Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*********************
Khi ở trên xe, bác sĩ Cố đưa cho Giang Diệc một bình tẩy rửa tin tức tố, ra hiệu cho cậu tẩy hết tin tức tố trên người mình.
Thật ra Ginag Diệc không sao hết, nhưng cậu không thể đem theo mùi tin tức tố nồng như vậy đến bệnh viện được.
Trường học có xe cấp cứu, từ cửa sau của trường chạy thẳng đến bệnh viện.
Bác sĩ Cố đã liên lạc với bệnh viện từ trước, nên khi Phương Phàm vừa được đưa đến bệnh viện thì bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Giang Diệc đang do dự có nên mượn điện thoại của bác sĩ để gọi cho Tư Kinh Mặc và Trương Dương không, thì sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc——
"Giang Diệc!"
"Diệc ca!"
Giang Diệc quay đầu, đã thấy Trương Dương đang chạy tới, theo sau là Tư Kinh Mặc và lão Từ, bên cạnh còn có mấy người cảnh sát.
Mặt Trương Dương hiện lên vẻ lo lắng, đến người luôn luôn bình tĩnh như Tư Kinh Mặc, trên mặt cũng có nét bối rối.
"Diệc ca! Phàm Phàm cậu ấy......"
"Cậu ấy không sao, lúc đó cậu ấy luôn luôn đi với tôi." Giang Diệc giải thích, cố ý vượt qua Trương Dương nhìn Tư Kinh Mặc ở phía sau nói với hắn. "Yên tâm đi, cậu ấy vẫn ổn."
Trương Dương nghe nói như thế mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không có chuyện gì là tốt rồi!" Lão Từ cũng thở ra một hơi.
Tư Kinh Mặc vẫn nhíu mày, ánh mắt quét qua trên người Giang Diệc. Rồi rời đi rất nhanh, không nói gì nữa.
Cảnh sát có vài chuyện muốn hỏi Giang Diệc, không cho bọn họ có thời gian nói chuyện linh tinh, trước hết dẫn Giang Diệc đến phòng bệnh sát vách.
Trước khi đi Giang Diệc sợ Tư Kinh Mặc lo lắng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Yên tâm đi, Phương Phàm sẽ không sao đâu."
Tư Kinh Mặc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Giang Diệc rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Trương Dương vẫn đang lo lắng cho Phương Phàm, đi sang bên cạnh hỏi bác sĩ Cố. Bác sĩ Cố nói ngắn gọn tình huống của Phương Phàm, việc họ phải làm bây giờ là lấy kết quả xét nghiệm máu, biết được Phương Phàm bị hạ thuốc gì mới có thể làm bước trị liệu tiếp theo.
Quá trình này sẽ hơi lâu, nhưng thật sự không phải là chuyện gì lớn.
Khó khăn nhất là thời gian chờ cứu viện mà cậu ta đã bình an vượt qua.
Trương Dương nghiến chặt răng, càng nghĩ càng tức giận: "Đồ chó, để tôi biết là ai làm tôi sẽ giết hắn!"
Lão Từ nghe nói như thế, không đồng ý nhíu mày, nhưng hiếm khi không uốn nắn.
Bên này lão Từ đang liên lạc với người nhà của Phương Phàm, cha mẹ của Phương Phàm đang đi công tác ở bên ngoài, sau khi hai người biết chuyện đã lập tức chạy về.
Trương Dương cũng gọi điện cho cha mẹ mình, nói cho hai người họ về chuyện này, bây giờ cha mẹ của cậu ta cũng đang trên đường tới đây.
Lão Từ không muốn nhìn Trương Dương đi qua đi lại trên hành lang, nên bảo cậu ta tìm một chỗ ngồi xuống.
Trương Dương không nhìn thấy Phương Phàm thì không yên tâm, nhưng cứ đi qua đi lại trên hành lang sẽ làm phiền người khác, nên cậu ta đành phải tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lát sau, cảnh sát từ phòng bệnh đi ra, gọi bác sĩ Cố và lão Từ đi vào.
Xuyên qua khe cửa, Tư Kinh Mặc chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Diệc, một giây sau cánh cửa đã đóng lại, trong tầm mắt chỉ còn một mảnh màu trắng.
Tư Kinh Mặc thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống.
Hành lang khoa cấp cứu của bệnh viện không mấy yên tĩnh, thường xuyên có người đi tới đi lui. Tư Kinh Mặc đứng dựa vào vách tường, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương Dương không tìm được ai để nói chuyện, trong phòng kìm nén đến hoảng hốt, nhìn Tư Kinh Mặc im lặng đứng một bên, nhịn không được mà nói: "Tư Ca, lần này chúng ta thật sự rất may mắn."
Tư Kinh Mặc chỉ gật đầu, không nói gì.
Trương Dương gãi gãi đầu, lại hỏi: "Nhưng mà Diệc ca phân hóa thành Omega khi nào, sao cậu cũng không biết vậy?"
Tư Kinh Mặc liếc nhìn Trương Dương, đáy mắt hắn là một màu đen kịt, thấy không rõ cảm xúc.
Trương Dương nói liên tục không ngừng: "Nhưng mà lần này rất cảm ơn Diệc ca! Nếu như không có cậu ấy, tớ không biết phải nói như thế nào với cha mẹ Phương Phàm, còn cha mẹ của tớ nữa, bọn họ chắc chắn sẽ đánh chết tớ!"
Nghĩ tới đây, Trương Dương lại vỗ vỗ lồng ngực: "May quá may quá, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Lần này chờ Phương Phàm tỉnh lại, tớ cảm thấy tớ nên tìm đối tượng cho cậu ấy!"
Tư Kinh Mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không hiểu gì mà nhìn thoáng qua Trương Dương.
Trương Dương nghỉ ngợi, cảm thấy chú ý này rất tốt: "Có đối tượng rồi, mặc kệ là nam hay là nữ, là một Alpha là được, có người luôn ở bên cậu ấy, tớ cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu nói có đúng không, Tư ca?"
Ánh mắt Tư Kinh Mặc phức tạp, hắn chần chờ một lát, cuối cùng mới nói: "Cậu thật sự nghĩ như vậy?"
Trương Dương không cần nghĩ ngợi đáp: "Đúng vậy á."
Tư Kinh Mặc mím môi, thật lâu sau mới nói: "Lời này cậu không nên nói với Phương Phàm."
Trương Dương: "?"
"Vì sao?" Trương Dương quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc tĩnh mịch, nói ra một câu khiến Trương Dương không hiểu gì hết: "Nếu như cậu không muốn mất đi người bạn này."
Trương Dương còn đang muốn hỏi tiếp, cửa phòng bệnh đối diện đã mở ra.
Lão Từ gọi hai người họ: "Các trò vào đây một lát."
Tư Kinh Mặc đứng thẳng dậy, đi vào trước.
Trương Dương sờ mũi một cái, trong lòng vẫn đang nghĩ về câu nói của Tư Kinh Mặc.
Tư ca nói cậu ta sẽ mất đi người bạn là Phương Phàm? Làm sao có thể chứ! Cậu ta và Phương Phàm từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, ai cũng có thể nghỉ chơi với cậu ta, chỉ có Phương Phàm là không thể.
Trương Dương vô cùng tự tin về điều này.
Đi vào phòng bệnh, cảnh sát chỉ vào hai cái ghế bên cạnh: "Đến đây, hai đứa ngồi xuống đi. Có một số chuyện cần các cháu xác nhận."
Tư Kinh Mặc ngồi xuống bên cạnh Giang Diệc.
Giang Diệc nhanh chóng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt quyt qua trên mặt hắn mấy lần.
Tư Kinh Mặc nhìn cậu, đáy mắt hơi nghi hoặc.
Giang Diệc biết được Tư Kinh Mặc không còn bối rối như trước nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thu tầm mắt lại, Giang Diệc quyết định khi ra ngoài sẽ giải thích sau.
Cảnh sát gọi Tư Kinh Mặc và Trương Dương vào, chỉ để xác nhận tướng mạo của nam sinh mà họ đã thấy trước kia.
Học đã xem qua camera, xác thực trông thấy người này xuất hiện trước cửa phòng học của họ.
Nhưng bởi vì nam sinh này rất cảnh giác, không lộ mặt trước camera nên làm việc điều tra trở nên khó khăn.
Mà rốt cuộc Phương Phàm đã gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể chờ Phương Phàm tỉnh lại mới có hể hỏi được.
Nhưng dù sao chuyện Omega bị hạ thuốc cưỡng chế phát tình cũng không phải là việc nhỏ, cảnh sát rất coi trọng, bây giờ đã có cảnh sát lấy hình ảnh camera của trường học trong đêm, bao gồm các camera ở các cửa hàng xung quanh trường học.
Lần đâu tiên Giang Diệc thấy nam sinh kia, cậu cũng không thèm nhìn mà chỉ liếc qua.
Người duy nhất nhớ kĩ chỉ có Tư Kinh Mặc, theo sự miêu tả của hắn, hắn chắc chắn rằng đã từng gặp nam sinh này ở tòa nhà dạy học của lớp 12. Tuy nhiên nếu muốn tìm hiểu thì phải đi ngược lại một năm trước.
Trương Dương không biết vì trước đó cậu ta không hề chú ý.
Cuối cùng cảnh sát quyết định lấy tất cả thông tin của học sinh lớp 12, để Tư Kinh Mặc phân biệt.
Chỉ là quá trình này mất kha khá thời gian, và tốt nhất là tất cả bọn họ đều phải đến đồn cảnh sát.
Ba người đều hơi do dự, bây giờ Phương Phàm còn chưa tỉnh lại, bọn họ vẫn thấy lo lắng.
Cuối cùng thống nhất chờ sau khi cha mẹ của Trương Dương đến, bọn họ mới đi với cảnh sát.
Lần này ba người không có ý kiến gì, nhao nhao gật đầu.
Lão Từ và bác sĩ Cố đến lối đi an toàn để gọi điện thoại, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đang ở bên cạnh, nói trước: "Không sao, không cần lo lắng."
Tư Kinh Mặc vẫn không nói gì, Trương Dương đứng một bên gật đầu phụ họa: "Không sao, không sao. Lần này may mà có Diệc ca! Cơ mà Diệc ca, sao cậu lại thành Omega vậy?"
Tư Kinh Mặc lạnh lùng liếc Trương Dương.
Trương Dương còn chưa kịp hiểu, sao tự nhiên lại không vui thế nhờ?
Giang Diệc không nhìn thấy ánh mắt của Tư Kinh Mặc, trợn nhìn sang Trương Dương: "Sao nào, kỳ thị giới tính à?"
Trương Dương vội vàng khoát tay: "Không! Chỉ bằng việc cậu cứu Phương Phàm, thì cậu chính là anh tớ! Mãi mãi là Diệc ca!"
Giang Diệc lười nói chuyện với cậu ta, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh: "Lão Từ gọi hai người tới à?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Khi nghe được thông báo trên loa phát thanh thì tôi đã biết là không ổn rồi."
Giang Diệc kinh ngạc: "Hai người còn khá cảnh giác đấy nhỉ."
Tư Kinh Mặc đột nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh không chớp nhìn chằm chằm Giang Diệc.
Giang Diệc không hiểu, trên mặt của cậu có gì à?
Giọng nói của Tư Kinh Mặc khàn khàn: "Vì sao cậu không trả lời tin nhắn?"
Giang Diệc kinh ngạc: "Điện thoại của tớ còn ở trong cặp á, tớ đâu có nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, nên không mang theo điện thoại."
Không biết có phải là do ảo giác của Giang Diệc hay không, mà cậu cảm giác sau khi cậu nói xong câu này, biểu cảm trên gương mặt của Tư Kinh Mặc nhu hòa hơn nhiều.
Một lát sau, Tư Kinh Mạc mới lấy chiếc cặp trên lưng mình xuống, đưa cho Giang Diệc, thấp giọng nói: "Về sau cho dù là đi đâu cũng phải mang theo điện thoại."
Giang Diệc 'Ừ' một tiếng, nhận lại cặp, lấy điện thoại bên trong ra, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn.
Trong đó có một khung chat là '2012' có 99+ thông báo màu đỏ nổi bật.
Giang Diệc cảm thấy hơi ngượng ngùng, có lẽ khi đó Tư Kinh Mặc rất lo lắng.
"Sao lúc ấy hai người không gọi cho Phương Phàm?" Giang Diệc hỏi.
Trương Dương trả lời: "Tớ vẫn luôn gọi cho Phương Phàm nhưng không liên lạc được. Không có người bắt máy."
Giang Diệc xoa xoa mặt: "Lúc ấy tôi quên mất hai người luôn."
Trương Dương lắc đầu: "Không có việc gì, lần này may mà có cậu đó Diệc ca......"
"Tôi bị dọa." Đột nhiên Tư Kinh Mặc trầm giọng cắt đứt lời Trương Dương, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc.
Giang Diệc trong vô thức đối mặt với hắn.
Đáy mắt của Tư Kinh Mặc còn có tia máu, ánh mắt nóng bỏng, cứ như vậy mà nhìn Giang Diệc. Khác biệt hoàn toàn với người luôn luôn bình tĩnh, tỉnh táo trước đó.
Giang Diệc nghĩ, Omega mình thích ở ngay trong tòa nhà dạy học lớp 11. Lỡ như bị tin tức tố ảnh hướng mà phát tình, còn bị ai đó đánh dấu, loại chuyện như vậy mới nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
Nghĩ như vậy, Giang Diệc cũng hiểu được sự sợ hãi của Tư Kinh Mặc.
Sau khi hiểu ra, Giang Diệc an ủi Tư Kinh Mặc: "Không sao, lúc đó tớ vẫn luôn ở cạnh cậu ấy. Cậu cũng biết mà, nếu như thật sự có Alpha bị ảnh hướng muốn làm điều gì đó, đoán chừng không có mấy ai đánh thắng tớ đâu."
"Diệc ca trâu bò." Trương Dương tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tư Kinh Mặc nhăn mày, không đáp lời.
Giang Diệc không khỏi khoe khoang, lập tức nói: "Vậy đó, lúc trước các cậu đã xem qua tin tức trên báo rồi đúng không? Là cái vụ bạo lực học đường ấy."
Trương Dương gật đầu: "Nói là một mình cậu ngăn cản?"
Giang Diệc gật đầu, kiêu ngạo nói: "Các cậu không biết tình huống cụ thể đấy, có tận 6 tên Alpha chặn đường một cô gái Omega để thu phí bảo vệ, sau đó thấy cô ấy xinh đẹp thì động tay động chân, tôi đi ra quật ngã hết cả đám!"
Trương Dương hoảng hồn, nhìn thân thể Giang Diệc, nói lên từ đáy lòng: "Đ*t mẹ, Diệc ca cậu trâu bò đến thế luôn à?"
Giang Diệc không khiêm tốn chút nào: "Cậu có biết trước kia người ở Trung học Thực Nghiệm gọi tôi như nào không?"
Trương Dương lắc đầu.
Giang Diệc: "Lão đại! Hiểu chưa?"
Trương Dương nhếch miệng cười: "Hiểu!"
Lông mày Tư Kinh Mặc chậm rãi nhíu lại: "Nhưng cậu bị thương không phải sao?"
Giang Diệc thu lại nét cười, bất đắc dĩ nói: "Cậu không thể chừa cho tớ chút mặt mũi à?"
Tư Kinh Mặc trần giọng, giọng nói hơi nghiêm túc: "Nhưng bây giờ thì không giống trước kia, bây giờ cậu là Omega. Nếu như thật sự có Alpha đang phát tình, việc cậu cần làm là tránh xa chứ không phải lao vào đánh nhau."
Giang Diệc không cười nữa: "Tớ nói chơi thôi chứ tớ đâu dễ xúc động đến thế?"
Tư Kinh Mặc không lên tiếng.
Giang Diệc tiếp tục nói: "Còn nữa, bây giờ tớ sẽ không bị ảnh hưởng......"
"Đó là bởi vì cậu không biết Alpha bị chi phối bởi kỳ phát tình đáng sợ như nào đâu." Tư Kinh Mặc cắt đứt lời Giang Diệc, giọng nói không có chút độ ấm nào.
Giang Diệc không cười nữa.
Trương Dương cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, bây giờ không nói chuyện này nữa, chuyện đã qua ròi, bây giờ bọn mình ngồi đợi cha mẹ tớ đến là được rồi."
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc.
Nam sinh cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu cảm, từ góc độ của cậu mà nhìn, chỉ nhìn thấy quai hàm của hắn căng chặt, giống như đang kiềm chế điều gì đó.
Giang Diệc cẩn thận suy nghĩ, lời nói của Tư Kinh Mặc là có ý tốt nhắc nhở mình, mình không cần thiết phải nổi giận.
Còn nữa, có thể chuyện hôm nay là kích thích quá lớn đối với hắn, bây giờ Phương Phàm chưa tỉnh lại, đại khái là trong lòng Tư Kinh Mặc vẫn còn lo lắng, nên khi nói chuyện với mình mới kích động như vậy.
Nghĩ như vậy, Giang Diệc cũng có thể hiểu được.