Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 14: Người trong lòng



Editor: Hạ Uyển

Beta:Diệp Song Nhi

______________________

"Cậu vẫn ổn chứ?" Giang Diệc dở khóc dở cười nhìn Tư Kinh Mặc ở đối diện. Nếu cậu nhớ không lầm, thì đêm nay nam sinh trước mặt này chỉ uống có một ly rượu.

Tư Kinh Mặc vẫn không có biểu tình gì, chỉ là lúc Giang Diệc đi tới thì nhíu mày, môi mỏng hé mở, tựa hồ đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Giang Diệc đến gần, tiếp tục hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Tôi giúp cậu gọi xe?"

Tư Kinh Mặc vẫn không nói lời nào, nam sinh cao hơn Giang Diệc nửa cái đầu cứ đứng im như vậy, con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc.

Giang Diệc gọi: "Tư Kinh Mặc?"

Tư Kinh Mặc vẫn không có phản ứng như cũ, chỉ có mỗi động tác duy nhất là nháy nháy mắt.

Giang Diệc: "......"

Đau đầu ghê.

Nhưng mà không thể ném người ở đây được.

Một Alpha uống say bị ném ở đây thì cũng chả phải chuyện lớn gì, Giang Diệc chỉ lo lắng Tư Kinh Mặc dáng dấp đẹp trai như vậy, lỡ như gặp người không có ý tốt bắt đến khu đèn đỏ thì sao?

Giang Diệc cẩn thận suy tư một chút, hình như có khả năng này thật.

Đoạn thời gian trước trên báo có đưa tin, đó là một Alpha uống say bị mang đi, chỉ là không đến khu đèn đỏ| Không có khoa trương đến thế nhưng mà lúc say rượu thì bị dụ | Bị lừa gạt đánh dấu một Omega, sau đó thì bị cột chung một chỗ với Omega này luôn.

Giang Diệc càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, không thể để Tư Kinh Mặc một mình ở chỗ này được.

Đón một chiếc taxi, Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc: "Vậy tối hôm nay cậu ở tạm nhà tôi đi?"

Tư Kinh Mặc vẫn không có phản ứng gì, mí mắt cụp xuống, không nhìn ra cảm xúc.

Giang Diệc thở dài, mở của xe sau đó nắm tay áo Tư Kinh Mặc dắt hắn đi.

Cũng may Tư Kinh Mặc dù có say rượu, nhưng vẫn còn có thể đi được, Giang Diệc dắt hắn thì hắn cũng đi theo.

Thậm chí còn chủ động thắt dây an toàn cho chính mình.

Trong nháy mắt đó, Giang Diệc thậm chí hoài nghi Tư Kinh Mặc có phải đang giả vờ.

Thế nhưng vừa đối diện với nam sinh mắt không có cảm xúc gì, Giang Diệc lại cảm thấy không quá giống.

Tư Kinh Mặc làm người có lạnh lùng, nhưng tốt xấu gì trước đây vẫn sẽ nói chuyện với cậu.

Nào giống hiện tại, không nói chuyện, cậu thậm chí đang hoài nghi nếu như không phải đang đi trên đường, có thể nào Tư Kinh Mặc sẽ ngồi ngủ gục trên đất luôn không.

Xe đi một lát là tới biệt thự.

Dì giúp việc không có ở cùng Giang Diệc, mà có một căn hộ của Giang gia ở khu bên cạnh. Dì ấy sẽ ở chỗ đó. Mỗi buổi sáng dì ấy sẽ đến chỗ Giang Diệc rồi chuẩn bị một ngày ba bữa cho cậu, đến tối thì trở về nhà.

Tư Kinh Mặc căn bản không phải dìu đi, Giang Diệc còn đang đưa tiền, hắn đã mở dây an toàn xuống xe.

"Này, cậu đi đâu?"

Giang Diệc vội vã quét mã, thậm chí không nhìn thử xem mình đã trả đủ tiền hay chưa, đã chuẩn bị chạy xuống tìm Tư Kinh Mặc.

Ai nghĩ Tư Kinh Mặc đi một vòng, đi đến trước cửa xe chỗ Giang Diệc, giúp cậu mở cửa xe.

Giang Diệc: "......"

Giang Diệc lấy điện thoại ra nhìn, trả đủ tiền, lúc này mới mới cảm ơn với tài xế rồi xuống xe.

Tư Kinh Mặc đóng cửa xe, quay lại, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Giang Diệc, tựa như đang khen ngợi một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Giang Diệc chậm rãi ung dung liếc nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn cậu."

Vốn cho rằng Tư Kinh Mặc sẽ giống như trước mà không để ý đến cậu, ai ngờ lần này Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng đáp lại.

Giang Diệc buồn cười, nhưng vẻ mặt mang theo sự bất đắc dĩ, nhận mệnh mang theo Tư Kinh Mặc đi về nhà mình.

Tuy nói Giang Diệc vừa mới dọn đến đây, nhưng biệt thự bên này bình thường vẫn có người dọn dẹp, cộng với đôi khi Giang Húc sẽ đến đây công tác, cho nên mọi thứ trong nhà đều được chuẩn bị đầy đủ.

Giang Diệc tìm một đôi dép lê mới của Giang Húc đưa cho Tư Kinh Mặc.

"Thay giày trước đi, chuyện này chắc không cần tôi dạy cậu đâu nhỉ?"

Tư Kinh Mặc nhận dép, tự mình thay.

Phòng ngủ cho khách có đầy đủ mọi thứ, Giang Diệc đưa Tư Kinh Mặc qua đó, sau đó tiện tay mở đèn lên.

"Trong phòng có đồ rửa mặt mới, quần áo mới cũng có, cậu tắm xong thì lấy thay." Giang Diệc mở tủ ra chỉ cho Tư Kinh Mặc.

Nhìn Tư Kinh Mặc gật gật đầu, Giang Diệc cũng không quan tâm là rốt cuộc hắn có nghe hiểu hay không.

"Được rồi, cậu tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi đi, đã uống rượu rồi thì nên nghỉ ngơi sớm." Giang Diệc nói, sau đó đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.

Ban đêm đã uống một chút rượu, nhưng đầu óc Giang Diệc lại càng tỉnh táo, không suy nghĩ nhiều, cậu lấy bài thi ra làm tiếp.

Nhìn biểu hiện bên ngoài của Giang Diệc thì không khác gì trước, nhưng trên thực tế thì cậu rất để ý đến việc liên kết thi vào cuối tuần. Cậu không muốn chỉ vì cậu mà kéo thành tích của ban một xuống hạng chót.

Làm xong hai bộ đề thi thì cũng đã là 12h đêm.

Giang Diệc ngáp một cái, lúc này mới đi tìm quần áo để chuẩn bị tắm rửa.

Trước khi đi tắm, cậu đột nhiên nhớ tới Tư Kinh Mặc ở trong phòng ngủ dành cho khách, nên đến ban công nhìn một chút.

Phòng ngủ cho khâch ở sát vách phòng Giang Diệc, từ ban công phòng cậu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy trong phòng chưa tắt đèn.

Giang Diệc có chút buồn bực, Tư Kinh Mặc còn chưa ngủ sao?

Cậu lo lắng con ma men này xảy ra chuyện, nên Giang Diệc dứt khoát đi đến phòng sát vách gõ cửa.

"Tư Kinh Mặc? Cậu đã ngủ chưa?"

Bên trong phòng im ắng, không có bất cứ tiếng động gì.

Chẳng lẽ là đi ngủ mà quên tắt đèn?

Hình như cũng có khả năng đó, Giang Diệc cũng không quan tâm nưa, mà trở về phòng minh tắm rửa.

Giang Diệc không biết rằng chờ cậu trở về phòng, Tư Kinh Mặc vốn nên đi ngủ, lặng yên không một tiếng động mở mắt.

Tư Kinh Mặc say là thật. Đến bây giờ đây là đầu tiên hắn uống rượu.

Hương vị của cồn sau khi vào miệng trở nên đắng chát, từ đầu lưỡi chảy xuống chỗ sâu nhất của yết hầu.

Vừa mới bắt đầu Tư Kinh Mặc còn có thể duy trì sự tỉnh táo, chờ một lúc sau thì hắn cứ cảm thấy cả người mơ mơ hồ hồ.

Lúc Giang Diệc hỏi Tư Kinh Mặc, hắn có thể nghe được cũng biết là cần phải trả lời như thế nào, nhưng mà lời nói đến yết hầu rồi mà không có cách nào nói ra khỏi miệng được.

Tư Kinh Mặc thậm chí còn nhớ rất rõ ràng, lúc Giang Diệc nói hắn uống say rồi thì trên mặt còn mang theo một nụ cười bất đắc dĩ.

Cũng chỉ có bất đắc dĩ mà thôi chứ không hề có biểu hiện mất kiên nhẫn nào.

Loại nhận thức này khiến Tư Kinh Mặc nhịn không được muốn thăm dò, xem hắn có thể cùng Giang Diệc thân cận thêm chút nào hay không?

Chuyện xảy ra sau đó Tư Kinh Mặc cũng nhớ rất rõ ràng, hắn nghe được Giang Diệc dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vậy tối nay cậu về nhà với tôi đi."

Trong nháy mắt đó, Tư Kinh Mặc thực sự vô cùng phấn khích.

Cái gì hắn cũng nhớ rất rõ, thậm chí khi đi về nhà Giang Diệc phải đi qua bao nhiêu đằng xanh đèn đỏ hắn cũng nhớ rất rõ ràng.

Tư Kinh Mặc trở về phòng ngồi một hồi đã tỉnh táo hoàn toàn.

Điện thoại xứ rung lên mãi, là người nhà hỏi hắn khi nào thì về.

Tư Kinh Mặc trả lời một câu: [ Đêm nay ở lại nhà bạn, không về nhà.]

Bên kia rep lại rất nhanh: [ Bạn à? Omega hay là Alpha?]

Tư Kinh Mặc sầm mặt lại, thật lâu sau mới trả lời: [ Trương Dương.]

Bên kia không rep lại cũng không nói gì nữa.

Tư Kinh Mặc ném di động sang một bên, xoa xoa huyệt thái dương đang đau.

Trong đầu giống như có một người, cầm cái búa gõ liên tục vào đầu hắn, làm đầu hắn đau như muốn nứt ra.

Tư Kinh Mặc nhắm mắt lại, phóng túng vùi mình vào trong chăn, rất muốn giờ khắc này dừng lại tại đây.

Đáng tiếc việc này không có cách nào xảy ra, thời gian vẫn mãi mãi cô độc tiến về phía trước, không đợi bất luận một kẻ nào.

Thời gian không có cách nào thấu hiểu con người, thời gian không hề có cảm xúc.

............

Buổi sáng Giang Diệc bị một tiếng hét đánh thức.

Cậu rất nhanh đã hiểu, đó là giọng của dì giúp việc.

Sau đó lại vang lên một giọng nói bị đè thấp của nam sinh, tựa hồ như đang giải thích điều gì đó.

Đó là giọng nói rất quen thuộc của Tư Kinh Mặc.

Vừa tỉnh ngủ, nên đầu óc Giang Diệc nhất thời trống rỗng, phải mất một lúc thì cậu mới phản ứng lại được.

Đại khái chắc là buổi sáng dì ấy đến nấu ăn, đột nhiên trông thấy một cái nam sinh xa lạ, cho nên mới hoảng hồn.

Giang Diệc ngáp một cái, xem đồng hồ rồi mới chậm rãi đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

Lúc cậu xuống lầu thì thấy dì Lưu đã nói chuyện xong với Tư Kinh Mặc còn cậu ta thì ngồi ở bàn ăn, khi trông thấy Giang Diệc thì dì có nhìn lên rồi hỏi: "Buổi sáng thiếu gia muốn ăn gì?"

"Ăn cháo." Giang Diệc ngáp một cái, lại nhìn về phía Tư Kinh Mặc, "Chào buổi sáng."

Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chào buổi sáng."

Dì Lưu vào phòng bếp múc cháo cho Giang Diệc, Giang Diệc kéo cái ghế ở dối diện Tư Kinh Mặc rồi ngồi xuống. Đột nhiên, Giang Diệc hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc một lúc thật lâu.

Yết hầu Tư Kinh Mặc giống như bị mắc cái gì đó, trong lòng hắn nghĩ có phải là Giang Diệc đã phát hiện ra hắn giả say rồi không.

Giang Diệc lúc này mới lên tiếng: "Bây giờ trông giống với bình thường rồi." Nói xong, thiếu niên khẽ dựa vào lưng ghế, dụi dụi hai mắt.

Bấy giờ Tư Kinh Mặc mới buông lỏng tim mình, yên lặng thở ra một hơi.

"Tôi...... Tối hôm qua......"

"Uống say." Giang Diệc cắt đứt lời Tư Kinh Mặc, nhíu mày nói: "Nhìn không ra đó, tửu lượng của cậu kém thật."

Đồng tử của Tư Kinh Mặc co rút lại, cúi đầu lên tiếng: "Lần đầu tiên uống rượu."

Giang Diệc hết hồn, bỗng nhiên ngồi thẳng người: "Không phải chứ? Lần đầu tiên cậu uống rượu thật à?"

Tư Kinh Mặc gật đầu.

Giang Diệc cuối cùng cũng hiểu vì cái gì mà Tư Kinh Mặc chỉ uống một ly rượu mà đã say quắc cần câu. Nếu như là lần đầu tiên uống rượu thì say cũng là chuyện bình thường, dù sao thì lúc trước lần đầu tiên cậu uống rượu cũng uống một ly đã choáng váng.

Tuy nhiên Giang Diệc may mắn hơn một chút đó là cậu uống rượu đỏ.

Dì Lưu chuẩn bị xong cháo rồi mang ra cho Giang Diệc.

Giang Diệc đứng dậy tự mình bưng: "Dì Lưu đi ăn sáng đi, không cần để ý đến bọn cháu."

Dì Lưu lên tiếng, hỏi Giang Diệc: "Đây là bạn học của thiếu gia sao?"

Giang Diệc gật đầu: "Bạn cùng bàn với cháu, tối hôm qua liên hoan nên uống say, cậu ấy về đây ngủ một đêm."

Dì Lưu đã hiểu, nhẹ gật đầu: "Dù biết rồi, bạn học tiểu Tư đã giải thích rồi. Vậy hai người ăn đi, có gì thì cứ gọi cho dì."

"Bọn cháu thế này là được rồi, dì cứ nghỉ ngơi đi." Giang Diệc đạo.

Tư Kinh Mặc cũng đáp theo.

Lúc này Dì Lưu mới yên tâm mà đi vào phòng bếp.

Đợi khi dì Lưu đi rồi, Giang Diệc mới nói với Tư Kinh Mặc: "Nhưng may là không sao, cậu say rượu nhưng không quậy gì, chỉ là ít nói hơn trước mà thôi. Tôi nói cái gì với cậu thì cậu cũng không để ý đến tôi."

Tư Kinh Mặc mấp máy môi: "Sau này sẽ không."

Giang Diệc bật cười, cho là hắn nói sau này hắn sẽ không uống say nữa: "Không sao, say mấy lần là đỡ hơn thôi, chờ cậu miễn dịch với cồn thì sẽ không dễ say như vậy nữa."

Tư Kinh Mặc càng mím chặt môi, không nói tiếp.

Giang Diệc đã sớm quen với kiểu này của Tư Kinh Mặc, cứ tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi cũng hơi tò mò, cậu đã lớn chừng này rồi mà sao vẫn chưa uống một giọt rượu nào?"

Lúc này Tư Kinh Mặc mới nhìn thoáng qua Giang Diệc, con ngươi đen nhánh càng thêm tịch mịch, Giang Diệc không cách nào hiểu được cảm xúc trong đôi mắt ấy.

Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: "Bởi vì có người nói không thích đối tượng của mình uống rượu."

Trong lòng Giang Diệc hơi kinh hãi, bát quái hỏi: "Là người mà cậu thích?"

Tư Kinh Mặc trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv