu Diệc, con ở một mình bên kia có quen không?"
Giang Diệc gật đầu, ý cười bên khóe miệng càng thêm sâu: "Lúc trước con lớn lên ở Giang thành mà, sao không quen được chứ? Mẹ đừng lo."
Tống Nhân xoa xoa đầu Giang Diệc, cũng không quan tâm đến Giang Húc đang giận dữ mà kéo Giang Diệc lên lầu.
Giang Húc thấy vậy, có chút bất mãn: "Sao em gặp anh, không thấy em không vui như thế?"
Giang Diệc không nói chuyện, nhưng Tống Nhân thì quay đầu lại nói: "Nhà chúng ta có nhiều gương lắm."
Giang Húc: "Hả?"
Giang Diệc cười vui vẻ, nói tiếp câu nói kia: "Ý của mẹ con là, nếu trong lòng ngài không rõ tại sao thì ngài có thể soi gương nhiều một chút."
Giang Húc đứng dưới lầu sững sờ mấy giây, mới nhỏ giọng mắng. Bởi vì cách xa nên Giang Diệc không nghe, nhưng chuyện này đâu có quan trọng.
Không đợi Giang Diệc và Tống Nhân đi vào phòng, đã nghe Giang Húc hét lên từ dưới lầu: "Vợ ơi, anh đã đặt chỗ cho bữa tối rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn! Xem như món quà cho tiểu Diệc!"
Phản ứng của Tống Nhân giống hệt phản ứng của Giang Diệc trước đó, đều là một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Giang Diệc vui lắm, chỉ là lần này cậu còn chưa vui xong, đã nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của Tống Nhân: "Nếu như ông ấy còn như vậy, mẹ rất muốn tách ra khỏi ông ấy."
Động tác của Giang Diệc ngừng lại, khiếp sợ nhìn Tống Nhân: "Mẹ?"