Sáng sớm, gió tuyết đã ngừng.
Nghiêm Kỷ hỗ trợ xúc tuyết, Mộc Trạch Tây dẫn con trai chơi bên cạnh.
Hai mẹ con cùng chất tuyết thành nhiều hình thù như đống cát.
La Nam Nam cảm thấy lạnh cóng, cô uống một ngụm trà nóng, hét lên, “Tuyết mới ngừng rơi, vợ chồng hai người không sợ con bị lạnh cóng à?”
“Không sao, da nó rất dày. Không lạnh đến nó.” Nghiêm Kỷ quay lại.
Mộc Trạch Tây nhận ra bé Nghiêm Hạp thực sự tràn đầy năng lượng, đi vẫn chưa tốt lắm nhưng đã chạy như điên khắp nơi.
Chơi nhiều đến nỗi cơ thể nhỏ bé toàn là khí nóng.
Tối hôm qua Mộc Trạch Tây lăn lộn như vậy, hôm nay lại chạy nhảy khắp nơi, cô đã mệt mỏi nên mới dụ bé dừng lại nặn tuyết.
Mộc Trạch Tây nhìn đồ ngủ dày nặng của La Nam Nam, cô ấy còn ngồi kia nhàn nhã uống trà, cô phát huy trách nhiệm của trợ lý, thúc giục cô ấy.
“La Nam Nam! Đừng lề mề! Mau đi rửa mặt chải đầu, hôm nay bắt đầu buổi ký tặng!”
La Nam Nam thở dài một hơi, bây giờ không có hệ thống, không ai đốc thúc, La Nam Nam đặc biệt dễ lười biếng.
Quả nhiên bản thân là mạng súc vật của của công ty, bị ép di chuyển.
La Nam Nam công bố phần tiếp theo của《Con chim ra khỏi tổ》tên là《"Đại bàng đực" bay lượn》
La Nam Nam đã viết những câu chuyện về chuyến du lịch khắp thế giới trong mấy năm qua, cô thay đổi rồi viết vào. Vẫn phong cách cũ nhưng có chút chín chắn.
Tiếng vang vẫn tốt như cũ, giải Văn Học Tuổi Trẻ cầm hết giải này đến giải khác.
Đoàn người ngồi xe hoành tráng đi đến nơi diễn ra buổi ký tặng. Ngoại trừ bộ ba quen thuộc.
Thì còn bỏ thêm một Nghiêm Kỷ và bé Nghiêm Hạp. Cả nhà ba người ngồi đằng sau.
Vốn dĩ Mộc Trạch Tây không muốn đưa bé Nghiêm Hạp đi vì ở đó có nhiều người ồn ào.
Nhưng Nghiêm Kỷ khăng khăng muốn đi, anh nói vốn dĩ thời gian ở chung đã không hiểu, cả nhà nên ở chung nhiều hơn.
Do tạm thời Mộc Trạch Tây vẫn chưa về.
Buổi ký tặng của La Nam Nam còn hai trạm, Mộc Trạch Tây đi cùng cô ấy đến trạm cuối.
Trạm này thì không sao, không xa vùng lân cận. Một trạm khác thì phải bay rất lâu, đến đó cũng sẽ chơi một chút.
Cho nên ít nhất phải một thời gian nữa mới về nước.
Nghiêm Kỷ lúc trước rất cố chấp, nếu giống như lúc trước thì anh sẽ cương quyết khăng khăng muốn đi, có thể Mộc Trạch Tây sẽ kiên cường một tí.
Nhưng khi Nghiêm Kỷ nghe thấy Mộc Trạch Tây không cho anh đi thì không nói gì, yên lặng ôm con ngẩn ngơ, không nói lời nào.
Bé Nghiêm Hạp úp mặt vào vai cha, cái miệng nhỏ hơi bẹp, nhìn mẹ bằng đôi mắt rất to.
Hai cha con cùng rúc vào nhau, giống như cực kỳ đáng thương.
Mộc Trạch Tây… “Sao anh không nói gì?”
Nghiêm Kỷ cụp nửa mắt, yên lặng ôm con trai vỗ nhẹ, thở dài, “Vợ không cho đi thì có thể nói gì.”
Mộc Trạch Tây biết dáng vẻ này của Nghiêm Kỷ là cố ý, là muốn cô mềm lòng.
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của anh và con trai như vậy, Mộc Trạch Tây thực sự không chịu nổi! Cô thừa nhận cô mềm lòng.
Cô nghĩ đưa đi cũng không sao.
Nghiêm Kỷ bế bé Nghiêm Hạp chỉ có thể đi theo trạm này, sau đó không thể theo.
Có thể đi theo mẹ, bé Nghiêm Hạp rất phấn khích, ngồi ở chỗ cho trẻ con cũng muốn nắm chặt quần áo mẹ không buông.
Còn nhỏ đã giả vờ giống cha nó làm cho mẹ mềm lòng.
Mộc Trạch Tây cảm thấy tiêu rồi, sợ là sau này con sẽ hư giống cha nó.
Nghiêm Kỷ lại không nhận, nói dáng vẻ này của con rõ ràng là giống mẹ, “Cái này giống anh chỗ nào, thói quen nhõng nhẽo giả yếu đuối không phải là dáng vẻ của Tây Tây trước đây thường làm với anh sao?”
La Nam Nam cũng đồng tình, từ ghế phụ quay đầu lại, liên tục phụ họa.
“Đúng vậy! Lúc trước tớ xem thì cảm thấy nữ phụ trà xanh này thật sự là trộm làm trộm biết! Khi đó ai mà không thích nữ chính, nữ phụ làm người ta hơi ngứa răng.”
Mặt Mộc Trạch Tây hơi đỏ, “Đừng đào lại chuyện cũ trước kia!”
Người trong xe nở nụ cười.
Dù sao thời gian lái xe hơi lâu, La Nam Nam không thể ngừng nói chuyện.
“Thủ đoạn đó của Trạch Tây ở trong thế giới chúng tớ chính là vua của các vị vua trà xanh.”
La Nam Nam không nói gái điế* là bởi vì Mộc Trạch Tây chưa tới. Mặc dù trà nhưng cô ấy không xen vào tình cảm của người khác, không hành động sai với người khác.
Cô ấy không có lòng dạ độc ác giống như La Nam Nam.
Nếu La Nam Nam xuyên thành Mộc Trạch Tây, với danh tiếng xấu như vậy, với một số người nữ hoặc nam khi đối mặt sẽ cố ý hất nước bẩn vì ghen ghét.
Với ngoại hình bản thân của Mộc Trạch Tây, La Nam Nam nhất định sẽ thả thính bạn trai của bọn họ vài lần, còn xấu xí thì chắc chắn sẽ không có nhiều người bị mắc lừa.
Sau đó đưa lịch sử trò chuyện cho những người phụ nữ đó để bọn họ gà bay chó sủa. Bọn họ ghê tởm.
La Nam Nam nói tiếp, “Nghiêm Kỷ không hề mắc mưu, cậu ta là thép tấm lì lợm. Sao mà lúc trước Trạch Tê cậu có thể chịu được việc "Õng ẹo tạo dáng" với một khối thép tấm?”
Mộc Trạch Tây che khuôn mặt đỏ bừng, xin tha, “Tớ sai rồi, đừng bám lấy lịch sử đen tối của tớ nữa! Tớ thấy tớ phải đứng dưới lầu hét to nhận sai với Lâm Thi Vũ trong đêm mưa to mới được.”
Trần Triết nói chen một câu, “Đó không phải là cảnh trong bộ phim thần tượng Mary Sue trường học mà Nam Nam nói sao?”
Sau đó La Nam Nam lại chỉ trích Nghiêm Kỷ, “Vậy lúc trước cậu thấy Tây Tây của chúng tôi thế nào? Nhìn cậu ấy như xem kịch, sau đó lại thèm thuồng thân thể cậu ấy?”
Nghiêm Kỷ thản nhiên thừa nhận, “Đúng. Tôi không có cảm xúc đối với những mưu kế và tâm tư nhỏ của Mộc Trạch Tây, nhưng con người và ngoại hình cô ấy thực sự quyến rũ. Tôi không phải thánh nhân, tôi là đàn ông, tôi ham mê nữ sắc.”
Bé Nghiêm Hạp chớp mắt.
Ngoại trừ hai cô gái trầm mặc thì Trần Triết thật sự bái phục.
Trần Triết giải thích, “Những nam sinh thanh xuân trẻ tuổi như chúng tôi tràn trề sinh lực, ham mê nữ sắc là thật sự không thể kiểm soát.”
La Nam Nam tức giận, Mộc Trạch Tây cho rằng cô ấy muốn đứng lên cãi nhau, cô đang định ngăn lại.
Kết quả là La Nam Nam thở ra một hơi, nói to, “Thật ra tớ có thể hiểu được tâm trạng này, tớ không kìm được sự thèm muốn cơ thể của nữ phụ trà xanh này, tớ đê tiện!”
Lúc trước La Nam Nam cũng không thích nhân vật Mộc Trạch Tây là hoa sen trắng bên ngoài còn sau lưng là trà xanh, có đôi khi ngứa răng chán ghét.
Nhưng Mộc Trạch Tây thực sự xinh đẹp yêu kiều.
“Lúc đó tớ vừa mắng vừa không kìm được đi xem cảnh của Mộc Trạch Tây! Nhưng thỉnh thoảng lại bị phân liệt nói Nghiêm Kỷ không biết tốt xấu. Tớ rối chết đi được!”
Người trong xe…
Nghiêm Kỷ nhớ lại, ghi chép của La Nam Nam thực sự đều miêu tả về vẻ bề ngoài của Mộc Trạch Tây.
“A dua nịnh hót, mục đích tiếp cận có danh lợi, những người này, từ nhỏ tôi đã thấy quá nhiều.
Thấy nhiều, con người sẽ thờ ơ, sẽ phiền chán. Thậm chí còn có thái độ ngạo mạn và đùa bỡn xem kịch.
Tôi hiểu, nhưng không có nghĩa tôi không thích sự chân thành và đơn thuần.”
Thật ra Mộc Trạch Tây rất rõ về điểm này, cô cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vì những thủ đoạn trước đây của mình.
“Tôi thực sự đối xử khác với Lâm Thi Vũ, cô ấy là một trong số ít người đơn thuần không có mục đích và lợi ích. Tôi cảm thấy cô ấy ngốc nhưng rồi lại thưởng thức cái sự ngu ngốc của cô ấy.”
La Nam Nam gật đầu, lúc này cô không nói gì về hào quang nữ chính.
Bản thân Lâm Thi Vũ có phẩm chất riêng, đó là một thứ mà Nghiêm Kỷ thiếu hụt, con người sẽ bảo vệ sự thiếu hụt này theo bản năng. Cũng coi như là một kiểu ý tốt của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ nắm tay Mộc Trạch Tây, mười ngón tay đan vào nhau giống như vô số lần đã từng làm với cô, “Người tôi thích trước nay luôn chỉ có Mộc Trạch Tây.”
Đoàn người trên đường đến đây đã nói rất nhiều chuyện cũ. Mộc Trạch Tây là người bị thương nặng nhất vào mỗi lúc thế này.
Bởi vì lúc trước cô thực sự sử dụng thủ đoạn xấu xa…
Nghiêm Kỷ rất thản nhiên, thản nhiên đến mức Mộc Trạch Tây sợ hãi. Xấu hổ muốn chết khi nói ra những việc giữa cô và Nghiêm Kỷ, cô chỉ có thể bịt miệng anh.
La Nam Nam và Trần Triết nhìn thoáng qua, thâm thuý ờ ~ một tiếng dài.
Đi vào buổi ký tặng, bên trong người đến người đi, sách của La Nam Nam phù hợp với mọi lứa tuổi, trước sau như một được chào đón.
Có một đội ngũ rất dài xuất hiện trước gian hàng của cô.
Mộc Trạch Tây thật sự bái phục cô ấy vì đã ký tên hệ thống TMD nhanh và thuận như thế, đây là thù hận lớn cỡ nào?
La Nam Nam cười nhếch mép, ký rất nhanh, cũng có thể trò chuyện thêm vài câu với độc giả.
Ở đây không chỉ có buổi ký tặng mà còn có vài cuộc triển lãm tác phẩm khoa học kỹ thuật.
Nghiêm Kỷ ôm bé Nghiêm Hạp xếp hàng mua mô hình súng ở một nơi cách đó không xa.
Anh rất cao, khuôn mặt đẹp trai hơn người và còn ôm một đứa bé xinh đẹp có diện mạo tương tự anh.
Rất nhiều người xung quanh đang nhìn hai cha con.
La Nam Nam nhìn thấy rất nhiều người đẹp tóc vàng nóng lòng muốn thử, do dự không tiến lên rồi lại cứ mãi do dự muốn tiến lên.
Cô chế nhạo hỏi Mộc Trạch Tây, “Không ăn dấm? Chồng cậu vừa giàu vừa đẹp, còn có hào quang nam chính hút phụ nữ, phụ nữ bên này đều nhiệt tình như lửa, rất chủ động.”
Đáng lẽ Mộc Trạch Tây phải ghen nhưng Nghiêm Kỷ không cho cô cơ hội.
Mộc Trạch Tây nhìn bộ dáng từ chối tỏa ra khắp cơ thể Nghiêm Kỷ, có thể thấy anh vặn nhiều khó chịu.
Không đến mức nói mặt lạnh nhưng sắc mặt căng thẳng khó coi, mang theo một chút điểm cự tuyệt người sống chớ đến gần.
Nghiêm Kỷ không phải trùm tổng mặt lạnh sẽ làm người khác bối rối.
Mặc dù quyền thế Nghiêm gia rất khủng nhưng nếp nhà khiêm tốn và kín đáo là kiểu truyền thống của Trung Quốc cổ xưa, điệu bộ tương đối bảo thủ.
Việc không làm đến đường cùng, lời nói không kiêu căng, đối nhân xử thế khách sáo rất đúng chỗ, chú ý để chừa đường lui.
Ngay cả ông nội của đứa trẻ là Nghiêm Hoằng Hoa cũng có tính cách tương đối lạnh lùng và hà khắc, cũng như thế này.
Cho nên mặc dù Nghiêm Kỷ chống cự sự tiếp cận của người khác nhưng chỉ cần không quá mức, không làm anh nóng tính. Thì anh đều xa cách và khách sáo.
Nói chung là do anh ôm bé Nghiêm Hạp, khắp mặt anh viết đã kết hôn nhưng vẫn có ong bướm đuổi đến đây.
Anh không thích bé Nghiêm Hạp nhìn thấy cảnh như vậy cho nên sắc mặt sa sầm có hơi xấu.
La Nam Nam nghe xong cảm thán, “Con chó Nghiêm Kỷ này hơi giống chó, nhưng thật sự đối xử tốt với vợ con.”
Cô chợt nhớ tới gì đó, cười ha ha, “Cậu ta cũng có thể giống như đức tính đàn ông.
La Nam Nam dùng khuỷu tay đẩy Mộc Trạch Tây, “Này này! Mộc Trạch Tây cậu còn nhớ không? Trước kia cậu ta chơi bóng rổ rất nóng cũng không cởi quần áo. Mỗi lần như vậy, các cô gái xung quanh đều rất thất vọng.”
Cô cười đến nỗi ho khan, “Ha ha ha ha ha! Sự tương phản của Nghiêm Kỷ thật buồn cười.”
Mộc Trạch Tây sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng lại, cô còn cười to hơn.
Nghiêm Kỷ ôm bé Nghiêm Hạp, bé Nghiêm Hạp rất vui vẻ ôm mô hình súng, bé Nghiêm Hạp vừa thấy mẹ đến thì lập tức sáp người lại gần muốn mẹ ôm.
Nghiêm Kỷ đặt bé vào lòng Mộc Trạch Tây, giờ mới hỏi cô, “Các em cười cái gì?”
Hai người càng cười to hơn.
Nghiêm Kỷ nghi ngờ nhìn Trần Triết, anh ta cũng bất lực nhún vai.
Sau khi Trần Triết và Nghiêm Kỷ cùng nhau lắp ráp mô hình súng của bé Nghiêm Hạp thì đi mua cà phê.
Sách của La Nam Nam đã được bán hết trước thời hạn, bọn họ ngồi xuống và uống cà phê nóng cùng nhau.
Bé Nghiêm Hạp trong lòng Mộc Trạch Tây múa may khẩu súng đồ chơi, bé rất thích.
Nghiêm Kỷ sợ con đánh trúng Mộc Trạch Tây nên muốn ôm bé Nghiêm Hạp đi.
Mộc Trạch Tây ngăn anh, nói sẽ không đánh trúng. Bảo anh không cần lo lắng, mau pha sữa bột đi.
Nghiêm Kỷ gật đầu.
Nhìn cảnh phải dựa vào mình để lắp súng đồ chơi như thế này, cô luôn có thể nhớ tới em trai Mộc Kiến Hiền.
Mộc Kiến Hiền rất thích đồ chơi súng mô hình. Tiết kiệm phí sinh hoạt và nhịn đói, sau đó mua súng lắp ráp, vì lắp ráp mà thức trắng đêm không ngủ.
Bởi vậy nên bị mẹ đánh tàn nhẫn.
Ông nội ủng hộ bảo vệ cậu. Mộc Tùng Sinh đi lính cả đời nên ông có tình cảm đặc biệt với quân đội.
Nhưng tiếc là con trai ông Mộc Quán Kỳ mắc bệnh tự kỷ chức năng cao, không thích hợp tham gia quân ngũ.
Khi ông hỏi em trai Mộc Kiến Hiền có muốn chạm vào một khẩu súng thật không, đôi mắt Mộc Kiến Hiền sáng như tuyết.
Đó cũng là thời điểm đặt nền móng cho việc Mộc Kiến Hiền sẽ tham gia quân ngũ.
Bàn tay nhỏ của bé Nghiêm Hạp cầm khẩu súng mô hình, cái miệng luôn kêu, “Cậu! Cậu! Cậu bắn súng!”
Mộc Trạch Tây dừng lại, “Cục cưng? Con nói gì?”
Bé Nghiêm Hạp nhìn mẹ, “Mẹ! Bà ngoại ông ngoại ở!”
Trần Triết giải thích, “Bé gọi cậu và ông bà ngoại, tớ đoán là bé nhớ bọn họ. Tách ra một cái là không quen.”
Trần Triết nhìn vẻ mặt ngờ vực của Mộc Trạch Tây, dừng lại, “Cậu không biết Mộc gia đã về à? Đang ở Nghiêm gia, lúc trước bé Nghiêm Hạp đều do bọn họ trông.”
Đầu óc Mộc Trạch Tây ầm lên, gần như bật khóc vì sung sướng.
La Nam Nam đánh Trần Triết, “Chuyện quan trọng như vậy, sao cậu không nói sớm!”
Trần Triết lập tức vô tội, “Hai tháng trước tớ làm theo lời cậu, cậu bảo tớ im lặng, đừng nói. Không phải cậu có kế hoạch gì à?”
La Nam Nam…
“Lần đó tớ bị cảm? Tớ đang bị sốt, lúc cậu nói chuyện với tớ đầu óc tớ vang ong ong, tớ không nghe được, chỉ cảm thấy đau đầu, cho nên kêu cậu đừng nói…”
Đúng lúc này Nghiêm Kỷ quay về, trên tay còn phe phẩy bình sữa.
Sau đó Mộc Trạch Tây lập tức hỏi Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ thật sự kể tổng quát chuyện mấy tháng nay, cả nhà Mộc đều rất tốt.
Mười mấy người lớn của hai nhà, Nghiêm Hạp sắp bị hôn tróc da.
Mộc Trạch Tây đẫm nước mắt, “Sao cậu không nói sớm! Chắc bây giờ mẹ tớ đã mắng chết tớ rồi.”
Mặc dù Mộc Trạch Tây nói thế nhưng cô rất nhớ người nhà.
Nghiêm Kỷ xin lỗi cô, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.
“Anh nghĩ em chơi đến khi em về rồi mới về nên mới tự quyết định không nói cho em biết, là lỗi của chồng. Không sao, em có thể tiếp tục du lịch, trong nhà đã có anh.”
Mộc Trạch Tây nghe xong, cô khóc và bổ nhào vào lòng Nghiêm Kỷ.
La Nam Nam là người ngoài cuộc tỉnh táo bế bé Nghiêm Hạp lắc đầu, người đàn ông này thật lòng nhưng cũng quá mưu mô.