Sau Khi Biến Nam Chính Thành Mèo, Tôi Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 18: Để Cố Thừa Trạch hướng dẫn tư thế đúng



Thấy Cố Thừa Trạch không tiếc lời khen ngợi chú mèo của Lạc Hàm Hàm. Dư Viện khóe mắt đỏ hoe, trong lòng tràn đầy ghen tỵ và chua chát.

Cô ta không hiểu Cuồn Cuộn đáng yêu ở đâu? Vừa xấu vừa đần lại còn béo như con lợn. Nhìn chẳng giống thú cưng của ngôi sao nữ cả.

Giống như cô ta để thu hút fan hâm mộ. Cô đặc biệt lựa chọn chú mèo Ragdoll có ngoại hình xinh xắn vừa mềm mại vừa cute. Kẹo Sữa kêu “meo meo” thu hút được hàng nghìn fan hâm mộ.

Nhưng Cố Thừa Trạch chỉ thích con mèo của Lạc Hàm Hàm.

Dư Viện không hiểu được. Đừng nói đến cô ta ngay cả MC cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng trọng tâm của cô ấy khác Dư Viện.

Cố Thừa Trạch nổi tiếng từ sớm, tích cách lạnh lùng, nổi tiếng trong giới là người có lối sống nghiêm khắc kỷ luật. Thói quen sinh hoạt luôn theo quy tắc bất di bất dịch. Được mệnh danh “lão cán bộ”. Nhìn anh có vẻ không giống người thích mèo.

Nhưng bây giờ Cố-lão cán bộ vẻ mặt nghiêm túc khoe khoang với mọi người bức ảnh chế của Cuồn Cuộn mà mình thích nhất.

Anh còn phóng to bức hình đó lên. Lạc Hàm Hàm quay sang nhìn. Chính là “cục cưng đột nhiên xuất hiện” mà anh mới chụp cách đây không lâu.

Lạc Hàm Hàm: « … »

Lạc Hàm Hàm cố gắng nhẫn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa.

Cô nghĩ mình nên ngăn cản anh lại: “Chúng ta nên chuyển sang xem video.”

MC cảm thấy mình được ân xá, vội vàng gật đầu: “Cuồn Cuộn thật là dễ thương. Cố Cố muốn xem video của cậu nhóc đó không?”

MC không thể nhịn được nữa, chương trình đã quay được 30 phút nhưng vẫn chưa xong phần phỏng vấn. Điều quan trọng là trong suốt quá trình phỏng vấn Cố Thừa Trạch chỉ nói duy nhất một câu.

Cuồn Cuộn đáng yêu.

MC nghe nhiều từ “đáng yêu” đến mức sắp ngán. Nhưng điều cô ấy không thể ngờ rằng điều khủng khiếp còn đang chờ đợi ở phía sau.

Cố Thừa Trạch sắc mặt lạnh lùng, để tay trước ngực, dáng vẻ đúng chuẩn lão cán bộ nghiêm túc. Bình tĩnh nhận xét con mướp béo trong video.

“Cuộn Cuồn ăn ngon miệng quá. Nhìn là muốn nhảy vào ăn cùng.”

“Cuộn Cuồn ăn gì mà dễ thương vậy?”

“Tiếng kêu của Cuồn Cuồn thật là dễ nghe. Dáng nằm trông thật dễ thương.”

“Bộ lông cậu nhóc mềm mại như bông. Nếu cậu nhóc có mặt ở đây tôi sẽ ôm cậu nhóc vào lòng.”

Giọng điệu và dáng vẻ kia. Người khác không biết còn tưởng anh là nhà phê bình trong các lễ trao giải liên hoan phim quốc tế.

Lạc Hàm Hàm nghe xong da đầu tê cứng. Xấu hổ đến ngón chân sắp chạy 3 vòng trường quay.

Niềm vui của Cố Thừa Trạch chính là sự xấu hổ của Lạc Hàm Hàm. Lạc Hàm Hàm tàn nhẫn cắt ngang lời của anh: “Chúng ta nên chuyển sang xem video tiếp theo đi?”

MC cảm động đến mức suýt nước mắt. Lạc Hàm Hàm đúng là chúa cứu thế. Thường xuyên giải cứu cô ấy trong những tình huống khó xử.

Cố Thừa Trạch chưa kịp phản ứng. MC ra hiệu đạo diễn mau chuyển sang video khác.

Không phải cô ấy không muốn cho Cuồn Cuồn thêm thời lượng lên sóng. Mà là tổ sản xuất dặn dò từ trước. Dư Viện có kim chủ chống lưng nên được ưu tiên thời lượng lên hình bằng nửa thời lượng phát sóng của mỗi tập.

Video tiếp theo là của Dư Viện. Nhìn thấy màn hình chiếu cảnh người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng gọi con mèo Ragdoll màu xám. Khuôn mặt của Cố Thừa Trạch đột nhiên tối sầm lại.

Anh ai oán nhìn Lạc Hàm Hàm. Anh chuẩn bị bài luận văn dài 10000 từ để ca ngợi Cuồn Cuộn. Mới nói được một nửa. Cô kêu người ta chuyển video sao. Nói thử xem có đáng giận không.

Cố Thừa Trạch sắc mặt u ám, luồng khí quanh người giảm xuống. Người đàn ông cao 1m80 trầm lặng ngồi yên một chỗ. Khí chất tỏa ra vô cùng thu hút nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Khuôn mặt để lộ bất bình.

Lúc này MC không dám mời anh nói nữa. Không ngừng khen Kẹo Sữa ngoan ngoãn cute. Để hoàn thành nhiệm vụ của tổ sản xuất giao phó, cô ấy vắt óc giao lưu với Dư Viện.

“Ồ, Kẹo sữa có vẻ thích chơi chú mèo nhồi bông. Đúng là mèo với mèo thường bị thu hút lẫn nhau đúng không?”

MC cố tìm đề tài nói chuyện với Dư Viện nhưng bây giờ sự chú ý của Dư Viện đổ dồn lên người Cố Thừa Trạch, nghẹn ngào nói: “Vâng. Kẹo sữa thích chơi gấu bông nhất.”

“Vậy còn Cố Cố? Cố Cố có thích Kẹo Sữa không?” Dư Viện không can tâm. Cô ta cắn môi cố làm ra vẻ mặt đáng thương. Bộ dáng của cô ta lúc này giống như đóa hoa yếu ớt khẽ nói: “Cố Cố, anh cảm thấy Kẹo Sữa thế nào?”

Hành động của cô ta giống như một fan hâm mộ ngây thơ đơn thuần chưa hiểu chuyện. Làm đủ mọi cách chỉ để nhận được lời khen ngợi của thần tượng.

Nhưng Cố Thừa Trạch không thèm nhìn cô ta, giọng điệu lạnh lùng: “Cũng được.”

Câu khen ngợi lịch sự khác hoàn thái độ hào hứng lúc khen Cuồn Cuộn. Bị phân biệt đối xử khiến Dư Viện bật khóc.

Cô ta nghẹn ngào, cố nở cười trên khuôn mặt đẫm lễ: “Vậy sao…”

Giọng điệu thất vọng khiến người khác cảm thấy đau lòng. Thiệu Dương ngồi bên cạnh nhíu mày lại. Nhìn Cố Thừa Trạch bằng ánh mắt không tán thành.

Dư Viện một người con gái xinh đẹp, lại còn fan trung thành của anh. Anh là tiền bối nhường nhịn cô ấy chút có làm sao đâu.

Thiệu Dương không nhịn được nữa an ủi mấy câu: “Anh thấy Kẹo Sữa rất đáng yêu. Dư Viện, em đừng buồn. Có lẽ Cố ảnh đế chỉ thích mấy con mướp ngốc ngếch.”

Câu nói này càng khiến Dư Viện khóc dữ dội hơn. Cô ta oán hận nhìn chú mèo Ragdoll đang nằm trên bàn. Tất cả đều tại con mèo ngu ngốc. Có mỗi việc thu hút sự chú ý của Cố Thừa Trạch làm không xong. Nếu biết sớm cô ta sẽ ném nó đi. Đúng là đồ ăn hại.

Dư Viện càng nhìn Kẹo Sữa càng cảm thấy khó chịu. Thậm chí cô ta không thể tập trung ghi hình nốt chương trình. Cô ta giữ vẻ mặt nhăn nhó. Lúc được MC nhắc đến tên cô ta chỉ qua lao cho có.

Nụ cười của MC dần trở nên cứng đờ. Kể từ khi dừng chiếu video của Cuồn Cuộn Cố Thừa Trạch im lặng. Dư Viện tập trung khóc không chịu hợp tác. Thiệu Dương trở thành phông nền làm nổi bật Cố Thừa Trạch. Mấy lần cố tình nói chen vào cũng rất tích cực tìm chủ đề nói chuyện. Nhưng toàn khiến bầu không khí trở nên khó xử lúng túng hơn.

MC nhếch khóe môi cố giữ nụ cười. Không biết cô ấy gây ra nghiệp trướng phải chịu tra tấn như vậy.

Lạc Hàm Hàm ngồi gần MC. Nhìn ra được sự xấu hổ trong mắt MC. Bất lực thở dài, quay sang hỏi Cố Thừa Trạch: “Cố ảnh đế, ngoại trừ mấy chú mèo ra anh còn thích loài thú nào khác không?”

Cố Thừa Trạch đang định trả lời không. Anh nhìn thấy ánh mắt Lạc Hàm Hàm đang nhìn anh. Ánh mắt kia dường như đang nói rằng: “Nếu anh dám trả lời không. Tốt nay đừng hòng ăn cá.”

Cố Thừa Trạch: « … »

Cố Thừa Trạch im lặng, đàn ông co được duỗi được. Anh không thèm chấp xẻng xúc phân: “Cà… Cà Rốt cũng khá đáng yêu.”

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh. Mặc dù nhìn con thỏ có hơi ngốc. Nhưng Lạc Hàm Hàm thích nó. Anh miễn cưỡng thích nó.

Trời! Đất! Rung! Chuyển!

Lưu ý: Truyện được đăng tải duy nhất tại blackcat2209.wordpress.com

MC ngẩng đầu, kiên cường lau những giọt nước đang rơi. Tay cầm mic run rẩy.

Chúa ơi! Cố Thừa Trạch cuối cùng chịu phối hợp.

MC không muốn tìm hiểu lý do vì sao Cố Thừa Trạch lại chịu phối hợp. Dù sao suy nghĩ của đại thần rất khó đoán. Nhưng cô ấy vô tình phát hiện bí mật động trời.

Tất cả đều nhờ công sức của Lạc Hàm Hàm.

Chỉ cần Lạc Hàm Hàm lên tiếng, Cố Thừa Trạch chắc chắn đáp lại. Mặc dù phần lờn thời gian chỉ đáp lại một câu. Trả lời cho có. Nhưng đó là Cố Thừa Trạch. Muốn Cố Thừa Trạch nói một câu còn khó hơn việc leo đỉnh núi Everest.

MC cuối cùng biết lý do vì sao Cố Thừa Trạch chịu phối hợp. Cuối cùng bầu không khí trong trường quay cũng sôi động trở lại. Nhanh chóng đến giờ giải lao.

Để đảm bảo chất lượng, mỗi tập của chương trình “Nhật ký thú cưng” thường ghi hình trong 5 tiếng. Đảm bảo sức khỏe của khách mời cùng thú cưng. Thường chia nhỏ thời gian quay. Mỗi tập đều có thời gian nghỉ giải lao.

Cố Thừa Trạch tranh thủ rời đi. Lạc Hàm Hàm nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy rời đi.

Cô vừa bước vào phòng nghỉ, thấy Cố Thừa Trạch ngoan ngoãn ngồi trên ghế liếm láp chăm chút bộ lông của mình. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên vẻ mặt ngây thơ nhìn cô.

Diễn, tiếp tục diễn đi.

Lạc Hàm Hàm im lặng bước đến xách cổ nhếch anh lên: “Anh can đảm thật đấy. Nhỡ không kịp thời gian bị phát hiện ra thì sao.”

Cố Thừa Trạch hai chân giãy dụa, gào lên: “Tôi là loại người không tin cậy sao.”

Lạc Hàm Hàm không thèm suy nghĩ: “Đúng vậy.”

Cố Thừa Trạch: “…”

Cố Thừa Trạch ngừng dãy giụa, bi thương nhìn cô: “Tôi giúp cô bao nhiêu chuyện. Cô không cảm ơn tôi thì thôi. Lại còn mắng tôi.”

“Lạc Hàm Hàm, cô không có lương tâm sao.”

Lạc Hàm Hàm: “…”

Lạc Hàm Hàm vẻ mặt phức tạp.

Bàn về vần đề lương tâm thực ra cũng ổn.

Nhưng ánh mắt của Cố Thừa Trạch quá bi thương. Cặp mắt to tròn ướt át, con ngươi màu vàng kim từ từ mở rộng đến mức lớn nhất. Vẻ mặt đó, ánh mắt đó. Rõ ràng đang là chơi xấu.

Lạc Hàm Hàm mở miệng ra, nhưng cuối cùng không đành lòng mắng mỏ anh. Lẩm bẩm nói: “Anh càng ngày càng biết cách làm mấy trò dễ thương đấy.”

Đàn ông trưởng thành đúng là không có liêm sỉ.

Cố Thừa Trạch nheo mắt lại, im lặng, vẫy vẫy cái đuôi.

Đâu phải ai cũng có thể nhìn thấy hành động đáng yêu của anh đâu. Cô có cơ hội diện kiến không biết điều còn phàn nàn. Dù là bất kỳ ai không có cơ hội nhìn thấy.

Cố Thừa Trạch phát ra tiếng gừ gừ bất mãn. Cái đuôi nhếch lên chạm vào bàn tay của Lạc Hàm Hàm.

Người phụ nữ này đúng là không biết trân trọng

Ở phía bên kia, Dư Viện nổi giận đùng đùng quay về phòng chờ của mình. Người đại diện chạy theo phía sau, ôm chú mèo Ragdoll trên tay.

“Viện Viện, em đừng tức giận.” Người đại diện dịu dàng an ủi: “Hay là bây giờ để chị đi mua một con mèo mướp về cho em. Chị cam đoan với em rằng chắc chắn nó dễ thương hơn con mèo của Lạc Hàm Hàm.”

“Không được làm như vậy.” Dư Viện nghe thấy vậy càng tức giận hơn, lườm người đại diện: “Nếu làm giống như lời chị nói? Đến lúc bị mọi người nhìn thấy bọn họ nghĩ tôi như thế nào? Thể nào nói tôi đang cố tình bắt chước Lạc Hàm Hàm.”

Dư Viện tức giận giật lấy chiếc cốc trên bàn ném xuống đất. Rơi trúng chân người đại diện. Mảnh vỡ thủy tinh bay tung tóe. Kẹo Sữa hoảng sợ kêu “meo meo”, quay lại lườm Dư Viện.

Dư Viện nghe thấy tiếng kêu, lạnh lùng nhìn con mèo đang nằm trong tay người đại diện, căm hận nói: “Chị nhìn thử xem chị mua con mèo quái quỷ gì vậy? Suốt ngày chỉ biết lườm tôi. Nó tưởng tôi sợ nó à?”

“Con mèo này đúng là không biết tốt xấu. Tôi cho nó ăn uống đàng hoàng. Nó không biết ơn thì thôi? Còn tỏ ra ghét bỏ tôi? Đã vậy không thu hút chú ý của Cố Cố!!! Tôi giữ nó lại làm gì?”

Dư Viện nhớ lại biểu cảm của Cố Thừa Trạch lúc khen Cuồn Cuồn trong lòng không giấu được ghen tỵ cùng khó chịu. Con mèo đó của Lạc Hàm Hàm có điểm nào tốt? Chỉ là mèo mướp ngu ngốc. Có gì điểm thú vị?

Dư Viện đá mạnh vào bàn để trút giận, sau đó trừng mắt lườm người đại diện: “Mấy ngày chị không được phép cho con mèo ăn này. Cho nó nhịn đói mấy hôm cho nó bài học nhớ đời. Biết ai là chủ nhân của mình. Đừng có ngày nào cũng nhìn tôi như kẻ thù. Bực mình!”

Người đại diễn bối rối. Bây giờ bọn họ chỉ biết nhờ cậy con mèo này để thu hút fan mộ. Nhưng cô ấy không dám cãi lời Dư Viện. Cô ấy không thể đối đấu với bất kỳ ai trong số kim chủ đứng đằng sau bảo vệ Dư Viện.

Người đại diện buồn bã nhìn Kẹo Sữa, bất lực thở dài.

Con mèo thật bất hạnh khi gặp phải người chủ như Dư Viện. Nếu nó được Lạc Hàm Hàm nuôi thì tốt rồi.

Người đại diện ôm chú mèo chìm vào trong suy nghĩ. Mặc dù không có cơ hội tiếp xúc với Lạc Hàm Hàm nhiều. Nhưng chỉ cần nhìn Cuồn Cuộn cũng có thể nhìn ra được. Chuyện nuôi dưỡng mèo Lạc Hàm Hàm thực sự làm rất tốt. Cô là người chủ tốt thật lòng yêu thương chú mèo. Dư Viện hoàn toàn không thể so sánh với cô.

Dư Viện không cảm thấy áy náy khi bắt con mèo nhịn đói. Thậm chí cô ta còn cảm thấy hình phạt chưa đủ để cô ta nguôi giận. Cô ta ngồi suy nghĩ một lúc. Vẻ mặt u ám mở danh bạ lên tìm một cái tên.

[Anh có ở đó không?]

Dư Viện gửi tin nhắn cho người đàn ông được ghi “ao cá thứ nhất”.

[Giúp em một việc được không? Em bị Lạc Hàm Hàm bắt nạt.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv