Thẩm Tri Ngôn hiện tại có chút say, bất quá lại không ồn không nháo, ngồi yên ngoan ngoãn mà ăn cơm, trừ bỏ tầm mắt nhìn về phía Giang Dữ An ngày càng lớn mật cùng hai má đã phiếm hồng thì nhìn cũng không có gì dị thường.
Ăn cơm, Thẩm Hoài Minh giúp Hạ Nhất Thanh dọn dẹp, Thẩm Tri Ngôn choáng váng đầu đi theo dọn dẹp, Hạ Nhất Thanh lúc này mới thấy Thẩm Tri Ngôn uống đến mặt đỏ, bất quá cô không biết Thẩm Tri Ngôn lại trộm uống vài chén rượu nữa, chỉ cho rằng con trai cô lần đầu tiên uống rượu, tửu lượng thấp.
“Con cùng Tiểu Giang là bạn cùng lứa, có nhiều đề tài chung, đi nói chuyện đi.” Hạ Nhất Thanh đem Thẩm Tri Ngôn đuổi ra phòng khách, quay đầu đầu đối Giang Dữ An nói: “Tiểu Giang, đừng khách khí, cứ chơi nha.”
“Tiểu Giang.” Thẩm Tri Ngôn học vẹt: “ Cứ chơi nha.”
“Nói leo.” Hạ Nhất Thanh đánh đánh Thẩm Tri Ngôn, xoay người bưng mâm về phòng bếp.
Thẩm Tri Ngôn ngồi xếp bằng trên sô pha, trừ bỏ đầu có chút đau, còn có cổ hưng phấn, hướng về phía Giang Dữ An ngây ngô cười.
“Cười cái gì?” Giang Dữ An ngước mắt.
“Ân?” Thẩm Tri Ngôn choáng váng, một hồi lâu mới nói: “Vui vẻ.”
“Vui vẻ cái gì?” Giang Dữ An lại hỏi.
Thẩm Tri Ngôn nhếch miệng, nói: “Không nói cho cậu.”
Giang Dữ An hạ hạ mi, nhìn thoáng qua tay Thẩm Tri Ngôn, hỏi cậu: “Tay còn tốt sao?”
“A?” Thẩm Tri Ngôn phản ứng chậm hai giây, vươn tay ra trước mặt, lật trước lật sau, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm tay mình trong chốc lát, hỏi Giang Dữ An: “Tay làm sao vậy?”
“Bỏ đi.” Giang Dữ An bật cười, lại hỏi cậu: “Chocolate ăn ngon sao?”
Thẩm Tri Ngôn gật đầu, nhắc tới chocolate mới có phản ứng, gật gật đầu, nói: “Ăn ngon.”
Cậu kỳ thật không ăn chocolate Giang Dữ An đưa, chocolate kia hiện tại còn đang nằm dưới gối đầu của cậu.
“Ân.” Giang Dữ An lên tiếng, nhìn Thẩm Tri Ngôn, Thẩm Tri Ngôn cũng nhìn hắn.
Rượu vào người so ngày thường lớn mật hơn nhiều, Thẩm Tri Ngôn ánh mắt nhìn Giang Dữ An không hề trốn tránh, lộ ra một cổ thuần túy chân thành.
Làn da cậu trắng, uống xong rượu mặt có chút hồng, lộ ra phấn, đôi mắt rất sáng, như là ánh sáng vụn vặt rơi xuống.
Giang Dữ An không nói chuyện, nhắm mắt, sau đó chuyển khai tầm mắt, bưng ly nước trên bàn uống một ngụm.
“Tớ lừa cậu đấy.” Thẩm Tri Ngôn đột nhiên nói.
“Sao?” Giang Dữ An quay lại tới, nhướng một bên lông mày.
“Tớ không hề ăn.” Thẩm Tri Ngôn nói, khóe mắt mang theo ý cười, thần thần bí bí đến thò lại gần: “Tớ giấu ở dưới gối đầu, Giang Dữ An không biết.”
“Cái gì?” Giang Dữ An ngẩn người.
“Cậu đừng nói cho cậu ấy.” Thẩm Tri Ngôn giơ ngón trỏ làm động tác bí mật: “ Suỵt, bảo mật.”
Giang Dữ An sửng sốt hai giây, tóc Thẩm Tri Ngôn thật sự thực mềm, cậu thò lại gần hắn, không nắm chắc được khoảng cách, ngọn tóc cọ đến sườn mặt Giang Dữ An, mang theo một cổ mùi hương nhàn nhạt.
Giang Dữ An duỗi tay chống cái trán Thẩm Tri Ngôn đem cậu đẩy ra xa chút, nói: “ Được, tôi không nói cho cậu ấy.”
Thẩm Tri Ngôn nhếch miệng, nằm lên sô pha, híp mắt nhìn Giang Dữ An, hiển nhiên là có chút say mơ hồ.
“Cậu vì cái gì đem chocolate giấu ở dưới gối đầu?” Hai người đều không có nói chuyện, Giang Dữ An đột nhiên hỏi cậu.
Thẩm Tri Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đại khái là đang lập trình lại ngôn ngữ, cậu hồi lâu cũng chưa mở miệng, Giang Dữ An kiên nhẫn mà chờ.
“…… Tớ đã quên.” Thẩm Tri Ngôn nói.
Giang Dữ An nhướng mày.
Thẩm Tri Ngôn không nói lời nào, chỉ cười cười, mơ mơ màng màng.
Giang Dữ An dùng tay chống cằm, khuỷu tay để ở đầu gối, rất có hứng thú nhìn Thẩm Tri Ngôn, hỏi cậu: “Tôi không phải Giang Dữ An, tôi là ai?”
“Cậu là?” Thẩm Tri Ngôn lại thò qua hắn, tay chống sô pha, tới gần Giang Dữ An, chớp chớp mắt, tựa hồ rất nghiêm túc mà phân biệt người trước mắt.
Nhìn nửa ngày, cậu mới nghi hoặc nhăn mi, hỏi: “Hồ Hồ, cậu như thế nào trở nên đẹp thế?”
Hồ Hồ tên thật là Sài Hồ, là bạn hồi nhỏ của Thẩm Tri Ngôn, hai người lúc sơ trung đều là bạn học, sau ba Sài Hồ điều động đi công tác, cả nhà liền dọn qua thành phố kế bên.
Bất quá hai người vẫn luôn liên hệ, hai ngày trước, Sài Hồ còn gọi điện thoại lại đây, nói nghỉ đông sẽ tới chơi.
Cháo? Giang Dữ An hạ hạ mi, nghĩ thầm, như thế nào lại có người tên như vậy.
Hắn vươn ra ngón tay chống cái trán Thẩm Tri Ngôn đẩy đẩy, kéo dài khoảng cách hai người, sau đó đứng dậy, nhìn Thẩm Tri Ngôn một cái, nói: “Tôi đi đây.”
Thẩm Tri Ngôn đại khái có chút mệt, không trả lời, dựa vào sô pha ngáp ngáp vài cái.
Giang Dữ An đi đến phòng bếp, cùng Hạ Nhất Thanh Thẩm Hoài Minh nói lời cảm ơn cùng tạm biệt, Hạ Nhất Thanh khách khí kêu hắn ở lại, hắn khó được nói ra hai câu khách sáo “Lần sau con lại đến ạ”.
Thẩm Hoài Minh đưa hắn tới cửa, Giang Dữ An đứng trước cửa, dừng lại, nhìn vào phía sô pha, Thẩm Tri Ngôn đã dựa vào sô pha ngủ rồi, trong tay ôm cái gối dựa, an an tĩnh tĩnh.
Hôm nay Tết Trung Thu, đồng hồ báo thức vang lên rất nhiều lần, Thẩm Tri Ngôn mới từ trong chăn vươn một bàn tay tắt báo thức, ngáp một hơi rồi mở mắt ra, nhìn thời gian, lại nướng mười phút, mới bò dậy.
Trong TV đang phát tin tức buổi sáng, Hạ Nhất Thanh đã đi bệnh viện, Thẩm Hoài Minh ngồi ở bàn ăn ăn cơm sáng trước.
Thẩm Tri Ngôn tắm rửa một cái, ra thấy Thẩm ba liền chào buổi sáng, ngồi xuống ngậm bánh quẩy chậm rì rì ăn.
Tính cậu có chút lười, việc gì không vội đều chậm rì rì, chậm rì rì ăn bánh quẩy, chậm rì rì uống sữa bò rồi suy nghĩ cũng chậm rì rì luôn.
Bàn ăn bên cạnh đặt hai hộp bánh trung thu, đóng gói tinh xảo, Thẩm Tri Ngôn lưu ý một chút, phát hiện trong đó một hộp viết nhân lòng đỏ trứng.
“Ủa? Ba.” Cậu hỏi: “Như thế nào lại mua tận hai hộp bánh trung thu?”
“Không mua.” Thẩm Hoài Minh nói, nhìn bánh hai hộp trung thu trên bàn, nói: “Đó là Tiểu Giang sáng sớm đem qua đây, tiểu tử đó quá khách khí.”
“A……” Thẩm Tri Ngôn nhịn không được giương khóe miệng, chạy nhanh đến bàn, cúi đầu uống ly sữa đậu nành che giấu thần sắc của mình, học cách ba cậu, nói: “Tiểu Giang quá khách khí.”
“Con kêu “Tiểu Giang” làm gì.” Ba cậu trừng cậu một cái, nói: “Người ta so với con còn lớn hơn mấy tháng.”
“…… Nga.” Thẩm Tri Ngôn lên tiếng, cúi đầu uống sữa đậu nành.
Cậu thật sự rất lười, uống sữa đậu nành cũng lười nhấc ly sữa lên, cúi đầu, một cái miệng nhỏ mà hút.
Ăn cơm xong Thẩm Hoài Minh đi đón ông bà ngoại Thẩm Tri Ngôn, Thẩm Tri Ngôn ở nhà rửa chén, sau đó về phòng làm bài tập.
Trên bàn Thẩm Tri Ngôn đặt một cây tiên nhân cầu, do ngày trước, trên đường về nhà thấy một ông lão bán, cậu liền mua luôn. Tiên nhân cầu rất nhỏ, những cái gai màu vàng nhạt bên ngoài xù xù, ấy thế mà Thẩm Tri Ngôn đặt cho nó là “Tiểu Lục”, cậu cảm thấy tốt hơn Tiểu Hoàng dưới lầu nhiều.
( Tiên Nhân Cầu)
Cậu mở sách luyện tập ra, bút cũng lấy ra, nhưng lực chú ý lại không ở phía trên.
Thẩm Tri Ngôn ghé vào trên bàn, không muốn nghĩ đến thứ gì, chỉ nghĩ tới Giang Dữ An.
Tối hôm qua uống say, mọi chuyện cậu đã quên, đem chuyện mình hướng Giang Dữ An nhận sai cũng quên, chỉ âm thầm hối hận tối hôm qua như thế nào lại ngủ quên, Giang Dữ An đi khi nào cũng không biết.